Vô Tiên

Chương 49: Về nhà (1)

Duệ Quang

07/10/2020

- Xin hỏi lão bá có biết nhà của Lâm Khai Sơn không?

Dưới cây lớn ở đầu thôn có một lão già mặc áo của nhà nho đang ngồi một mình ở trên một tảng đá, mặt ông lớn lại gầy gò, lộ vẻ phong độ của người trí thức.

- Lâm Khai Sơn... ?

Lão già giơ tay vuốt chòm râu dài, đôi mắt đùng đục nâng lên, quan sát người tới.

Thấy người trẻ tuổi xa lạ mặc quần áo cũ nát, nhưng gương mặt sáng sủa, ông trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:

- Nghe nói Lâm Khai Cừ có một đại ca tên là Lâm Khai Sơn, nhưng Lâm Khai Sơn sớm đã mất rồi. Ngươi có thể hỏi thăm nhà Lâm Khai Cừ. Nhà đó ở đầu thôn phía tây, thấy tường đá xanh là đúng rồi.

Giọng của lão già hơi khàn khàn, giọng điệu rất nhẹ lại có chút âm rung, dường như đang nói về một chuyện đã xảy ra rất lâu rồi.

- Cảm ơn lão bá!

Lâm Nhất cúi người, làm lễ đáp tạ.

Nhìn thiếu niên này gầy gò lại lộ ra bóng lưng cao ngất rời đi, lão già lầm bầm tự nói, Lâm Khai Sơn còn có hậu nhân sao?

...

Một bức tường đất thấp vây quanh ba gian nhà bằng gạch và gỗ. Phía đông có một gian nhà kề, hẳn là phòng bếp vì thấy khói bốc lên. Phía tây, dưới một cây lớn có chiếc bàn đá cùng mấy cái ghế con bằng gỗ.

Trong viện rất yên tĩnh.

Lâm Nhất đứng ở chỗ cửa viện nhìn vào bên trong.

- Ngươi tìm ai?

Một thiếu nữ chừng mười tuổi, mặc váy hoa có mấy miếng vá, trên tay đang cầm mấy cái bát con đi ra khỏi bếp. Gương mặt nàng trắng trẻo, nhỏ nhắn, mũi dọc dừa, đôi mắt đen láy hiếu kỳ quan sát Lâm Nhất.



- Ta...

Lâm Nhất không biết mở miệng thế nào. Ánh mắt hắn rời khỏi tiểu nữ hài và nhìn về phía sau.

Một nam tử hơn ba mươi tuổi vóc người trung bình đi ra khỏi phòng. Người này mặc vải thô, tay chân lớn, râu quai nón với màu da hơi ngăm đen, dáng vẻ của một người nông thôn chất phác. Thấy có người tới, ông hơi ngây người rồi cười ha hả, hơi cúi người ôn hòa nói:

- Tiểu huynh đệ tìm ai?

Cổ họng Lâm Nhất chợt nghèn nghẹn, miệng khô khốc. Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung tuổi này, cuối cùng nói được một câu:

- Phụ thân ta là Lâm Khai Sơn! Ta tên là Lâm Nhất.

Trên mặt người đàn ông trung tuổi đang tươi cười, miệng chợt há hốc, ngực phập phồng không ngừng lên xuống.

Ông giơ tay ra và chỉ về phía Lâm Nhất, miệng mở lại mở, vội vàng đi vội tới gần cửa viện và trợn tròn mắt nhìn, cẩn thận quan sát người vừa tới.

Mãi sau, nam tử chợt quay đầu hô to một tiếng nói:

- Nương của Thúy nhi...!

- Tới đây! Tới đây!

Theo tiếng nói, một phụ nhân đi ra khỏi phòng bếp. Bà mặc áo vải, mặc váy cài trâm, trên người trông sạch sẽ gọn gàng. Bà bước vội mấy bước, ánh mắt có phần nghi ngờ, đôi mắt to khá giống với nữ hài kia.

- Phụ thân của Thúy nhi, đây là...?

- Nhớ ta đã từng nói không? Năm đó, đại ca của ta còn có một đứa trẻ một tuổi? Nương của Thúy nhi, nàng xem này...!

Người đàn ông trung tuổi nói năng có phần lộn xộn.

- Chẳng lẽ là...?

Phụ nhân cúi đầu trầm ngâm một lát, lại ngẩng đầu quan sát Lâm Nhất từ trên xuống dưới.



Người này vẫn đứng yên ở bên ngoài sân.

- Ta cũng đã gặp đại ca, mặt mày của thiếu niên này cũng có vài phần giống với đại ca. Ông trời ơi... Phụ thân của Thúy nhi! Chẳng lẽ...

Phụ nhân giơ tay đỡ trán, kinh ngạc kêu lên một tiếng.

- Ha ha! Đúng vậy!

Nam tử vỗ mạnh một cái vào bắp đùi, bước qua cửa viện và kéo Lâm Nhất lại, mắt đục đỏ hoe, hưng phấn nói:

- Ta chính là Lâm Khai Cừ. Lâm Khai Sơn là đại ca của ta. Năm đó đại ca và đại tẩu gặp nạn, chỉ có cháu trai là không biết tình hình thế nào, nghe nói được một đạo trưởng cứu đi. Ngươi… ngươi là Lâm Nhất sao?

Nam tử nói một hơi, vẻ mặt có phần quá xúc động, bàn tay kéo Lâm Nhất cũng run rẩy.

Lâm Nhất hít một hơi thật sau, lui ra phía sau một bước rồi cúi người xuống thật sâu.

- Cháu trai Lâm Nhất ra mắt thúc phụ! Ra mắt thím!

Nam tử vội vàng 'Ừ' một tiếng trả lời, phụ nhân kia cũng chảy nước mắt. Bà vội vàng dùng ống tay áo lau, tươi cười nói với giọng điệu cấp bách:

- Cháu mau vào đi! Thúy nhi à! Nhanh tránh ra cho ca ca vào nhà.

Thiếu nữ được gọi là Thúy nhi đáp một tiếng, vui vẻ cầm chén đặt ở trên bàn đá rồi chạy đến trước mặt Lâm Nhất.

Nàng kéo ống tay áo của Lâm Nhất, trên gương mặt đầy vui sướng nói:

- Ca, về nhà rồi, mau vào đi!

Về nhà... !

Lâm Nhất cảm thấy mũi cay cay, viền mắt nóng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook