Chương 1459: Vì sao lại gạt ta (2)
Duệ Quang
08/06/2022
Công Dương Lễ quan sát Hoa Trần Tử, thần sắc hơi hòa hoãn lại, hỏi:
- Bách Lý Xuyên là ai?
- Chính là tổ sư nhà ta!
Hoa Trần Tử cũng không ngẩng đầu lên, không cần nghĩ ngợi nhẹ giọng nói ngay.
Công Dương Lễ gật đầu, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Nhất, giọng nói trầm xuống, quát:
- Ngươi đã nghe thấy lão phu hỏi, vì sao trầm mặc không lên tiếng? Lại vì sao đi khi dễ một nữ tử?
Lâm Nhất thần sắc không thay đổi, chậm rãi đứng thẳng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Vãn bối chính là đệ tử của Đạo Tề môn, cũng chưa từng khi dễ Hoa Trần Tử đạo hữu! Đây là lệnh bài sư môn, xin tiền bối xem qua!
Hắn nói xong liền hai tay dâng lên một vật, rõ ràng chính là lệnh bài thân phận Nguyên Anh trưởng lão của Đạo Tề môn.
Ánh mắt Công Dương Lễ đảo qua, thấy không phải giả, không khỏi nhíu mày. Công Lương Tán ở bên cạnh thì hiền lành không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Nhất, có chút đăm chiêu.
Lâm Nhất lật tay thu hồi lệnh bài, mỉm cười nói với Hoa Trần Tử:
- Nếu vị đạo hữu này nếu đến từ Bách An môn, không biết có vật chứng gì không? Chớ có nói dối lừa gạt hai vị tiền bối, ha ha!
Đối phương ngẩng đầu hầm hầm nhìn lại, vừa muốn biện luận thì hắn lại không bỏ lỡ thời cơ chuyển sang nói với Công Dương Lễ:
- Sau khi vãn bối tiến vào tiên cảnh liền rơi vào Cửu xuyên chi địa, cũng kết bạn đồng hành với đạo hữu Hoa Trần Tử này, ở đây không gặp ai khác. Nếu nhìn thấy Lâm Nhất, vãn bối tất sẽ không thủ hạ lưu tình. Sư môn có lệnh, cứ giết không cần hỏi.
Văn Bạch Tử muốn giết Lâm Nhất, mấy tiên môn giao hảo đều biết việc này, lời nói của vị đệ tử Đạo Tề môn này không sai. Mà Bách Lý Xuyên của Bách An môn trước nay không tranh với đời, cũng không tiện làm khó đệ tử môn hạ của hắn. Một bầu bực tức không biết trút vào đâu, Công Dương Lễ trở nên bực bội, xoay người hô:
- Việc này tạm thời bỏ qua, qua sông.
Đúng lúc này Hoa Trần Tử giơ tay lên, rụt rè nói:
- Tiền bối, đây là lệnh bài của vãn bối.
Công Dương Lễ mặc kệ, hai tay phồng lên, cả người lên không. Công Lương Tán cũng theo hắn bay lên cao hơn mười trượng, không quên lạnh lùng hỏi:
- Tiểu bối, ngươi là đệ tử thân truyền của Văn Bạch Tử à?
Lâm Nhất thì chắp tay đưa tiễn, còn chưa lên tiếng thì đối phương đã đi xa, bỏ lại một câu.
- Nếu không phải đệ tử thân truyền thì sao lại có một thân đạo bào không tầm thường.
Lâm Nhất run lên, bên cạnh thì có người nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lão nhân, ngươi giỏi lắm.
Đối với ngoảnh mặt làm ngơ với nàng ta, bước về phía bờ sông, đưa mắt trông về nơi xa.
Hai bóng người lăng không mà đi, con sông trên dưới mười dặm vẫn êm dịu như cũ. Đợi khi hắn bay tới giữa sông, trên mặt nước có dị biến, không ngờ đột nhiên nổi lên trăm đạo quang mang màu bạc, thanh thế kinh người.
Thấy thế, Hoa Trần Tử chẳng buồn tìm người nào đó gây phiền mà cùng đối phương trợn trừng mắt.
Trăm đạo đạo quang mang đều dài hơn trượng, to bằng cánh tay, như đao như kiếm, thế đi như cầu vồng. Đột nhiên bị tập kích, Công Dương Lễ và Công Lương Tán không thèm để ý, song song vung tay áo, theo đó hai luồng gió xoáy mạnh mẽ gào thét ập xuống. Chỉ nháy mắt, hào quang nhất nhất nổ tung, lại đều rơi xuống nước, làm bắn lên bọt sóng. Mà thân hình hai người bỗng nhiên lóe lên, đã biến mất khỏi mặt sông. Chỉ lát sau, tình hình mặt sông như xưa, giống như chưa từng có gì phát sinh, mà hai vị cao nhân đó đã đi xa vạn dặm.
- Nhìn thấy chưa hả, người ta mới là cao nhân chân chính, không giống như ai đó da mặt rõ dày.
Sau khi có người buông tiếng thở dài, liền trào phúng.
Lâm Nhất tay vuốt râu dài, nhìn chằm chằm phía trước, thần thái tự nhiên. Tuy hắn giả câm vờ điếc, lại vẫn say mê thủ đoạn của Công Dương Lễ và Công Lương Tán không thôi. Hoa Trần Tử nói không sai, đó mới là cao nhân chân chính! Chỉ cần khẽ thi triển thần thông liền đủ để kinh thế hãi tục rồi. Bởi vậy có thể thấy được, Nguyên Anh hậu kỳ và Hóa Thần chỉ kém có một bước, nhưng cảnh giới lại khác biệt như một trời một vực.
Một chiêu 'Ma ấn' của mình có thể thể nói là chưa bao giờ thất bại, khi giáp mặt với tu sĩ Hóa Thần, liệu có bao nhiêu phần thắng? Giữ được tính mạng đã là may mắn rồi, nếu muốn toàn thân trở ra, chỉ sợ không phải là chuyện dễ!
Dưới Cơ duyên xảo hợp, cuối cùng có thể được kiến thức thủ đoạn của tiền bối Hóa Thần, khi Lâm Nhất được đại khai nhãn giới, đồng thời cũng không khỏi thầm sợ hãi. Hắn không sợ bất kỳ một ai trong tu sĩ Nguyên Anh, lại tâm sinh bất lực với chín vị tiền bối Hóa Thần đó. Đó là chín tòa núi cao, thật sự không thể vượt qua.
Khi Lâm Nhất đang trầm tư, Hoa Trần Tử đã nổi giận đùng đùng đi lên trước, vung quyền đầu, nũng nịu quát:
- Xú lão đầu! Vì sao lại gạt ta?
- Bách Lý Xuyên là ai?
- Chính là tổ sư nhà ta!
Hoa Trần Tử cũng không ngẩng đầu lên, không cần nghĩ ngợi nhẹ giọng nói ngay.
Công Dương Lễ gật đầu, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Nhất, giọng nói trầm xuống, quát:
- Ngươi đã nghe thấy lão phu hỏi, vì sao trầm mặc không lên tiếng? Lại vì sao đi khi dễ một nữ tử?
Lâm Nhất thần sắc không thay đổi, chậm rãi đứng thẳng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Vãn bối chính là đệ tử của Đạo Tề môn, cũng chưa từng khi dễ Hoa Trần Tử đạo hữu! Đây là lệnh bài sư môn, xin tiền bối xem qua!
Hắn nói xong liền hai tay dâng lên một vật, rõ ràng chính là lệnh bài thân phận Nguyên Anh trưởng lão của Đạo Tề môn.
Ánh mắt Công Dương Lễ đảo qua, thấy không phải giả, không khỏi nhíu mày. Công Lương Tán ở bên cạnh thì hiền lành không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Nhất, có chút đăm chiêu.
Lâm Nhất lật tay thu hồi lệnh bài, mỉm cười nói với Hoa Trần Tử:
- Nếu vị đạo hữu này nếu đến từ Bách An môn, không biết có vật chứng gì không? Chớ có nói dối lừa gạt hai vị tiền bối, ha ha!
Đối phương ngẩng đầu hầm hầm nhìn lại, vừa muốn biện luận thì hắn lại không bỏ lỡ thời cơ chuyển sang nói với Công Dương Lễ:
- Sau khi vãn bối tiến vào tiên cảnh liền rơi vào Cửu xuyên chi địa, cũng kết bạn đồng hành với đạo hữu Hoa Trần Tử này, ở đây không gặp ai khác. Nếu nhìn thấy Lâm Nhất, vãn bối tất sẽ không thủ hạ lưu tình. Sư môn có lệnh, cứ giết không cần hỏi.
Văn Bạch Tử muốn giết Lâm Nhất, mấy tiên môn giao hảo đều biết việc này, lời nói của vị đệ tử Đạo Tề môn này không sai. Mà Bách Lý Xuyên của Bách An môn trước nay không tranh với đời, cũng không tiện làm khó đệ tử môn hạ của hắn. Một bầu bực tức không biết trút vào đâu, Công Dương Lễ trở nên bực bội, xoay người hô:
- Việc này tạm thời bỏ qua, qua sông.
Đúng lúc này Hoa Trần Tử giơ tay lên, rụt rè nói:
- Tiền bối, đây là lệnh bài của vãn bối.
Công Dương Lễ mặc kệ, hai tay phồng lên, cả người lên không. Công Lương Tán cũng theo hắn bay lên cao hơn mười trượng, không quên lạnh lùng hỏi:
- Tiểu bối, ngươi là đệ tử thân truyền của Văn Bạch Tử à?
Lâm Nhất thì chắp tay đưa tiễn, còn chưa lên tiếng thì đối phương đã đi xa, bỏ lại một câu.
- Nếu không phải đệ tử thân truyền thì sao lại có một thân đạo bào không tầm thường.
Lâm Nhất run lên, bên cạnh thì có người nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lão nhân, ngươi giỏi lắm.
Đối với ngoảnh mặt làm ngơ với nàng ta, bước về phía bờ sông, đưa mắt trông về nơi xa.
Hai bóng người lăng không mà đi, con sông trên dưới mười dặm vẫn êm dịu như cũ. Đợi khi hắn bay tới giữa sông, trên mặt nước có dị biến, không ngờ đột nhiên nổi lên trăm đạo quang mang màu bạc, thanh thế kinh người.
Thấy thế, Hoa Trần Tử chẳng buồn tìm người nào đó gây phiền mà cùng đối phương trợn trừng mắt.
Trăm đạo đạo quang mang đều dài hơn trượng, to bằng cánh tay, như đao như kiếm, thế đi như cầu vồng. Đột nhiên bị tập kích, Công Dương Lễ và Công Lương Tán không thèm để ý, song song vung tay áo, theo đó hai luồng gió xoáy mạnh mẽ gào thét ập xuống. Chỉ nháy mắt, hào quang nhất nhất nổ tung, lại đều rơi xuống nước, làm bắn lên bọt sóng. Mà thân hình hai người bỗng nhiên lóe lên, đã biến mất khỏi mặt sông. Chỉ lát sau, tình hình mặt sông như xưa, giống như chưa từng có gì phát sinh, mà hai vị cao nhân đó đã đi xa vạn dặm.
- Nhìn thấy chưa hả, người ta mới là cao nhân chân chính, không giống như ai đó da mặt rõ dày.
Sau khi có người buông tiếng thở dài, liền trào phúng.
Lâm Nhất tay vuốt râu dài, nhìn chằm chằm phía trước, thần thái tự nhiên. Tuy hắn giả câm vờ điếc, lại vẫn say mê thủ đoạn của Công Dương Lễ và Công Lương Tán không thôi. Hoa Trần Tử nói không sai, đó mới là cao nhân chân chính! Chỉ cần khẽ thi triển thần thông liền đủ để kinh thế hãi tục rồi. Bởi vậy có thể thấy được, Nguyên Anh hậu kỳ và Hóa Thần chỉ kém có một bước, nhưng cảnh giới lại khác biệt như một trời một vực.
Một chiêu 'Ma ấn' của mình có thể thể nói là chưa bao giờ thất bại, khi giáp mặt với tu sĩ Hóa Thần, liệu có bao nhiêu phần thắng? Giữ được tính mạng đã là may mắn rồi, nếu muốn toàn thân trở ra, chỉ sợ không phải là chuyện dễ!
Dưới Cơ duyên xảo hợp, cuối cùng có thể được kiến thức thủ đoạn của tiền bối Hóa Thần, khi Lâm Nhất được đại khai nhãn giới, đồng thời cũng không khỏi thầm sợ hãi. Hắn không sợ bất kỳ một ai trong tu sĩ Nguyên Anh, lại tâm sinh bất lực với chín vị tiền bối Hóa Thần đó. Đó là chín tòa núi cao, thật sự không thể vượt qua.
Khi Lâm Nhất đang trầm tư, Hoa Trần Tử đã nổi giận đùng đùng đi lên trước, vung quyền đầu, nũng nịu quát:
- Xú lão đầu! Vì sao lại gạt ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.