Chương 128: Việc trọng đại của sơn môn (2)
Duệ Quang
19/11/2020
Trong tay đùa bỡn mộc bài của Lâm Nhất, là một đệ tử sắc mặt ngăm đen, thần sắc âm lệ, chính là Diêu Tử từng đánh Lâm Nhất một roi. Nhìn thấy Lâm Nhất, hắn tự nhiên nhận ra, không nhịn được ngăn lại nói châm chọc.
Lâm Nhất sớm nhìn thấy người này, tuy trong lòng tức giận, lại chỉ có thể bất đắc dĩ nhịn xuống, chỉ cần đi qua là được. Không ngờ vẫn không thể nào tránh thoát.
Thần sắc Lâm Nhất bất biến, nhàn nhạt nhìn đối phương, đứng yên không nói.
- Tới đây xem náo nhiệt cái gì, lăn trở về đi!
Diêu Tử ném mộc bài về phía Lâm Nhất.
Mộc bài mang theo tiếng gió đập tới mặt Lâm Nhất, ba người Hồ Vạn kinh ngạc, không biết Lâm sư đệ khi nào đắc tội đệ tử nội môn này.
Ánh mắt Lâm Nhất co rụt lại, nhìn chằm chằm Diêu Tử, nhưng người bất động. Hắn nhẹ giương cánh tay, nhìn như chầm chậm tùy ý, mộc bài dĩ nhiên đến trong tay.
Khóe môi Diêu Tử nhếch lên nụ cười ác ý, tưởng tượng thấy tiểu tử trước mắt bị mộc bài đập ở trên mặt, sau đó ngoan ngoãn rời khỏi. Nhưng thấy đối phương nhẹ nhàng nắm được mộc bài, trong lòng hắn hơi ngạc nhiên. Mộc bài này bị mình lặng lẽ dùng tới ám kình, cũng không phải một đệ tử nuôi ngựa có thể dễ dàng tiếp được.
Lâm Nhất treo mộc bài ở bên hông, thần sắc nhàn nhạt liếc Diêu Tử một chút, thản nhiên xoay người.
Tiểu tử trước mắt này cổ quái! Diêu Tử thầm nghĩ, ác từ tâm lên, đang muốn tiếp tục làm khó dễ, đã thấy đối phương quay người rời đi. Hắn mạnh mẽ trừng bóng lưng của Lâm Nhất, phẫn nộ hừ lạnh một tiếng.
Các đệ tử ngoại môn ở xung quanh không dám nhiều lời, ba người Hồ Vạn tự nhiên cũng không dám xen mồm, đầy mặt tiếc nuối đưa mắt nhìn Lâm Nhất rời đi. Ai biết một thanh âm vang lên:
- Tiểu huynh đệ đi thong thả!
Mọi người giương mắt nhìn, chỉ thấy một nam tử khuôn mặt tuấn lãng, râu ngắn từ dưới núi đi tới.
Các đệ tử đa số nhận biết người này, người tới là đại đệ tử Tần Nhân của chưởng môn, cũng là Đại sư huynh của đệ tử nội môn.
Lâm Nhất thấy đối phương tới trước mặt, không thể làm gì khác hơn là dừng bước, phía sau âm thanh thăm hỏi không ngừng.
- Đại sư huynh!
- Bái kiến Đại sư huynh!
Tần Nhân mỉm cười đáp lễ, cử chỉ nho nhã, để mọi người như gió xuân ấm áp. Lâm Nhất thấy thế cũng thầm khen, không hổ là Đại sư huynh của Thiên Long phái, khí thế không tầm thường.
- Diêu sư đệ, vì sao không cho vị tiểu huynh đệ này lên núi?
Ánh mắt Tần Nhân lấp lánh, âm thanh trong sáng dễ nghe.
Sắc mặt Diêu Tử lộ ra một tia lúng túng, khom người nói:
- Người này là đệ tử nuôi ngựa, lên núi chỉ là tham gia náo nhiệt mà thôi, vẫn là lo nuôi ngựa quan trọng hơn!
Tần Nhân cười lắc đầu nói:
- Này thì không phải, đệ tử nội môn đại bỉ lần này, thay đổi thường quy ngày xưa không cho người ngoài quan sát, là tâm ý của chưởng môn, các trưởng lão thương cảm đệ tử! Đây là cử chỉ thịnh vượng của Thiên Long phái ta, sao sư đệ có thể thiển cận như vậy? Chẳng lẽ đệ tử nuôi ngựa không phải đệ tử Thiên Long phái ta sao?
- Đại sư huynh giáo huấn, tiểu đệ ghi nhớ trong lòng!
Diêu Tử đàng hoàng trả lời, không dám có tâm ý ngỗ nghịch, các đệ tử ngoại môn âm thầm khen hay, thần sắc vui vẻ.
Tần Nhân xoay người, nhìn về phía Lâm Nhất nói:
- Lẽ nào tiểu huynh đệ thật không muốn quan khán các sư huynh đệ luận võ sao?
Nói xong hắn hiền hoà ái nở nụ cười, đi lên núi.
Lâm Nhất đánh giá bóng lưng của Đại sư huynh kia, dưới chân do dự một thoáng, cuối cùng quay người đi lên núi. Diêu Tử nghiêng người nhường đường, mang theo dáng dấp người tốt. Bất quá ánh mắt liếc về phía Lâm Nhất vẫn âm lãnh như trước.
Ba người Hồ Vạn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn thay Lâm Nhất.
Mấy người đi lên sơn đạo, một bình đài to lớn xuất hiện ở trước mắt. Một sàn gỗ cao hơn trượng đứng sừng sững ở giữa, phía sau sàn gỗ chu vi hơn hai mươi trượng còn bày vài con ghế gỗ. chung quanh mộc đài, người người nhốn nháo, sợ là có không dưới hai ngàn người. Từng cái từng cái thần sắc kích động, ngửa đầu phóng tầm mắt tới.
Xem ra nơi này là nơi so tài, cách giữa sườn núi Hiến Chương phong còn có đoạn khoảng cách, chung quanh bằng phẳng, rộng rãi mà sạch sẽ, cây cối cao to vờn quanh bốn phía, mặc dù mấy ngàn người ở chung một chỗ, cũng không có chút chen chúc.
Trước sàn gỗ đã người người nhốn nháo, người vây xem chen chúc đến um tùm. Bốn người chỉ có thể đứng ở phía sau. Cũng may sàn gỗ dựng khá cao, liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Lâm Nhất cùng ba người Hồ Vạn nhét chung một chỗ, trong tai vang đầy âm thanh ồn ã, xem ra thời gian tỷ thí chưa tới.
Văn Luân hứng thú bừng bừng cùng người châu đầu ghé tai, Hồ Vạn và Trầm Đinh thì nhìn xung quanh. Xung quanh sàn gỗ phần lớn là đệ tử ngoại môn, tới gần sàn gỗ là đệ tử áo lam và nội môn thanh sam. Chen chúc ở trong đám người, ngược lại cũng nghe được không ít tin đồn tương quan thú vị.
Lần này tỷ thí tổng cộng ba ngày, trước tiên do đệ tử áo lam tỷ thí, biểu hiện ưu dị có thể lên cấp làm đệ tử thanh sam. Đệ tử thanh sam sẽ ở ngày cuối cùng tỷ thí. Cụ thể làm sao, Lâm Nhất không quá rõ ràng, chỉ có thể theo nhìn náo nhiệt.
- Thông, thông, thông...
Ba tiếng pháo đột nhiên vang lên, kinh động phi điểu ở trong rừng xa xa tứ tán.
Thần sắc của mọi người cũng vì đó rung động, hưng phấn ngẩng đầu lên. Lâm Nhất theo mọi người nhìn qua, chỉ thấy dưới sàn gỗ lục tục đi tới một đoàn người. Người cầm đầu là một trung niên áo tím mày kiếm, phía sau đi theo ba đạo sĩ, còn có sáu vị trưởng lão xích y, cuối cùng là hai nam tử cùng một cô nương.
Theo mọi người đi lên sàn gỗ, các đệ tử không nhịn được, bắt đầu thốt lên kinh ngạc...
- Tiết trưởng lão và Từ trưởng lão xuất quan...
- Ồ... Tiết trưởng lão và Mộc tiểu thư thật giống!
- Phí lời, người ta là mẹ con, có thể không giống sao!
- Ba đạo sĩ Bạch Vân Quan kia làm sao còn chưa đi?
- Lần này sáu vị trưởng lão Mã, Mạnh, Từ, Quách, Tiết, Dung của Thiên Long phái chúng ta toàn bộ lộ diện, thực sự là hiếm thấy!
-...
Ánh mắt Lâm Nhất đảo qua ba đạo sĩ. Mã trưởng lão cùng Mạnh trưởng lão trước đó gặp gỡ, còn lại mấy vị trưởng lão là lần đầu xuất hiện ở trước mặt, hắn không khỏi âm thầm đánh giá.
Mã trưởng lão ở trong tông môn địa vị không thấp, võ công so với mấy vị trưởng lão khác thì càng cao thâm hơn một ít. Tiết trưởng lão là một phụ nhân trung niên, khuôn mặt đoan trang, mặt mày giống Mộc Thanh Nhi đến mấy phần. Không ngờ cha của Mộc Thanh Nhi là chưởng môn, mẫu thân là trưởng lão trong tông môn.
Phía sau là Đại sư huynh và Nhị sư huynh, hai người này là đệ tử thân truyền của chưởng môn, thân phận chỉ đứng sau trưởng lão. Lâm Nhất đối với hai người này quan cảm không tính quá kém.
Cuối cùng lên đài là Mộc Thanh Nhi, mang theo dáng dấp nghiêm nghị nhu thuận. Ngẫm lại người này điêu ngoa tùy hứng, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu.
Mọi người lên đài ngồi vào chỗ của mình, Mã trưởng lão đứng dậy thi lễ với chưởng môn cùng với chư vị trưởng lão, sau đó đi đến trước sân khấu, khí thế uy nghiêm nhìn quét dưới đài.
Trong khoảnh khắc, dưới đài yên lặng như tờ.
Lâm Nhất sớm nhìn thấy người này, tuy trong lòng tức giận, lại chỉ có thể bất đắc dĩ nhịn xuống, chỉ cần đi qua là được. Không ngờ vẫn không thể nào tránh thoát.
Thần sắc Lâm Nhất bất biến, nhàn nhạt nhìn đối phương, đứng yên không nói.
- Tới đây xem náo nhiệt cái gì, lăn trở về đi!
Diêu Tử ném mộc bài về phía Lâm Nhất.
Mộc bài mang theo tiếng gió đập tới mặt Lâm Nhất, ba người Hồ Vạn kinh ngạc, không biết Lâm sư đệ khi nào đắc tội đệ tử nội môn này.
Ánh mắt Lâm Nhất co rụt lại, nhìn chằm chằm Diêu Tử, nhưng người bất động. Hắn nhẹ giương cánh tay, nhìn như chầm chậm tùy ý, mộc bài dĩ nhiên đến trong tay.
Khóe môi Diêu Tử nhếch lên nụ cười ác ý, tưởng tượng thấy tiểu tử trước mắt bị mộc bài đập ở trên mặt, sau đó ngoan ngoãn rời khỏi. Nhưng thấy đối phương nhẹ nhàng nắm được mộc bài, trong lòng hắn hơi ngạc nhiên. Mộc bài này bị mình lặng lẽ dùng tới ám kình, cũng không phải một đệ tử nuôi ngựa có thể dễ dàng tiếp được.
Lâm Nhất treo mộc bài ở bên hông, thần sắc nhàn nhạt liếc Diêu Tử một chút, thản nhiên xoay người.
Tiểu tử trước mắt này cổ quái! Diêu Tử thầm nghĩ, ác từ tâm lên, đang muốn tiếp tục làm khó dễ, đã thấy đối phương quay người rời đi. Hắn mạnh mẽ trừng bóng lưng của Lâm Nhất, phẫn nộ hừ lạnh một tiếng.
Các đệ tử ngoại môn ở xung quanh không dám nhiều lời, ba người Hồ Vạn tự nhiên cũng không dám xen mồm, đầy mặt tiếc nuối đưa mắt nhìn Lâm Nhất rời đi. Ai biết một thanh âm vang lên:
- Tiểu huynh đệ đi thong thả!
Mọi người giương mắt nhìn, chỉ thấy một nam tử khuôn mặt tuấn lãng, râu ngắn từ dưới núi đi tới.
Các đệ tử đa số nhận biết người này, người tới là đại đệ tử Tần Nhân của chưởng môn, cũng là Đại sư huynh của đệ tử nội môn.
Lâm Nhất thấy đối phương tới trước mặt, không thể làm gì khác hơn là dừng bước, phía sau âm thanh thăm hỏi không ngừng.
- Đại sư huynh!
- Bái kiến Đại sư huynh!
Tần Nhân mỉm cười đáp lễ, cử chỉ nho nhã, để mọi người như gió xuân ấm áp. Lâm Nhất thấy thế cũng thầm khen, không hổ là Đại sư huynh của Thiên Long phái, khí thế không tầm thường.
- Diêu sư đệ, vì sao không cho vị tiểu huynh đệ này lên núi?
Ánh mắt Tần Nhân lấp lánh, âm thanh trong sáng dễ nghe.
Sắc mặt Diêu Tử lộ ra một tia lúng túng, khom người nói:
- Người này là đệ tử nuôi ngựa, lên núi chỉ là tham gia náo nhiệt mà thôi, vẫn là lo nuôi ngựa quan trọng hơn!
Tần Nhân cười lắc đầu nói:
- Này thì không phải, đệ tử nội môn đại bỉ lần này, thay đổi thường quy ngày xưa không cho người ngoài quan sát, là tâm ý của chưởng môn, các trưởng lão thương cảm đệ tử! Đây là cử chỉ thịnh vượng của Thiên Long phái ta, sao sư đệ có thể thiển cận như vậy? Chẳng lẽ đệ tử nuôi ngựa không phải đệ tử Thiên Long phái ta sao?
- Đại sư huynh giáo huấn, tiểu đệ ghi nhớ trong lòng!
Diêu Tử đàng hoàng trả lời, không dám có tâm ý ngỗ nghịch, các đệ tử ngoại môn âm thầm khen hay, thần sắc vui vẻ.
Tần Nhân xoay người, nhìn về phía Lâm Nhất nói:
- Lẽ nào tiểu huynh đệ thật không muốn quan khán các sư huynh đệ luận võ sao?
Nói xong hắn hiền hoà ái nở nụ cười, đi lên núi.
Lâm Nhất đánh giá bóng lưng của Đại sư huynh kia, dưới chân do dự một thoáng, cuối cùng quay người đi lên núi. Diêu Tử nghiêng người nhường đường, mang theo dáng dấp người tốt. Bất quá ánh mắt liếc về phía Lâm Nhất vẫn âm lãnh như trước.
Ba người Hồ Vạn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn thay Lâm Nhất.
Mấy người đi lên sơn đạo, một bình đài to lớn xuất hiện ở trước mắt. Một sàn gỗ cao hơn trượng đứng sừng sững ở giữa, phía sau sàn gỗ chu vi hơn hai mươi trượng còn bày vài con ghế gỗ. chung quanh mộc đài, người người nhốn nháo, sợ là có không dưới hai ngàn người. Từng cái từng cái thần sắc kích động, ngửa đầu phóng tầm mắt tới.
Xem ra nơi này là nơi so tài, cách giữa sườn núi Hiến Chương phong còn có đoạn khoảng cách, chung quanh bằng phẳng, rộng rãi mà sạch sẽ, cây cối cao to vờn quanh bốn phía, mặc dù mấy ngàn người ở chung một chỗ, cũng không có chút chen chúc.
Trước sàn gỗ đã người người nhốn nháo, người vây xem chen chúc đến um tùm. Bốn người chỉ có thể đứng ở phía sau. Cũng may sàn gỗ dựng khá cao, liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Lâm Nhất cùng ba người Hồ Vạn nhét chung một chỗ, trong tai vang đầy âm thanh ồn ã, xem ra thời gian tỷ thí chưa tới.
Văn Luân hứng thú bừng bừng cùng người châu đầu ghé tai, Hồ Vạn và Trầm Đinh thì nhìn xung quanh. Xung quanh sàn gỗ phần lớn là đệ tử ngoại môn, tới gần sàn gỗ là đệ tử áo lam và nội môn thanh sam. Chen chúc ở trong đám người, ngược lại cũng nghe được không ít tin đồn tương quan thú vị.
Lần này tỷ thí tổng cộng ba ngày, trước tiên do đệ tử áo lam tỷ thí, biểu hiện ưu dị có thể lên cấp làm đệ tử thanh sam. Đệ tử thanh sam sẽ ở ngày cuối cùng tỷ thí. Cụ thể làm sao, Lâm Nhất không quá rõ ràng, chỉ có thể theo nhìn náo nhiệt.
- Thông, thông, thông...
Ba tiếng pháo đột nhiên vang lên, kinh động phi điểu ở trong rừng xa xa tứ tán.
Thần sắc của mọi người cũng vì đó rung động, hưng phấn ngẩng đầu lên. Lâm Nhất theo mọi người nhìn qua, chỉ thấy dưới sàn gỗ lục tục đi tới một đoàn người. Người cầm đầu là một trung niên áo tím mày kiếm, phía sau đi theo ba đạo sĩ, còn có sáu vị trưởng lão xích y, cuối cùng là hai nam tử cùng một cô nương.
Theo mọi người đi lên sàn gỗ, các đệ tử không nhịn được, bắt đầu thốt lên kinh ngạc...
- Tiết trưởng lão và Từ trưởng lão xuất quan...
- Ồ... Tiết trưởng lão và Mộc tiểu thư thật giống!
- Phí lời, người ta là mẹ con, có thể không giống sao!
- Ba đạo sĩ Bạch Vân Quan kia làm sao còn chưa đi?
- Lần này sáu vị trưởng lão Mã, Mạnh, Từ, Quách, Tiết, Dung của Thiên Long phái chúng ta toàn bộ lộ diện, thực sự là hiếm thấy!
-...
Ánh mắt Lâm Nhất đảo qua ba đạo sĩ. Mã trưởng lão cùng Mạnh trưởng lão trước đó gặp gỡ, còn lại mấy vị trưởng lão là lần đầu xuất hiện ở trước mặt, hắn không khỏi âm thầm đánh giá.
Mã trưởng lão ở trong tông môn địa vị không thấp, võ công so với mấy vị trưởng lão khác thì càng cao thâm hơn một ít. Tiết trưởng lão là một phụ nhân trung niên, khuôn mặt đoan trang, mặt mày giống Mộc Thanh Nhi đến mấy phần. Không ngờ cha của Mộc Thanh Nhi là chưởng môn, mẫu thân là trưởng lão trong tông môn.
Phía sau là Đại sư huynh và Nhị sư huynh, hai người này là đệ tử thân truyền của chưởng môn, thân phận chỉ đứng sau trưởng lão. Lâm Nhất đối với hai người này quan cảm không tính quá kém.
Cuối cùng lên đài là Mộc Thanh Nhi, mang theo dáng dấp nghiêm nghị nhu thuận. Ngẫm lại người này điêu ngoa tùy hứng, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu.
Mọi người lên đài ngồi vào chỗ của mình, Mã trưởng lão đứng dậy thi lễ với chưởng môn cùng với chư vị trưởng lão, sau đó đi đến trước sân khấu, khí thế uy nghiêm nhìn quét dưới đài.
Trong khoảnh khắc, dưới đài yên lặng như tờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.