Chương 910: Vọng hồ (1)
Duệ Quang
04/10/2021
Vọng Khởi quận của Đại Hạ có một hồ nước ngàn dặm, tên là Vọng Hồ.
Đây là lúc hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu lên mặt hồ. Mấy chiếc thuyền nhỏ đõ trên bờ, một nữ tử mười bảy mười tám tuổi đang cố sức dìu một nam tử lên khoang thuyền.
Nữ tử này ăn mặc như ngư dân, lại dùng khăn vải bọc lấy tóc, quần áo mộc mạc nhưng cả người lộ ra vẻ nhanh nhẹn. Tuy là nữ tử ngư dân lại mặt mày thanh tú trắng nõn, chóp mũi đang lấm tấm mồ hôi.
- Vũ nhi, đây không phải là vị hôn phu trời cao tặng cho ngươi chứ.
Một tẩu tử ngư dân từ trên thuyền bên cạnh nhảy xuống, không quên lên tiếng trêu đùa.
- Nhị tẩu đừng có nói đùa, người này đã bất tỉnh rồi.
Vũ Nhi có chút ngượng ngùng, lập tức lại lộ ra vẻ lo lắng.
- Nhị lang, còn không tới đây giúp Vũ Nhi một tay. . .
Nhị tẩu quay đầu lại hô to, một hán tử da ngăm đen đáp lại rồi vội vàng chạy tới. Nàng ta lại oán giận nói với nữ tử bên cạnh:
- Mẹ ngươi chết sớm, cha ngươi tháng trước lại rời hồ đi đánh cá, chỉ để lại Vũ Nhi đáng thương lẻ loi một mình, ài, làm sao mà sống qua ngày được đây.
- Đánh cá nuôi sống bản thân là được. Nhà ta có lều cỏ để không, nhị ca giúp ta khiêng người này tới đó, ta đi tìm lang trung.
Vũ Nhi cười cười lơ đễnh.
....
Đây là một thôn nhỏ cách Vọng Hồ không xa, thôn này tựa núi, dựng theo sườn dốc. Có hơn mười hộ gia đình, hẻo lánh mà yên tĩnh.
Ánh mặt trời mỗi ngày lướt qua chân núi, một tiểu viện ở đầu phía tây thôn sẽ nổi khói bếp. Một hàng rào đơn sơ, ba gian nhà cỏ, hai gian lều cỏ, còn có lưới đánh cá phơi trước cửa, đây chính là nhà Vũ Nhi.
Từ cửa đi về phía tây chính là phòng bếp bằng cỏ, Vũ Nhi đeo tạp dề vải thô, tay bưng một chén canh cá, rụt rè bước về phía đối diện. Trong lều cỏ ở hướng đông cửa, nam tử trẻ tuổi ngã vào trong hồ đang nằm.
Ba ngày trước, Vũ Nhi theo nhà nhị tẩu ra hồ đánh cá, một lưới vớt đúng người. Vốn tưởng rằng là người chết, cô nương sợ lắm. Khi nàng ta vội vàng kéo lưới thì thấy nam tử này ngực vẫn hơi phập phồng. Đây không phải là người đuối nước chứ, có còn mạng không.
Lòng sinh thiện niệm, Vũ Nhi vội vàng đưa nam tử trong lưới đánh cá lên thuyền chờ về nhà, cũng gọi Mạch đại thúc trong thôn tới xem, nói là chỉ bị ngạt dưới nước lâu, không có vấn đề gì. Nhưng đã qua ba ngày rồi nam tử này vẫn chưa tỉnh, hay là thân thể có bệnh?
Vũ Nhi liền đun canh cá cho người này bồi bổ thân thể.
Vừa hay là cuối mùa xuân, lều cỏ có gió lùa cũng rất mát mẻ. Một cái chiếu cỏ được rải trong lều, nam tử đang hai mắt nhắm nghiền nằm ngửa.
Người này chưa tỉnh thì ăn canh cá thế nào được đây? Vũ Nhi lại buồn rầu. Nàng ta đặt bát canh xuống đất, ngồi ở bên cạnh lặng lẽ quan sát nam tử này.
Nam tử này một thân áo bào tro rách nát, bên hông còn buộc hồ lô rượu. Bộ dạng chỉ khoảng ngoài hai mươi, mặt vàng như nến lại gầy gò, hai hàng lông mày như đao, môi mím chặt, khóe miệng lại hơi nhếch lên, giống như là đang cười nhạo tất cả. Người này trẻ tuổi, tướng mạo cũng không khó coi. Có điều, mấy ngày rồi chưa tỉnh, không ăn không uống thì phải làm sao?
Nhíu mày, Vũ Nhi lại phát sầu. Có lẽ là sợ canh cá nguội, nàng ta kê đầu người trước mặt lên, lại bưng bát canh, cầm thìa đút. Mà người đang ngủ không há miệng, nước canh thuận theo khóe miệng chảy xuống.
Vũ Nhi vội vàng dùng tay lau đi, vừa chạm vào mặt đối phương, hai mánàng ta đỏ lên, tâm hoảng ý loạn quay đầu lại nhìn xung quanh, lập tức gắt thầm một tiếng. Thầm nghĩ, đây là lúc người ta gặp nạn, cần được chăm sóc, đừng có nghĩ ngợi lung tung.
Mất nửa ngày, cạy được miệng nam tử đổ vào chút canh cá, Vũ Nhi đã đầu đầy mồ hôi, một chút e lệ trong đáy lòng sớm đã không còn. Nàng ta Chưa bao giờ hầu hạ người khác, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Vũ Nhi ở trong hồ vớt được vị hôn phu, qua miệng của Nhị tẩu được truyền ra khắp nơi, hơn mười hộ gia đình đều biết việc này.
Lúc ban đầu còn không ngừng có người đến xem náo nhiệt, thuận tiện tặng chút đồ ăn, hiển nhiên coi việc này là thật. Có điều vị hôn phu này là ma ốm, luôn mê man bất tỉnh. Mọi người sau khi thương xót mấy ngày thì cũng đi sống cuộc sống của mình.
Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, Thôn nhỏ trước sau như một vẫn yên tĩnh, Vũ Nhi lại càng công việc lu bù. Nàng ta mỗi ngày tới hồ đánh cá, sau khi có thu hoạch còn phải tới thôn trấn ngoài hai mươi ba mươi dặm một chuyến. Dùng cá bắt được đổi chút tiền bạc và đồ dùng đồ ăn, rồi lại vội vàng trở về. Không vì gì khác, chỉ mong người trong lều cỏ ngày một tốt hơn.
....
Đại Hạ tiên môn, thậm chí bổn môn trên dưới đều biết công pháp của Huyền Thiên môn ta không trọn vẹn, mà kỳ thật bằng không. . .
Đây là lúc hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu lên mặt hồ. Mấy chiếc thuyền nhỏ đõ trên bờ, một nữ tử mười bảy mười tám tuổi đang cố sức dìu một nam tử lên khoang thuyền.
Nữ tử này ăn mặc như ngư dân, lại dùng khăn vải bọc lấy tóc, quần áo mộc mạc nhưng cả người lộ ra vẻ nhanh nhẹn. Tuy là nữ tử ngư dân lại mặt mày thanh tú trắng nõn, chóp mũi đang lấm tấm mồ hôi.
- Vũ nhi, đây không phải là vị hôn phu trời cao tặng cho ngươi chứ.
Một tẩu tử ngư dân từ trên thuyền bên cạnh nhảy xuống, không quên lên tiếng trêu đùa.
- Nhị tẩu đừng có nói đùa, người này đã bất tỉnh rồi.
Vũ Nhi có chút ngượng ngùng, lập tức lại lộ ra vẻ lo lắng.
- Nhị lang, còn không tới đây giúp Vũ Nhi một tay. . .
Nhị tẩu quay đầu lại hô to, một hán tử da ngăm đen đáp lại rồi vội vàng chạy tới. Nàng ta lại oán giận nói với nữ tử bên cạnh:
- Mẹ ngươi chết sớm, cha ngươi tháng trước lại rời hồ đi đánh cá, chỉ để lại Vũ Nhi đáng thương lẻ loi một mình, ài, làm sao mà sống qua ngày được đây.
- Đánh cá nuôi sống bản thân là được. Nhà ta có lều cỏ để không, nhị ca giúp ta khiêng người này tới đó, ta đi tìm lang trung.
Vũ Nhi cười cười lơ đễnh.
....
Đây là một thôn nhỏ cách Vọng Hồ không xa, thôn này tựa núi, dựng theo sườn dốc. Có hơn mười hộ gia đình, hẻo lánh mà yên tĩnh.
Ánh mặt trời mỗi ngày lướt qua chân núi, một tiểu viện ở đầu phía tây thôn sẽ nổi khói bếp. Một hàng rào đơn sơ, ba gian nhà cỏ, hai gian lều cỏ, còn có lưới đánh cá phơi trước cửa, đây chính là nhà Vũ Nhi.
Từ cửa đi về phía tây chính là phòng bếp bằng cỏ, Vũ Nhi đeo tạp dề vải thô, tay bưng một chén canh cá, rụt rè bước về phía đối diện. Trong lều cỏ ở hướng đông cửa, nam tử trẻ tuổi ngã vào trong hồ đang nằm.
Ba ngày trước, Vũ Nhi theo nhà nhị tẩu ra hồ đánh cá, một lưới vớt đúng người. Vốn tưởng rằng là người chết, cô nương sợ lắm. Khi nàng ta vội vàng kéo lưới thì thấy nam tử này ngực vẫn hơi phập phồng. Đây không phải là người đuối nước chứ, có còn mạng không.
Lòng sinh thiện niệm, Vũ Nhi vội vàng đưa nam tử trong lưới đánh cá lên thuyền chờ về nhà, cũng gọi Mạch đại thúc trong thôn tới xem, nói là chỉ bị ngạt dưới nước lâu, không có vấn đề gì. Nhưng đã qua ba ngày rồi nam tử này vẫn chưa tỉnh, hay là thân thể có bệnh?
Vũ Nhi liền đun canh cá cho người này bồi bổ thân thể.
Vừa hay là cuối mùa xuân, lều cỏ có gió lùa cũng rất mát mẻ. Một cái chiếu cỏ được rải trong lều, nam tử đang hai mắt nhắm nghiền nằm ngửa.
Người này chưa tỉnh thì ăn canh cá thế nào được đây? Vũ Nhi lại buồn rầu. Nàng ta đặt bát canh xuống đất, ngồi ở bên cạnh lặng lẽ quan sát nam tử này.
Nam tử này một thân áo bào tro rách nát, bên hông còn buộc hồ lô rượu. Bộ dạng chỉ khoảng ngoài hai mươi, mặt vàng như nến lại gầy gò, hai hàng lông mày như đao, môi mím chặt, khóe miệng lại hơi nhếch lên, giống như là đang cười nhạo tất cả. Người này trẻ tuổi, tướng mạo cũng không khó coi. Có điều, mấy ngày rồi chưa tỉnh, không ăn không uống thì phải làm sao?
Nhíu mày, Vũ Nhi lại phát sầu. Có lẽ là sợ canh cá nguội, nàng ta kê đầu người trước mặt lên, lại bưng bát canh, cầm thìa đút. Mà người đang ngủ không há miệng, nước canh thuận theo khóe miệng chảy xuống.
Vũ Nhi vội vàng dùng tay lau đi, vừa chạm vào mặt đối phương, hai mánàng ta đỏ lên, tâm hoảng ý loạn quay đầu lại nhìn xung quanh, lập tức gắt thầm một tiếng. Thầm nghĩ, đây là lúc người ta gặp nạn, cần được chăm sóc, đừng có nghĩ ngợi lung tung.
Mất nửa ngày, cạy được miệng nam tử đổ vào chút canh cá, Vũ Nhi đã đầu đầy mồ hôi, một chút e lệ trong đáy lòng sớm đã không còn. Nàng ta Chưa bao giờ hầu hạ người khác, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Vũ Nhi ở trong hồ vớt được vị hôn phu, qua miệng của Nhị tẩu được truyền ra khắp nơi, hơn mười hộ gia đình đều biết việc này.
Lúc ban đầu còn không ngừng có người đến xem náo nhiệt, thuận tiện tặng chút đồ ăn, hiển nhiên coi việc này là thật. Có điều vị hôn phu này là ma ốm, luôn mê man bất tỉnh. Mọi người sau khi thương xót mấy ngày thì cũng đi sống cuộc sống của mình.
Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, Thôn nhỏ trước sau như một vẫn yên tĩnh, Vũ Nhi lại càng công việc lu bù. Nàng ta mỗi ngày tới hồ đánh cá, sau khi có thu hoạch còn phải tới thôn trấn ngoài hai mươi ba mươi dặm một chuyến. Dùng cá bắt được đổi chút tiền bạc và đồ dùng đồ ăn, rồi lại vội vàng trở về. Không vì gì khác, chỉ mong người trong lều cỏ ngày một tốt hơn.
....
Đại Hạ tiên môn, thậm chí bổn môn trên dưới đều biết công pháp của Huyền Thiên môn ta không trọn vẹn, mà kỳ thật bằng không. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.