Chương 1809: Vương giả xuất hiện (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Kim Thánh không để ý tới hành động của bốn vị đồng bạn mà khóe mắt co quắp, chăm chú nhìn Lâm Nhất, quát lên:
- Xin chuẩn cho ta bắt tiểu tử Long tộc ở phía dưới, sau đó sẽ bái kiến cũng không muộn...
Trong đầu Lâm Nhất dần trầm xuống, ánh mắt đảo qua khe hở đen ngòm sắp biến mất kia, có phần không cam lòng nói:
- Hổ đầu! Ta là lão đại của ngươi...
Hổ đầu vẫn là dáng vẻ mờ mịt khó hiểu, khí thế quanh thân mất trật tự, bất định. Trong tròng mắt kim hoàng của nó đều là sự hờ hững. Lúc sau hai hàng lông mày khóa chặt lại, trên nét mặt mệt mỏi lộ ra mấy phần sốt ruột, lên mặt nạt người, phân phó nói:
- Có chuyện gì ngày sau hãy nói, để ta nghỉ tạm một phen đã...
So sánh với lúc trước, lúc này hổ đầu có thể nói là tưởng như hai người. Lúc Lâm Nhất còn đang cảm thấy khổ sở, một luồng khí thế mạnh mẽ bức tới. Con ngươi của hắn rụt lại, không dám có nửa phần lưỡng lự, dồn hết toàn lực phá không lóe lên, thoáng chốc đã nhảy vào trong cái khe đen ngòm đang càng lúc càng nhỏ.
Kim Thánh đang muốn động thủ bắt tiểu tử Long tộc kia nhưng không ngờ tới đối phương lại mạo hiểm trốn lên trên không. Ông ta không chịu thôi, vung tay ra sức bắt một trảo, trước mặt, khe hở đen ngòm nứt ra khá nhỏ, sau đó không chút suy nghĩ lao đầu vào trong.
Hổ đầu coi như không thấy đối với tất cả quanh mình, mang theo thiết bổng hạ xuống Yêu đàn. Nó lập tức ngồi xếp bằng, quanh thân nhất thời bao phủ một tầng ánh sáng kim hồng. Hiển nhiên, tinh huyết truyền thừa mới vừa bắt đầu mà thôi...
Đông Sơn cùng với ba vị Yêu Vương khác nhìn nhau. Từ khi Yêu đàn mở ra chỉ mới qua thời gian vài cái thở dốc. Vua của vạn yêu ngoài ý muốn xuất hiện, có thể nói là thừa thiên mệnh. Đây là ý chỉ của thần linh, không cho phép làm trái. Mà mới vừa rồi dị biến nhiều lần xuất hiện, mọi người đều không dám làm càn, lúc này mới làm tiểu tử kia thừa dịp đó thoát đi. Chỉ có điều thần thú chí tôn vì sao lại đi cùng với Long tộc? Mà Long tộc vô số vạn năm chưa từng thấy lại ở đâu xuất hiện...
Sau một lát, giữa không trung lóe lên ánh sáng, xuất hiện thân ảnh của Kim Thánh. Ông ta có phần thở dốc mở hai tay ra, ý bảo mình không đuổi kịp người.
Thời điểm Yêu đàn mở ra, cùng lúc có năm bảo vật xuất thế. Đã có tinh huyết tổ tiên , những thứ khác tuyệt đối không tầm thường. Mấy vị Yêu Vương khác nhìn thấy Kim Thánh không đắc thủ thì lại không khỏi lo được lo mất. Trong đó, Đông Sơn suy nghĩ một chút nói:
- Yêu đàn tương liên với trận pháp trên không, tự có nơi đến cuối cùng! Người nọ đã quen biết với vương của chúng ta, không ngại sau khi báo cáo rồi lại tính!
Có người đồng ý:
- Hộ pháp cho vương của chúng ta, việc này không nên chậm trễ...
Kim Thánh thầm thừ một tiếng với hai lão giả hùa theo lão giả họ Giam, rồi phân phó bầy yêu của Yêu Vương cốc rời đi, lúc này mới cùng bốn vị đồng bạn hạ xuống từ trên bầu trời. Năm người cách đó không xa, hổ đầu thì bất động...
...
Đây là một nơi không bến bờ, tiếng rít vang đầy nhưng lại không thấy phong ảnh, chỉ thỉnh thoảng có tia sáng ẩn hiện, quỷ dị khó lường! Lâm Nhất đặt mình trong trong đó, không phân biệt được phương hướng, chỉ để ý chạy vội về phía trước.
Lại có một tia ánh sáng sắc bén như lưỡi dao ngang trời chiếu tới, Lâm Nhất không kịp trốn tránh, trong lúc bận rộn liền huy quyền kích đánh ra một cái long ảnh. Rắc một tiếng, ánh sáng nổ tung thành vô số mảnh, bay vút qua bên người. Tiếng vù vù như gió cắt vào cơ thể, vân bào bị xé rách, cho dù Long Giáp cứng rắn dị thường cũng bị vỡ nát thành mấy khối, ngực và tứ chi nhất thời điểm huyết quang, đau đến mức hắn mắng nhiếc một lúc lâu.
Qua một khắc, phía trước lại lóe sáng lòe. Lâm Nhất muốn ngừng thế đi lại cũng đã muộn, đã đâm thẳng đầu vào. Trong nháy mắt cảnh vật đại biến, hắn chật vật lăn lộn mấy vòng, lúc này mới khó khăn lắm ổn định lại thân hình, nhanh chóng giương mắt nhìn xung quanh...
Trong bóng đêm đen ngòm xuất hiện một cái sơn cốc. Xung quanh tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có âm khí tràn ngập và hàn ý bức người. Mà trong trời đất này như có một thứ vô hình đang cản trở, tình hình ở nơi rất xa tựa như ẩn như hiện, trong chốc lát khó có thể thấy rõ ràng. Phía trên sơn cốc đã không nhìn thấy điểm cuối lại bao phủ một tầng cấm chế cổ quái khiến người ta không dám tùy tiện phi hành. Phía dưới...
Lâm Nhất chậm rãi hạ xuống, thần sắc ngạc nhiên. Chỗ đặt chân tới như một vùng trận pháp, ước chừng cao ngàn trượng. Có tiên tinh ngũ sắc xanh, vàng, đen, trắng, xích lát thành, trơn bóng mà bằng phẳng. Trong nháy mắt hai chân hạ xuống đất, khí thế mạnh mẽ cùng hàn ý nồng đậm kéo tới khiến thần hồn người ta xao động bất an. Hắn âm thầm sợ hãi thở dài, Huyễn Đồng lóe lên nhìn lại.
Ở giữa trận pháp quỷ dị này, ngũ sắc tiên tinh tạo thành một vùng trăm trượng, bên trên vụ khí dày đặc không ngừng, giống như tự tạo thành thiên địa, khí thế chầm chậm xoay. Cùng lúc đó, thân ảnh hư ảo lại vội vã bỗng nhiên tới, rồi lại bỗng nhiên vội vã đi xa khiến người ta không nhịn được mà kinh hồn táng đảm một hồi.
Đây rốt cục là chỗ nào?
Thân ảnh hư huyễn mờ mịt đó tất cả đều là hồn thể. Người tới hoảng sợ người đi mờ mịt, giống như một người không biết đã bôn ba bao lâu trên đường nhưng lại không có cách nào dừng lại nghỉ ngơi, truy đuổi theo số mệnh chẳng qua đã được quyết định từ lâu.
Lâm Nhất bỗng nhiên mơ hồ. Chết rồi? Hắn nhanh chóng cúi đầu quan sát, trên dưới quanh người vết máu loang lổ, lộ ra sự chật vật khó tả, khí tức thông thuận mà tính mệnh cũng không sao cả. Không đúng, phàm tục còn có một cách nói, gọi là người chết không tự biết...
Đột nhiên đặt mình trong đất khách, thêm nữa lại còn bị thương, bị âm khí bốn phía quấy nhiễu, Lâm Nhất có phần choáng váng đầu óc. Lúc hoảng loạn, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, mang Yêu Khuyên trên cổ tay ra, vung lên. Mỵ Nương, Tống Huyền Tử và Tiên Nô lảo đảo xông ra, mỗi người hết nhìn đông lại nhìn tây, có chút không biết làm sao.
- Lâm... Lâm tiền bối! Ngươi có thương tích...
Tiên Nô khó nhịn hàn ý, thân thể run rẩy nhưng vẫn không nhịn được thét lên một tiếng kinh hãi. Mỵ Nương và Tống Huyền Tử đều bất chấp tình hình chung quanh, nghe tiếng xoay người đến trước mặt, thần sắc của mỗi người đều thêm vài phần kinh ngạc.
Lâm Nhất có chút lúng túng chép chép miệng khoát khoát tay ý bảo không sao cả. Rõ ràng là tự mình dọa mình, nhưng phải tra ra manh mối mới bằng lòng thôi. Nhất thời tâm thần ngẩn ngơ hay là do bản thân sợ chết thì không biết...
Ký thân trong Yêu Khuyên, ba người Mỵ Nương biết được tất cả những chuyện phát sinh. Lúc này ở đây, cô gái này vẫn kinh ngạc hỏi:
- Lâm đạo hữu, tại sao ngươi lại đi tới Quỷ Linh vực...
- Xin chuẩn cho ta bắt tiểu tử Long tộc ở phía dưới, sau đó sẽ bái kiến cũng không muộn...
Trong đầu Lâm Nhất dần trầm xuống, ánh mắt đảo qua khe hở đen ngòm sắp biến mất kia, có phần không cam lòng nói:
- Hổ đầu! Ta là lão đại của ngươi...
Hổ đầu vẫn là dáng vẻ mờ mịt khó hiểu, khí thế quanh thân mất trật tự, bất định. Trong tròng mắt kim hoàng của nó đều là sự hờ hững. Lúc sau hai hàng lông mày khóa chặt lại, trên nét mặt mệt mỏi lộ ra mấy phần sốt ruột, lên mặt nạt người, phân phó nói:
- Có chuyện gì ngày sau hãy nói, để ta nghỉ tạm một phen đã...
So sánh với lúc trước, lúc này hổ đầu có thể nói là tưởng như hai người. Lúc Lâm Nhất còn đang cảm thấy khổ sở, một luồng khí thế mạnh mẽ bức tới. Con ngươi của hắn rụt lại, không dám có nửa phần lưỡng lự, dồn hết toàn lực phá không lóe lên, thoáng chốc đã nhảy vào trong cái khe đen ngòm đang càng lúc càng nhỏ.
Kim Thánh đang muốn động thủ bắt tiểu tử Long tộc kia nhưng không ngờ tới đối phương lại mạo hiểm trốn lên trên không. Ông ta không chịu thôi, vung tay ra sức bắt một trảo, trước mặt, khe hở đen ngòm nứt ra khá nhỏ, sau đó không chút suy nghĩ lao đầu vào trong.
Hổ đầu coi như không thấy đối với tất cả quanh mình, mang theo thiết bổng hạ xuống Yêu đàn. Nó lập tức ngồi xếp bằng, quanh thân nhất thời bao phủ một tầng ánh sáng kim hồng. Hiển nhiên, tinh huyết truyền thừa mới vừa bắt đầu mà thôi...
Đông Sơn cùng với ba vị Yêu Vương khác nhìn nhau. Từ khi Yêu đàn mở ra chỉ mới qua thời gian vài cái thở dốc. Vua của vạn yêu ngoài ý muốn xuất hiện, có thể nói là thừa thiên mệnh. Đây là ý chỉ của thần linh, không cho phép làm trái. Mà mới vừa rồi dị biến nhiều lần xuất hiện, mọi người đều không dám làm càn, lúc này mới làm tiểu tử kia thừa dịp đó thoát đi. Chỉ có điều thần thú chí tôn vì sao lại đi cùng với Long tộc? Mà Long tộc vô số vạn năm chưa từng thấy lại ở đâu xuất hiện...
Sau một lát, giữa không trung lóe lên ánh sáng, xuất hiện thân ảnh của Kim Thánh. Ông ta có phần thở dốc mở hai tay ra, ý bảo mình không đuổi kịp người.
Thời điểm Yêu đàn mở ra, cùng lúc có năm bảo vật xuất thế. Đã có tinh huyết tổ tiên , những thứ khác tuyệt đối không tầm thường. Mấy vị Yêu Vương khác nhìn thấy Kim Thánh không đắc thủ thì lại không khỏi lo được lo mất. Trong đó, Đông Sơn suy nghĩ một chút nói:
- Yêu đàn tương liên với trận pháp trên không, tự có nơi đến cuối cùng! Người nọ đã quen biết với vương của chúng ta, không ngại sau khi báo cáo rồi lại tính!
Có người đồng ý:
- Hộ pháp cho vương của chúng ta, việc này không nên chậm trễ...
Kim Thánh thầm thừ một tiếng với hai lão giả hùa theo lão giả họ Giam, rồi phân phó bầy yêu của Yêu Vương cốc rời đi, lúc này mới cùng bốn vị đồng bạn hạ xuống từ trên bầu trời. Năm người cách đó không xa, hổ đầu thì bất động...
...
Đây là một nơi không bến bờ, tiếng rít vang đầy nhưng lại không thấy phong ảnh, chỉ thỉnh thoảng có tia sáng ẩn hiện, quỷ dị khó lường! Lâm Nhất đặt mình trong trong đó, không phân biệt được phương hướng, chỉ để ý chạy vội về phía trước.
Lại có một tia ánh sáng sắc bén như lưỡi dao ngang trời chiếu tới, Lâm Nhất không kịp trốn tránh, trong lúc bận rộn liền huy quyền kích đánh ra một cái long ảnh. Rắc một tiếng, ánh sáng nổ tung thành vô số mảnh, bay vút qua bên người. Tiếng vù vù như gió cắt vào cơ thể, vân bào bị xé rách, cho dù Long Giáp cứng rắn dị thường cũng bị vỡ nát thành mấy khối, ngực và tứ chi nhất thời điểm huyết quang, đau đến mức hắn mắng nhiếc một lúc lâu.
Qua một khắc, phía trước lại lóe sáng lòe. Lâm Nhất muốn ngừng thế đi lại cũng đã muộn, đã đâm thẳng đầu vào. Trong nháy mắt cảnh vật đại biến, hắn chật vật lăn lộn mấy vòng, lúc này mới khó khăn lắm ổn định lại thân hình, nhanh chóng giương mắt nhìn xung quanh...
Trong bóng đêm đen ngòm xuất hiện một cái sơn cốc. Xung quanh tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có âm khí tràn ngập và hàn ý bức người. Mà trong trời đất này như có một thứ vô hình đang cản trở, tình hình ở nơi rất xa tựa như ẩn như hiện, trong chốc lát khó có thể thấy rõ ràng. Phía trên sơn cốc đã không nhìn thấy điểm cuối lại bao phủ một tầng cấm chế cổ quái khiến người ta không dám tùy tiện phi hành. Phía dưới...
Lâm Nhất chậm rãi hạ xuống, thần sắc ngạc nhiên. Chỗ đặt chân tới như một vùng trận pháp, ước chừng cao ngàn trượng. Có tiên tinh ngũ sắc xanh, vàng, đen, trắng, xích lát thành, trơn bóng mà bằng phẳng. Trong nháy mắt hai chân hạ xuống đất, khí thế mạnh mẽ cùng hàn ý nồng đậm kéo tới khiến thần hồn người ta xao động bất an. Hắn âm thầm sợ hãi thở dài, Huyễn Đồng lóe lên nhìn lại.
Ở giữa trận pháp quỷ dị này, ngũ sắc tiên tinh tạo thành một vùng trăm trượng, bên trên vụ khí dày đặc không ngừng, giống như tự tạo thành thiên địa, khí thế chầm chậm xoay. Cùng lúc đó, thân ảnh hư ảo lại vội vã bỗng nhiên tới, rồi lại bỗng nhiên vội vã đi xa khiến người ta không nhịn được mà kinh hồn táng đảm một hồi.
Đây rốt cục là chỗ nào?
Thân ảnh hư huyễn mờ mịt đó tất cả đều là hồn thể. Người tới hoảng sợ người đi mờ mịt, giống như một người không biết đã bôn ba bao lâu trên đường nhưng lại không có cách nào dừng lại nghỉ ngơi, truy đuổi theo số mệnh chẳng qua đã được quyết định từ lâu.
Lâm Nhất bỗng nhiên mơ hồ. Chết rồi? Hắn nhanh chóng cúi đầu quan sát, trên dưới quanh người vết máu loang lổ, lộ ra sự chật vật khó tả, khí tức thông thuận mà tính mệnh cũng không sao cả. Không đúng, phàm tục còn có một cách nói, gọi là người chết không tự biết...
Đột nhiên đặt mình trong đất khách, thêm nữa lại còn bị thương, bị âm khí bốn phía quấy nhiễu, Lâm Nhất có phần choáng váng đầu óc. Lúc hoảng loạn, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, mang Yêu Khuyên trên cổ tay ra, vung lên. Mỵ Nương, Tống Huyền Tử và Tiên Nô lảo đảo xông ra, mỗi người hết nhìn đông lại nhìn tây, có chút không biết làm sao.
- Lâm... Lâm tiền bối! Ngươi có thương tích...
Tiên Nô khó nhịn hàn ý, thân thể run rẩy nhưng vẫn không nhịn được thét lên một tiếng kinh hãi. Mỵ Nương và Tống Huyền Tử đều bất chấp tình hình chung quanh, nghe tiếng xoay người đến trước mặt, thần sắc của mỗi người đều thêm vài phần kinh ngạc.
Lâm Nhất có chút lúng túng chép chép miệng khoát khoát tay ý bảo không sao cả. Rõ ràng là tự mình dọa mình, nhưng phải tra ra manh mối mới bằng lòng thôi. Nhất thời tâm thần ngẩn ngơ hay là do bản thân sợ chết thì không biết...
Ký thân trong Yêu Khuyên, ba người Mỵ Nương biết được tất cả những chuyện phát sinh. Lúc này ở đây, cô gái này vẫn kinh ngạc hỏi:
- Lâm đạo hữu, tại sao ngươi lại đi tới Quỷ Linh vực...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.