Chương 345: Vượt gấp (2)
Duệ Quang
02/03/2021
Lâm Nhất đang ở giữa không trung, cây cối núi non dưới chân đã có thể nhìn thấy rõ ràng. Trời đã hoàn toàn sáng lên rồi.
Đoán chừng một mạch bay gần ba trăm dặm, mây xanh dưới chân chậm rãi chậm lại, Lâm Nhất vận thị lực nhìn lại, một bãi biển xuất hiện phía trước.
Mây xanh rơi thẳng xuống, Lâm Nhất nhảy xuống từ giữa không trung, lúc thu hồi Bích Vân sa, một chưởng vỗ tỉnh Liễu đường chủ, mang theo gã đi về phía trước.
- A! Đây là nơi nào? Vừa rồi ta bị làm sao vậy?
Liễu đường chủ mơ mơ màng màng tỉnh lại, thương tích ở eo mất máu quá nhiều làm sắc mặt gã trắng bệch, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, nhìn thấy cảnh vật trước mắt khác biệt thì vội vàng lên tiếng hỏi.
Lâm Nhất không ngừng bước, nói:
- Liễu đường chủ nhớ kỹ, bọn ta nửa đường bị người ta cướp giết, bất đắc dĩ chạy tới đây cầu xin đồng môn che chở!
Liễu đường chủ không rảnh suy nghĩ nhiều, thầm nghĩ, mới vừa rồi lại bị người cướp giết rồi sao?
Phía trước là một bãi biển rộng rãi, phần cuối của bãi biển là một bến tàu đơn sơ cùng với nước biển mênh mông vô bờ. Ngay cạnh bến tàu có một con hải thuyền to lớn, có không ít người đi xuống khỏi thuyền quan sát.
Chỗ cách hải thuyền trăm trượng, một đám người đang chém giết lẫn nhau. Trên bờ biển có từng bộ thi thể, còn có những vết máu bắt mắt.
Trên hải thuyền, một lão giả râu bạc thần thái uy nghiêm, nhìn trận chém giết phía xa, ông ta lắc đầu nói:
- Một vài chuyện đầu đuôi, để lại đám tiểu bối ứng phó là được! Lão phu không tiện nhúng tay quá nhiều vào việc phàm tục này.
Lão giả nói xong, xoay người rời đi.
- Đệ tử tuân mệnh! Tử Tiên, tiễn Giang trưởng lão đi nghỉ tạm!
Người trung niên ở một bên râu ngắn đầy mặt khom người thi lễ, vẻ mặt kính cẩn. Một thanh niên lưng hùm vai gấu vội vàng lên tiếng trả lời. Mọi người vây ở bên cạnh cũng đều chắp tay đưa tiễn, mặt mang ý sùng kính.
Người trung niên đợi lão giả đi vào gian phòng trong hải thuyền thì mới xoay người lại, ôm quyền với thanh niên diện mạo tuấn mỹ, nói:
- Hoằng công tử ở đây đợi chút, Mạnh mỗ đi đón đệ tử trở về!
Người trẻ tuổi kia cười ôn hòa, chắp tay đáp lễ:
- Mới vừa rồi vất cả cho Mạnh trưởng lão rồi.
Những người này chính là nhóm Mạnh Sơn, dựa theo địa điểm ước định trước đó hội hợp với đồng môn, sau đó đi thuyền rời bến. Hải thuyền quá lớn, bờ biển dài dằng dặc, nhưng nơi mà hải thuyền có thể ngừng cũng không nhiều. Chỗ bến tàu này có hơi vắng vẻ, chính là địa điểm rời bến của Thiên Long phái.
Nếu đổi ngồi hải thuyền ở trên biển thì quá nguy hiểm. Mạnh Sơn liền bỏ lại cái thuyền kia của Liễu đường chủ, dẫn sự chú ý của người trong giang hồ đi, sau đó lặng lẽ dẫn người đi hà đạo phía nam Thông Hải Châu.
Đám Mạnh Sơn đi hai ngày trên sông, bỏ thuyền lên bờ, mỗi người đều thi triển khinh công mà đi, đi tới bến bí ẩn để rời bến này. Nhưng trên đường vẫn bị người ta theo dõi, không tránh được chuyện vừa đánh vừa đi, lúc này mới lao ra khỏi sự ngăn chặn của giang hồ đồng đạo, đi tới cạnh biển.
Đi đầu đưa đám Hoằng công tử kia tới hải thuyền, đệ tử đồng hành lại rơi lại phía sau, bị người ta vây khốn trong chốc lát không thoát thân được. Cũng may hải thuyền đã đậu ở bến cảng đợi, chỉ đợi một nhóm Mạnh Sơn tới là lên thuyền, có thể giương buồm ra biển rồi.
Mạnh Sơn hơi nhún chân, người liền nhảy thật cao lên hải thuyền, đi theo là một vài đệ tử trên thuyền, đều là hạng người thân thủ mạnh mẽ, đi cùng một đám người chém giết.
Trên bờ cát, không dưới hai, ba trăm người vây quanh mười, hai mươi người chém giết. Thầy trò Chân Nguyên Tử và sư tỷ muội Mộc Thanh Nhi chạy ở phía trước, dần dần tới gần hải thuyền, đệ tử còn lại lại bị hãm sâu trong trùng vây, trong chốc lát khó có thể thoát thân.
- Nhanh lên thuyền!
Mạnh Sơn hét lớn một tiếng, như hổ lạc vào bầy sói, đánh bụp hai tiếng vào tên hán tử đuổi sát không buông, đảo mắt liền tiếp ứng đám Chân Nguyên Tử cùng Mộc Thanh Nhi qua. Đệ tử lao từ trên thuyền xuống vung trường kiếm, giết về phía trước. Còn đệ tử bị bao vây nhìn thấy đồng môn tới cứu thì khí thế được tăng mạnh, dần dần thoát khỏi vây khốn, vừa đánh vừa lui, tới gần hải thuyền.
Nhìn thấy đệ tử của Thiên Long phái lui bước, những người trong giang hồ này ỷ vào người đông thế mạnh, huy động khí giới đuổi theo. Nhưng có thể giết cho đại phái đệ nhất thiên hạ phải chạy trối chết cũng đáng là một chuyện tự hào. Bất đắc dĩ Thiên Long phái sợ dẫn tới nhiều người hơn nên không có ý ham chiến, thầm nghĩ lên thuyền chuồn đi. Những đệ tử nội môn này cũng không giống với thủ hạ của Liễu đường chủ, mỗi người đều là cao thủ, đối mặt với vây khốn trùng điệp vừa đánh vừa lui, không hề bị loạn chút nào.
Mạnh Sơn tiếp ứng làm cho tình hình đại biến, chỉ trong thời gian chốc lát, đệ tử thoát thân từng người nhảy lên hải thuyền.
Nhìn thấy các đệ tử đều đã lên thuyền, Mạnh Sơn một mình canh giữ chỗ ván cầu của hải thuyền, một chưởng của gã vỗ bay đơn đao bổ tới trước mặt, quay đầu hô to:
- Lái thuyền!
Trên hải thuyền nhất thời xuất hiện hai ba chục hán tử tinh tráng nhao nhao thả sào tre xuống thuyền, mạnh mẽ chống vào bên bờ mượn lực.
Hải thuyền to lớn chậm rãi chấn động một chút, Mạnh Sơn mượn cơ hội này thân thể nhảy lùi lại, nhảy lên thuyền lớn, lúc chưa kịp thu hồi ván cầu, bên dưới đã có mấy người xông tới. Gã ngưng lực vào song chưởng, bỗng đẩy ra.
Mấy hán tử đến được thành thuyền thì kêu thảm một tiếng liền bị một chưởng phong mạnh mẽ đánh bay, nghiêm khắc đập lên đám người phía sau, lại truyền tới một tiếng kêu gào.
- Bọn ta cũng phải ra biển!
- Mang ta đi cùng!
- Các huynh đệ lên thuyền đi!
- Không cho lên thuyền, liền giết con mẹ nó!
Những hán tử giang hồ này đuổi nửa ngày không kịp, nhìn thấy hải thuyền đang dần cách xa bờ thì đều nóng nảy, không ngừng chửi bậy, lại có mấy người chạy về phía ván cầu.
Một chưởng của Mạnh Sơn đẩy lùi địch, sau đó bắt ván cầu nặng hơn hai ba trăm cân lại, hai cánh tay dùng sức muốn rút lên thuyền. Mạn thuyền của hải thuyền cao không dưới hai trượng, không có ván cầu trợ lực, người không phận sự không thể lên nổi thuyền.
Giữa lúc những hán tử giang hồ này tuyệt vọng, xa xa phía sau có người hô to:
- Chờ một chút!
Đoán chừng một mạch bay gần ba trăm dặm, mây xanh dưới chân chậm rãi chậm lại, Lâm Nhất vận thị lực nhìn lại, một bãi biển xuất hiện phía trước.
Mây xanh rơi thẳng xuống, Lâm Nhất nhảy xuống từ giữa không trung, lúc thu hồi Bích Vân sa, một chưởng vỗ tỉnh Liễu đường chủ, mang theo gã đi về phía trước.
- A! Đây là nơi nào? Vừa rồi ta bị làm sao vậy?
Liễu đường chủ mơ mơ màng màng tỉnh lại, thương tích ở eo mất máu quá nhiều làm sắc mặt gã trắng bệch, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, nhìn thấy cảnh vật trước mắt khác biệt thì vội vàng lên tiếng hỏi.
Lâm Nhất không ngừng bước, nói:
- Liễu đường chủ nhớ kỹ, bọn ta nửa đường bị người ta cướp giết, bất đắc dĩ chạy tới đây cầu xin đồng môn che chở!
Liễu đường chủ không rảnh suy nghĩ nhiều, thầm nghĩ, mới vừa rồi lại bị người cướp giết rồi sao?
Phía trước là một bãi biển rộng rãi, phần cuối của bãi biển là một bến tàu đơn sơ cùng với nước biển mênh mông vô bờ. Ngay cạnh bến tàu có một con hải thuyền to lớn, có không ít người đi xuống khỏi thuyền quan sát.
Chỗ cách hải thuyền trăm trượng, một đám người đang chém giết lẫn nhau. Trên bờ biển có từng bộ thi thể, còn có những vết máu bắt mắt.
Trên hải thuyền, một lão giả râu bạc thần thái uy nghiêm, nhìn trận chém giết phía xa, ông ta lắc đầu nói:
- Một vài chuyện đầu đuôi, để lại đám tiểu bối ứng phó là được! Lão phu không tiện nhúng tay quá nhiều vào việc phàm tục này.
Lão giả nói xong, xoay người rời đi.
- Đệ tử tuân mệnh! Tử Tiên, tiễn Giang trưởng lão đi nghỉ tạm!
Người trung niên ở một bên râu ngắn đầy mặt khom người thi lễ, vẻ mặt kính cẩn. Một thanh niên lưng hùm vai gấu vội vàng lên tiếng trả lời. Mọi người vây ở bên cạnh cũng đều chắp tay đưa tiễn, mặt mang ý sùng kính.
Người trung niên đợi lão giả đi vào gian phòng trong hải thuyền thì mới xoay người lại, ôm quyền với thanh niên diện mạo tuấn mỹ, nói:
- Hoằng công tử ở đây đợi chút, Mạnh mỗ đi đón đệ tử trở về!
Người trẻ tuổi kia cười ôn hòa, chắp tay đáp lễ:
- Mới vừa rồi vất cả cho Mạnh trưởng lão rồi.
Những người này chính là nhóm Mạnh Sơn, dựa theo địa điểm ước định trước đó hội hợp với đồng môn, sau đó đi thuyền rời bến. Hải thuyền quá lớn, bờ biển dài dằng dặc, nhưng nơi mà hải thuyền có thể ngừng cũng không nhiều. Chỗ bến tàu này có hơi vắng vẻ, chính là địa điểm rời bến của Thiên Long phái.
Nếu đổi ngồi hải thuyền ở trên biển thì quá nguy hiểm. Mạnh Sơn liền bỏ lại cái thuyền kia của Liễu đường chủ, dẫn sự chú ý của người trong giang hồ đi, sau đó lặng lẽ dẫn người đi hà đạo phía nam Thông Hải Châu.
Đám Mạnh Sơn đi hai ngày trên sông, bỏ thuyền lên bờ, mỗi người đều thi triển khinh công mà đi, đi tới bến bí ẩn để rời bến này. Nhưng trên đường vẫn bị người ta theo dõi, không tránh được chuyện vừa đánh vừa đi, lúc này mới lao ra khỏi sự ngăn chặn của giang hồ đồng đạo, đi tới cạnh biển.
Đi đầu đưa đám Hoằng công tử kia tới hải thuyền, đệ tử đồng hành lại rơi lại phía sau, bị người ta vây khốn trong chốc lát không thoát thân được. Cũng may hải thuyền đã đậu ở bến cảng đợi, chỉ đợi một nhóm Mạnh Sơn tới là lên thuyền, có thể giương buồm ra biển rồi.
Mạnh Sơn hơi nhún chân, người liền nhảy thật cao lên hải thuyền, đi theo là một vài đệ tử trên thuyền, đều là hạng người thân thủ mạnh mẽ, đi cùng một đám người chém giết.
Trên bờ cát, không dưới hai, ba trăm người vây quanh mười, hai mươi người chém giết. Thầy trò Chân Nguyên Tử và sư tỷ muội Mộc Thanh Nhi chạy ở phía trước, dần dần tới gần hải thuyền, đệ tử còn lại lại bị hãm sâu trong trùng vây, trong chốc lát khó có thể thoát thân.
- Nhanh lên thuyền!
Mạnh Sơn hét lớn một tiếng, như hổ lạc vào bầy sói, đánh bụp hai tiếng vào tên hán tử đuổi sát không buông, đảo mắt liền tiếp ứng đám Chân Nguyên Tử cùng Mộc Thanh Nhi qua. Đệ tử lao từ trên thuyền xuống vung trường kiếm, giết về phía trước. Còn đệ tử bị bao vây nhìn thấy đồng môn tới cứu thì khí thế được tăng mạnh, dần dần thoát khỏi vây khốn, vừa đánh vừa lui, tới gần hải thuyền.
Nhìn thấy đệ tử của Thiên Long phái lui bước, những người trong giang hồ này ỷ vào người đông thế mạnh, huy động khí giới đuổi theo. Nhưng có thể giết cho đại phái đệ nhất thiên hạ phải chạy trối chết cũng đáng là một chuyện tự hào. Bất đắc dĩ Thiên Long phái sợ dẫn tới nhiều người hơn nên không có ý ham chiến, thầm nghĩ lên thuyền chuồn đi. Những đệ tử nội môn này cũng không giống với thủ hạ của Liễu đường chủ, mỗi người đều là cao thủ, đối mặt với vây khốn trùng điệp vừa đánh vừa lui, không hề bị loạn chút nào.
Mạnh Sơn tiếp ứng làm cho tình hình đại biến, chỉ trong thời gian chốc lát, đệ tử thoát thân từng người nhảy lên hải thuyền.
Nhìn thấy các đệ tử đều đã lên thuyền, Mạnh Sơn một mình canh giữ chỗ ván cầu của hải thuyền, một chưởng của gã vỗ bay đơn đao bổ tới trước mặt, quay đầu hô to:
- Lái thuyền!
Trên hải thuyền nhất thời xuất hiện hai ba chục hán tử tinh tráng nhao nhao thả sào tre xuống thuyền, mạnh mẽ chống vào bên bờ mượn lực.
Hải thuyền to lớn chậm rãi chấn động một chút, Mạnh Sơn mượn cơ hội này thân thể nhảy lùi lại, nhảy lên thuyền lớn, lúc chưa kịp thu hồi ván cầu, bên dưới đã có mấy người xông tới. Gã ngưng lực vào song chưởng, bỗng đẩy ra.
Mấy hán tử đến được thành thuyền thì kêu thảm một tiếng liền bị một chưởng phong mạnh mẽ đánh bay, nghiêm khắc đập lên đám người phía sau, lại truyền tới một tiếng kêu gào.
- Bọn ta cũng phải ra biển!
- Mang ta đi cùng!
- Các huynh đệ lên thuyền đi!
- Không cho lên thuyền, liền giết con mẹ nó!
Những hán tử giang hồ này đuổi nửa ngày không kịp, nhìn thấy hải thuyền đang dần cách xa bờ thì đều nóng nảy, không ngừng chửi bậy, lại có mấy người chạy về phía ván cầu.
Một chưởng của Mạnh Sơn đẩy lùi địch, sau đó bắt ván cầu nặng hơn hai ba trăm cân lại, hai cánh tay dùng sức muốn rút lên thuyền. Mạn thuyền của hải thuyền cao không dưới hai trượng, không có ván cầu trợ lực, người không phận sự không thể lên nổi thuyền.
Giữa lúc những hán tử giang hồ này tuyệt vọng, xa xa phía sau có người hô to:
- Chờ một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.