Chương 1055: Ý nghĩ xằng bậy (2)
Duệ Quang
08/03/2022
Lâm Nhất xua tay, ra hiệu đối phương không cần giữ lễ tiết, nói:
- Ta tĩnh tọa ba ngày, ngươi đã ở ngoài động canh giữ ba ngày rồi. Có chuyện không ngại cứ nói thẳng ra!
Hắn đi tới ngồi xuống trước một bàn tròn, trên tay có thêm một bình ngọc.
Thấy Lâm Nhất không hờ hững như ba ngày trước, tâm trạng Phong Lôi đã thoải mái hơn, vội vàng nói:
- Chỉ vì có việc cần nhớ tới tiền bối, lúc này mới ở ngoài động quấy rầy...
Ông ta đã lớn tuổi còn lộ vẻ kính cẩn nên có của vãn bối, trong lời nói vẫn lộ ra sự cẩn thận.
Đây là sợ mình không từ mà biệt đây! Lâm Nhất lắc đầu, nói:
- Phong cốc chủ không cần phải làm như vậy, mời ngồi xuống rồi nói!
Đối phương lại lấy ra một túi Càn Khôn, dùng hai tay dâng lên, lúc này mới nói thêm:
- Phong gia ta có chút tâm ý, vẫn mong tiền bối xin vui lòng nhận cho! Ngoài ra, vãn bối còn có một chuyện muốn nhờ...
Một vạn linh thạch, tâm ý này không tệ! Suy nghĩ một lát, Lâm Nhất vẫn nhận lấy túi Càn Khôn nhận lấy.
Phong Lôi lộ ra thần sắc vui mừng, nói:
- Lôi Minh Cốc có thể quay về Phong gia, trên dưới tộc của ta tất nhiên là cảm động và nhớ ơn ân đức của tiền bối! Chỉ có điều, nếu như Hắc Sơn tông vì thế truy cứu tới, sợ rằng Phong gia ta khó thoát khỏi vận rủi...
Ngẩng đầu thấy Lâm Nhất cũng không có gì không vui, ông ta lại nói tiếp:
- Tính mạng một mình ta thì không có gì đáng tiếc, nhưng còn có nhiều phụ nữ và trẻ nhỏ, người già như vậy... Vì thế, vãn bối muốn nhờ Chính Dương tông che chở cho cả tộc, vẫn mong tiền bối đáp ứng!
Sau khi nói xong, Phong Lôi trịnh trọng cúi người đi, khom người thi lễ.
Thì ra là thế! Lâm Nhất khẽ gật đầu, đặt túi Càn Khôn ở trên bàn, nói:
- Điều ngươi lo lắng cũng là nguyên nhân khiến ta không vội rời đi!
Phong Lôi đứng thẳng, thoáng nhìn Càn Khôn trên bàn túi và có chút bất an nói:
- Vẫn mong tiền bối chỉ giáo!
Lâm Nhất nói:
- Ta giết Công Dã Ân chính là người chí thân của Công Dã Can của Hắc Sơn tông...
- A...
Phong Lôi ngạc nhiên, Lâm Nhất tiếp tục nói:
- Tất cả gia tộc cùng tiên phường Quận Sở Kỳ đều do người này quản lý. Nói đúng hơn là sau khi hắn chết, các ngươi không bị ràng buộc nữa.
- A...
Phong Lôi thở ra một hơi. Lâm Nhất còn nói:
- Hắc Sơn tông truy cứu xuống Công Dã Ân, có thể giáng tội rất nhiều gia tộc hay không thì không thể nào biết được...
Vẻ mặt Phong Lôi lại khẩn trương, Lâm Nhất nói tiếp:
- Nương nhờ Chính Dương tông vẫn có thể xem là một cách tốt, ngươi không ngại phái người đi vào bàn bạc, cứ nói là ta tiến cử...
- Đa tạ tiền bối thành toàn!
Phong Lôi tươi cười. Lâm Nhất đặt bình ngọc trong tay lên bàn, nói:
- Cất cả vật ấy cùng linh thạch đi...
Phong Lôi không hiểu hỏi:
- Tiền bối làm vậy là có ý gì...?
- Trên người ta không thiếu linh thạch, nhưng có hứng thú với truyền tống trận ngươi lui tới Đan Dương trấn...
Lâm Nhất thản nhiên cười. Nhiều năm qua, hắn chưa bao giờ ngừng học trận pháp, lại không hiểu nhiều truyền tống trận thường dùng trong giới tu tiên. Không vì gì khác, phần lớn pháp môn này là do sư đồ truyền cho nhau, rất nhiều trận pháp trong điển tịch đều không có trận đồ liên quan để tham khảo. Phong Lôi dựa vào một truyền tống trận, qua lại thường xuyên giữa Đan Dương trấn cùng Lôi Minh Cốc, chắc là có chỗ độc đáo trong truyền thừa trận pháp gia tộc.
Phong Lôi bừng tỉnh, vội vàng lấy ra một miếng ngọc giản, nói:
- Nếu trận pháp này có thể lọt được vào pháp nhãn của tiền bối, vãn bối tất nhiên chắp tay dâng lên.
Lâm Nhất nhận lấy ngọc giản, nghe Phong Lôi lại nói:
- Đây là do tổ tiên Phong gia ta để lại, truyền tống trận trong tiên môn không thể đánh đồng, lại cực kỳ đơn giản dễ dùng, qua lại trong năm nghìn dặm chỉ trong giây lát...
- Nếu như vậy, Lâm mỗ cám ơn!
Thu ngọc giản, Lâm Nhất ra hiệu về phía đồ trên bàn nói:
- Nhận lễ mà không trả lễ thì không lịch sự! Ngươi mau thu máu của ngươi lại đi...
Phong Lôi thoáng ngẩn người ra, do dự một lát mới cầm lấy bình ngọc trên bàn dốc ngược. Một giọt máu đỏ chậm rãi bay ra, bỗng nhiên tiến vào giữa hai hàng lông mày của ông ta.
Đây chính là máu cấm chế gia tăng huyết thệ của mình! Lo lắng trong lòng bieensd mất, vui mừng khó nén được, Phong Lôi lắp bắp nói:
- Ơn... Ơn lớn như vậy, vẫn mong tiền bối giữ lại linh thạch...
Sau khi Lâm Nhất giết Công Dã Ân, phát hiện ra ở trong túi Càn Khôn của ông ta có bình ngọc chứa máu, trong đó lại có của Phong Lôi. Hắn muốn giúp ông ta giải huyết thệ cũng chỉ là đúng dịp mà thôi. Hắn đứng dậy, không cầm lên mà chắp tay nói:
- Với tình cảm của ta với Phong Ly trước kia, hai bên không cần khách sáo! Ta còn có việc trong người, đành phải cáo từ!
Phong Lôi không dám giữ lại, tiễn hắn tới bên ngoài Lôi Minh Cốc, Lâm Nhất ngự kiếm rời đi.
- Ta tĩnh tọa ba ngày, ngươi đã ở ngoài động canh giữ ba ngày rồi. Có chuyện không ngại cứ nói thẳng ra!
Hắn đi tới ngồi xuống trước một bàn tròn, trên tay có thêm một bình ngọc.
Thấy Lâm Nhất không hờ hững như ba ngày trước, tâm trạng Phong Lôi đã thoải mái hơn, vội vàng nói:
- Chỉ vì có việc cần nhớ tới tiền bối, lúc này mới ở ngoài động quấy rầy...
Ông ta đã lớn tuổi còn lộ vẻ kính cẩn nên có của vãn bối, trong lời nói vẫn lộ ra sự cẩn thận.
Đây là sợ mình không từ mà biệt đây! Lâm Nhất lắc đầu, nói:
- Phong cốc chủ không cần phải làm như vậy, mời ngồi xuống rồi nói!
Đối phương lại lấy ra một túi Càn Khôn, dùng hai tay dâng lên, lúc này mới nói thêm:
- Phong gia ta có chút tâm ý, vẫn mong tiền bối xin vui lòng nhận cho! Ngoài ra, vãn bối còn có một chuyện muốn nhờ...
Một vạn linh thạch, tâm ý này không tệ! Suy nghĩ một lát, Lâm Nhất vẫn nhận lấy túi Càn Khôn nhận lấy.
Phong Lôi lộ ra thần sắc vui mừng, nói:
- Lôi Minh Cốc có thể quay về Phong gia, trên dưới tộc của ta tất nhiên là cảm động và nhớ ơn ân đức của tiền bối! Chỉ có điều, nếu như Hắc Sơn tông vì thế truy cứu tới, sợ rằng Phong gia ta khó thoát khỏi vận rủi...
Ngẩng đầu thấy Lâm Nhất cũng không có gì không vui, ông ta lại nói tiếp:
- Tính mạng một mình ta thì không có gì đáng tiếc, nhưng còn có nhiều phụ nữ và trẻ nhỏ, người già như vậy... Vì thế, vãn bối muốn nhờ Chính Dương tông che chở cho cả tộc, vẫn mong tiền bối đáp ứng!
Sau khi nói xong, Phong Lôi trịnh trọng cúi người đi, khom người thi lễ.
Thì ra là thế! Lâm Nhất khẽ gật đầu, đặt túi Càn Khôn ở trên bàn, nói:
- Điều ngươi lo lắng cũng là nguyên nhân khiến ta không vội rời đi!
Phong Lôi đứng thẳng, thoáng nhìn Càn Khôn trên bàn túi và có chút bất an nói:
- Vẫn mong tiền bối chỉ giáo!
Lâm Nhất nói:
- Ta giết Công Dã Ân chính là người chí thân của Công Dã Can của Hắc Sơn tông...
- A...
Phong Lôi ngạc nhiên, Lâm Nhất tiếp tục nói:
- Tất cả gia tộc cùng tiên phường Quận Sở Kỳ đều do người này quản lý. Nói đúng hơn là sau khi hắn chết, các ngươi không bị ràng buộc nữa.
- A...
Phong Lôi thở ra một hơi. Lâm Nhất còn nói:
- Hắc Sơn tông truy cứu xuống Công Dã Ân, có thể giáng tội rất nhiều gia tộc hay không thì không thể nào biết được...
Vẻ mặt Phong Lôi lại khẩn trương, Lâm Nhất nói tiếp:
- Nương nhờ Chính Dương tông vẫn có thể xem là một cách tốt, ngươi không ngại phái người đi vào bàn bạc, cứ nói là ta tiến cử...
- Đa tạ tiền bối thành toàn!
Phong Lôi tươi cười. Lâm Nhất đặt bình ngọc trong tay lên bàn, nói:
- Cất cả vật ấy cùng linh thạch đi...
Phong Lôi không hiểu hỏi:
- Tiền bối làm vậy là có ý gì...?
- Trên người ta không thiếu linh thạch, nhưng có hứng thú với truyền tống trận ngươi lui tới Đan Dương trấn...
Lâm Nhất thản nhiên cười. Nhiều năm qua, hắn chưa bao giờ ngừng học trận pháp, lại không hiểu nhiều truyền tống trận thường dùng trong giới tu tiên. Không vì gì khác, phần lớn pháp môn này là do sư đồ truyền cho nhau, rất nhiều trận pháp trong điển tịch đều không có trận đồ liên quan để tham khảo. Phong Lôi dựa vào một truyền tống trận, qua lại thường xuyên giữa Đan Dương trấn cùng Lôi Minh Cốc, chắc là có chỗ độc đáo trong truyền thừa trận pháp gia tộc.
Phong Lôi bừng tỉnh, vội vàng lấy ra một miếng ngọc giản, nói:
- Nếu trận pháp này có thể lọt được vào pháp nhãn của tiền bối, vãn bối tất nhiên chắp tay dâng lên.
Lâm Nhất nhận lấy ngọc giản, nghe Phong Lôi lại nói:
- Đây là do tổ tiên Phong gia ta để lại, truyền tống trận trong tiên môn không thể đánh đồng, lại cực kỳ đơn giản dễ dùng, qua lại trong năm nghìn dặm chỉ trong giây lát...
- Nếu như vậy, Lâm mỗ cám ơn!
Thu ngọc giản, Lâm Nhất ra hiệu về phía đồ trên bàn nói:
- Nhận lễ mà không trả lễ thì không lịch sự! Ngươi mau thu máu của ngươi lại đi...
Phong Lôi thoáng ngẩn người ra, do dự một lát mới cầm lấy bình ngọc trên bàn dốc ngược. Một giọt máu đỏ chậm rãi bay ra, bỗng nhiên tiến vào giữa hai hàng lông mày của ông ta.
Đây chính là máu cấm chế gia tăng huyết thệ của mình! Lo lắng trong lòng bieensd mất, vui mừng khó nén được, Phong Lôi lắp bắp nói:
- Ơn... Ơn lớn như vậy, vẫn mong tiền bối giữ lại linh thạch...
Sau khi Lâm Nhất giết Công Dã Ân, phát hiện ra ở trong túi Càn Khôn của ông ta có bình ngọc chứa máu, trong đó lại có của Phong Lôi. Hắn muốn giúp ông ta giải huyết thệ cũng chỉ là đúng dịp mà thôi. Hắn đứng dậy, không cầm lên mà chắp tay nói:
- Với tình cảm của ta với Phong Ly trước kia, hai bên không cần khách sáo! Ta còn có việc trong người, đành phải cáo từ!
Phong Lôi không dám giữ lại, tiễn hắn tới bên ngoài Lôi Minh Cốc, Lâm Nhất ngự kiếm rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.