Chương 34: Muốn Rinh Nương Tử? Phải Gạt Được Lão Nhân
Thiên Lang
01/09/2024
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoay sang bên cạnh liền nhìn thấy cái con người vẫn còn đang nằm trong lòng mình say ngủ kia. Cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng rút cánh tay sắp bị liệt của mình ra khỏi đầu Lạy Tuyết. Nhớ tối hôm qua, Yên Tử phải nài nỉ, gào thét, lăn lộn mấy chục lần mới được nàng gật đầu cho ở lại. Tuy rằng bản thân rất muốn lợi dụng thời cơ để ăn đậu hũ, nhưng mà.... bản thân dù sao cũng là chính nhân quân tử, không thể nào trong phút chốc ngây thơ mà phá đi danh tiếng cả đời được.
Au: ngươi không thấy dối lòng à?
Lạy Tuyết đang vùi mặt vào ngực Yên Tử ngủ ngon lành, thì liền bị cử động nhỏ của ai kia kéo về từ trong mộng. Chậm rãi mở ra đôi mắt mờ mịt của mình, hướng về phía thủ phạm nhìn nhìn, chỉ thấy được Yên Tử đang đối mắt với mình, miệng cười đến thập phần thỏa mãn. Liếc nhìn đồng hồ trên bàn một cái
5:23' a.m? Có bị điên hay không? Mới giờ này thức sớm như vậy để làm gì? Cho dù có đi ăn trộm cũng phải đợi đến 6h chứ?
Yên Tử : " Morning! " mặt vẫn còn mang theo ý cười, nhìn người trong lòng chào một cái.
Lạy Tuyết : " Gì đây ~~ Trời còn chưa có sáng mà ~ nháo cái gì a ~? " giọng nói có chút ỏng ẹo, mị hoặc ghê hồn luôn. ( còn chưa tỉnh ngủ thôi mà )
Yên Tử: " haha..... em muốn đi về phòng thôi! Chị cứ việc ngủ tiếp đi. " đưa tay xoa xoa cái mặt phụng phịu của Lạy Tuyết một cái, trong lòng thầm mắng người này lại bắn mị nhãn bừa bãi rồi. có cần lôi cái giọng chết người này ra để hỏi hay không? Quả nhiên là yêu tinh! Thiệt muốn phạm tội nha.
Lạy Tuyết : " Hửh? Sao lại về? " không phải hôm qua em một chết, hai thắt cổ đòi ở lại cho bằng được hay sao? Giờ lại muốn bỏ chạy à?
Yên Tử : " Này! Này! Này! Em biết là chị đang nghĩ xấu về em đó nha. Em chỉ sợ là bị ' mẹ vợ tương lai ' bắt gặp cảnh này, liền ráng cho em cái tội ' dụ dỗ gái nhà lành ', rồi lại không nói không rằng vác thái đao ra chém em nữa mà thôi. " Yên Tử người ta gấp muốn chết, một lần dém tí nữa là banh xác rồi, lần này cô không muốn chưa lấy được vợ lại phải hi sinh.
Lạy Tuyết : " Ờh.... vậy... được rồi! " có chút hơi luyến tiếc, kéo Yên Tử lại gần xiết chặt một cái rồi mới chịu buông ra.
Yên Tử haha cười, hôn lướt lên môi Lạy Tuyết một cái xem như quà buổi sáng.
Yên Tử : " Nha.... nha.... Tuyết nhi của em cũng có lúc khả ái như vậy a ~~~ " Yên Tử ở một bên sũng nịch khen ngợi
- "...... " Lạy Tuyết nghe được hai chữ ' Tuyết nhi ' thì cảm thấy rùng mình một cái, mặt không biết từ lúc nào đã đỏ tới mang tai rồi. Vùi đầu vào chăn, hận không thể ngay lúc này đào một cái hang để trốn.
Yên Tử mang theo nồng đậm ý cười trở về phòng của mình, tắm rửa sửa soạn lại một chút mới mở cửa bước ra. À.... trong nhà mọi người còn chưa có thức, nhân lúc này không ra tay thì phải đợi tới lúc nào a?
Quay đầu trở vào phòng, lục tìm nửa ngày lôi ra được một cái iPad mini, xoay người lại đi ra phòng khách.
Lén lúc đi tới bàn trà, khom người xuống quan sát địa điểm thích hợp, đợi tìm được nơi khuất nhất của chân bàn, nơi đây vừa bị che khuất vừa đủ rộng rãi cho Yên Tử dễ dàng ' làm chuyện xấu '. Không nói gì thêm, Yên Tử dán vào lưng của iPad một ít keo rồi trực tiếp mà đính vào mép của chân bàn. Cẩn thận đưa tay bấm bấm chỉnh chỉnh một hồi mới nhếch lên khóe miệng.
Xong! Hahaha........
Yên Tử nhìn lại một lần nữa, gật đầu hài lòng với thành quả của mình, ngồi dậy phủi phủi tay, xoay lưng đi xuống bếp làm bữa sáng.
Đợi mọi người xuống tới thì Yên Tử cũng vừa làm xong, hướng ' ba mẹ vợ tương lai ' chào một tiếng, liền xoay qua cười với ' vợ ' một cái.
Yên Tử: " Đến! Mọi người lại ăn sáng đi a. " Yên Tử chu đáo kéo ghế ra cho Lạy Tuyết ngồi vào, biểu tình lãng tử kia khiến cho người trước mặt đột nhiên có xúc động muốn bay lại đánh tới tấp. Đặc biệt là Lạy ba và Lạy mẹ.
Lạy ba : em yêu! Em có cảm nghĩ gì?
Lạy mẹ: em thật muốn sát sinh!
Lạy ba: nhìn một màng này anh lại nhớ đến thời trẻ, cái thời mà hai đứa mình còn cởi truồng tắm mưa a........
Lạy mẹ: em bây giờ cũng muốn ~~~
Lạy ba: a? Haha.... thôi bỏ đi em! Xem như anh chưa nói gì.
Lạy mẹ: " Này! Tiểu Tuyết, sao con có thời gian về thăm nhà vậy? Ta nhớ không lầm là 1 năm có 365 ngày thì ngày thứ 366 con mới chịu về đây nga? " Lạy mẹ thẳng thừng mà chỉa thẳng vào mặt Lạy Tuyết mà hát lên ' bài ca bất diệt '.
Lạy Tuyết : " Ách..., con về nhà mà mẹ lại không chiụ sao~~~~? " giọng điệu làm nũng hết sức.
Lạy mẹ: " Chứ không phải ngươi lo lắng cho ' lão công ' của ngươi ở đây bị bọn ta bắt nạt? " bị Lạy mẹ nói trúng tim đen, nhất thời đỏ mặt không nói nên lời.
Đợi hai người kia hàn quyên với nhau xong thì cũng đã sang thu lập đông mừng năm mới luôn rồi. Yên Tử lợi dụng lúc Lạy mẹ nuốt nước miếng vì khô họng, nên Yên Tử nhanh chân thọt vào.
Yên Tử: " Hai vị đại nhân, ta đây.... muốn cùng với ngài đây so tài một ván cuối. "
Không nghĩ tới lại một bị người ngu ngu ngơ ngơ như Yên Tử làm cho thất kinh hồn vía. Dém chút nữa đánh gãy đôi đũa trong tay.
_____
Au : ta đây cứ tưởng sắp chết đi rồi, sáng nay bụng lại đột nhiên đau dữ dội lên, làm cho ta phải xanh mặt đổ mồ hôi. Cũng may là vào được bệnh viện nếu không chap mới sẽ mang tên " Ngày giỗ của Au ''.
Au: ngươi không thấy dối lòng à?
Lạy Tuyết đang vùi mặt vào ngực Yên Tử ngủ ngon lành, thì liền bị cử động nhỏ của ai kia kéo về từ trong mộng. Chậm rãi mở ra đôi mắt mờ mịt của mình, hướng về phía thủ phạm nhìn nhìn, chỉ thấy được Yên Tử đang đối mắt với mình, miệng cười đến thập phần thỏa mãn. Liếc nhìn đồng hồ trên bàn một cái
5:23' a.m? Có bị điên hay không? Mới giờ này thức sớm như vậy để làm gì? Cho dù có đi ăn trộm cũng phải đợi đến 6h chứ?
Yên Tử : " Morning! " mặt vẫn còn mang theo ý cười, nhìn người trong lòng chào một cái.
Lạy Tuyết : " Gì đây ~~ Trời còn chưa có sáng mà ~ nháo cái gì a ~? " giọng nói có chút ỏng ẹo, mị hoặc ghê hồn luôn. ( còn chưa tỉnh ngủ thôi mà )
Yên Tử: " haha..... em muốn đi về phòng thôi! Chị cứ việc ngủ tiếp đi. " đưa tay xoa xoa cái mặt phụng phịu của Lạy Tuyết một cái, trong lòng thầm mắng người này lại bắn mị nhãn bừa bãi rồi. có cần lôi cái giọng chết người này ra để hỏi hay không? Quả nhiên là yêu tinh! Thiệt muốn phạm tội nha.
Lạy Tuyết : " Hửh? Sao lại về? " không phải hôm qua em một chết, hai thắt cổ đòi ở lại cho bằng được hay sao? Giờ lại muốn bỏ chạy à?
Yên Tử : " Này! Này! Này! Em biết là chị đang nghĩ xấu về em đó nha. Em chỉ sợ là bị ' mẹ vợ tương lai ' bắt gặp cảnh này, liền ráng cho em cái tội ' dụ dỗ gái nhà lành ', rồi lại không nói không rằng vác thái đao ra chém em nữa mà thôi. " Yên Tử người ta gấp muốn chết, một lần dém tí nữa là banh xác rồi, lần này cô không muốn chưa lấy được vợ lại phải hi sinh.
Lạy Tuyết : " Ờh.... vậy... được rồi! " có chút hơi luyến tiếc, kéo Yên Tử lại gần xiết chặt một cái rồi mới chịu buông ra.
Yên Tử haha cười, hôn lướt lên môi Lạy Tuyết một cái xem như quà buổi sáng.
Yên Tử : " Nha.... nha.... Tuyết nhi của em cũng có lúc khả ái như vậy a ~~~ " Yên Tử ở một bên sũng nịch khen ngợi
- "...... " Lạy Tuyết nghe được hai chữ ' Tuyết nhi ' thì cảm thấy rùng mình một cái, mặt không biết từ lúc nào đã đỏ tới mang tai rồi. Vùi đầu vào chăn, hận không thể ngay lúc này đào một cái hang để trốn.
Yên Tử mang theo nồng đậm ý cười trở về phòng của mình, tắm rửa sửa soạn lại một chút mới mở cửa bước ra. À.... trong nhà mọi người còn chưa có thức, nhân lúc này không ra tay thì phải đợi tới lúc nào a?
Quay đầu trở vào phòng, lục tìm nửa ngày lôi ra được một cái iPad mini, xoay người lại đi ra phòng khách.
Lén lúc đi tới bàn trà, khom người xuống quan sát địa điểm thích hợp, đợi tìm được nơi khuất nhất của chân bàn, nơi đây vừa bị che khuất vừa đủ rộng rãi cho Yên Tử dễ dàng ' làm chuyện xấu '. Không nói gì thêm, Yên Tử dán vào lưng của iPad một ít keo rồi trực tiếp mà đính vào mép của chân bàn. Cẩn thận đưa tay bấm bấm chỉnh chỉnh một hồi mới nhếch lên khóe miệng.
Xong! Hahaha........
Yên Tử nhìn lại một lần nữa, gật đầu hài lòng với thành quả của mình, ngồi dậy phủi phủi tay, xoay lưng đi xuống bếp làm bữa sáng.
Đợi mọi người xuống tới thì Yên Tử cũng vừa làm xong, hướng ' ba mẹ vợ tương lai ' chào một tiếng, liền xoay qua cười với ' vợ ' một cái.
Yên Tử: " Đến! Mọi người lại ăn sáng đi a. " Yên Tử chu đáo kéo ghế ra cho Lạy Tuyết ngồi vào, biểu tình lãng tử kia khiến cho người trước mặt đột nhiên có xúc động muốn bay lại đánh tới tấp. Đặc biệt là Lạy ba và Lạy mẹ.
Lạy ba : em yêu! Em có cảm nghĩ gì?
Lạy mẹ: em thật muốn sát sinh!
Lạy ba: nhìn một màng này anh lại nhớ đến thời trẻ, cái thời mà hai đứa mình còn cởi truồng tắm mưa a........
Lạy mẹ: em bây giờ cũng muốn ~~~
Lạy ba: a? Haha.... thôi bỏ đi em! Xem như anh chưa nói gì.
Lạy mẹ: " Này! Tiểu Tuyết, sao con có thời gian về thăm nhà vậy? Ta nhớ không lầm là 1 năm có 365 ngày thì ngày thứ 366 con mới chịu về đây nga? " Lạy mẹ thẳng thừng mà chỉa thẳng vào mặt Lạy Tuyết mà hát lên ' bài ca bất diệt '.
Lạy Tuyết : " Ách..., con về nhà mà mẹ lại không chiụ sao~~~~? " giọng điệu làm nũng hết sức.
Lạy mẹ: " Chứ không phải ngươi lo lắng cho ' lão công ' của ngươi ở đây bị bọn ta bắt nạt? " bị Lạy mẹ nói trúng tim đen, nhất thời đỏ mặt không nói nên lời.
Đợi hai người kia hàn quyên với nhau xong thì cũng đã sang thu lập đông mừng năm mới luôn rồi. Yên Tử lợi dụng lúc Lạy mẹ nuốt nước miếng vì khô họng, nên Yên Tử nhanh chân thọt vào.
Yên Tử: " Hai vị đại nhân, ta đây.... muốn cùng với ngài đây so tài một ván cuối. "
Không nghĩ tới lại một bị người ngu ngu ngơ ngơ như Yên Tử làm cho thất kinh hồn vía. Dém chút nữa đánh gãy đôi đũa trong tay.
_____
Au : ta đây cứ tưởng sắp chết đi rồi, sáng nay bụng lại đột nhiên đau dữ dội lên, làm cho ta phải xanh mặt đổ mồ hôi. Cũng may là vào được bệnh viện nếu không chap mới sẽ mang tên " Ngày giỗ của Au ''.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.