Chương 68: Tử Nhà Ta __Té Lật Mặt Rồi
Thiên Lang
01/09/2024
Yên Tử: " Uy? Có ai không a? " ló đầu vào, cô ngó qua ngó lại nhìn. Ái chà...! Cũng hiu quạnh quá ta?
- " Ngươi là ai? "
Yên Tử: " OA!!! " bất ngờ xuất hiện ở đằng sau làm cô la oái lên một tiếng. Một bà cụ cũng nằm hàng 60 - 70, tóc đã hoa răm rồi, nếp nhăn trên mặt hiện rõ ràng luôn, có chút sờ sợ, lưng còng lắm, xương cốt chắc cũng không còn phi phi hoạt hoạt như ban đầu đâu nhỉ? Có cảm giác như đá nhẹ vào một cái sẽ còng queo như chơi.
Nép nép người qua một bên, khi đã đảm bảo đủ độ an toàn rồi Yên Tử mới mở miệng lắp bắp thưa
Yên Tử: " Cháu...cháu họ Tôn, cháu muốn....muốn mua màu vẽ! " này..bà thím! Đừng có dọa người ta như vậy nhe...., chơi như vậy là hổng có tốt cho tuổi già đâu à.
Bà cụ rảo mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, gật đầu. Trong bụng không khỏi cười thầm
Ân! Cái con nhỏ này nhìn cũng ngon lắm ấy nhỉ? Hổm rày lo không kiếm được ' hàng ' để giao, ai ngờ đâu hôm nay tự có đứa chui vào tận ổ như thế này! Haha...., kỳ này ăn tất niên cũng không cần lo thiếu thốn rồi..... .
Hắn giọng một cái, bà cụ cố ra vẻ hiền từ, hướng Yên Tử hô
- " Ra là vậy sao? Cháu đây tìm đúng chỗ rồi nha, đến đến đến, theo ta vào kho tìm nào! " vừa nói vừa lôi kéo tay cô đi một mạch vào trong.
Yên Tử vẫn đang trong trạng thái ngơ ngơ lại bị bà cụ lôi một mạch đi vào, độ khoảng hai ba ngã rẽ gì đó mới chịu dừng lại. Trước mặt là gì đây? Một căn phòng? Ân! Tuy có hơi ' tồi tàn ' một chút nhưng người ta vẫn biết được đó là phòng nha. Nó được dựng lên từ phế phẩm của cây gỗ, phía trên còn khoa trương treo cái bảng đề hai chữ ' nhà kho ', * thở dài * vẫn thầm nghĩ nếu không đề bảng như thế kia thì bộ không ai biết là nhà kho chắc? Bên ngoài đã bám bụi dầy đặc cả lên * khụ khụ * có nguy cơ bệnh phổi cấp độ cao nếu còn ngây người đứng lì ở đó.
Yên Tử: " Uy? Chỗ này.... " đưa lão tử tới đây làm gì a?
- " Haha....., bên trong có rất nhiều loại màu vẽ này nọ. Khụ....ta cũng già rồi, đâu còn sáng suốt như ngày xưa a, cho nên.....vào vào vào....., ngươi tự vào trong mà tìm lấy, ta còn công việc bận tối mặt tối mũi đây. " miệng nói mà tay liền thúc cô vào bên trong, sau đó khép cửa lại giả vờ rắp rút chạy đi.
Yên Tử cũng không có quan tâm nhiều lắm, đảo mắt quan sát xung quanh, quả đúng như bà cụ đó nói, bên trong hầu như toàn bộ là màu vẽ, để một cách lộn xộn trên mấy cái kệ cao thấp đan xen nhau. Khụ..., thật là chịu không nổi cái nơi này a, cô có chút ảo tưởng không biết có phải nó xây lên để chứa bụi hay không a?
Chỉ lo quan sát xung quanh, lại lục lọi để tìm thứ mình muốn cho nên Yên Tử vẫn chưa hay biết cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài lúc nào không hay. Thảm....! Một người ở bên trong không ngừng ra sức chiến đấu, còn một người ở bên ngoài lại thỏa mãn hìhì cười, xoay chân bước đi, trên tay là di động, miệng vẫn không ngừng luyên thuyên nói về cái gì đó mà tác giả nghĩ..... à không, phải là chắc chắn rằng sẽ không phải là cái gì tốt đẹp đâu.
Chỉ lo loay hoay tìm kiếm, Yên Tử vô ý vấp phải một thanh gỗ ở dưới chân,...... sượt......, quơ tay muốn trụ vững nhưng Yên Tử bị tổ trác rồi, ở đây không có đồ vật nào vững chắc hết đâu, vừa mới chạm tay một cái liền.....
Loảng xoảng....
Tất cả màu ở trên kệ đều cùng lúc đổ ập xuống, và dĩ nhiên Yên Tử nhà ta vừa mới thân mật tiếp xúc với mặt đất thì lại một lần nữa vinh hạnh cùng ' bọn chúng ' chậm rãi dính vào nhau.
Màu mè gì văng tung tóe ra sàn nhà, trên tường, mà thảm hại hơn là quần áo của cô cũng ' bông hoa lá hẹ ' đủ loại màu sắc. * khóc * Yên Tử thầm khấn vái cho bản thân, chóng tay cố gắng gượng ngồi dậy, phần là sợ bản thân nằm đây lâu sẽ bị nhiễm thành ' Tử ngũ sắc ' mất
Hmmm... ~
Đột nhiên đau đớn xông thẳng lên đại não làm mấy dây thần kinh của cô cũng được một dịp rung rinh. Nhất lên cánh tay, thấy có vài mảnh thủy tinh ghim sâu ở bên trong, có máu đang chảy ra, cơ hồ còn nhiều nữa là đằng khác.
Thiên a! Số mình sao lại xui xẻo đến như vậy không biết nữa a?
Vô tình cô ngó qua một bên, dường như ở phía dưới cái kệ có một chiếc hộp thì phải? Cũng không rõ, có chút mơ hồ nên Yên Tử mới tò mò đi qua, ( bị thương rồi mà còn nhiều chuyện ) với tay vào lôi ra hộp gỗ, màu nâu xám, đã bị dóng rất nhiều bụi rồi, một cảm giác ghét bỏ trực dâng trào. Lạch cạch mở ra.....
!!!!.....
Bên trong là một lọ màu nhỏ xíu, được quấn lại kỹ lưỡng bằng một mảnh vải lụa mềm trong rất bắt mắt, phản phất như có mùi thơm thơm tỏa ra xung quanh, và theo như Yên Tử nghĩ, bản thân đã sống sót thật rồi, hai con mắt cô sáng lên khi nhìn thấy nó. Đây chẳng phải là thứ mà cô cần tìm đó hay sao? Thật là...., phải để cho người ta đổ máu như vầy mới chịu xuất hiện hả? Cũng không nghĩ đến ở cái nơi thâm sâu cùng cốc này lại cất giữ báu vật như vậy a....., thật làm người ta nghĩ không ra mà.....
Nâng tay lên nhìn đồ hồ đã gần 18 giờ rồi, lúng túng, gấp gáp hẳn lên. Yên Tử nhanh chóng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, chật vật đứng dậy đi tới cửa ra vào nóng lòng muốn đi về ngay, hận là không thể biến một phát cho rồi. Đưa tay xoay nắm cửa, bị khóa...? ra sức giật mạnh vài cái, vẫn là không mở được! Này....này... giỡn cái kiểu gì vậy a? Lão Tôn không có thời gian chơi cái trò con bò này đâu nhe...
Yên Tử: " MỞ CỬA! CÓ AI Ở ĐÓ KHÔNG? LÀM ƠN MỞ CỬA GIÙM ĐI!!!!.... NÈ....CÓ AI KHÔNG A?..... MỞ CỬA ĐI! "
Nha...nha....nha...! Muốn khóc rồi đó a, từ đây về đó cũng không biết có kịp giờ hay không, bây giờ lại còn bị cái kiểu này! Aaaa..... Lão tử còn muốn cưới vợ nha.... oa oa oa...
- " Ngươi là ai? "
Yên Tử: " OA!!! " bất ngờ xuất hiện ở đằng sau làm cô la oái lên một tiếng. Một bà cụ cũng nằm hàng 60 - 70, tóc đã hoa răm rồi, nếp nhăn trên mặt hiện rõ ràng luôn, có chút sờ sợ, lưng còng lắm, xương cốt chắc cũng không còn phi phi hoạt hoạt như ban đầu đâu nhỉ? Có cảm giác như đá nhẹ vào một cái sẽ còng queo như chơi.
Nép nép người qua một bên, khi đã đảm bảo đủ độ an toàn rồi Yên Tử mới mở miệng lắp bắp thưa
Yên Tử: " Cháu...cháu họ Tôn, cháu muốn....muốn mua màu vẽ! " này..bà thím! Đừng có dọa người ta như vậy nhe...., chơi như vậy là hổng có tốt cho tuổi già đâu à.
Bà cụ rảo mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, gật đầu. Trong bụng không khỏi cười thầm
Ân! Cái con nhỏ này nhìn cũng ngon lắm ấy nhỉ? Hổm rày lo không kiếm được ' hàng ' để giao, ai ngờ đâu hôm nay tự có đứa chui vào tận ổ như thế này! Haha...., kỳ này ăn tất niên cũng không cần lo thiếu thốn rồi..... .
Hắn giọng một cái, bà cụ cố ra vẻ hiền từ, hướng Yên Tử hô
- " Ra là vậy sao? Cháu đây tìm đúng chỗ rồi nha, đến đến đến, theo ta vào kho tìm nào! " vừa nói vừa lôi kéo tay cô đi một mạch vào trong.
Yên Tử vẫn đang trong trạng thái ngơ ngơ lại bị bà cụ lôi một mạch đi vào, độ khoảng hai ba ngã rẽ gì đó mới chịu dừng lại. Trước mặt là gì đây? Một căn phòng? Ân! Tuy có hơi ' tồi tàn ' một chút nhưng người ta vẫn biết được đó là phòng nha. Nó được dựng lên từ phế phẩm của cây gỗ, phía trên còn khoa trương treo cái bảng đề hai chữ ' nhà kho ', * thở dài * vẫn thầm nghĩ nếu không đề bảng như thế kia thì bộ không ai biết là nhà kho chắc? Bên ngoài đã bám bụi dầy đặc cả lên * khụ khụ * có nguy cơ bệnh phổi cấp độ cao nếu còn ngây người đứng lì ở đó.
Yên Tử: " Uy? Chỗ này.... " đưa lão tử tới đây làm gì a?
- " Haha....., bên trong có rất nhiều loại màu vẽ này nọ. Khụ....ta cũng già rồi, đâu còn sáng suốt như ngày xưa a, cho nên.....vào vào vào....., ngươi tự vào trong mà tìm lấy, ta còn công việc bận tối mặt tối mũi đây. " miệng nói mà tay liền thúc cô vào bên trong, sau đó khép cửa lại giả vờ rắp rút chạy đi.
Yên Tử cũng không có quan tâm nhiều lắm, đảo mắt quan sát xung quanh, quả đúng như bà cụ đó nói, bên trong hầu như toàn bộ là màu vẽ, để một cách lộn xộn trên mấy cái kệ cao thấp đan xen nhau. Khụ..., thật là chịu không nổi cái nơi này a, cô có chút ảo tưởng không biết có phải nó xây lên để chứa bụi hay không a?
Chỉ lo quan sát xung quanh, lại lục lọi để tìm thứ mình muốn cho nên Yên Tử vẫn chưa hay biết cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài lúc nào không hay. Thảm....! Một người ở bên trong không ngừng ra sức chiến đấu, còn một người ở bên ngoài lại thỏa mãn hìhì cười, xoay chân bước đi, trên tay là di động, miệng vẫn không ngừng luyên thuyên nói về cái gì đó mà tác giả nghĩ..... à không, phải là chắc chắn rằng sẽ không phải là cái gì tốt đẹp đâu.
Chỉ lo loay hoay tìm kiếm, Yên Tử vô ý vấp phải một thanh gỗ ở dưới chân,...... sượt......, quơ tay muốn trụ vững nhưng Yên Tử bị tổ trác rồi, ở đây không có đồ vật nào vững chắc hết đâu, vừa mới chạm tay một cái liền.....
Loảng xoảng....
Tất cả màu ở trên kệ đều cùng lúc đổ ập xuống, và dĩ nhiên Yên Tử nhà ta vừa mới thân mật tiếp xúc với mặt đất thì lại một lần nữa vinh hạnh cùng ' bọn chúng ' chậm rãi dính vào nhau.
Màu mè gì văng tung tóe ra sàn nhà, trên tường, mà thảm hại hơn là quần áo của cô cũng ' bông hoa lá hẹ ' đủ loại màu sắc. * khóc * Yên Tử thầm khấn vái cho bản thân, chóng tay cố gắng gượng ngồi dậy, phần là sợ bản thân nằm đây lâu sẽ bị nhiễm thành ' Tử ngũ sắc ' mất
Hmmm... ~
Đột nhiên đau đớn xông thẳng lên đại não làm mấy dây thần kinh của cô cũng được một dịp rung rinh. Nhất lên cánh tay, thấy có vài mảnh thủy tinh ghim sâu ở bên trong, có máu đang chảy ra, cơ hồ còn nhiều nữa là đằng khác.
Thiên a! Số mình sao lại xui xẻo đến như vậy không biết nữa a?
Vô tình cô ngó qua một bên, dường như ở phía dưới cái kệ có một chiếc hộp thì phải? Cũng không rõ, có chút mơ hồ nên Yên Tử mới tò mò đi qua, ( bị thương rồi mà còn nhiều chuyện ) với tay vào lôi ra hộp gỗ, màu nâu xám, đã bị dóng rất nhiều bụi rồi, một cảm giác ghét bỏ trực dâng trào. Lạch cạch mở ra.....
!!!!.....
Bên trong là một lọ màu nhỏ xíu, được quấn lại kỹ lưỡng bằng một mảnh vải lụa mềm trong rất bắt mắt, phản phất như có mùi thơm thơm tỏa ra xung quanh, và theo như Yên Tử nghĩ, bản thân đã sống sót thật rồi, hai con mắt cô sáng lên khi nhìn thấy nó. Đây chẳng phải là thứ mà cô cần tìm đó hay sao? Thật là...., phải để cho người ta đổ máu như vầy mới chịu xuất hiện hả? Cũng không nghĩ đến ở cái nơi thâm sâu cùng cốc này lại cất giữ báu vật như vậy a....., thật làm người ta nghĩ không ra mà.....
Nâng tay lên nhìn đồ hồ đã gần 18 giờ rồi, lúng túng, gấp gáp hẳn lên. Yên Tử nhanh chóng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, chật vật đứng dậy đi tới cửa ra vào nóng lòng muốn đi về ngay, hận là không thể biến một phát cho rồi. Đưa tay xoay nắm cửa, bị khóa...? ra sức giật mạnh vài cái, vẫn là không mở được! Này....này... giỡn cái kiểu gì vậy a? Lão Tôn không có thời gian chơi cái trò con bò này đâu nhe...
Yên Tử: " MỞ CỬA! CÓ AI Ở ĐÓ KHÔNG? LÀM ƠN MỞ CỬA GIÙM ĐI!!!!.... NÈ....CÓ AI KHÔNG A?..... MỞ CỬA ĐI! "
Nha...nha....nha...! Muốn khóc rồi đó a, từ đây về đó cũng không biết có kịp giờ hay không, bây giờ lại còn bị cái kiểu này! Aaaa..... Lão tử còn muốn cưới vợ nha.... oa oa oa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.