Chương 119: Tự Nhiên
Thiên Lang
01/09/2024
Lâm Lâm gấp gáp lái xe ra sân bay, chìa khoá xe còn chưa kịp rút đã chạy vào trong.
Chạy một vòng lớn cũng không thấy bóng dáng Yên Tử. Nhìn bảng lịch bay, chuyến cuối cùng đi Bắc Kinh cũng là năm giờ chiều. Nàng lại chạy tới chỗ check - in hỏi thử.
Lâm Lâm: " Xin lỗi, cô cho tôi hỏi trong vòng khoảng bốn tiếng trước, có hành khách nào tên Tôn Yên Tử hay không? "
Kiểm tra một lúc, nàng nhận được cái lắc đầu. Hoang mang, nếu không ở đây, thì Yên Tử có thể đi đâu?
Suy nghĩ một chút, Lâm Lâm lại vội vã chạy đi.
Ở đây, Yên Tử nãy giờ chịu lạnh cũng hơi nhiều. Thời tiết đúng là biến đổi không ngờ được. Cùng một đất nước lại khác về khí hậu, có xa bao nhiêu đâu mà lạnh xỉu lên xỉu xuống à.
Nhìn đồng hồ cũng gần mười hai giờ rồi. Giao thừa sắp tới, năm mới sắp sang. Người người nhà nhà vui vẻ bên nhau, còn mình ngồi ở đây chịu lạnh còn thất tình.
Tàu đến, khách xuống thì đông như kiến, mà khách lên thì không được mấy người. Kiểu này không biết tàu có chịu chạy hay không.
- " Chào cô, của cô là một ngàn hai mươi tệ. "
Một lão niên đứng chắn trước cửa ra vào bán vé. Một ngàn hai mươi tệ, giết người sao?
Yên Tử: " Sao đắt vậy? Bình thường chỉ có hai trăm tệ, hôm nay lại lên một ngàn? "
- " Ai cũng như cô chắc chúng tôi đói chết. Cô không thử nhìn xem, đêm ba mươi mà tôi còn không được về nhà, phải chở chưa tới hai mươi người khách đi xa như vậy, một ngàn hai là rẻ rồi nhá. "
Nghĩ lại thấy cũng đúng, thôi thì năm mới cho người ta kiếm chút cơm, xem như lì xì vậy.
Yên Tử: " Được rồi được rồi! Lấy một vé đi. "
Nhìn cái vé bé xíu trong tay, Yên Tử than cha khóc mẹ. Một ngàn hai đổi một tờ giấy, giá trị quá còn gì. ༎ຶ‿༎ຶ
Đột nhiên vai trái bị người ta kéo lại, đang bực mà còn kím chuyện với bà, Yên Tử nổi máu điên lên, quay lại chửi.
Yên Tử: " Nè!... ơ.... "
Sau lưng là Lâm Lâm đang thở gấp gáp, mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn cô như muốn giết người.
Yên Tử: " Lâm lão sư, sao chị lại... "
Bốp
Còn chưa nói xong câu hỏi, Yên Tử đã bị người kia tát cho một cái. Năm dấu tay tức khắc hiện lên, liền biết người đánh dùng lực mạnh đến cỡ nào.
Lâm Lâm: " Ai cho cô bỏ đi? Cô lấy quyền gì mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Cô có biết là tôi tìm cô cực khổ tới chừng nào không hả?"
Yên Tử ôm mặt, hai mắt rưng rưng nhìn Lâm Lâm.
Yên Tử: " Em... "
- " Nè cô kia, có lên tàu không hả? "
Lâm Lâm liếc ông ta một cái, giật lấy cái vé trên tay Yên Tử, xé tan rã rồi ném xuống đất không thương tiếc.
Lâm Lâm: " Không đi! Còn không mau cho tàu chạy! Ông có còn muốn kiếm cơm nữa hay không? "
Lão đầu kia tái mặt, nhanh chóng đóng lại cửa tàu, liền ra hiệu cho tàu khởi hành. Ở đây lâu không tốt, sắp năm mới mà còn bị người ta mắng xối xả như vậy. Nhìn cô ta như muốn ăn thịt người, lão thấy mình không lấy vợ vẫn ổn không có sao.
Yên Tử bị Lâm Lâm lôi lên xe, có trời biết nàng đã chạy với tốc độ bao nhiêu để kịp giờ tàu đến.
Xe chạy được một lúc, Yên Tử ngồi đã không yên. Đột nhiên chạy tới lôi người ta về, một câu giải thích cũng không có, thử hỏi kéo về làm chi? Sao không đi hẹn hò với tên La gì đó đi, chạy kím cô làm gì?
Yên Tử: " Sao chị lại tới? " Nếu còn nhịn nữa cô sẽ bức rức mà chết mất.
Im lặng, phản ứng của Lâm Lâm làm Yên Tử muốn nổi điên. Chị đừng có giả điếc ở đây, câu hỏi của em rất là dễ hiểu, chị cũng không có bị tiền sử bệnh lãng tai.
Yên Tử: " Không phải chị đi hẹn hò sao? "
Im lặng
Yên Tử: " Chị đã bỏ em ở nhà trong đêm giao thừa đó! "
Im lặng
Yên Tử: " Chị lơ em, chị không thích em, chị luôn nói những câu làm tổn thương em. "
Nước mắt chảy xuống, nhắc tới rất tức giận, rất uất ức, rất đau khổ. Khoảnh khắc trong nhà bếp, cô ngồi khóc một mình, đến chết cũng không bao giờ quên được.
Im lặng
Yên Tử: " Em biết, chị không yêu thích em, chị ghét em. Đoạn tình cảm này đối với chị là không đúng. " dù gì cũng không cứu vãn được, cô liền nói ra hết.
Im lặng
Yên Tử: " Em biết là em hoa tâm, em ép buộc chị, em không có nhất kiến chung tình. " yêu một lúc nhiều người là không đúng, nhưng cô không biết phải làm sao.
Im lặng
Yên Tử: " Có phải là chị yêu thích tên họ La kia không? Có phải hắn rất giàu không? Quyền thế rất mạnh? Giỏi giang mà còn hết lòng yêu thương chị? Hơn hết, hắn còn là đàn ông? "
Đúng vậy, cái gì hắn cũng hơn cô, một người ưu tú như vậy có phải rất xứng với Lâm Lâm hay không?
Xe đột nhiên tấp nhanh vào bên đường, tốc độ chóng mặt đến Yên Tử cũng phải choáng váng. Đầu của cô bị va vào cửa kính đến phát đau.
Yên Tử: " Chị điên ưm...ô... "
Người đáng lý đang ngồi bên kia lại lao qua đây. Hai tay ôm lấy mặt Yên Tử, dùng môi mình chặn môi cô lại.
Trợn tròn mắt, Yên Tử bị người kia đè đến đau. Khoảng không quá hẹp cho cô hoạt động tay chân. Hai tay chống cự cũng không được bao nhiêu sức lực.
Yên Tử: " Ô...ưm....ưm... "
Cánh môi bị Lâm Lâm cắn đến rách ra đỏ ửng, tia máu bắt đầu rỉ ra, làm khoang miệng tanh nồng.
Môi lưỡi không rời, Yên Tử muốn cắn răng lại để ngăn Lâm Lâm tiến sâu hơn, nhưng vẫn không kịp. Người kia quá bá đạo, lưỡi của nàng tiến tới đãcàn quét mọi thứ bên trong. Từng cái đánh lưỡi như muốn hút hết oxi trong phổi của Yên Tử ra ngoài.
____
Răng đau mà hôn kiểu này thì có nước thay răng sớm
Chạy một vòng lớn cũng không thấy bóng dáng Yên Tử. Nhìn bảng lịch bay, chuyến cuối cùng đi Bắc Kinh cũng là năm giờ chiều. Nàng lại chạy tới chỗ check - in hỏi thử.
Lâm Lâm: " Xin lỗi, cô cho tôi hỏi trong vòng khoảng bốn tiếng trước, có hành khách nào tên Tôn Yên Tử hay không? "
Kiểm tra một lúc, nàng nhận được cái lắc đầu. Hoang mang, nếu không ở đây, thì Yên Tử có thể đi đâu?
Suy nghĩ một chút, Lâm Lâm lại vội vã chạy đi.
Ở đây, Yên Tử nãy giờ chịu lạnh cũng hơi nhiều. Thời tiết đúng là biến đổi không ngờ được. Cùng một đất nước lại khác về khí hậu, có xa bao nhiêu đâu mà lạnh xỉu lên xỉu xuống à.
Nhìn đồng hồ cũng gần mười hai giờ rồi. Giao thừa sắp tới, năm mới sắp sang. Người người nhà nhà vui vẻ bên nhau, còn mình ngồi ở đây chịu lạnh còn thất tình.
Tàu đến, khách xuống thì đông như kiến, mà khách lên thì không được mấy người. Kiểu này không biết tàu có chịu chạy hay không.
- " Chào cô, của cô là một ngàn hai mươi tệ. "
Một lão niên đứng chắn trước cửa ra vào bán vé. Một ngàn hai mươi tệ, giết người sao?
Yên Tử: " Sao đắt vậy? Bình thường chỉ có hai trăm tệ, hôm nay lại lên một ngàn? "
- " Ai cũng như cô chắc chúng tôi đói chết. Cô không thử nhìn xem, đêm ba mươi mà tôi còn không được về nhà, phải chở chưa tới hai mươi người khách đi xa như vậy, một ngàn hai là rẻ rồi nhá. "
Nghĩ lại thấy cũng đúng, thôi thì năm mới cho người ta kiếm chút cơm, xem như lì xì vậy.
Yên Tử: " Được rồi được rồi! Lấy một vé đi. "
Nhìn cái vé bé xíu trong tay, Yên Tử than cha khóc mẹ. Một ngàn hai đổi một tờ giấy, giá trị quá còn gì. ༎ຶ‿༎ຶ
Đột nhiên vai trái bị người ta kéo lại, đang bực mà còn kím chuyện với bà, Yên Tử nổi máu điên lên, quay lại chửi.
Yên Tử: " Nè!... ơ.... "
Sau lưng là Lâm Lâm đang thở gấp gáp, mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn cô như muốn giết người.
Yên Tử: " Lâm lão sư, sao chị lại... "
Bốp
Còn chưa nói xong câu hỏi, Yên Tử đã bị người kia tát cho một cái. Năm dấu tay tức khắc hiện lên, liền biết người đánh dùng lực mạnh đến cỡ nào.
Lâm Lâm: " Ai cho cô bỏ đi? Cô lấy quyền gì mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Cô có biết là tôi tìm cô cực khổ tới chừng nào không hả?"
Yên Tử ôm mặt, hai mắt rưng rưng nhìn Lâm Lâm.
Yên Tử: " Em... "
- " Nè cô kia, có lên tàu không hả? "
Lâm Lâm liếc ông ta một cái, giật lấy cái vé trên tay Yên Tử, xé tan rã rồi ném xuống đất không thương tiếc.
Lâm Lâm: " Không đi! Còn không mau cho tàu chạy! Ông có còn muốn kiếm cơm nữa hay không? "
Lão đầu kia tái mặt, nhanh chóng đóng lại cửa tàu, liền ra hiệu cho tàu khởi hành. Ở đây lâu không tốt, sắp năm mới mà còn bị người ta mắng xối xả như vậy. Nhìn cô ta như muốn ăn thịt người, lão thấy mình không lấy vợ vẫn ổn không có sao.
Yên Tử bị Lâm Lâm lôi lên xe, có trời biết nàng đã chạy với tốc độ bao nhiêu để kịp giờ tàu đến.
Xe chạy được một lúc, Yên Tử ngồi đã không yên. Đột nhiên chạy tới lôi người ta về, một câu giải thích cũng không có, thử hỏi kéo về làm chi? Sao không đi hẹn hò với tên La gì đó đi, chạy kím cô làm gì?
Yên Tử: " Sao chị lại tới? " Nếu còn nhịn nữa cô sẽ bức rức mà chết mất.
Im lặng, phản ứng của Lâm Lâm làm Yên Tử muốn nổi điên. Chị đừng có giả điếc ở đây, câu hỏi của em rất là dễ hiểu, chị cũng không có bị tiền sử bệnh lãng tai.
Yên Tử: " Không phải chị đi hẹn hò sao? "
Im lặng
Yên Tử: " Chị đã bỏ em ở nhà trong đêm giao thừa đó! "
Im lặng
Yên Tử: " Chị lơ em, chị không thích em, chị luôn nói những câu làm tổn thương em. "
Nước mắt chảy xuống, nhắc tới rất tức giận, rất uất ức, rất đau khổ. Khoảnh khắc trong nhà bếp, cô ngồi khóc một mình, đến chết cũng không bao giờ quên được.
Im lặng
Yên Tử: " Em biết, chị không yêu thích em, chị ghét em. Đoạn tình cảm này đối với chị là không đúng. " dù gì cũng không cứu vãn được, cô liền nói ra hết.
Im lặng
Yên Tử: " Em biết là em hoa tâm, em ép buộc chị, em không có nhất kiến chung tình. " yêu một lúc nhiều người là không đúng, nhưng cô không biết phải làm sao.
Im lặng
Yên Tử: " Có phải là chị yêu thích tên họ La kia không? Có phải hắn rất giàu không? Quyền thế rất mạnh? Giỏi giang mà còn hết lòng yêu thương chị? Hơn hết, hắn còn là đàn ông? "
Đúng vậy, cái gì hắn cũng hơn cô, một người ưu tú như vậy có phải rất xứng với Lâm Lâm hay không?
Xe đột nhiên tấp nhanh vào bên đường, tốc độ chóng mặt đến Yên Tử cũng phải choáng váng. Đầu của cô bị va vào cửa kính đến phát đau.
Yên Tử: " Chị điên ưm...ô... "
Người đáng lý đang ngồi bên kia lại lao qua đây. Hai tay ôm lấy mặt Yên Tử, dùng môi mình chặn môi cô lại.
Trợn tròn mắt, Yên Tử bị người kia đè đến đau. Khoảng không quá hẹp cho cô hoạt động tay chân. Hai tay chống cự cũng không được bao nhiêu sức lực.
Yên Tử: " Ô...ưm....ưm... "
Cánh môi bị Lâm Lâm cắn đến rách ra đỏ ửng, tia máu bắt đầu rỉ ra, làm khoang miệng tanh nồng.
Môi lưỡi không rời, Yên Tử muốn cắn răng lại để ngăn Lâm Lâm tiến sâu hơn, nhưng vẫn không kịp. Người kia quá bá đạo, lưỡi của nàng tiến tới đãcàn quét mọi thứ bên trong. Từng cái đánh lưỡi như muốn hút hết oxi trong phổi của Yên Tử ra ngoài.
____
Răng đau mà hôn kiểu này thì có nước thay răng sớm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.