Chương 9: Thơm
Giảm phì ngã bất cật
22/01/2024
Cho dù đã làm rất nhiều video khỏa thân về anh, nhưng đó cũng chỉ là do cô dựa vào sự quan sát của chính mình mà tưởng tượng ra.
Bây giờ đột nhiên để cô nhìn thấy người thật, Chu Tuế Tuế không chịu nổi cú sốc lớn như vậy, mặt lập tức đỏ ửng.
“Thầy Thái bảo chúng ta tới phòng thầy làm đề, sao cậu vẫn chơi game vậy.”
Cô ép bản thân phải bình tĩnh nhưng ánh mắt không ngừng né tránh vẫn bán đứng tâm trạng căng thẳng của cô.
“Làm đề?” Hứa Cận ngơ ngác.
Game còn chưa chơi xong anh đã thoát ra, mở xem tin nhắn trong điện thoại.
Kết quả cho thấy, anh không hề nhận được bất cứ tin nhắn nào của Thái Cao Minh!
Nhớ tới lời hôm qua Chu Tuế Tuế nói ở sân tập, cộng thêm việc cô nói với anh lúc về nhà, Hứa Cận quay người trở về phòng, nhặt chiếc áo vứt trên giường lên.
Sau khi xác định trái phải, anh khoác đại lên người rồi rút thẻ phòng cạnh cửa, đóng cửa đi ra ngoài.
Một loạt động tác lưu loát này của anh đều bị Chu Tuế Tuế nhìn thấy.
Hình như anh không có ý định tránh cô.
Chỉ có điều… “Cậu không mang tập với viết à?”
“Cô cho rằng tôi sẽ đem thứ đó à?” Lúc Hứa Cận nói chuyện cũng lười không thèm nhìn cô, bước vào thang máy.
Thái Cao Minh đang giặt quần áo trong phòng tắm nghe thấy tiếng gõ cửa, nước còn chưa kịp khoá đã chạy ra mở cửa, lúc nhìn thấy hai người đứng ở cửa rõ ràng anh ta có chút bất ngờ.
Sao Hứa Cận cũng đến vậy?
“Chào buổi tối thầy ạ.” Chu Tuế Tuế lễ phép chào.
Hứa Cận không lên tiếng.
Anh đánh giá cách ăn mặc của Thái Cao Minh, trên người mặc một chiếc áo ba lỗ cũ rộng thùng thình, bên dưới là chiếc quần đùi, rất phù hợp với tính cách giản dị của anh ta.
“Hai em vào trong ngồi trước đi, thầy giặt xong quần áo sẽ giảng bài.”
Thái Cao Minh che giấu sự bất mãn nở nụ cười hiền từ, nói xong thì xoay người đi vào phòng tắm.
Ba người trong phòng khiến Chu Tuế Tuế cảm thấy thoải mái hơn lúc chỉ có hai người rất nhiều.
Hứa Cận kéo chiếc sofa đơn ngồi bên trái cô chơi game.
Lúc hai người đi vào không có khép cửa phòng, Thái Cao Minh giặt đồ xong đi ra thì tiện tay đóng cửa lại.
Hành động này khiến dây thần kinh Chu Tuế Tuế vang lên cảnh báo, ánh mắt di chuyển theo Thái Cao Minh, nhìn anh ta cầm chiếc quần lót đỏ của mình bỏ lên trên điều hòa hong khô.
Biến thái!
Chu Tuế Tuế cảm thấy không khí trong phòng cũng đã trở nên ô nhiễm.
“Bắt đầu giảng thôi.”
Cao Thái Minh ngồi xuống bên phải Chu Tuế Tuế, dựa còn sát hơn cả Hứa Cận.
Không chỉ như vậy, anh ta còn có rất nhiều động tác nhỏ.
Nếu lần trước chỉ dùng mũi ngửi, không chạm vào cô thì lần này, anh ta nhân lúc giải đề cướp bút cô viết lên giấy, liên tiếp chạm vào cô.
Nếu là nhiều người cùng thảo luận, trong lúc kích động không tìm thấy bút mới cướp trên tay người khác.
Nhưng bút của Cao Thái Minh ở ngay bên cạnh anh ta.
Trong phòng chỉ có một mình anh ta đang nhiệt tình giảng đề, cũng chỉ có mình anh ta đang cố khiến không khí trở nên sôi nổi để che giấu những hành vi đó của mình.
“Em nhìn đường phụ này, nếu như trong bài thi em vẽ cong như vậy sẽ bị trừ điểm đó, em phải vẽ thẳng….”
Cao Thái Minh cứ túm chặt vấn đề đường phụ vẽ cong này không tha, trực tiếp đưa tay đặt lên tay Chu Tuế Tuế, cầm tay cô vẽ.
Nhưng giây tiếp theo anh ta đã buông tay ra, ngay cả cơ hội để phản ứng Chu Tuế Tuế cũng không có.
Cô lén lút liếc mắt nhìn Hứa Cận, hy vọng anh có thể phát hiện ra điều không ổn, nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn luôn chơi điện thoại, chưa từng ngẩng đầu lên.
Lúc nãy Cao Thái Minh chỉ thăm dò thôi.
Thấy Hứa Cận không có phản ứng gì, căn bản không hề chú ý tới bọn họ, anh ta trở nên to gan hơn, dựa sát vào Chu Tuế Tuế, say sưa ngửi hương thơm trên người cô.
Thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi… Đúng là thơm!
Bây giờ đột nhiên để cô nhìn thấy người thật, Chu Tuế Tuế không chịu nổi cú sốc lớn như vậy, mặt lập tức đỏ ửng.
“Thầy Thái bảo chúng ta tới phòng thầy làm đề, sao cậu vẫn chơi game vậy.”
Cô ép bản thân phải bình tĩnh nhưng ánh mắt không ngừng né tránh vẫn bán đứng tâm trạng căng thẳng của cô.
“Làm đề?” Hứa Cận ngơ ngác.
Game còn chưa chơi xong anh đã thoát ra, mở xem tin nhắn trong điện thoại.
Kết quả cho thấy, anh không hề nhận được bất cứ tin nhắn nào của Thái Cao Minh!
Nhớ tới lời hôm qua Chu Tuế Tuế nói ở sân tập, cộng thêm việc cô nói với anh lúc về nhà, Hứa Cận quay người trở về phòng, nhặt chiếc áo vứt trên giường lên.
Sau khi xác định trái phải, anh khoác đại lên người rồi rút thẻ phòng cạnh cửa, đóng cửa đi ra ngoài.
Một loạt động tác lưu loát này của anh đều bị Chu Tuế Tuế nhìn thấy.
Hình như anh không có ý định tránh cô.
Chỉ có điều… “Cậu không mang tập với viết à?”
“Cô cho rằng tôi sẽ đem thứ đó à?” Lúc Hứa Cận nói chuyện cũng lười không thèm nhìn cô, bước vào thang máy.
Thái Cao Minh đang giặt quần áo trong phòng tắm nghe thấy tiếng gõ cửa, nước còn chưa kịp khoá đã chạy ra mở cửa, lúc nhìn thấy hai người đứng ở cửa rõ ràng anh ta có chút bất ngờ.
Sao Hứa Cận cũng đến vậy?
“Chào buổi tối thầy ạ.” Chu Tuế Tuế lễ phép chào.
Hứa Cận không lên tiếng.
Anh đánh giá cách ăn mặc của Thái Cao Minh, trên người mặc một chiếc áo ba lỗ cũ rộng thùng thình, bên dưới là chiếc quần đùi, rất phù hợp với tính cách giản dị của anh ta.
“Hai em vào trong ngồi trước đi, thầy giặt xong quần áo sẽ giảng bài.”
Thái Cao Minh che giấu sự bất mãn nở nụ cười hiền từ, nói xong thì xoay người đi vào phòng tắm.
Ba người trong phòng khiến Chu Tuế Tuế cảm thấy thoải mái hơn lúc chỉ có hai người rất nhiều.
Hứa Cận kéo chiếc sofa đơn ngồi bên trái cô chơi game.
Lúc hai người đi vào không có khép cửa phòng, Thái Cao Minh giặt đồ xong đi ra thì tiện tay đóng cửa lại.
Hành động này khiến dây thần kinh Chu Tuế Tuế vang lên cảnh báo, ánh mắt di chuyển theo Thái Cao Minh, nhìn anh ta cầm chiếc quần lót đỏ của mình bỏ lên trên điều hòa hong khô.
Biến thái!
Chu Tuế Tuế cảm thấy không khí trong phòng cũng đã trở nên ô nhiễm.
“Bắt đầu giảng thôi.”
Cao Thái Minh ngồi xuống bên phải Chu Tuế Tuế, dựa còn sát hơn cả Hứa Cận.
Không chỉ như vậy, anh ta còn có rất nhiều động tác nhỏ.
Nếu lần trước chỉ dùng mũi ngửi, không chạm vào cô thì lần này, anh ta nhân lúc giải đề cướp bút cô viết lên giấy, liên tiếp chạm vào cô.
Nếu là nhiều người cùng thảo luận, trong lúc kích động không tìm thấy bút mới cướp trên tay người khác.
Nhưng bút của Cao Thái Minh ở ngay bên cạnh anh ta.
Trong phòng chỉ có một mình anh ta đang nhiệt tình giảng đề, cũng chỉ có mình anh ta đang cố khiến không khí trở nên sôi nổi để che giấu những hành vi đó của mình.
“Em nhìn đường phụ này, nếu như trong bài thi em vẽ cong như vậy sẽ bị trừ điểm đó, em phải vẽ thẳng….”
Cao Thái Minh cứ túm chặt vấn đề đường phụ vẽ cong này không tha, trực tiếp đưa tay đặt lên tay Chu Tuế Tuế, cầm tay cô vẽ.
Nhưng giây tiếp theo anh ta đã buông tay ra, ngay cả cơ hội để phản ứng Chu Tuế Tuế cũng không có.
Cô lén lút liếc mắt nhìn Hứa Cận, hy vọng anh có thể phát hiện ra điều không ổn, nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn luôn chơi điện thoại, chưa từng ngẩng đầu lên.
Lúc nãy Cao Thái Minh chỉ thăm dò thôi.
Thấy Hứa Cận không có phản ứng gì, căn bản không hề chú ý tới bọn họ, anh ta trở nên to gan hơn, dựa sát vào Chu Tuế Tuế, say sưa ngửi hương thơm trên người cô.
Thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi… Đúng là thơm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.