Chương 7: Trả Bóng
Giảm phì ngã bất cật
22/01/2024
Hứa Cận đang đánh bóng hăng say ở trên sân, rất nổi bật, có rất nhiều nữ sinh thích anh đang vây quanh sân thể dục.
Mặc dù Chu Tuế Tuế đã nói muốn xuống để hỏi ý kiến dự thi của anh, nhưng cô thậm chí còn không có dũng khí để nói chuyện với anh.
Cô nằm trên một cây xà đơn ở bên ngoài sân thể dục, hai tay buông thõng tự nhiên, má trái đè lên xà đơn nên phồng lên.
Một là cô không muốn tiếp xúc nữa, một là không muốn tiếp xúc với cô, Chu Tuế Tuế lựa chọn rối bời, cô làm đề bằng nhánh cây trên sân tập.
May mắn là khi xuống lầu, vẫn còn cầm bộ đề trong tay.
Mặt đất bị cô lau đi lau lại, khi làm được hơn một nửa bài thi, một trái bóng rổ từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào bài thi trong tay cô.
Khi ngẩng đầu lên, đứng trước mặt cô, là Hứa Cận đang tỏ ra chán ghét nhìn cô từ trên cao xuống.
“Làm bài thi ở trên sân tập, nơi này không có giáo viên, giả vờ cho ai xem chứ!”
Anh thật sự đã treo sự chán ghét học sinh giỏi lên trên mặt, điều này khiến cho Chu Tuế Tuế càng không dám mở miệng.
Nhưng cô không mở miệng không được.
Cô ôm quả bóng trong ngực, cho dù có bị anh nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, cô cũng bướng bỉnh không chịu trả lại cho anh.
“Bóng!”
Hứa Cận không nhịn được đưa tay về phía cô.
Chu Tuế Tuế ôm chặt bóng vào trong ngực lần nữa, mấp máy miệng, dùng hết can đảm mang theo chút cầu xin nói: “Hứa Cận, cậu có thể tham gia cuộc thi bán kết vào ngày mai được không?”
Nếu như cô không phải là nữ sinh, ngay lúc này Hứa Cận thật sự rất muốn chửi bậy.
“Không đi!” Anh hơi cao giọng nói.
Có thể thấy, anh không còn quá nhiều kiên nhẫn.
Hứa Cận khom lưng, hai tay cướp lấy quả bóng trong ngực của cô.
Chu Tuế Tuế không biết sức lực từ đâu mà ra, ôm chặt không chịu bỏ tay ra.
Cô không thèm đếm xỉa gì nữa, gấp gáp nói: “Hứa Cận, cầu xin cậu, cậu có thể đi một chuyến không, không cần cậu phải đến cuộc thi, chỉ cần cậu đi với tôi, tôi sẽ bao hết tất cả chi phí, có được không?”
Lời giải thích buột miệng này của cô, không được suy nghĩ quá nhiều, đã hoàn toàn làm cho Hứa Cận bực mình.
“Con mẹ nó, cô có ý gì, thể hiện rằng mình rất có tiền sao?”
Anh buông tay ra, trọng tâm của Chu Tuế Tuế không ổn định ngồi sập xuống đất: “Cô đừng tưởng rằng có mẹ tôi làm chỗ dựa cho cô, thì có thể khiến cho tất cả mọi người trong trường làm theo ý cô!”
Hứa Cận đã vô cùng tức giận, đồng thời cảm thấy rất uất ức, tại sao đối phương lại cứ phải là nữ sinh chứ.
“Mẹ nó!”
Anh đạp một cái lên xà đơn bên cạnh, dứt khoát đạp méo xà đơn, tạo ra một âm thanh chấn động lớn.
Chu Tuế Tuế bị dọa cho nhắm mắt lại, lớn tiếng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ không muốn ở chung một mình với thầy Thái, thầy ấy...”
Nói được nửa câu, Chu Tuế Tuế đột nhiên dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh, dáng vẻ vừa sợ vừa lo lắng.
Cũng may, đã sắp đến thời gian tự học buổi tối, mọi người trên sân đánh bóng đã bắt đầu lần lượt trở về phòng học, không còn mấy ai.
“Tôi thật sự không có ý muốn thể hiện bản thân, nếu như có thể, tôi cũng không muốn gặp cậu.”
Chu Tuế Tuế trả bóng lại cho anh, vừa mạnh miệng vừa kiêu ngạo.
Mặc dù Chu Tuế Tuế đã nói muốn xuống để hỏi ý kiến dự thi của anh, nhưng cô thậm chí còn không có dũng khí để nói chuyện với anh.
Cô nằm trên một cây xà đơn ở bên ngoài sân thể dục, hai tay buông thõng tự nhiên, má trái đè lên xà đơn nên phồng lên.
Một là cô không muốn tiếp xúc nữa, một là không muốn tiếp xúc với cô, Chu Tuế Tuế lựa chọn rối bời, cô làm đề bằng nhánh cây trên sân tập.
May mắn là khi xuống lầu, vẫn còn cầm bộ đề trong tay.
Mặt đất bị cô lau đi lau lại, khi làm được hơn một nửa bài thi, một trái bóng rổ từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào bài thi trong tay cô.
Khi ngẩng đầu lên, đứng trước mặt cô, là Hứa Cận đang tỏ ra chán ghét nhìn cô từ trên cao xuống.
“Làm bài thi ở trên sân tập, nơi này không có giáo viên, giả vờ cho ai xem chứ!”
Anh thật sự đã treo sự chán ghét học sinh giỏi lên trên mặt, điều này khiến cho Chu Tuế Tuế càng không dám mở miệng.
Nhưng cô không mở miệng không được.
Cô ôm quả bóng trong ngực, cho dù có bị anh nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, cô cũng bướng bỉnh không chịu trả lại cho anh.
“Bóng!”
Hứa Cận không nhịn được đưa tay về phía cô.
Chu Tuế Tuế ôm chặt bóng vào trong ngực lần nữa, mấp máy miệng, dùng hết can đảm mang theo chút cầu xin nói: “Hứa Cận, cậu có thể tham gia cuộc thi bán kết vào ngày mai được không?”
Nếu như cô không phải là nữ sinh, ngay lúc này Hứa Cận thật sự rất muốn chửi bậy.
“Không đi!” Anh hơi cao giọng nói.
Có thể thấy, anh không còn quá nhiều kiên nhẫn.
Hứa Cận khom lưng, hai tay cướp lấy quả bóng trong ngực của cô.
Chu Tuế Tuế không biết sức lực từ đâu mà ra, ôm chặt không chịu bỏ tay ra.
Cô không thèm đếm xỉa gì nữa, gấp gáp nói: “Hứa Cận, cầu xin cậu, cậu có thể đi một chuyến không, không cần cậu phải đến cuộc thi, chỉ cần cậu đi với tôi, tôi sẽ bao hết tất cả chi phí, có được không?”
Lời giải thích buột miệng này của cô, không được suy nghĩ quá nhiều, đã hoàn toàn làm cho Hứa Cận bực mình.
“Con mẹ nó, cô có ý gì, thể hiện rằng mình rất có tiền sao?”
Anh buông tay ra, trọng tâm của Chu Tuế Tuế không ổn định ngồi sập xuống đất: “Cô đừng tưởng rằng có mẹ tôi làm chỗ dựa cho cô, thì có thể khiến cho tất cả mọi người trong trường làm theo ý cô!”
Hứa Cận đã vô cùng tức giận, đồng thời cảm thấy rất uất ức, tại sao đối phương lại cứ phải là nữ sinh chứ.
“Mẹ nó!”
Anh đạp một cái lên xà đơn bên cạnh, dứt khoát đạp méo xà đơn, tạo ra một âm thanh chấn động lớn.
Chu Tuế Tuế bị dọa cho nhắm mắt lại, lớn tiếng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ không muốn ở chung một mình với thầy Thái, thầy ấy...”
Nói được nửa câu, Chu Tuế Tuế đột nhiên dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh, dáng vẻ vừa sợ vừa lo lắng.
Cũng may, đã sắp đến thời gian tự học buổi tối, mọi người trên sân đánh bóng đã bắt đầu lần lượt trở về phòng học, không còn mấy ai.
“Tôi thật sự không có ý muốn thể hiện bản thân, nếu như có thể, tôi cũng không muốn gặp cậu.”
Chu Tuế Tuế trả bóng lại cho anh, vừa mạnh miệng vừa kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.