Chương 322: Anh yêu tôi thật sao
Tâm Như
01/11/2021
Chẳng lẽ anh thích đàn ông? Đối mặt với câu hỏi này, Hướng Tranh chỉ cười mà không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tống An Nhi thấy anh ta im lặng chính là cam chịu, đầu tiên là sững sờ, sau đó cười "Haha", tự giễu nói: "Hóa ra tôi thua một người đàn ông."
Hướng Tranh: "......."
Tuy rằng muốn phủ nhận bản thân không thích đàn ông, nhưng bị cô ấy hiểu lầm còn tốt hơn là bị cô ấy truy hỏi, miễn đến lúc đó lại phải giải thích mấy chuyện không được rõ ràng.
Nghĩ đến chuyện Hướng Tranh thích đàn ông, Tống An Nhi thật sự không biết phải diễn tả cảm xúc của cô ấy lúc này như thế nào, có chút chua xót, có chút đắng chát, lại có một chút nhẹ nhõm.
Những nghi ngờ dồn nén ở trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được giải đáp, có thể coi như trút được gánh nặng đi.
“An Nhi” Hướng Tranh nhẹ giọng kêu.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn anh ta. “Em đang hẹn hò với Lương Phi Mạc sao?” Hướng Tranh hỏi.
Ánh mắt của Tống An Nhi lóe lên, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, "Tôi có cần phải trả lời vấn đề này cho anh không?"
Trái tim Hướng Tranh như bị bóp nghẹn, khỏe môi miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, "Không cần."
Tống An Nhi cười lạnh, "Ừ, không cần thiết đâu, dù gì thì năm đó tôi cũng không biết tại sao mình bị đá, anh nói có đúng không? Anh Hướng."
Cô ấy vẫn còn tức giận.
Hướng Tranh cười khẽ, theo thói quen đưa tay lên sờ đầu Tống An Nhi, nhưng lại bị cô ấy tránh đi.
Nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ, tay anh ta khựng lại giữa không trung, Hướng Tranh nhìn Tống An Nhi nhưng cô ấy chỉ vuốt lại tóc quay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn anh ta.
Trong mắt Hướng Tranh hiện lên một tia chán nản, chậm rãi rút tay về, tự giễu cười, "An Nhi, nếu em muốn, em cứ gọi anh là anh Thanh Dương."
Anh Thanh Dương?
"Anh Hướng, lúc tôi gọi thì anh không có phản ứng, bây giờ lại bảo tôi gọi anh là anh Thanh Dương? Điều này không phải rất buồn cười sao?"
Trên khuôn mặt đều là vẻ giễu cợt, Hướng Tranh nhíu chặt mày, "An Nhi, anh đã nói anh có nỗi khổ..."
“Khổ tâm?” Tống An Nhi ngắt lời anh ta, cười chế nhạo, “Vậy thì anh cứ tiếp tục khổ tâm, xin lỗi, tôi không thể nói chuyện nữa!”
Tống An Nhi xoay người bước nhanh lên xe, mở cửa ra ngồi vào, đóng cửa lại, động tác liền một mạch không ngừng nghỉ, đủ để thấy cô ấy tức giận đến mức nào.
Hướng Tranh đứng nguyên tại chỗ, nhìn chiếc xe của cô ấy lao đi như mũi tên bắn khỏi dây cung, ngay sau đó biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.
Lần này, cô ấy thực sự rời đi. Hướng Tranh cười khổ, cô ấy tức giận như vậy là chuyện bình thường.
Mấy năm nay không liên lạc, bây giờ gặp lại anh ta lựa chọn giả vờ không quen cô ấy, mặc cho cô ấy khóc, anh ta cũng kiên quyết không chịu thừa nhận quen biết cô ấy.
Tống An Nhi không biết rằng khi nghe thấy cô ấy gọi ba tiếng "Anh Thanh Dương", trái tim của anh ta như bị giày xéo co rút đau đớn.
Anh ta muốn ôm chặt cô ấy vào lòng và nói rằng anh ta là Lục Thanh Dương, mấy năm nay, người anh ta nhớ nhung lo lắng nhất chính là cô ấy.
Nghĩ đến đây, anh ta cúi đầu cười, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.
Nếu cô ấy không ở bên cạnh Lương Phi Mạc, có lẽ anh ta sẽ không thừa nhận quan hệ của bọn họ.
Lương Phi Mạc, cậu chủ nhà họ Lương.
Ánh mắt anh ta chợt lạnh lùng, nhà họ Lương, một dòng họ lớn có lịch sử trăm năm, có thể lực đáng kinh ngạc trong cả hai giới quân sự lẫn chính trị.
Nhưng như vậy thì sao, còn không phải đều là một con chó trung thành ghê tởm người khác sao.
Anh ta bình tĩnh quay người đi về phía xe của mình.
Có một số việc, không thể vội vàng, từ từ rồi sẽ đến.
Tống An Nhi đỗ xe ở bãi đỗ xe trước cổng khu chung cư, sau khi khóa xe cẩn thận, cô ấy xoay người lại, đột nhiên có một bóng đen nhảy đến trước mặt, cô ấy sợ hãi lùi lại một bước.
Đợi Tống An Nhi lấy lại bình tĩnh, trước mắt liền hiện ra một bó hồng rực rỡ.
Cô ấy nhíu mày, tự hỏi xem ai nhàm chán như vậy, chỉ thấy từ sau bỏ hoa lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười lấy lòng, sắc mặt Tống An Nhi lập tức tối sầm, ánh mắt lạnh lùng.
"An Nhi, bỏ hoa xinh đẹp này tặng cho người xinh đẹp như em."
Giọng điệu nịnh nọt của người đàn ông này khiến cho cô ấy thật chán ghét, "Hàn Minh Quân, anh có ý gì?"
Âm thanh lạnh như băng.
"Theo đuổi em một lần nữa."
Câu trả lời trơ trẽn này giống như một truyện cười, Tống An Nhi không nhịn được cười to, trong mắt tràn đầy sự châm chọc.
"Hàn Minh Quân, là ai cho anh dũng khí theo đuổi tôi một lần nữa? Là Dương Y Thanh sao?"
Đối mặt với sự châm chọc của Tống An Nhi, Hàn Minh Quân không hề tỏ ra khó chịu, vẫn là giọng điệu nịnh nọt nói: "An Nhi, sau khi ở bên Dương Y Thanh, anh mới nhận ra rằng anh không thể quên được em, em đã ở sâu trong trái tim anh, An Nhi, anh yêu em."
Nhìn vẻ mặt thâm tình cùng lời tỏ tình thâm tình của anh ta, trong lòng Tống An Nhi không khỏi dậy sóng, chỉ cảm thấy chuyện này thật sự là buồn cười, anh ta sắp kết hôn với Dương Y Thanh, lại còn chạy đến đây tỏ tình với cô ấy vào lúc này. Đúng là bệnh thần kinh!
Nhưng...
Trong mắt Tống An Nhi thoảng hiện lên một tia gian xảo, khoanh hai tay trước ngực, môi đỏ mọng hơi nhếch lên, "Hàn Minh Quân, anh yêu tôi thật sao?"
“Thật, anh yêu em, rất yêu em.” Hàn Minh Quân vội vàng gật đầu.
Tống An Nhi nhướng mày, "Dương Y Thanh thì sao? Anh có yêu cô ta không?"
“Không yêu, không yêu một chút nào.” Hàn Minh Quân trả lời không chút do dự.
Cái này chơi vui thật.
Rốt cuộc Hàn Minh Quân muốn chơi trò gì vậy? Đang trêu đùa cô ấy? Hay là anh ta thật sự chia tay với Dương Y Thanh, nghĩ muốn quay lại với cô ấy?
Tống An Nhi đảo mắt, cố ý lộ ra vẻ khó xử, "Tôi rất muốn tin những gì anh nói, nhưng ... anh biết đấy, tôi không thể tin tưởng anh."
Hàn Minh Quân vội nói, "An Nhi, em phải tin anh, anh rất yêu em, anh..."
"Vậy anh gọi điện thoại cho Dương Y Thanh, ở trước mặt tôi nói với cô ta rằng người anh yêu nhất chính là tôi" Tống An Nhi trực tiếp lên kế hoạch để anh ta nói, nhướng mày nhìn anh ta.
Vẻ mặt của Hàn Minh Quân cứng đờ, sau đó cười ngượng ngùng, lấy điện thoại di động trong túi ra.
Anh ta liếc nhìn Tống An Nhi, mở khóa điện thoại, ấn vào nhật ký liên lạc.
Tống An Nhi thấy rõ hai chữ "Bảo bối" trên màn hình điện thoại, đó hẳn là tên lưu trong danh bạ của Dương Y Thanh.
Anh ta lại nhìn Tống An Nhi một cái, trên mặt hiện lên một tia do dự, rồi từ từ duỗi ngón tay lên màn hình điện thoại. Khi sắp chạm vào màn hình, ngón tay lập tức co rụt lại.
Thấy vậy, Tống An Nhi cười lớn, "Sao thế, anh không dám gọi sao?"
"Không phải, phải ..." Hàn Minh Quân muốn giải thích, đúng lúc này Tống An Nhi trực tiếp giật lấy điện thoại trong tay anh ta, "Anh không dám gọi, vậy tôi sẽ gọi giúp anh."
Tống An Nhi giễu cợt, sau đó bấm vào số điện thoại ghi chú "Bảo bối".
Không phải chờ lâu, đầu dây bên kia đã nghe máy, "Anh yêu, anh đang ở đâu?"
Giọng của Dương Y Thanh vang lên ở phía bên kia.
Tống An Nhi liếc mắt nhìn Hàn Minh Quân, chỉ thấy anh ta đang lo lắng bất an xoa xoa hai tay vào nhau.
Tống An Nhi thấy anh ta im lặng chính là cam chịu, đầu tiên là sững sờ, sau đó cười "Haha", tự giễu nói: "Hóa ra tôi thua một người đàn ông."
Hướng Tranh: "......."
Tuy rằng muốn phủ nhận bản thân không thích đàn ông, nhưng bị cô ấy hiểu lầm còn tốt hơn là bị cô ấy truy hỏi, miễn đến lúc đó lại phải giải thích mấy chuyện không được rõ ràng.
Nghĩ đến chuyện Hướng Tranh thích đàn ông, Tống An Nhi thật sự không biết phải diễn tả cảm xúc của cô ấy lúc này như thế nào, có chút chua xót, có chút đắng chát, lại có một chút nhẹ nhõm.
Những nghi ngờ dồn nén ở trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được giải đáp, có thể coi như trút được gánh nặng đi.
“An Nhi” Hướng Tranh nhẹ giọng kêu.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn anh ta. “Em đang hẹn hò với Lương Phi Mạc sao?” Hướng Tranh hỏi.
Ánh mắt của Tống An Nhi lóe lên, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, "Tôi có cần phải trả lời vấn đề này cho anh không?"
Trái tim Hướng Tranh như bị bóp nghẹn, khỏe môi miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, "Không cần."
Tống An Nhi cười lạnh, "Ừ, không cần thiết đâu, dù gì thì năm đó tôi cũng không biết tại sao mình bị đá, anh nói có đúng không? Anh Hướng."
Cô ấy vẫn còn tức giận.
Hướng Tranh cười khẽ, theo thói quen đưa tay lên sờ đầu Tống An Nhi, nhưng lại bị cô ấy tránh đi.
Nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ, tay anh ta khựng lại giữa không trung, Hướng Tranh nhìn Tống An Nhi nhưng cô ấy chỉ vuốt lại tóc quay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn anh ta.
Trong mắt Hướng Tranh hiện lên một tia chán nản, chậm rãi rút tay về, tự giễu cười, "An Nhi, nếu em muốn, em cứ gọi anh là anh Thanh Dương."
Anh Thanh Dương?
"Anh Hướng, lúc tôi gọi thì anh không có phản ứng, bây giờ lại bảo tôi gọi anh là anh Thanh Dương? Điều này không phải rất buồn cười sao?"
Trên khuôn mặt đều là vẻ giễu cợt, Hướng Tranh nhíu chặt mày, "An Nhi, anh đã nói anh có nỗi khổ..."
“Khổ tâm?” Tống An Nhi ngắt lời anh ta, cười chế nhạo, “Vậy thì anh cứ tiếp tục khổ tâm, xin lỗi, tôi không thể nói chuyện nữa!”
Tống An Nhi xoay người bước nhanh lên xe, mở cửa ra ngồi vào, đóng cửa lại, động tác liền một mạch không ngừng nghỉ, đủ để thấy cô ấy tức giận đến mức nào.
Hướng Tranh đứng nguyên tại chỗ, nhìn chiếc xe của cô ấy lao đi như mũi tên bắn khỏi dây cung, ngay sau đó biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.
Lần này, cô ấy thực sự rời đi. Hướng Tranh cười khổ, cô ấy tức giận như vậy là chuyện bình thường.
Mấy năm nay không liên lạc, bây giờ gặp lại anh ta lựa chọn giả vờ không quen cô ấy, mặc cho cô ấy khóc, anh ta cũng kiên quyết không chịu thừa nhận quen biết cô ấy.
Tống An Nhi không biết rằng khi nghe thấy cô ấy gọi ba tiếng "Anh Thanh Dương", trái tim của anh ta như bị giày xéo co rút đau đớn.
Anh ta muốn ôm chặt cô ấy vào lòng và nói rằng anh ta là Lục Thanh Dương, mấy năm nay, người anh ta nhớ nhung lo lắng nhất chính là cô ấy.
Nghĩ đến đây, anh ta cúi đầu cười, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.
Nếu cô ấy không ở bên cạnh Lương Phi Mạc, có lẽ anh ta sẽ không thừa nhận quan hệ của bọn họ.
Lương Phi Mạc, cậu chủ nhà họ Lương.
Ánh mắt anh ta chợt lạnh lùng, nhà họ Lương, một dòng họ lớn có lịch sử trăm năm, có thể lực đáng kinh ngạc trong cả hai giới quân sự lẫn chính trị.
Nhưng như vậy thì sao, còn không phải đều là một con chó trung thành ghê tởm người khác sao.
Anh ta bình tĩnh quay người đi về phía xe của mình.
Có một số việc, không thể vội vàng, từ từ rồi sẽ đến.
Tống An Nhi đỗ xe ở bãi đỗ xe trước cổng khu chung cư, sau khi khóa xe cẩn thận, cô ấy xoay người lại, đột nhiên có một bóng đen nhảy đến trước mặt, cô ấy sợ hãi lùi lại một bước.
Đợi Tống An Nhi lấy lại bình tĩnh, trước mắt liền hiện ra một bó hồng rực rỡ.
Cô ấy nhíu mày, tự hỏi xem ai nhàm chán như vậy, chỉ thấy từ sau bỏ hoa lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười lấy lòng, sắc mặt Tống An Nhi lập tức tối sầm, ánh mắt lạnh lùng.
"An Nhi, bỏ hoa xinh đẹp này tặng cho người xinh đẹp như em."
Giọng điệu nịnh nọt của người đàn ông này khiến cho cô ấy thật chán ghét, "Hàn Minh Quân, anh có ý gì?"
Âm thanh lạnh như băng.
"Theo đuổi em một lần nữa."
Câu trả lời trơ trẽn này giống như một truyện cười, Tống An Nhi không nhịn được cười to, trong mắt tràn đầy sự châm chọc.
"Hàn Minh Quân, là ai cho anh dũng khí theo đuổi tôi một lần nữa? Là Dương Y Thanh sao?"
Đối mặt với sự châm chọc của Tống An Nhi, Hàn Minh Quân không hề tỏ ra khó chịu, vẫn là giọng điệu nịnh nọt nói: "An Nhi, sau khi ở bên Dương Y Thanh, anh mới nhận ra rằng anh không thể quên được em, em đã ở sâu trong trái tim anh, An Nhi, anh yêu em."
Nhìn vẻ mặt thâm tình cùng lời tỏ tình thâm tình của anh ta, trong lòng Tống An Nhi không khỏi dậy sóng, chỉ cảm thấy chuyện này thật sự là buồn cười, anh ta sắp kết hôn với Dương Y Thanh, lại còn chạy đến đây tỏ tình với cô ấy vào lúc này. Đúng là bệnh thần kinh!
Nhưng...
Trong mắt Tống An Nhi thoảng hiện lên một tia gian xảo, khoanh hai tay trước ngực, môi đỏ mọng hơi nhếch lên, "Hàn Minh Quân, anh yêu tôi thật sao?"
“Thật, anh yêu em, rất yêu em.” Hàn Minh Quân vội vàng gật đầu.
Tống An Nhi nhướng mày, "Dương Y Thanh thì sao? Anh có yêu cô ta không?"
“Không yêu, không yêu một chút nào.” Hàn Minh Quân trả lời không chút do dự.
Cái này chơi vui thật.
Rốt cuộc Hàn Minh Quân muốn chơi trò gì vậy? Đang trêu đùa cô ấy? Hay là anh ta thật sự chia tay với Dương Y Thanh, nghĩ muốn quay lại với cô ấy?
Tống An Nhi đảo mắt, cố ý lộ ra vẻ khó xử, "Tôi rất muốn tin những gì anh nói, nhưng ... anh biết đấy, tôi không thể tin tưởng anh."
Hàn Minh Quân vội nói, "An Nhi, em phải tin anh, anh rất yêu em, anh..."
"Vậy anh gọi điện thoại cho Dương Y Thanh, ở trước mặt tôi nói với cô ta rằng người anh yêu nhất chính là tôi" Tống An Nhi trực tiếp lên kế hoạch để anh ta nói, nhướng mày nhìn anh ta.
Vẻ mặt của Hàn Minh Quân cứng đờ, sau đó cười ngượng ngùng, lấy điện thoại di động trong túi ra.
Anh ta liếc nhìn Tống An Nhi, mở khóa điện thoại, ấn vào nhật ký liên lạc.
Tống An Nhi thấy rõ hai chữ "Bảo bối" trên màn hình điện thoại, đó hẳn là tên lưu trong danh bạ của Dương Y Thanh.
Anh ta lại nhìn Tống An Nhi một cái, trên mặt hiện lên một tia do dự, rồi từ từ duỗi ngón tay lên màn hình điện thoại. Khi sắp chạm vào màn hình, ngón tay lập tức co rụt lại.
Thấy vậy, Tống An Nhi cười lớn, "Sao thế, anh không dám gọi sao?"
"Không phải, phải ..." Hàn Minh Quân muốn giải thích, đúng lúc này Tống An Nhi trực tiếp giật lấy điện thoại trong tay anh ta, "Anh không dám gọi, vậy tôi sẽ gọi giúp anh."
Tống An Nhi giễu cợt, sau đó bấm vào số điện thoại ghi chú "Bảo bối".
Không phải chờ lâu, đầu dây bên kia đã nghe máy, "Anh yêu, anh đang ở đâu?"
Giọng của Dương Y Thanh vang lên ở phía bên kia.
Tống An Nhi liếc mắt nhìn Hàn Minh Quân, chỉ thấy anh ta đang lo lắng bất an xoa xoa hai tay vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.