Chương 173: Hôn trừng phạt
Tâm Như
29/10/2021
Đi xuống lầu, Nghiêm Ninh còn đứng nói chuyện với Đường Nhã Phương trong lúc cô đợi Lục Đình Vỹ ở phòng chờ.
Đường Nhã Phương thấy hơi ngại ngùng nên ngượng nghịu nói: "Anh Ninh à, anh để tôi đợi một mình ở đây là được rồi."
Nghiêm Ninh nhìn qua cô một chút rồi nói: "Để cô ở đây tôi không an tâm.
Được rồi, Đường Nhã Phương cạn lời, cô không còn gì để nói nữa.
Ngày hôm qua cô gặp anh ta ở buổi họp báo, lúc đó ấn tượng anh ta để lại cho cô là một người đàn ông lạnh lùng, mặc dù anh ta đang cười, nhưng nụ cười đó lại khiến cho người khác có cảm giác anh ta là một người khó gần.
Kể cả những phát ngôn của anh ta cũng lạnh lùng như con người của anh ta vậy. Đối mặt cùng với đoàn phim hay các diễn viên trong đoàn, anh ta luôn dùng thái độ xa cách, cử chỉ đúng mực, cũng chưa từng thấy anh ta tỏ ra thân thiết với bất kỳ ai.
Nhưng hôm nay anh ta lại cho cô một loại cảmgiác khác.
Anh ta là một người bên ngoài lạnh lùng nhưng lại có một trái tim ấm áp, cũng là một người bạn tri kỷ dịu dàng biết quan tâm người khác.
Giống như vừa phát hiện ra một bí mật lớn, Đường Nhã Phương cúi đầu, khỏe môi không thể kiềm chế được mà giương lên.
Thực ra cô không hề biết rằng cô là một ngoại lệ, mà Nghiêm Ninh cũng chỉ dịu dàng với một người con gái duy nhất mà thôi. ***
Lục Đình Vỹ vừa đi vào sảnh chính của tòa nhà Nam Cường, chỉ cần liếc mắt anh đã thấy Đường Nhã Phương, cùng với một người đàn ông đứng cách đó không xa.
Anh khẽ nhíu mày, vì Nhã Phương đang cúi đầu, mà người đàn ông kia lại nhìn cô một cách chăm chú, ánh mắt kia ngập tràn sự dịu dàng của một người đàn ông dành cho người con gái mà anh ta thầm yêu.
Anh không đi qua đó mà chỉ đứng tại chỗ gọi to: "Nhã Phương."
Bỗng nhiên Đường Nhã Phương nghe thấy có người đang gọi cô, hơn nữa âm thanh đó lại rất quen thuộc. Cô mau chóng ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh đó, vừa nhìn thấy dáng người quen thuộc kia, cô vô cùng vui sướng, vì vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng trở nên xinh đẹp hơn. "Đình Vỹ.
Cô gọi to rồi vui vẻ chạy về phía anh.Cô giống như một con bươm bướm xinh đẹp vậy, cứ thế mà bay khỏi tầm mắt của Nghiêm Ninh.
Nghiêm Ninh nhìn cô chạy đến ôm chặt người đàn ông kia không rời, hai tay của anh ta nắm chặt lại, trên khuôn mặt anh tuấn thể hiện rõ sự khó chịu, đôi mắt phượng lóe lên một tia tối tăm.
Lục Đình Vỹ ôm chặt Đường Nhã Phương vào trong ngực, anh nhìn cô thật chăm chú, cảm giác được nhiệt độ của, hơi thở chân thực của cô, trái tim bị treo lên vì sợ đánh mất cô bây giờ mới tìm lại được nhịp đập vốn có của nó.
Anh ôm chặt cô, ôm chặt đến nỗi cô thấy đau đớn, nhưng cô không hề giãy dụa mà chỉ là lẳng lặng dựa vào lồng ngực của anh, lắng nghe nhịp đập trầm ổn của trái tim anh.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi Đình Vỹ, em đã khiến anh lo lắng rồi."
Lục Đình Vỹ buông cô ra, nhìn kĩ cô từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Em có bị làm sao không? Có thấy không khỏe ở đâu không?"
Đường Nhã Phương mỉm cười rồi lắc đầu nói: "Anh đừng lo, em không sao."
Lúc này, cô mới quay đầu nhìn về phía Nghiêm Ninh, ý cười bên môi lại sâu hơn mấy phần: "Đình Vỹ, anh ta đã cứu em."
Lục Đình Vỹ theo tầm mắt của cô mà nhìn tới, cuối cùng ánh mắt của hai người đàn ông chạm phải nhau.
Hai người đàn ông cứ nhìn lẫn nhau như vậy, họâm thầm tranh tài qua ánh mắt, giữa hai người có làn sóng ngầm mãnh liệt.
Tất nhiên là Đường Nhã Phương không hai bọn họ đang ngấm ngầm cạnh tranh, cô đứng ở một bên giới thiệu Nghiêm Ninh: "Đình Vỹ, anh ta tên là Nghiêm Ninh, hiện đang là diễn viên trẻ hot nhất làng giải trí đấy.
Nghiêm Ninh gật đầu một cái với Lục Đình Vỹ, coi như là đã chấm dứt trận chiến ngầm này. Lục Đình Vỹ nhíu mày, sau đó anh nắm tay dẫn Đường Nhã Phương đi tới trước mặt Nghiêm Ninh.
Lục Đình Vỹ khách sáo nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh đã cứu vợ của tôi."
Nghe được ba chữ “vợ của tôi”, Nghiêm Ninh nhíu mày lại, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Đường Nhã Phương.
Người đứng phía sau ngại ngùng mà cười: "Ừ, anh ấy là chồng của tôi, Lục Đình Vỹ.
Vẻ mặt của Nghiêm Ninh thay đổi ngay lập tức, không phải là anh ta không biết đến Lục Đình Vỹ, anh ta biết chứ, Lục Đình Vỹ là Tổng giám đốc Tập đoàn giải trí Hoàng Gia. Nhưng anh ta lại không biết rằng thì ra anh đã kết hôn, mà vợ của anh lại chính là... Nhã Phương.
Đường Nhã Phương thấy bỗng nhiên vẻ mặt của anh ta đanh lại thì lo lắng nhìn anh ta hỏi: "Anh làm sao vậy, có vấn đề gì không? Anh Ninh." "Tôi không sao." Nghiêm Ninh nở nụ cười một cách miễn cưỡng."Nhưng mà..." Đường Nhã Phương cảm thấy anh ta có vẻ không ổn lắm mà lại nói dối, cô vừa muốn nói thêm gì đó thì lại bị Lục Đình Vỹ ngăn cản. "Nhã Phương, nếu anh Ninh cảm thấy không thoải mái vậy thì chúng ta không nên làm phiền anh ấy nữa. Chúng ta về nhà trước đi, hôm nào chờ sức khỏe của anh Ninh tốt hơn thì vợ chồng mình lại đến thăm hỏi sau."
Lục Đình Vỹ nhìn Nghiêm Ninh đầy ẩn ý, sau đó anh khẽ vuốt cằm, cầm tay Đường Nhã Phương rồi đưa cô rời đi.
Đường Nhã Phương không hiểu tại sao Đình Vỹ lại vội vàng muốn đi về như vậy, cô vừa định mở miệng muốn hỏi anh thì lại thấy sắc mặt của anh lúc này hơi sai sai, nụ cười ban nãy cũng không còn trên môi anh nữa, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng như băng.
Cô ngượng ngùng im lặng không nói nữa, lại quay đầu nhìn về phía Nghiêm Ninh vẫn đang đứng ở chỗ cũ.
Anh ta không khỏe ở đầu sao? Hình như vẻ mặt của anh ta có chút bị thương, giống như là... vừa mất đi một món đồ vật yêu thích nào đó, mới có thể toát ra cảm giác thương tiếc bị thương như vậy.
Nghiêm Ninh lẳng lặng đưa mắt nhìn cô rời đi, ban nãy anh ta đã thấy cô quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia vẫn y hệt như trong quá khứ, thế mà bây giờ cô đã là vợ của người khác rồi, ảnh mắt anh ta lại lóe lên nỗi đau thương, trong lòng lại càng thêm đau đớn.
Cho dù đã không còn nhìn thấy bóng người củacô nhưng Nghiêm Ninh vẫn cứ nhìn về phía đó mãi, rất lâu sau đó anh ta mới thu hồi tầm mắt.
Anh ta xoay người một cách chậm rãi, vì đã đứng quá lâu nên chân cũng tê dại, mất thăng bằng khiến anh ta suýt chút nữa thì té ngã. Cũng may vệ sĩ thấy thế thì nhanh nhẹn chạy ra đỡ lấy anh ta. "Điều tra giúp tôi tất cả về Lục Đình Vỹ." Anh ta nói, giọng nói lạnh lùng như băng.
Vệ sĩ cung kính đáp một tiếng: "Vâng!" Sau đó vệ sĩ đỡ anh ta đi vào thang máy.
Lục Đình Vỹ nắm tay cô đi tới bên cạnh xe, sau đó anh mở cửa ghế phó lái ra mời cô đi vào.
Đường Nhã Phương cắn môi, liếc nhìn biểu tình lạnh nhạt trên khuôn mặt của anh rồi cúi đầu ngồi xuống.
Ầm!" Tiếng cửa xe đóng lại vang lên.
Một tiếng này lại giống như một nắm đấm nặng nề đánh vào ngực của cô, khiến trái tim cô đau nhói. Trong lúc đi đường, Lục Đình Vỹ không nói câu nào, vẻ mặt của anh vô cùng lạnh lùng và nghiêm túc giống như có người sắp chết vậy.
Vậy nên cô cũng không dám họ he tiếng nào, chỉ ngồi trong xe một cách ngoan ngoãn.
Cô nghĩ chắc chắn anh giận cô vì cô tùy hứng muốn tham gia tiệc rượu, nếu như không phải vì cô cố ý tham gia tiệc rượu thì chắc là vì cô đã suýt nữa bị
Tô Á Mai hãm hại, khiến anh phải lo lắng cho cô cảđêm.
Nói cho cùng, tất cả đều là lỗi của cô, do cô tùy tiện làm theo ý của bản thân nên mới dẫn đến hậu quả này.
Cô yên lặng kéo qua dây an toàn lại gần, hai tay năm thật chặt dây an toàn rồi cô mới do dự không biết có nên tự kiểm điểm bản thân trước mặt anh bây giờ không.
Mà đúng lúc này, bên tại cô lại vang lên âm thanh trầm thấp của anh: "Nhã Phương."
Cô quay đầu, đột nhiên trước mắt cô tối sầm lại, môi của anh đã che kín đôi môi cô.
Một nụ hôn vô cùng thô lỗ lại mang theo một chút trừng phạt.
Đường Nhã Phương giống như một chiếc lá lục bình trên mặt nước bị bão táp ập đến khiến cho đầu óc cô choáng váng, chỉ có thể ôm lấy cổ của anh, hôn lại anh một cách trúc trắc.
Bầu không khí bên trong xe càng ngày càng mờ ám, từ lúc nào bàn tay của anh đã xoa lưng cô, mơn trớn vòng eo mẫn cảm, lại nhẹ nhàng chạm vào khối thịt mềm ở bên hông cô.
Đường Nhã Phương cảm giác mỗi một nơi bị anh đụng vào đều nóng lên giống như chạm phải lửa vậy, nhiệt độ cao khiến mọi suy nghĩ trong đầu óc cô trở nên hỗn độn, khiến cô không kìm chế được mà khế ngân lên một tiếng.
Ngay lúc hai người đã không thể khống chế được
Đường Nhã Phương thấy hơi ngại ngùng nên ngượng nghịu nói: "Anh Ninh à, anh để tôi đợi một mình ở đây là được rồi."
Nghiêm Ninh nhìn qua cô một chút rồi nói: "Để cô ở đây tôi không an tâm.
Được rồi, Đường Nhã Phương cạn lời, cô không còn gì để nói nữa.
Ngày hôm qua cô gặp anh ta ở buổi họp báo, lúc đó ấn tượng anh ta để lại cho cô là một người đàn ông lạnh lùng, mặc dù anh ta đang cười, nhưng nụ cười đó lại khiến cho người khác có cảm giác anh ta là một người khó gần.
Kể cả những phát ngôn của anh ta cũng lạnh lùng như con người của anh ta vậy. Đối mặt cùng với đoàn phim hay các diễn viên trong đoàn, anh ta luôn dùng thái độ xa cách, cử chỉ đúng mực, cũng chưa từng thấy anh ta tỏ ra thân thiết với bất kỳ ai.
Nhưng hôm nay anh ta lại cho cô một loại cảmgiác khác.
Anh ta là một người bên ngoài lạnh lùng nhưng lại có một trái tim ấm áp, cũng là một người bạn tri kỷ dịu dàng biết quan tâm người khác.
Giống như vừa phát hiện ra một bí mật lớn, Đường Nhã Phương cúi đầu, khỏe môi không thể kiềm chế được mà giương lên.
Thực ra cô không hề biết rằng cô là một ngoại lệ, mà Nghiêm Ninh cũng chỉ dịu dàng với một người con gái duy nhất mà thôi. ***
Lục Đình Vỹ vừa đi vào sảnh chính của tòa nhà Nam Cường, chỉ cần liếc mắt anh đã thấy Đường Nhã Phương, cùng với một người đàn ông đứng cách đó không xa.
Anh khẽ nhíu mày, vì Nhã Phương đang cúi đầu, mà người đàn ông kia lại nhìn cô một cách chăm chú, ánh mắt kia ngập tràn sự dịu dàng của một người đàn ông dành cho người con gái mà anh ta thầm yêu.
Anh không đi qua đó mà chỉ đứng tại chỗ gọi to: "Nhã Phương."
Bỗng nhiên Đường Nhã Phương nghe thấy có người đang gọi cô, hơn nữa âm thanh đó lại rất quen thuộc. Cô mau chóng ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh đó, vừa nhìn thấy dáng người quen thuộc kia, cô vô cùng vui sướng, vì vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng trở nên xinh đẹp hơn. "Đình Vỹ.
Cô gọi to rồi vui vẻ chạy về phía anh.Cô giống như một con bươm bướm xinh đẹp vậy, cứ thế mà bay khỏi tầm mắt của Nghiêm Ninh.
Nghiêm Ninh nhìn cô chạy đến ôm chặt người đàn ông kia không rời, hai tay của anh ta nắm chặt lại, trên khuôn mặt anh tuấn thể hiện rõ sự khó chịu, đôi mắt phượng lóe lên một tia tối tăm.
Lục Đình Vỹ ôm chặt Đường Nhã Phương vào trong ngực, anh nhìn cô thật chăm chú, cảm giác được nhiệt độ của, hơi thở chân thực của cô, trái tim bị treo lên vì sợ đánh mất cô bây giờ mới tìm lại được nhịp đập vốn có của nó.
Anh ôm chặt cô, ôm chặt đến nỗi cô thấy đau đớn, nhưng cô không hề giãy dụa mà chỉ là lẳng lặng dựa vào lồng ngực của anh, lắng nghe nhịp đập trầm ổn của trái tim anh.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi Đình Vỹ, em đã khiến anh lo lắng rồi."
Lục Đình Vỹ buông cô ra, nhìn kĩ cô từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Em có bị làm sao không? Có thấy không khỏe ở đâu không?"
Đường Nhã Phương mỉm cười rồi lắc đầu nói: "Anh đừng lo, em không sao."
Lúc này, cô mới quay đầu nhìn về phía Nghiêm Ninh, ý cười bên môi lại sâu hơn mấy phần: "Đình Vỹ, anh ta đã cứu em."
Lục Đình Vỹ theo tầm mắt của cô mà nhìn tới, cuối cùng ánh mắt của hai người đàn ông chạm phải nhau.
Hai người đàn ông cứ nhìn lẫn nhau như vậy, họâm thầm tranh tài qua ánh mắt, giữa hai người có làn sóng ngầm mãnh liệt.
Tất nhiên là Đường Nhã Phương không hai bọn họ đang ngấm ngầm cạnh tranh, cô đứng ở một bên giới thiệu Nghiêm Ninh: "Đình Vỹ, anh ta tên là Nghiêm Ninh, hiện đang là diễn viên trẻ hot nhất làng giải trí đấy.
Nghiêm Ninh gật đầu một cái với Lục Đình Vỹ, coi như là đã chấm dứt trận chiến ngầm này. Lục Đình Vỹ nhíu mày, sau đó anh nắm tay dẫn Đường Nhã Phương đi tới trước mặt Nghiêm Ninh.
Lục Đình Vỹ khách sáo nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh đã cứu vợ của tôi."
Nghe được ba chữ “vợ của tôi”, Nghiêm Ninh nhíu mày lại, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Đường Nhã Phương.
Người đứng phía sau ngại ngùng mà cười: "Ừ, anh ấy là chồng của tôi, Lục Đình Vỹ.
Vẻ mặt của Nghiêm Ninh thay đổi ngay lập tức, không phải là anh ta không biết đến Lục Đình Vỹ, anh ta biết chứ, Lục Đình Vỹ là Tổng giám đốc Tập đoàn giải trí Hoàng Gia. Nhưng anh ta lại không biết rằng thì ra anh đã kết hôn, mà vợ của anh lại chính là... Nhã Phương.
Đường Nhã Phương thấy bỗng nhiên vẻ mặt của anh ta đanh lại thì lo lắng nhìn anh ta hỏi: "Anh làm sao vậy, có vấn đề gì không? Anh Ninh." "Tôi không sao." Nghiêm Ninh nở nụ cười một cách miễn cưỡng."Nhưng mà..." Đường Nhã Phương cảm thấy anh ta có vẻ không ổn lắm mà lại nói dối, cô vừa muốn nói thêm gì đó thì lại bị Lục Đình Vỹ ngăn cản. "Nhã Phương, nếu anh Ninh cảm thấy không thoải mái vậy thì chúng ta không nên làm phiền anh ấy nữa. Chúng ta về nhà trước đi, hôm nào chờ sức khỏe của anh Ninh tốt hơn thì vợ chồng mình lại đến thăm hỏi sau."
Lục Đình Vỹ nhìn Nghiêm Ninh đầy ẩn ý, sau đó anh khẽ vuốt cằm, cầm tay Đường Nhã Phương rồi đưa cô rời đi.
Đường Nhã Phương không hiểu tại sao Đình Vỹ lại vội vàng muốn đi về như vậy, cô vừa định mở miệng muốn hỏi anh thì lại thấy sắc mặt của anh lúc này hơi sai sai, nụ cười ban nãy cũng không còn trên môi anh nữa, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng như băng.
Cô ngượng ngùng im lặng không nói nữa, lại quay đầu nhìn về phía Nghiêm Ninh vẫn đang đứng ở chỗ cũ.
Anh ta không khỏe ở đầu sao? Hình như vẻ mặt của anh ta có chút bị thương, giống như là... vừa mất đi một món đồ vật yêu thích nào đó, mới có thể toát ra cảm giác thương tiếc bị thương như vậy.
Nghiêm Ninh lẳng lặng đưa mắt nhìn cô rời đi, ban nãy anh ta đã thấy cô quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia vẫn y hệt như trong quá khứ, thế mà bây giờ cô đã là vợ của người khác rồi, ảnh mắt anh ta lại lóe lên nỗi đau thương, trong lòng lại càng thêm đau đớn.
Cho dù đã không còn nhìn thấy bóng người củacô nhưng Nghiêm Ninh vẫn cứ nhìn về phía đó mãi, rất lâu sau đó anh ta mới thu hồi tầm mắt.
Anh ta xoay người một cách chậm rãi, vì đã đứng quá lâu nên chân cũng tê dại, mất thăng bằng khiến anh ta suýt chút nữa thì té ngã. Cũng may vệ sĩ thấy thế thì nhanh nhẹn chạy ra đỡ lấy anh ta. "Điều tra giúp tôi tất cả về Lục Đình Vỹ." Anh ta nói, giọng nói lạnh lùng như băng.
Vệ sĩ cung kính đáp một tiếng: "Vâng!" Sau đó vệ sĩ đỡ anh ta đi vào thang máy.
Lục Đình Vỹ nắm tay cô đi tới bên cạnh xe, sau đó anh mở cửa ghế phó lái ra mời cô đi vào.
Đường Nhã Phương cắn môi, liếc nhìn biểu tình lạnh nhạt trên khuôn mặt của anh rồi cúi đầu ngồi xuống.
Ầm!" Tiếng cửa xe đóng lại vang lên.
Một tiếng này lại giống như một nắm đấm nặng nề đánh vào ngực của cô, khiến trái tim cô đau nhói. Trong lúc đi đường, Lục Đình Vỹ không nói câu nào, vẻ mặt của anh vô cùng lạnh lùng và nghiêm túc giống như có người sắp chết vậy.
Vậy nên cô cũng không dám họ he tiếng nào, chỉ ngồi trong xe một cách ngoan ngoãn.
Cô nghĩ chắc chắn anh giận cô vì cô tùy hứng muốn tham gia tiệc rượu, nếu như không phải vì cô cố ý tham gia tiệc rượu thì chắc là vì cô đã suýt nữa bị
Tô Á Mai hãm hại, khiến anh phải lo lắng cho cô cảđêm.
Nói cho cùng, tất cả đều là lỗi của cô, do cô tùy tiện làm theo ý của bản thân nên mới dẫn đến hậu quả này.
Cô yên lặng kéo qua dây an toàn lại gần, hai tay năm thật chặt dây an toàn rồi cô mới do dự không biết có nên tự kiểm điểm bản thân trước mặt anh bây giờ không.
Mà đúng lúc này, bên tại cô lại vang lên âm thanh trầm thấp của anh: "Nhã Phương."
Cô quay đầu, đột nhiên trước mắt cô tối sầm lại, môi của anh đã che kín đôi môi cô.
Một nụ hôn vô cùng thô lỗ lại mang theo một chút trừng phạt.
Đường Nhã Phương giống như một chiếc lá lục bình trên mặt nước bị bão táp ập đến khiến cho đầu óc cô choáng váng, chỉ có thể ôm lấy cổ của anh, hôn lại anh một cách trúc trắc.
Bầu không khí bên trong xe càng ngày càng mờ ám, từ lúc nào bàn tay của anh đã xoa lưng cô, mơn trớn vòng eo mẫn cảm, lại nhẹ nhàng chạm vào khối thịt mềm ở bên hông cô.
Đường Nhã Phương cảm giác mỗi một nơi bị anh đụng vào đều nóng lên giống như chạm phải lửa vậy, nhiệt độ cao khiến mọi suy nghĩ trong đầu óc cô trở nên hỗn độn, khiến cô không kìm chế được mà khế ngân lên một tiếng.
Ngay lúc hai người đã không thể khống chế được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.