Chương 346: Không bao giờ bỏ qua cho em
Tâm Như
01/11/2021
Lúc này, mẹ Tổng cũng chú ý tới Lương Phi Mạc, nhíu mày hỏi: "Đây là..."
“Dì à, anh ấy là bạn trai của An Nhi” Mẫn Nghi thì thầm vào tại mẹ Tống. Mẹ Tổng sửng sốt, sau đó kêu lên,
"Bạn trai?"
Sau đó, cô nhìn Tống An Nhi với vẻ hoài nghi, sốt sắng hỏi: "An Nhi, cậu ta có phải là bạn trai của con không?"
Tống An Nhi gật đầu, "Vâng. Anh ấy là bạn trai của con, anh ấy tên là Lương Phi Mạc."
“Phi Mạc, mẹ của em.” Tống An Nhi chỉ vào mẹ Tổng nói với Lương Phi Mạc. “Con chào dì.” Lương Phi Mạc lễ phép nói.
Mẹ Tống và ba Tổng phản ứng hoàn toàn khác nhau, bà bước nhanh đến chỗ Lương Phi Mạc và chăm chú nhìn anh.
Mặc dù có chút khó chịu nhưng Lương Phi Mạc vẫn duy trì nụ cười lễ phép.
Mẹ vợ nhìn thấy con rể thì càng nhìn ccàng thích, mẹ Tổng cũng vậy.
Khuôn mặt tuấn tú ngũ quan rõ ràng, dáng đứng ngay thẳng, có khí phách bất phàm, nói thật, nếu An Nhi không nói đây là bạn trai của cô, người làm mẹ như bà sao có thể dám tin người đàn ông trước mặt là bạn trai của con gái mình.
Nhìn xung quanh, mẹ Tổng khó có thể che giấu vẻ đắc ý, "Phi Mạc, dì có thể gọi con như vậy được không?"
Lương Phi Mạc cười gật đầu, "Vâng có thể, thưa dì."
Mẹ Tống càng cười vui vẻ, "Phi Mạc, con cao ráo đẹp trai, làm sao lại chấm An Nhi nhà dì chứ?"
Tống An Nhi trở nên không hài lòng khi nghe bà nói điều này, "Mẹ, mẹ sao lại ghét bỏ con gái của mẹ như thế?"
Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi lén che miệng cười.
Ba Tống cũng rất bất bình trước lời nói của vợ: "Mẹ đứa nhỏ, bà là tấm gương tiêu biểu cho việc hủy hoại uy phong của bản thân mình. Hơn nữa, đàn ông đẹp trai, không đáng tin cậy. Bà quên vết xe đổ của Hàn Minh Quân rồi sao?"
Nhắc đến Hàn Minh Quân, mẹ Tổng không vui, bà hung dữ nhìn ba Tống, "Ông đừng nhắc tới người đó được không, ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi."
Sau đó cô nhìn Lương Phi Mạc cười, "Đừng so sánh Phi Mạc với người đó, Phi Mạc đẹp trai hơn nhiều. Con nói xem, đúng không hả? Phi Mạc."
Lương Phi Mạc lúng túng cười cười,
không biết nói gì. Đường Nhã Phương ba người họ, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, tất cả mọi người đều có biểu cảm "sớm đã biết sẽ thế này mà".
Trên thực tế, Đường Nhã Phương ba người họ biết rằng mẹ Tống là một nhan khống điển hình, vì vậy việc mẹ Tổng thích Lương Phi Mạc là việc có thể đoán được.
Chỉ cần mẹ Tổng thích Lương Phi Mạc, ba Tổng sẽ dễ dàng giải quyết hơn nhiều.
Mẹ Tống nhiệt tình kéo Lương Phi Mạc vào phòng ăn, giúp anh kéo ghế, để anh ngồi xuống, sau đó cười nói: "Dì này, dọn canh lên đi, chúng ta bắt đầu ăn được rồi."
Nói xong bà quay người đi vào nhà bếp.
"Được đấy, Phi Mạc, có vẻ như dì rất thích cậu."
Vừa đến nhà ăn, Đường Nhã Phương cười trêu chọc.
Lương Phi Mạc quay đầu nhìn cô, vẻ mặt bất lực, "Thích là chuyện tốt, nhưng nhiệt tình đến mức không chịu nổi"
Lê Mẫn Nghi vừa đi vào, nghe thấy những lời này, đi phía sau, vỗ vỗ vai anh, nói đùa: "Chiêu này mà không chịu nổi à, tôi thấy cậu trong lòng đang mừng thầm thì có. Cậu giải quyết được dì rồi, câu và An Nhi có thể sớm ngày kết hôn, sớm có quý tử rồi."
Nói xong, cô ái muội nháy mắt với Tống An Nhi.
Người phía sau trợn mắt nhìn cô, "Đang nói cái gì vậy? Ai nói sắp kết hôn?"
“Em không muốn lấy anh sao?”
Lương Phi Mạc hỏi.
Tống An Nhi ngước mắt, nhìn thấy anh đang nhìn mình cười, mặt cô bỗng đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Không thành tâm, ai muốn gả cho anh?"
Lời vừa dứt, cô xấu hổ quay người bước nhanh vào bếp.
Không thành tâm? Lương Phi Mạc nhướng mày, có phải cô ấy đang cho rằng anh đang ngỏ lời cầu hôn?
“Phi Mạc, anh hiểu ý của An Nhi rồi chứ?” Đường Nhã Phương kéo ghế ngồi xuống, cười nhẹ nhìn anh.
Lương Phi Mạc nhướng mày, "Tôi không biết tôi có hiểu lầm không."
“Không đâu, chính là ý nghĩa đó.” Lê Mẫn Nghi cũng ngồi xuống, sau đó tiếp tục nói: “Vì An Nhi cũng có ý nghĩ này, vậy thì anh cũng phải bày tỏ rồi.”
Lương Phi Mạc cười cười, không nói gì.
Lê Mẫn Nghi và Đường Nhã Phương liếc nhau, cũng không tiếp tục về chủ đề này nữa.
Họ biết rằng thực sự có một vấn đề lớn giữa An Nhi và Mo Fei vẫn chưa được giải quyết.
Đó là vị hôn thể.
Nếu điều này không được giải quyết, họ sẽ khó có thể kết hôn được!
Mặc dù lúc đầu ba Tống không thể chấp nhận việc con gái mình lại có bạn trai, nhưng sau khi uống vài ly rượu với Lương Phi Mạc trên bàn tiệc, ông cũng không có thái độ thù địch với con rể tương lai nữa và có thể thoải mái nói chuyện.
"Hàn Minh Quân đó quá thật ghê tởm. Nghĩ xem, chúng ta tốt với nó như thế nào, nhưng nó đã làm ra điều vô liêm sỉ như vậy. Nghĩ đến điều đó thực sự khiến tôi tức giận."
Nói xong, ba Tổng cầm lấy bình rượu trên bàn nâng lên miệng tu ừng ực.
Biết rằng ba Tổng cần phải trút giận trong lòng nên không ai ở đây ngăn cản ông.
"Vậy, Phi Mạc ... Ba Tổng lại đặt cái chén lên bàn, quay đầu nhìn Lương Phi Mạc, "Cậu tên là Phi Mạc, đúng không?"
“Vâng, chú.” Lương Phi Mạc giúp ông rót đầy rượu, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Ư!” Ba Tổng ợ một tiếng, sau đó nói: “Phi Mạc, đừng bắt nạt An Nhi của tôi như Han Yichen, nếu không chú và mẹ con bé... hức... nhất định sẽ không tha cho cậu.
“Dì à, anh ấy là bạn trai của An Nhi” Mẫn Nghi thì thầm vào tại mẹ Tống. Mẹ Tổng sửng sốt, sau đó kêu lên,
"Bạn trai?"
Sau đó, cô nhìn Tống An Nhi với vẻ hoài nghi, sốt sắng hỏi: "An Nhi, cậu ta có phải là bạn trai của con không?"
Tống An Nhi gật đầu, "Vâng. Anh ấy là bạn trai của con, anh ấy tên là Lương Phi Mạc."
“Phi Mạc, mẹ của em.” Tống An Nhi chỉ vào mẹ Tổng nói với Lương Phi Mạc. “Con chào dì.” Lương Phi Mạc lễ phép nói.
Mẹ Tống và ba Tổng phản ứng hoàn toàn khác nhau, bà bước nhanh đến chỗ Lương Phi Mạc và chăm chú nhìn anh.
Mặc dù có chút khó chịu nhưng Lương Phi Mạc vẫn duy trì nụ cười lễ phép.
Mẹ vợ nhìn thấy con rể thì càng nhìn ccàng thích, mẹ Tổng cũng vậy.
Khuôn mặt tuấn tú ngũ quan rõ ràng, dáng đứng ngay thẳng, có khí phách bất phàm, nói thật, nếu An Nhi không nói đây là bạn trai của cô, người làm mẹ như bà sao có thể dám tin người đàn ông trước mặt là bạn trai của con gái mình.
Nhìn xung quanh, mẹ Tổng khó có thể che giấu vẻ đắc ý, "Phi Mạc, dì có thể gọi con như vậy được không?"
Lương Phi Mạc cười gật đầu, "Vâng có thể, thưa dì."
Mẹ Tống càng cười vui vẻ, "Phi Mạc, con cao ráo đẹp trai, làm sao lại chấm An Nhi nhà dì chứ?"
Tống An Nhi trở nên không hài lòng khi nghe bà nói điều này, "Mẹ, mẹ sao lại ghét bỏ con gái của mẹ như thế?"
Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi lén che miệng cười.
Ba Tống cũng rất bất bình trước lời nói của vợ: "Mẹ đứa nhỏ, bà là tấm gương tiêu biểu cho việc hủy hoại uy phong của bản thân mình. Hơn nữa, đàn ông đẹp trai, không đáng tin cậy. Bà quên vết xe đổ của Hàn Minh Quân rồi sao?"
Nhắc đến Hàn Minh Quân, mẹ Tổng không vui, bà hung dữ nhìn ba Tống, "Ông đừng nhắc tới người đó được không, ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi."
Sau đó cô nhìn Lương Phi Mạc cười, "Đừng so sánh Phi Mạc với người đó, Phi Mạc đẹp trai hơn nhiều. Con nói xem, đúng không hả? Phi Mạc."
Lương Phi Mạc lúng túng cười cười,
không biết nói gì. Đường Nhã Phương ba người họ, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, tất cả mọi người đều có biểu cảm "sớm đã biết sẽ thế này mà".
Trên thực tế, Đường Nhã Phương ba người họ biết rằng mẹ Tống là một nhan khống điển hình, vì vậy việc mẹ Tổng thích Lương Phi Mạc là việc có thể đoán được.
Chỉ cần mẹ Tổng thích Lương Phi Mạc, ba Tổng sẽ dễ dàng giải quyết hơn nhiều.
Mẹ Tống nhiệt tình kéo Lương Phi Mạc vào phòng ăn, giúp anh kéo ghế, để anh ngồi xuống, sau đó cười nói: "Dì này, dọn canh lên đi, chúng ta bắt đầu ăn được rồi."
Nói xong bà quay người đi vào nhà bếp.
"Được đấy, Phi Mạc, có vẻ như dì rất thích cậu."
Vừa đến nhà ăn, Đường Nhã Phương cười trêu chọc.
Lương Phi Mạc quay đầu nhìn cô, vẻ mặt bất lực, "Thích là chuyện tốt, nhưng nhiệt tình đến mức không chịu nổi"
Lê Mẫn Nghi vừa đi vào, nghe thấy những lời này, đi phía sau, vỗ vỗ vai anh, nói đùa: "Chiêu này mà không chịu nổi à, tôi thấy cậu trong lòng đang mừng thầm thì có. Cậu giải quyết được dì rồi, câu và An Nhi có thể sớm ngày kết hôn, sớm có quý tử rồi."
Nói xong, cô ái muội nháy mắt với Tống An Nhi.
Người phía sau trợn mắt nhìn cô, "Đang nói cái gì vậy? Ai nói sắp kết hôn?"
“Em không muốn lấy anh sao?”
Lương Phi Mạc hỏi.
Tống An Nhi ngước mắt, nhìn thấy anh đang nhìn mình cười, mặt cô bỗng đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Không thành tâm, ai muốn gả cho anh?"
Lời vừa dứt, cô xấu hổ quay người bước nhanh vào bếp.
Không thành tâm? Lương Phi Mạc nhướng mày, có phải cô ấy đang cho rằng anh đang ngỏ lời cầu hôn?
“Phi Mạc, anh hiểu ý của An Nhi rồi chứ?” Đường Nhã Phương kéo ghế ngồi xuống, cười nhẹ nhìn anh.
Lương Phi Mạc nhướng mày, "Tôi không biết tôi có hiểu lầm không."
“Không đâu, chính là ý nghĩa đó.” Lê Mẫn Nghi cũng ngồi xuống, sau đó tiếp tục nói: “Vì An Nhi cũng có ý nghĩ này, vậy thì anh cũng phải bày tỏ rồi.”
Lương Phi Mạc cười cười, không nói gì.
Lê Mẫn Nghi và Đường Nhã Phương liếc nhau, cũng không tiếp tục về chủ đề này nữa.
Họ biết rằng thực sự có một vấn đề lớn giữa An Nhi và Mo Fei vẫn chưa được giải quyết.
Đó là vị hôn thể.
Nếu điều này không được giải quyết, họ sẽ khó có thể kết hôn được!
Mặc dù lúc đầu ba Tống không thể chấp nhận việc con gái mình lại có bạn trai, nhưng sau khi uống vài ly rượu với Lương Phi Mạc trên bàn tiệc, ông cũng không có thái độ thù địch với con rể tương lai nữa và có thể thoải mái nói chuyện.
"Hàn Minh Quân đó quá thật ghê tởm. Nghĩ xem, chúng ta tốt với nó như thế nào, nhưng nó đã làm ra điều vô liêm sỉ như vậy. Nghĩ đến điều đó thực sự khiến tôi tức giận."
Nói xong, ba Tổng cầm lấy bình rượu trên bàn nâng lên miệng tu ừng ực.
Biết rằng ba Tổng cần phải trút giận trong lòng nên không ai ở đây ngăn cản ông.
"Vậy, Phi Mạc ... Ba Tổng lại đặt cái chén lên bàn, quay đầu nhìn Lương Phi Mạc, "Cậu tên là Phi Mạc, đúng không?"
“Vâng, chú.” Lương Phi Mạc giúp ông rót đầy rượu, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Ư!” Ba Tổng ợ một tiếng, sau đó nói: “Phi Mạc, đừng bắt nạt An Nhi của tôi như Han Yichen, nếu không chú và mẹ con bé... hức... nhất định sẽ không tha cho cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.