Chương 96: Sẽ không làm em đau đầu
Tâm Như
27/10/2021
Cơ thể Lục Đình Chiêu khẽ run rẩy, cậu ấy tranh thủ thời gian cười làm
lành nói: "Được, em sai rồi. Chị dâu cứ yên tâm, em đã dặn bác sĩ ở đây
cam đoan sẽ không khiến vết thương của chị để lại sẹo. Mặt khác, người
lái xe đụng chị em cũng đã giúp chị báo thù, em tuyệt đối sẽ khiến cô ta sống không bằng chết."
Đường Nhã Phương ngẩn người: "Mọi người đã biết ai đụng chị à?"
Lục Đình Chiêu gật đầu: "Đương nhiên, ngoài khu biệt thự của chị có camera giám sát, điều tra một chút sẽ biết."
Mặt Đường Nhã Phương chợt trầm xuống.
Sự ác độc của Chu Như Ngọc hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của cô, nếu không phải hôm nay mình phản ứng nhanh, nói không chừng thật sự đã bị đụng chết.
Nghĩ đến một màn kia thì trong đầu Đường Nhã Phương chợt có sự hoảng sợ sau khi sống sót sau tai nạn.
Lục Đình Vỹ thấy vẻ mặt này của cô, không khỏi có chút đau lòng, anh vội vàng hỏi thăm: "Bà xã, em có thể nói cho anh biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?"
Anh biết sau khi cô về nhà nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Đường Nhã Phương gật đầu, cô không giấu diếm gì cả: "Người phụ nữ kia muốn hai mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Đường Thị, vì người thừa kế là em cho nên phải được sự cho phép của em mới có thể lấy được. Nhưng em đã từ chối, có thể do cô ta không cam lòng mới lái xe đụng em."
"Độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà! Cướp mất chồng sắp cưới, cướp đoạt gia sản, hiện tại ngay cả mạng cũng không buông tha. Em đây lớn như vậy còn lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ đáng sợ như vậy." Mặt mũi Lục Đình Chiêu đầy ngạc nhiên nói.
Sắc mặt Lục Đình Vỹ càng âm trầm đến dọa người: "Bà xã yên tâm, người làm em bị thương, không ai có thể chạy thoát"
Đường Nhã Phương bị xe đụng phải ở bệnh viện quan sát hai ngày, đợi bác sĩ xác nhận cô không còn đáng ngại, lúc này cô mới được Lục Đình Vỹ đón về nhà nghỉ ngơi.
Đến buổi tối thì Đường Nhã Phương muốn tắm, Lục Đình Vỹ dùng một tay kéo cô ngồi trên đùi của mình, thản nhiên nói: "Bác sĩ nói, vết thương của em không thể dính nước."
"Em...Em sẽ cẩn thận."
Gương mặt Đường Nhã Phương có chút nóng lên, cô có thể cảm nhận được mông của mình đang ngồi lên bộ phận nào đó rất dễ kích động.
Nét mặt Lục Đình Vỹ lại hết sức bình tĩnh: "Vậy anh giúp em tắm."
Nói xong anh bế cô lên, đứng lên từ trên ghế salon rồi đi đến phòng tắm.
Hai tay của Đường Nhã Phương ôm cổ của anh, mắt trợn thật to: "Không...Không cần đâu, em có thể tự tắm."
Nhưng làm sao Lục Đình Vỹ có thể để ý tới cô?
Sau khi ôm cô vào phòng tắm thì anh bắt đầu đổ nước điều chỉnh thử nhiệt độ cho cô.
Cơ thể Đường Nhã Phương căng cứng, trong lòng cô căng thẳng đến không chịu được.
Tuy nói mỗi một tấc da thịt trên người cô đều bị anh nhìn thấy rồi, nhưng hai người vẫn chưa tới mức kia, bây giờ anh lại nói muốn giúp cô tắm...
Thật sự không được!
Chỉ cần Đường Nhã Phương nghĩ đến hình ảnh kia thì cô đã xấu hổ đến hận không thể trực tiếp chui vào một cái lỗ nào đó.
"Đừng sợ, anh sẽ cố gắng cẩn thận để không làm đau em."
Lúc này Lục Đình Vỹ đã thử xong độ nước, anh cong môi cười yếu ớt với cô.
Gương mặt Đường Nhã Phương đỏ rần, tứ chi cứng ngắc bước tới tiếp tục vùng vẫy giả chết: "Em thật sự có thể tự mình..." Kết quả vừa dứt lời, dưới chân đã trượt một cái làm cả người cắm xuống đất.
"Đứng cũng không vững thì làm sao tự mình được?"
Lục Đình Vỹ ôm chầm lấy cơ thể của cô rồi ôm cô vào trong ngực, trong giọng nói có nồng nặc ý cười.
Đường Nhã Phương khóc không ra nước mắt ghé vào trước ngực anh, trong lòng cô tự nhủ đây chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng còn chưa kịp nói ra miệng là Lục Đình Vỹ đã bắt đầu cởi quần áo cho cô.
Thân thể mềm mại của Đường Nhã Phương run lên, cặp mắt cô nhìn chằm chằm đầu ngón tay của anh, hai gò má của cô đã đỏ đến mang tai, cô vốn không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
"Bà xã không cần lo lắng, anh sẽ không làm gì em cả."
Thấy cơ thể cô có chút phát run, giọng nói của Lục Đình Vỹ nhỏ lại. Đường Nhã Phương cắn môi dưới nhẹ gật đầu: "Em đã biết."
Cô chỉ có chút căng thẳng, cho nên mới không khống chế nổi phát run thôi mà.
"..."
Thấy cô thẹn thùng thế này, ánh mắt của Lục Đình Vỹ không khỏi sâu thêm vài phần, hai tay anh nhanh chóng cởi xong nút áo cho cô, giọng nói khàn khàn mở miệng: "Nhấc tay lên một chút."
Đường Nhã Phương ngoan ngoãn nâng lên, mặc cho anh cởi quần áo mình ra.
Ngay sau đó nửa người trên của cô chỉ còn lại áo lót. Một chiếc áo lót nho nhỏ bao lấy phần mềm mại trắng nõn căng tròn trước ngựa, bụng dưới bằng phẳng, chưa đầy một nắm, thật sự là trắng nõn mê người.
Ánh mắt Lục Đình Vỹ hơi trầm xuống, anh chần chờ một lát mới đưa tay giúp cô cởi móc khóa đằng sau.
Đến lúc chút trói buộc cuối cùng được cởi ra, hai bông tuyết trước ngực kia lập tức được miêu tả sinh động.
Đường Nhã Phương nhắm mắt lại, da thịt trắng nõn ửng lên một tầng ứng đỏ, cộng thêm một chút mê hoặc.
Bỗng dưng ánh mắt Lục Đình Vỹ có chút nóng rực lên.
Không gian trong phòng tắm vốn cũng không lớn, cộng thêm hơi nước mờ mịt. Chợt nhìn thì có sương mù mông lung một khoảng, làm thân thể mềm mại của Đường Nhã Phương càng có loại cảm giác mê người hơn cả khi nửa ôm Tỳ Bà nửa che mặt.
Lục Đình Vỹ hít một hơi thật sâu, anh cố gắng áp chế khát vọng bên dưới mà bắt đầu lau người cho Đường Nhã Phương.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng cứ như sợ làm đau cô, nét mặt anh cực kỳ chăm chú.
Cả người Đường Nhã Phương căng thẳng, đầu cũng không dám di chuyển.
Cô căng thẳng đến quên cả thở...
Cũng may động tác của Lục Đình Vỹ gọn gàng, anh mau chóng lau sạch nửa người trên của cô rồi kéo khăn tắm qua phủ thêm cho cô.
Đường Nhã Phương quấn chặt khăn tắm, gương mặt đỏ rực nhìn Lục Đình Vỹ.
Người đàn ông ở trước mắt, trên mặt anh sớm đã không còn bình thường tỉnh táo.
Chỉ thấy ánh mắt của anh nóng rực, trên mặt có chút chịu đựng, bàn tay anh định chuẩn bị giúp cô cởi váy nhưng vẫn chần chờ một chút rồi không có động tác gì tiếp theo.
"Hay là để em tự mình làm cho, em có thể mà."
Đường Nhã Phương thấp giọng thuyết phục, giọng nói của cô mềm mại như đang hờn dỗi nhưng rất dễ nghe, càng làm cho toàn thân người ta máu huyết sôi trào.
Lục Đình Vỹ nhanh chóng cảm thấy không khống chế nổi, anh cúi đầu liếm và hôn trên vành tai của cô, anh sử dụng giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng nói: "Nếu như không phải em đang bị thương thì anh nhất định sẽ hung hăng hôn em cho đến khi em không thở nổi."
Vả lại cũng không đợi Đường Nhã Phương kịp phản ứng, người đàn ông kia đã nhanh chân rời khỏi phòng tắm.
Anh vừa đi thì trong phòng tắm chỉ
Đường Nhã Phương ngẩn người: "Mọi người đã biết ai đụng chị à?"
Lục Đình Chiêu gật đầu: "Đương nhiên, ngoài khu biệt thự của chị có camera giám sát, điều tra một chút sẽ biết."
Mặt Đường Nhã Phương chợt trầm xuống.
Sự ác độc của Chu Như Ngọc hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của cô, nếu không phải hôm nay mình phản ứng nhanh, nói không chừng thật sự đã bị đụng chết.
Nghĩ đến một màn kia thì trong đầu Đường Nhã Phương chợt có sự hoảng sợ sau khi sống sót sau tai nạn.
Lục Đình Vỹ thấy vẻ mặt này của cô, không khỏi có chút đau lòng, anh vội vàng hỏi thăm: "Bà xã, em có thể nói cho anh biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?"
Anh biết sau khi cô về nhà nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Đường Nhã Phương gật đầu, cô không giấu diếm gì cả: "Người phụ nữ kia muốn hai mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Đường Thị, vì người thừa kế là em cho nên phải được sự cho phép của em mới có thể lấy được. Nhưng em đã từ chối, có thể do cô ta không cam lòng mới lái xe đụng em."
"Độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà! Cướp mất chồng sắp cưới, cướp đoạt gia sản, hiện tại ngay cả mạng cũng không buông tha. Em đây lớn như vậy còn lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ đáng sợ như vậy." Mặt mũi Lục Đình Chiêu đầy ngạc nhiên nói.
Sắc mặt Lục Đình Vỹ càng âm trầm đến dọa người: "Bà xã yên tâm, người làm em bị thương, không ai có thể chạy thoát"
Đường Nhã Phương bị xe đụng phải ở bệnh viện quan sát hai ngày, đợi bác sĩ xác nhận cô không còn đáng ngại, lúc này cô mới được Lục Đình Vỹ đón về nhà nghỉ ngơi.
Đến buổi tối thì Đường Nhã Phương muốn tắm, Lục Đình Vỹ dùng một tay kéo cô ngồi trên đùi của mình, thản nhiên nói: "Bác sĩ nói, vết thương của em không thể dính nước."
"Em...Em sẽ cẩn thận."
Gương mặt Đường Nhã Phương có chút nóng lên, cô có thể cảm nhận được mông của mình đang ngồi lên bộ phận nào đó rất dễ kích động.
Nét mặt Lục Đình Vỹ lại hết sức bình tĩnh: "Vậy anh giúp em tắm."
Nói xong anh bế cô lên, đứng lên từ trên ghế salon rồi đi đến phòng tắm.
Hai tay của Đường Nhã Phương ôm cổ của anh, mắt trợn thật to: "Không...Không cần đâu, em có thể tự tắm."
Nhưng làm sao Lục Đình Vỹ có thể để ý tới cô?
Sau khi ôm cô vào phòng tắm thì anh bắt đầu đổ nước điều chỉnh thử nhiệt độ cho cô.
Cơ thể Đường Nhã Phương căng cứng, trong lòng cô căng thẳng đến không chịu được.
Tuy nói mỗi một tấc da thịt trên người cô đều bị anh nhìn thấy rồi, nhưng hai người vẫn chưa tới mức kia, bây giờ anh lại nói muốn giúp cô tắm...
Thật sự không được!
Chỉ cần Đường Nhã Phương nghĩ đến hình ảnh kia thì cô đã xấu hổ đến hận không thể trực tiếp chui vào một cái lỗ nào đó.
"Đừng sợ, anh sẽ cố gắng cẩn thận để không làm đau em."
Lúc này Lục Đình Vỹ đã thử xong độ nước, anh cong môi cười yếu ớt với cô.
Gương mặt Đường Nhã Phương đỏ rần, tứ chi cứng ngắc bước tới tiếp tục vùng vẫy giả chết: "Em thật sự có thể tự mình..." Kết quả vừa dứt lời, dưới chân đã trượt một cái làm cả người cắm xuống đất.
"Đứng cũng không vững thì làm sao tự mình được?"
Lục Đình Vỹ ôm chầm lấy cơ thể của cô rồi ôm cô vào trong ngực, trong giọng nói có nồng nặc ý cười.
Đường Nhã Phương khóc không ra nước mắt ghé vào trước ngực anh, trong lòng cô tự nhủ đây chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng còn chưa kịp nói ra miệng là Lục Đình Vỹ đã bắt đầu cởi quần áo cho cô.
Thân thể mềm mại của Đường Nhã Phương run lên, cặp mắt cô nhìn chằm chằm đầu ngón tay của anh, hai gò má của cô đã đỏ đến mang tai, cô vốn không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
"Bà xã không cần lo lắng, anh sẽ không làm gì em cả."
Thấy cơ thể cô có chút phát run, giọng nói của Lục Đình Vỹ nhỏ lại. Đường Nhã Phương cắn môi dưới nhẹ gật đầu: "Em đã biết."
Cô chỉ có chút căng thẳng, cho nên mới không khống chế nổi phát run thôi mà.
"..."
Thấy cô thẹn thùng thế này, ánh mắt của Lục Đình Vỹ không khỏi sâu thêm vài phần, hai tay anh nhanh chóng cởi xong nút áo cho cô, giọng nói khàn khàn mở miệng: "Nhấc tay lên một chút."
Đường Nhã Phương ngoan ngoãn nâng lên, mặc cho anh cởi quần áo mình ra.
Ngay sau đó nửa người trên của cô chỉ còn lại áo lót. Một chiếc áo lót nho nhỏ bao lấy phần mềm mại trắng nõn căng tròn trước ngựa, bụng dưới bằng phẳng, chưa đầy một nắm, thật sự là trắng nõn mê người.
Ánh mắt Lục Đình Vỹ hơi trầm xuống, anh chần chờ một lát mới đưa tay giúp cô cởi móc khóa đằng sau.
Đến lúc chút trói buộc cuối cùng được cởi ra, hai bông tuyết trước ngực kia lập tức được miêu tả sinh động.
Đường Nhã Phương nhắm mắt lại, da thịt trắng nõn ửng lên một tầng ứng đỏ, cộng thêm một chút mê hoặc.
Bỗng dưng ánh mắt Lục Đình Vỹ có chút nóng rực lên.
Không gian trong phòng tắm vốn cũng không lớn, cộng thêm hơi nước mờ mịt. Chợt nhìn thì có sương mù mông lung một khoảng, làm thân thể mềm mại của Đường Nhã Phương càng có loại cảm giác mê người hơn cả khi nửa ôm Tỳ Bà nửa che mặt.
Lục Đình Vỹ hít một hơi thật sâu, anh cố gắng áp chế khát vọng bên dưới mà bắt đầu lau người cho Đường Nhã Phương.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng cứ như sợ làm đau cô, nét mặt anh cực kỳ chăm chú.
Cả người Đường Nhã Phương căng thẳng, đầu cũng không dám di chuyển.
Cô căng thẳng đến quên cả thở...
Cũng may động tác của Lục Đình Vỹ gọn gàng, anh mau chóng lau sạch nửa người trên của cô rồi kéo khăn tắm qua phủ thêm cho cô.
Đường Nhã Phương quấn chặt khăn tắm, gương mặt đỏ rực nhìn Lục Đình Vỹ.
Người đàn ông ở trước mắt, trên mặt anh sớm đã không còn bình thường tỉnh táo.
Chỉ thấy ánh mắt của anh nóng rực, trên mặt có chút chịu đựng, bàn tay anh định chuẩn bị giúp cô cởi váy nhưng vẫn chần chờ một chút rồi không có động tác gì tiếp theo.
"Hay là để em tự mình làm cho, em có thể mà."
Đường Nhã Phương thấp giọng thuyết phục, giọng nói của cô mềm mại như đang hờn dỗi nhưng rất dễ nghe, càng làm cho toàn thân người ta máu huyết sôi trào.
Lục Đình Vỹ nhanh chóng cảm thấy không khống chế nổi, anh cúi đầu liếm và hôn trên vành tai của cô, anh sử dụng giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng nói: "Nếu như không phải em đang bị thương thì anh nhất định sẽ hung hăng hôn em cho đến khi em không thở nổi."
Vả lại cũng không đợi Đường Nhã Phương kịp phản ứng, người đàn ông kia đã nhanh chân rời khỏi phòng tắm.
Anh vừa đi thì trong phòng tắm chỉ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.