Chương 329: Tôi dạy cô cách hôn
Tâm Như
01/11/2021
"Lục Đình Chiêu, anh làm gì vậy hả?" Trong hành lang yên tĩnh, Lục Đình
Chiêu kéo tay Lê Mẫn Nghi rảo bước nhanh đi về phía trước.
Còn Lê Mẫn Nghi cố gắng muốn thoát khỏi tay cậu ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn lộ vẻ nổi nóng.
"Lục Đình Chiêu, anh mau buông tay tôi ra!"
Lê Mẫn Nghi hét lên về phía bóng dáng cao lớn trước mặt cô ấy.
Đột nhiên, Lục Đình Chiêu dừng lại, Lê Mẫn Nghi còn chưa kịp phản ứng, choáng váng, lưng va vào tường.
Cô ấy bị đau cau mày, ngước mắt lên, liền nhìn thấy Lục Đình Chiêu đang tiến đến gần, hai tay đặt ở hai bên đầu mình, đôi mắt đen láy trong trẻo lạ thường.
Cậu ấy sát lại rất gần, có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm bạc hà trong veo trên người. Cậu ấy vốn đã rất đẹp trai, nhưng bây giờ ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống gương mặt, càng làm cho nét mặt thêm anh tuấn.
Trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.
Cô ấy chớp mắt, hít một hơi thật sâu, để bản thân tỉnh táo lại, sau đó mở miệng hỏi: "Lục Đình Chiêu, ý anh là gì đây?"
Lục Đình Chiêu hơi nhưởng mày kiếm, khỏe môi hơi cong lên: "Cô nghĩ xem tôi có ý gì?"
“Tôi... tôi làm sao biết ý anh là gì?” Lê Mẫn Nghi cáu kỉnh nhìn cậu ấy. "Cô vừa cùng anh hai tôi trò chuyện rất vui vẻ."
Cuộc trò chuyện của Lục Đình Chiêu đột nhiên chuyển hướng, Lê Mẫn Nghi sững sờ, lập tức oán giận lại không hề tỏ ra yếu thế: "Không phải anh cũng cùng Minh Tiểu Tiểu chơi đùa rất vui vẻ sao?"
Nghe vậy, Lục Đình Chiêu không khỏi nở nụ cười: "Cô Mẫn Nghi, Tiểu Tiểu là em gái tôi. Tôi cùng cô ấy chơi đùa vui vẻ, có chuyện gì sao?"
"Em gái?” Lê Mẫn Nghi cười giễu cợt: “Anh thật sự coi người ta như em gái sao?
“Chứ không thì sao?” Lục Đình Chiêu hỏi ngược lại.
Lê Mẫn Nghi im lặng một lúc, sau đó nhàn nhạt nói: "Hai người không có quan hệ huyết thống"
Lục Đình Chiêu là một người thông minh, liền hiểu ý cô ấy ngay.
"Cô sợ tôi nảy sinh tình cảm ngoài tình anh em với cô ấy sao?"
Lê Mẫn Nghi quay mặt đi, cắn môi im lặng.
Lục Đình Chiêu cúi đầu cười lên tiếng: "Tôi sẽ không thích Tiểu Tiểu."
Lời nói của cậu ấy giống như lời cam đoan với cô ấy. Cô ấy quay mặt lại, ánh mắt hơi kinh ngạc dừng lại trên gương mặt cậu ấy.
Như sợ cô không tin, cậu ấy lặp lại lần nữa: "Tôi sẽ không thích Tiểu Tiểu." Không phải cậu ấy không thích cô ấy sao? Vậy tại sao lại nói những lời như vậy với cô ấy?
Chẳng lẽ cậu ấy không biết cô ấy sẽ hiểu lầm sao?
Trong hành lang vắng lặng. Hai người họ nhìn nhau, trong một lát không nói lời nào.
Qua một lúc lâu, Lê Mẫn Nghi mới nhẹ giọng hỏi: "Lục Đình Chiêu, anh có thích tôi không?"
Lục Đình Chiêu nhất thời sững sờ, sau đó nhếch môi: "Thích."
Cậu ấy trả lời quá nhanh, không nghĩ ngợi gì, khiến người ta không cảm nhận được chút cảm giác chân thực.
Lê Mẫn Nghi lại hỏi: "Có phải kiểu thích giữa nam và nữ không?" Lục Đình Chiêu suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi ngược lại: "Cô thấy sao?"
“Tôi không biết.” Lê Mẫn Nghi trả lời rất thản nhiên, nhưng những lời tiếp theo của cô ấy làm cho Lục Đình Chiêu kinh ngạc.
"Nhưng... tôi có thể kiểm tra xem anh có thích tôi hay không."
Kiểm tra? Lục Đình Chiêu cau mày, chưa kịp suy nghĩ, môi cậu ấy bỗng nóng bừng.
Phải... Cô ấy đã hôn cậu ấy.
Đôi mắt đen đầy ngạc nhiên, cậu ấy buông mắt nhìn vào đôi đồng tử trong veo của cô đầy vẻ hoài nghi.
Mặc dù hai người đã từng hôn nhau trước đó nhưng đều được thực hiện dưới những tình huống đặc biệt, không phải nụ hôn thật lòng.
Khi đôi môi mềm mại của cô ấy áp vào môi mình, Lục Đình Chiêu cảm thấy rung động trong tim.
Đây là cảm giác chưa từng có trước đây.
Đầu lưỡi của cô ấy chạm vào bên trong môi cậu ấy, hỗn loạn không theo trình tự quy tắc.
Một nụ cười nho nhỏ hiện lên trong đôi mắt đen của cậu ấy, cô ấy không lưu loát vốn không biết hôn thế nào.
Cô ấy vốn đã rất ngượng ngùng khi chủ động hôn cậu ấy, khi nhìn thấy nụ cười trong mắt cậu ấy, Lê Mẫn Nghi không khỏi có chút khó chịu, đẩy cậu ấy ra, giọng điệu giận dữ nói nói: "Lục Đình Chiêu, anh quá đáng ghét!"
Dáng vẻ tức giận của cô ấy hiện vẻ hờn dỗi.
Rung động lòng người!
Một tia sáng mờ ảo lóe lên trong mắt, cậu ấy vươn cánh tay dài ôm kéo cô ấy vào lòng, kèm theo lời nói: "Ngốc thật, thế này mới là hôn thật, tôi dạy cô", môi cậu ấy chạm vào đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô ấy.
Con người đột nhiên mở to, Lê Mẫn Nghi không ngờ rằng cậu ấy sẽ hôn cô ấy.
Đầu tiên, cậu ấy nhẹ nhàng hôn lên và ngậm lấy môi cô ấy, hết sức dịu dàng.
Trái tim Lê Mẫn Nghi đập rộn ràng, hai tay bứt rứt chỉ có thể đặt lên tấm lưng dày rộng của cậu ấy, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Lục Đình Chiêu không hề thỏa mãn, đầu lưỡi nóng bỏng mở hàm răng của cô ấy và lái thẳng vào.
Trong chốc lát, hơi thở của cậu ấy tràn ngập mọi giác quan của cô ấy.
Đầu ngón tay không khỏi cong lên, cô ấy uống nhiều rượu vốn không say, lại vì một nụ hôn của cậu ấy làm cho say.
Đầu óc miên man như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, chỉ có thể trôi nổi theo sóng biển, hoàn toàn mất phương hướng. Triệu Thanh Bích bị khởi tố vì tội giả
mạo tài liệu và rắp tâm giết người.
Tuy nhiên, Triệu Thanh Bích kháng cự, không chịu nhận tội và khăng khăng rằng văn bản chuyển nhượng quyền cổ phần được lập và ký bởi Đường Quốc Thành khi ông ta vẫn còn khỏe mạnh. Về việc rắp tâm giết người, bà ta biện bạch rằng người trong video không phải là bà ta.
Ngoài việc không nhận tội, bà ta cũng không hợp tác với điều tra của cảnh sát khiến vụ án đi vào bế tắc.
Hơn nữa, Triệu Thanh Bích ở trong trại tạm giam một thời gian, đã được tại ngoại.
Khi biết tin này, Đường Nhã Phương vô cùng sốc.
Khi Triệu Thanh Bích bị đưa đến trại tạm giam, Đường Nhã Phương đã không có ý định để bà ta ra ngoài, nhưng bà ta đã bất ngờ ra ngoài.
Nói là cơ thể không khỏe cần nằm viện điều trị, vì vậy cảnh sát cũng chỉ có thể đồng ý cho bà ấy xin tại ngoại trong thời gian chờ xét xử.
"Bên phía bệnh viện đưa ra kết quả kiểm tra là ung thư vú."
Ngô Tư Lăng đã báo cáo tình hình mới nhất cho Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương nghe xong, vô cùng kinh ngạc trợn to hai mắt: "Ung thư vú?"
Người khác cô không rõ, nhưng Triệu Thanh Bích thì cô vô cùng biết rõ. Một người như bà ta, hàng năm đều kiểm tra sức khỏe cũng không có gì khác thường, làm sao đột nhiên bị ung thư vú?
Trừ khi Triệu Thanh Bích vẫn luôn che giấu tình trạng sức khỏe.
Đường Nhã Phương nhíu mày suy nghĩ một lát, mới hỏi: "Tư Lăng, có khả năng Triệu Thanh Bích và bệnh viện đã đi bắt tay nhau hay không?"
Bệnh viện tạo kết quả giả, nói Triệu Thanh Bích bị ung thư vú, để Triệu Thanh Bích có lý do chối bỏ trách nhiệm.
“Không loại trừ khả năng này.” Ngô Tư Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta có thể xin cảnh sát kiểm tra lại, tìm một bệnh viện chúng ta hiểu rõ.”
"Không được." Đường Nhã Phương lắc đầu từ chối đề nghị của anh ta: "Có
Còn Lê Mẫn Nghi cố gắng muốn thoát khỏi tay cậu ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn lộ vẻ nổi nóng.
"Lục Đình Chiêu, anh mau buông tay tôi ra!"
Lê Mẫn Nghi hét lên về phía bóng dáng cao lớn trước mặt cô ấy.
Đột nhiên, Lục Đình Chiêu dừng lại, Lê Mẫn Nghi còn chưa kịp phản ứng, choáng váng, lưng va vào tường.
Cô ấy bị đau cau mày, ngước mắt lên, liền nhìn thấy Lục Đình Chiêu đang tiến đến gần, hai tay đặt ở hai bên đầu mình, đôi mắt đen láy trong trẻo lạ thường.
Cậu ấy sát lại rất gần, có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm bạc hà trong veo trên người. Cậu ấy vốn đã rất đẹp trai, nhưng bây giờ ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống gương mặt, càng làm cho nét mặt thêm anh tuấn.
Trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.
Cô ấy chớp mắt, hít một hơi thật sâu, để bản thân tỉnh táo lại, sau đó mở miệng hỏi: "Lục Đình Chiêu, ý anh là gì đây?"
Lục Đình Chiêu hơi nhưởng mày kiếm, khỏe môi hơi cong lên: "Cô nghĩ xem tôi có ý gì?"
“Tôi... tôi làm sao biết ý anh là gì?” Lê Mẫn Nghi cáu kỉnh nhìn cậu ấy. "Cô vừa cùng anh hai tôi trò chuyện rất vui vẻ."
Cuộc trò chuyện của Lục Đình Chiêu đột nhiên chuyển hướng, Lê Mẫn Nghi sững sờ, lập tức oán giận lại không hề tỏ ra yếu thế: "Không phải anh cũng cùng Minh Tiểu Tiểu chơi đùa rất vui vẻ sao?"
Nghe vậy, Lục Đình Chiêu không khỏi nở nụ cười: "Cô Mẫn Nghi, Tiểu Tiểu là em gái tôi. Tôi cùng cô ấy chơi đùa vui vẻ, có chuyện gì sao?"
"Em gái?” Lê Mẫn Nghi cười giễu cợt: “Anh thật sự coi người ta như em gái sao?
“Chứ không thì sao?” Lục Đình Chiêu hỏi ngược lại.
Lê Mẫn Nghi im lặng một lúc, sau đó nhàn nhạt nói: "Hai người không có quan hệ huyết thống"
Lục Đình Chiêu là một người thông minh, liền hiểu ý cô ấy ngay.
"Cô sợ tôi nảy sinh tình cảm ngoài tình anh em với cô ấy sao?"
Lê Mẫn Nghi quay mặt đi, cắn môi im lặng.
Lục Đình Chiêu cúi đầu cười lên tiếng: "Tôi sẽ không thích Tiểu Tiểu."
Lời nói của cậu ấy giống như lời cam đoan với cô ấy. Cô ấy quay mặt lại, ánh mắt hơi kinh ngạc dừng lại trên gương mặt cậu ấy.
Như sợ cô không tin, cậu ấy lặp lại lần nữa: "Tôi sẽ không thích Tiểu Tiểu." Không phải cậu ấy không thích cô ấy sao? Vậy tại sao lại nói những lời như vậy với cô ấy?
Chẳng lẽ cậu ấy không biết cô ấy sẽ hiểu lầm sao?
Trong hành lang vắng lặng. Hai người họ nhìn nhau, trong một lát không nói lời nào.
Qua một lúc lâu, Lê Mẫn Nghi mới nhẹ giọng hỏi: "Lục Đình Chiêu, anh có thích tôi không?"
Lục Đình Chiêu nhất thời sững sờ, sau đó nhếch môi: "Thích."
Cậu ấy trả lời quá nhanh, không nghĩ ngợi gì, khiến người ta không cảm nhận được chút cảm giác chân thực.
Lê Mẫn Nghi lại hỏi: "Có phải kiểu thích giữa nam và nữ không?" Lục Đình Chiêu suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi ngược lại: "Cô thấy sao?"
“Tôi không biết.” Lê Mẫn Nghi trả lời rất thản nhiên, nhưng những lời tiếp theo của cô ấy làm cho Lục Đình Chiêu kinh ngạc.
"Nhưng... tôi có thể kiểm tra xem anh có thích tôi hay không."
Kiểm tra? Lục Đình Chiêu cau mày, chưa kịp suy nghĩ, môi cậu ấy bỗng nóng bừng.
Phải... Cô ấy đã hôn cậu ấy.
Đôi mắt đen đầy ngạc nhiên, cậu ấy buông mắt nhìn vào đôi đồng tử trong veo của cô đầy vẻ hoài nghi.
Mặc dù hai người đã từng hôn nhau trước đó nhưng đều được thực hiện dưới những tình huống đặc biệt, không phải nụ hôn thật lòng.
Khi đôi môi mềm mại của cô ấy áp vào môi mình, Lục Đình Chiêu cảm thấy rung động trong tim.
Đây là cảm giác chưa từng có trước đây.
Đầu lưỡi của cô ấy chạm vào bên trong môi cậu ấy, hỗn loạn không theo trình tự quy tắc.
Một nụ cười nho nhỏ hiện lên trong đôi mắt đen của cậu ấy, cô ấy không lưu loát vốn không biết hôn thế nào.
Cô ấy vốn đã rất ngượng ngùng khi chủ động hôn cậu ấy, khi nhìn thấy nụ cười trong mắt cậu ấy, Lê Mẫn Nghi không khỏi có chút khó chịu, đẩy cậu ấy ra, giọng điệu giận dữ nói nói: "Lục Đình Chiêu, anh quá đáng ghét!"
Dáng vẻ tức giận của cô ấy hiện vẻ hờn dỗi.
Rung động lòng người!
Một tia sáng mờ ảo lóe lên trong mắt, cậu ấy vươn cánh tay dài ôm kéo cô ấy vào lòng, kèm theo lời nói: "Ngốc thật, thế này mới là hôn thật, tôi dạy cô", môi cậu ấy chạm vào đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô ấy.
Con người đột nhiên mở to, Lê Mẫn Nghi không ngờ rằng cậu ấy sẽ hôn cô ấy.
Đầu tiên, cậu ấy nhẹ nhàng hôn lên và ngậm lấy môi cô ấy, hết sức dịu dàng.
Trái tim Lê Mẫn Nghi đập rộn ràng, hai tay bứt rứt chỉ có thể đặt lên tấm lưng dày rộng của cậu ấy, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Lục Đình Chiêu không hề thỏa mãn, đầu lưỡi nóng bỏng mở hàm răng của cô ấy và lái thẳng vào.
Trong chốc lát, hơi thở của cậu ấy tràn ngập mọi giác quan của cô ấy.
Đầu ngón tay không khỏi cong lên, cô ấy uống nhiều rượu vốn không say, lại vì một nụ hôn của cậu ấy làm cho say.
Đầu óc miên man như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, chỉ có thể trôi nổi theo sóng biển, hoàn toàn mất phương hướng. Triệu Thanh Bích bị khởi tố vì tội giả
mạo tài liệu và rắp tâm giết người.
Tuy nhiên, Triệu Thanh Bích kháng cự, không chịu nhận tội và khăng khăng rằng văn bản chuyển nhượng quyền cổ phần được lập và ký bởi Đường Quốc Thành khi ông ta vẫn còn khỏe mạnh. Về việc rắp tâm giết người, bà ta biện bạch rằng người trong video không phải là bà ta.
Ngoài việc không nhận tội, bà ta cũng không hợp tác với điều tra của cảnh sát khiến vụ án đi vào bế tắc.
Hơn nữa, Triệu Thanh Bích ở trong trại tạm giam một thời gian, đã được tại ngoại.
Khi biết tin này, Đường Nhã Phương vô cùng sốc.
Khi Triệu Thanh Bích bị đưa đến trại tạm giam, Đường Nhã Phương đã không có ý định để bà ta ra ngoài, nhưng bà ta đã bất ngờ ra ngoài.
Nói là cơ thể không khỏe cần nằm viện điều trị, vì vậy cảnh sát cũng chỉ có thể đồng ý cho bà ấy xin tại ngoại trong thời gian chờ xét xử.
"Bên phía bệnh viện đưa ra kết quả kiểm tra là ung thư vú."
Ngô Tư Lăng đã báo cáo tình hình mới nhất cho Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương nghe xong, vô cùng kinh ngạc trợn to hai mắt: "Ung thư vú?"
Người khác cô không rõ, nhưng Triệu Thanh Bích thì cô vô cùng biết rõ. Một người như bà ta, hàng năm đều kiểm tra sức khỏe cũng không có gì khác thường, làm sao đột nhiên bị ung thư vú?
Trừ khi Triệu Thanh Bích vẫn luôn che giấu tình trạng sức khỏe.
Đường Nhã Phương nhíu mày suy nghĩ một lát, mới hỏi: "Tư Lăng, có khả năng Triệu Thanh Bích và bệnh viện đã đi bắt tay nhau hay không?"
Bệnh viện tạo kết quả giả, nói Triệu Thanh Bích bị ung thư vú, để Triệu Thanh Bích có lý do chối bỏ trách nhiệm.
“Không loại trừ khả năng này.” Ngô Tư Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta có thể xin cảnh sát kiểm tra lại, tìm một bệnh viện chúng ta hiểu rõ.”
"Không được." Đường Nhã Phương lắc đầu từ chối đề nghị của anh ta: "Có
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.