Chương 149: Tôi nổi điên lên, cô không chịu nổi
Tâm Như
28/10/2021
Trước khi đi làm Đường Nhã Phương gọi điện thoại cho Tổng An Nhi để nói
rằng tiện đường nên sẽ đón cô ấy luôn, nhưng gọi mấy lần đều không thể
liên lạc được.
Trong lòng lại bắt đầu lo lắng sợ An Nhi sẽ làm chuyện điên rồi.
Nghĩ một chút, cô mở máy gọi điện thoại cho Lương Phi Mạc.
"Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...
Làm sao cùng lúc lại không thể gọi cho cả hai người?
Lục Đình Vỹ đi từ trên tầng xuống, thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại ngẩn người, nhíu nhíu mày, đi qua, nhẹ giọng hỏi: “Sao rồi?”
Nghe tiếng, Đường Nhã Phương ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Không gọi được cho cả Phi Mạc và An Nhi.”
“Không gọi được cho cả hai sao” Làm sao có thể trùng hợp đến mức không gọi được cho cả hai người?
“Ừm.” Đường Nhã Phương gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ lo âu, “Em sợ An Nhi sẽ làm chuyện gì đó ngu ngốc."
“Cô ấy không yếu ớt vậy đâu.” Lục Đình Vỹ cười một cái trấn an cô: “Em cứ đi làm trước đi, anh để Ngô Tư Lăng đến nhà của Phi Mạc xem một chút, có lẽ tối qua Phi Mạc không yên tâm nên đưa cô ấy về nhà”
Đường Nhã Phương nghĩ nghĩ thấy chuyện này cũng có thể xảy ra, thế là gật đầu: Được rồi. Vậy anh bảo Ngô Tư Lăng đến nhanh một chút.”
“Được rồi.” Lục Đình Vỹ cưng chiều xoa đầu cô.
Đến bộ phận truyền thông, Đường Nhã Phương liếc mắt đã thấy Tổng An Nhi ngồi ở vị trí của mình.
Cô ngạc nhiên một chút, lập tức đi qua.
“An Nhi. Cô lên tiếng gọi."
Tống An Nhi đang ngần người nhìn máy tình nghe thấy tiếng gọi mình lập tức hoàn hồn, quay đầu lại nhìn thấy Đường Nhã Phương, hốc mắt ngay lập tức đỏ lên.
“Nhã Phương” Giọng nói có chút nghẹn ngào.
Đường Nhã Phương nắm chặt tay cô, ôn nhu nói: “Không sao, không có chuyện gì nữa rồi.
Nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt mỏi mệt, Đường Nhã Phương rất đau lòng.
“Sao không xin nghỉ ở nhà một hôm?”
Tống An Nhi cố nở một nụ cười yếu ớt: “Tớ không sao”
“Nhưng mà.… Đường Nhã Phương vẫn còn muốn nói gì đó đã thấy cô khẽ lắc đầu.
“Được rồi, nếu có chuyện gì cần thì cứ gọi cho tớ.” Đường Nhã Phương dặn dò.
"Ừm."
Đường Nhã Phương nói nốt câu cuối mới quay lại vị trí của mình.
Cảm thấy phẫn uất không yên thay cho An Nhi, cô gọi cho Lê Mẫn Nghi, hai người hẹn nhau buổi chiều cùng đến bệnh viện gặp Dương Y Thanh.
Lúc đầu chuyện của ba An mẹ An còn chưa giải quyết được, không muốn làm ầm lên với Dương Y Thanh, nhưng bây giờ loại khốn nạn này tự đưa mình đến cửa, các cô sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế?
“Trời ạ!”
Đột nhiên một tiếng hét sợ hãi lanh lảnh vang lên, Đường Nhã Phương vội vàng nhìn theo tiếng hét, chỉ thấy Lê Bích Nguyệt đứng bên cạnh bàn của An Nhi, vẻ mặt không thể tin nổi.
Ngay sau đó giọng nói lanh lảnh của Lê Bích Nguyệt vang lên lần nữa.
“Tống An Nhi, cô còn mặc lại quần áo hôm qua sao. Hôm qua cô không phải qua đêm bên ngoài với đàn ông sau đó không kịp thay quần áo đã đi làm chứ?”
Lời nói của Lê Bích Nguyệt lúc này, ánh mắt cố ý như vô tình liếc về phía Đường Nhã Phương ngồi cách đó không xa.
Với tính cách của Đường Nhã Phương, thấy bạn tốt bị bắt nạt chắc chắn sẽ ra mặt thay bạn mình.
"Lê Bích Nguyệt, sáng nay cô chưa đánh răng sao? Sao miệng thổi như vậy?”
Tống An Nhi cũng không phải kiểu người để cho người khác bắt nạt mình, không có chút yếu thế nào chế giễu lại.
“Cô.” Lê Bích Nguyệt tức giận đến mức phải quay về, khóe mắt liếc qua người đang nhìn về phía này, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia sáng lạnh lẽo.
“Đúng là vật họp theo loài, người họp theo bầy. Người như thế nào thì sẽ có bạn như thế.” Lê Bích Nguyệt cố ý nâng cao giọng, mỗi câu chữ đều nhằm vào đúng vào ai đó.
"Phó quản lý Nguyệt hôm nay nói lời này đúng quá”
Đường Nhã Phương đi đến trước mặt Lê Bích Nguyệt, nhìn cô ta giương môi cười một tiếng: “Tôi thấy thường ngày những người vây quanh phó quản lý Nguyệt cũng giống như phó quản lý Nguyệt vậy, đều không biết trời cao đất dày, đều rất ảo tưởng sức mạnh, mơ mộng leo lên cành cao, gả vào nhà giàu.”
Đường Nhã Phương vừa cười vừa nói những lời này, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn không có ý cười, lạnh lẽo như sương giá tháng mười hai.
Những người bình thường chơi cùng với Lê Bích Nguyệt nghe được như thế ngay lập tức xù lông vì bị nói trúng tim đen.
Từng bước từng bước đi đến trước mặt Đường Nhã Phương.
“Đường Nhã Phương, cô có ý gì?”
"Đường Nhã Phương, cô đừng tưởng rằng được chủ tịch coi trọng thì có quyền lên mặt!”
“Cũng không biết ai thương nhớ chồng sắp cưới của chị gái mình, lại còn có mặt mũi nói người khác không biết trời cao đất dày, thế giới này.
"..."
Nghe mấy người cứ tôi một câu cô một câu, Đường Nhã Phương từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười, chưa hề tắt.
“Các cô.”
Khác với Đường Nhã Phương bình tĩnh, Tống An Nhi lại tức giận đến mức không nói được gì.
Đường Nhã Phương đưa tay vỗ vỗ vai cô, để cô bình tĩnh đừng vội vàng.
Thấy Nhã Phương bình tĩnh như thế, lửa giận trong lòng Tổng An Nhi cũng từ từ lắng xuống.
Bởi vì cô biết chắc chắn Nhã Phương sẽ không buông tha cho mấy người lắm mồm kia.
Quả nhiên, chỉ thấy Đường Nhã Phương cầm chén trà trên bàn lên, vung tay, nước trong chán bắn hết về phía đám Lê Bích Nguyệt đang nói không ngừng.
"A!"
Chỉ một giây, trong văn phòng vang lên một loạt tiếng hét chói tai.
“Đáng tiếc chỉ là chén trà chứ không phải chậu rửa mặt.”
Đường Nhã Phương nhìn chén trà trong tay luyến tiếc nhếch môi.
“Nhưng đó là nước tôi vừa rót đó."
Tổng An Nhi nhìn thấy đám phụ nữ kia hoảng hốt, mặc dù rất thoải mái nhưng cô cũng sợ làm bỏng người ta, nếu vậy thì chắc chắn đám kia sẽ cắn chặt lấy Nhã Phương không nhả.
“Yên tâm đi. Chỉ vậy nước như thế cũng không làm bỏng được, cùng lắm chỉ là đỏ lên mà thôi.”
Đường Nhã Phương nói đầy hời hợt, khóe miệng Tống An Nhi kéo ra, con bé này sau khi hẹn hò với tổng giám đốc Vỹ, làm mấy chuyện hung ác đều vừa nhanh vừa chuẩn, không nương tay chút nào, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
“Đường Nhã Phương, cô bị điên sao?” Lê Bích Nguyệt tức giận hồn hển chỉ vào mặt Đường Nhã Phương mång.
Lê Bích Nguyệt bởi vì đứng đầu tiên cho nên hầu hết nước đều hắt lên tay cô ta, da trên cánh tay đỏ lên.
Cho nên, cô ta tức giận đến mức muốn xé xác Đường Nhã Phương.
“Cô cũng thấy rồi, tôi có một bệnh, là bệnh điên lên rồi thì không nghĩ đến hậu quả, cô không chịu nổi đâu.”
Đường Nhã Phương cong môi cười lạnh: “Lê Bích Nguyệt, cô tốt nhất đừng bắt nạt An Nhi, nếu không thì.”
Tiến lên một bước lại gần Lê Bích Nguyệt, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được nói: “Tôi sẽ không tha cho cô.”
Nói xong cô lạnh lùng liếc nhìn Lê Bích Nguyệt, sau đó quay người kéo tay Tống An Nhi đi.
Thấy Lê Na đứng ở cửa phòng làm việc của mình, Đường Nhã Phương lôi Tống An Nhi đi đến.
Trong lòng lại bắt đầu lo lắng sợ An Nhi sẽ làm chuyện điên rồi.
Nghĩ một chút, cô mở máy gọi điện thoại cho Lương Phi Mạc.
"Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...
Làm sao cùng lúc lại không thể gọi cho cả hai người?
Lục Đình Vỹ đi từ trên tầng xuống, thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại ngẩn người, nhíu nhíu mày, đi qua, nhẹ giọng hỏi: “Sao rồi?”
Nghe tiếng, Đường Nhã Phương ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Không gọi được cho cả Phi Mạc và An Nhi.”
“Không gọi được cho cả hai sao” Làm sao có thể trùng hợp đến mức không gọi được cho cả hai người?
“Ừm.” Đường Nhã Phương gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ lo âu, “Em sợ An Nhi sẽ làm chuyện gì đó ngu ngốc."
“Cô ấy không yếu ớt vậy đâu.” Lục Đình Vỹ cười một cái trấn an cô: “Em cứ đi làm trước đi, anh để Ngô Tư Lăng đến nhà của Phi Mạc xem một chút, có lẽ tối qua Phi Mạc không yên tâm nên đưa cô ấy về nhà”
Đường Nhã Phương nghĩ nghĩ thấy chuyện này cũng có thể xảy ra, thế là gật đầu: Được rồi. Vậy anh bảo Ngô Tư Lăng đến nhanh một chút.”
“Được rồi.” Lục Đình Vỹ cưng chiều xoa đầu cô.
Đến bộ phận truyền thông, Đường Nhã Phương liếc mắt đã thấy Tổng An Nhi ngồi ở vị trí của mình.
Cô ngạc nhiên một chút, lập tức đi qua.
“An Nhi. Cô lên tiếng gọi."
Tống An Nhi đang ngần người nhìn máy tình nghe thấy tiếng gọi mình lập tức hoàn hồn, quay đầu lại nhìn thấy Đường Nhã Phương, hốc mắt ngay lập tức đỏ lên.
“Nhã Phương” Giọng nói có chút nghẹn ngào.
Đường Nhã Phương nắm chặt tay cô, ôn nhu nói: “Không sao, không có chuyện gì nữa rồi.
Nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt mỏi mệt, Đường Nhã Phương rất đau lòng.
“Sao không xin nghỉ ở nhà một hôm?”
Tống An Nhi cố nở một nụ cười yếu ớt: “Tớ không sao”
“Nhưng mà.… Đường Nhã Phương vẫn còn muốn nói gì đó đã thấy cô khẽ lắc đầu.
“Được rồi, nếu có chuyện gì cần thì cứ gọi cho tớ.” Đường Nhã Phương dặn dò.
"Ừm."
Đường Nhã Phương nói nốt câu cuối mới quay lại vị trí của mình.
Cảm thấy phẫn uất không yên thay cho An Nhi, cô gọi cho Lê Mẫn Nghi, hai người hẹn nhau buổi chiều cùng đến bệnh viện gặp Dương Y Thanh.
Lúc đầu chuyện của ba An mẹ An còn chưa giải quyết được, không muốn làm ầm lên với Dương Y Thanh, nhưng bây giờ loại khốn nạn này tự đưa mình đến cửa, các cô sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế?
“Trời ạ!”
Đột nhiên một tiếng hét sợ hãi lanh lảnh vang lên, Đường Nhã Phương vội vàng nhìn theo tiếng hét, chỉ thấy Lê Bích Nguyệt đứng bên cạnh bàn của An Nhi, vẻ mặt không thể tin nổi.
Ngay sau đó giọng nói lanh lảnh của Lê Bích Nguyệt vang lên lần nữa.
“Tống An Nhi, cô còn mặc lại quần áo hôm qua sao. Hôm qua cô không phải qua đêm bên ngoài với đàn ông sau đó không kịp thay quần áo đã đi làm chứ?”
Lời nói của Lê Bích Nguyệt lúc này, ánh mắt cố ý như vô tình liếc về phía Đường Nhã Phương ngồi cách đó không xa.
Với tính cách của Đường Nhã Phương, thấy bạn tốt bị bắt nạt chắc chắn sẽ ra mặt thay bạn mình.
"Lê Bích Nguyệt, sáng nay cô chưa đánh răng sao? Sao miệng thổi như vậy?”
Tống An Nhi cũng không phải kiểu người để cho người khác bắt nạt mình, không có chút yếu thế nào chế giễu lại.
“Cô.” Lê Bích Nguyệt tức giận đến mức phải quay về, khóe mắt liếc qua người đang nhìn về phía này, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia sáng lạnh lẽo.
“Đúng là vật họp theo loài, người họp theo bầy. Người như thế nào thì sẽ có bạn như thế.” Lê Bích Nguyệt cố ý nâng cao giọng, mỗi câu chữ đều nhằm vào đúng vào ai đó.
"Phó quản lý Nguyệt hôm nay nói lời này đúng quá”
Đường Nhã Phương đi đến trước mặt Lê Bích Nguyệt, nhìn cô ta giương môi cười một tiếng: “Tôi thấy thường ngày những người vây quanh phó quản lý Nguyệt cũng giống như phó quản lý Nguyệt vậy, đều không biết trời cao đất dày, đều rất ảo tưởng sức mạnh, mơ mộng leo lên cành cao, gả vào nhà giàu.”
Đường Nhã Phương vừa cười vừa nói những lời này, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn không có ý cười, lạnh lẽo như sương giá tháng mười hai.
Những người bình thường chơi cùng với Lê Bích Nguyệt nghe được như thế ngay lập tức xù lông vì bị nói trúng tim đen.
Từng bước từng bước đi đến trước mặt Đường Nhã Phương.
“Đường Nhã Phương, cô có ý gì?”
"Đường Nhã Phương, cô đừng tưởng rằng được chủ tịch coi trọng thì có quyền lên mặt!”
“Cũng không biết ai thương nhớ chồng sắp cưới của chị gái mình, lại còn có mặt mũi nói người khác không biết trời cao đất dày, thế giới này.
"..."
Nghe mấy người cứ tôi một câu cô một câu, Đường Nhã Phương từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười, chưa hề tắt.
“Các cô.”
Khác với Đường Nhã Phương bình tĩnh, Tống An Nhi lại tức giận đến mức không nói được gì.
Đường Nhã Phương đưa tay vỗ vỗ vai cô, để cô bình tĩnh đừng vội vàng.
Thấy Nhã Phương bình tĩnh như thế, lửa giận trong lòng Tổng An Nhi cũng từ từ lắng xuống.
Bởi vì cô biết chắc chắn Nhã Phương sẽ không buông tha cho mấy người lắm mồm kia.
Quả nhiên, chỉ thấy Đường Nhã Phương cầm chén trà trên bàn lên, vung tay, nước trong chán bắn hết về phía đám Lê Bích Nguyệt đang nói không ngừng.
"A!"
Chỉ một giây, trong văn phòng vang lên một loạt tiếng hét chói tai.
“Đáng tiếc chỉ là chén trà chứ không phải chậu rửa mặt.”
Đường Nhã Phương nhìn chén trà trong tay luyến tiếc nhếch môi.
“Nhưng đó là nước tôi vừa rót đó."
Tổng An Nhi nhìn thấy đám phụ nữ kia hoảng hốt, mặc dù rất thoải mái nhưng cô cũng sợ làm bỏng người ta, nếu vậy thì chắc chắn đám kia sẽ cắn chặt lấy Nhã Phương không nhả.
“Yên tâm đi. Chỉ vậy nước như thế cũng không làm bỏng được, cùng lắm chỉ là đỏ lên mà thôi.”
Đường Nhã Phương nói đầy hời hợt, khóe miệng Tống An Nhi kéo ra, con bé này sau khi hẹn hò với tổng giám đốc Vỹ, làm mấy chuyện hung ác đều vừa nhanh vừa chuẩn, không nương tay chút nào, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
“Đường Nhã Phương, cô bị điên sao?” Lê Bích Nguyệt tức giận hồn hển chỉ vào mặt Đường Nhã Phương mång.
Lê Bích Nguyệt bởi vì đứng đầu tiên cho nên hầu hết nước đều hắt lên tay cô ta, da trên cánh tay đỏ lên.
Cho nên, cô ta tức giận đến mức muốn xé xác Đường Nhã Phương.
“Cô cũng thấy rồi, tôi có một bệnh, là bệnh điên lên rồi thì không nghĩ đến hậu quả, cô không chịu nổi đâu.”
Đường Nhã Phương cong môi cười lạnh: “Lê Bích Nguyệt, cô tốt nhất đừng bắt nạt An Nhi, nếu không thì.”
Tiến lên một bước lại gần Lê Bích Nguyệt, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được nói: “Tôi sẽ không tha cho cô.”
Nói xong cô lạnh lùng liếc nhìn Lê Bích Nguyệt, sau đó quay người kéo tay Tống An Nhi đi.
Thấy Lê Na đứng ở cửa phòng làm việc của mình, Đường Nhã Phương lôi Tống An Nhi đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.