Chương 36: Anh trai nhỏ
Lettitia
01/03/2023
Mặc Âu nghĩ đến người đó liền nở nụ cười chúm chím e lệ: "Chưa ai có thể thay đổi ý định muốn cưới anh trai nhỏ của tôi"
Hàn Thiên Nhược lẩm bẩm: "Anh trai nhỏ..." Theo linh tính mách bảo cho anh biết rằng, ''anh trai nhỏ'' này chỉ là biệt danh chứ không phải mối quan hệ ruột thịt.
Vương Gia Vỹ cảm nhận được bầu không khí trong thang máy đột ngột giảm tốc không phanh, nồng nặc mùi giấm chua lè. Anh cũng không phải kẻ ngu mà không biết áp suất này từ đâu mà ra. Nãy giờ nghe hai người nói chuyện thì anh cảm thấy có chút ngạc nhiên. Trên đời này còn chưa có người phụ nữ nào từ chối lời ngỏ ý từ Hàn Thiên Nhược đâu. Mặc dù anh chưa thấy ông chủ nhà anh tán gái bao giờ. Vậy mà cô gái này thì hay rồi. Không những không biết ông chủ đang thích cô, cố gắng làm cho cô hiểu được anh có tình cảm với cô, mà còn cả gan dám nói có người đàn ông khác xuất sắc hơn ông chủ nhà anh khiến cô muốn cưới người ta hơn. Đúng là tức đến phụt máu. Anh cũng không tin Hàn Thiên Nhược sẽ chịu đựng lời nói này của cô.
Quả nhiên, có một giọng nói trầm thấp đầy vẻ uy hiếp vang lên: "Anh ta tốt hơn anh sao?"
Mặc Âu đăm chiêu nói: "Nếu nói tốt hơn anh thì cũng không đúng lắm! Anh ấy tuy đẹp nhưng không đẹp đến mức yêu nghiệt như anh. Nhưng anh ấy chỉ không bằng anh điểm đó mà thôi. Còn lại đều tuyệt vời hết. Haizz! Lại nhớ anh ấy rồi"
Hàn Thiên Nhược siết chặt thân hình cô vào người, một nỗi lo sợ, bất an dâng lên khi nhìn vào mắt cô. Anh thấy trong đó như dải ngân hà vậy. Tiếc là dải ngân hà chỉ phát sáng khi nhắc về người đó, chứ không phải là anh.
Hàn Thiên Nhược sắc mặt âm trầm gặng hỏi: "Anh ta không ở cùng em sao?"
Mặc Âu lắc nhẹ đầu, buồn rầu nói: "Anh ấy hiện tại đang làm việc ngoài nước. Thỉnh thoảng tôi mới ra thăm anh ấy được''
Hàn Thiên Nhược nghe thấy lời Mặc Âu nói, đôi mắt nhất thời sáng lên như thấy được một tia hi vọng ở cuối đường hầm. Anh vẫn còn cơ hội. Dù nhỏ nhưng bằng mọi giá anh sẽ khiến cô bỏ qua tất cả mà chầm chậm yêu anh. Anh sẽ làm mọi cách để cô hiểu được trong trái tim anh chỉ có một mình cô, luôn đứng ở phía sau bảo vệ, che chở và dung túng cho cô.
''Ting'' cửa thang máy bật mở, Hàn Thiên Nhược hạ cánh tay xuống cho Mặc Âu đứng dậy đi lại. Nhưng hai tay của Mặc Âu đã nhanh nhẹn ôm chật lấy cổ của Hàn Thiên Nhược. Hàn Thiên Nhược khó hiểu nhưng vẫn giữ nguyên động tác hỏi: "Sao thế?"
Mặc Âu tự nhiên cọ cọ mặt mình vào ngực của Hàn Thiên Nhược nhắm mắt lẩm bẩm nói: "Chơi với bọn họ xong giờ tôi buồn ngủ"
Hàn Thiên Nhược thấy hành động của Mặc Âu như mèo nhỏ thì khẽ cười: "Được"
Nói xong anh quay sang tỏ ý nói Trương Gia Vỹ đi lấy xe. Cũng may cô không đi xe. Lại nghĩ đến chuyện Mặc Âu ngồi trên xe của người đàn ông khác thì cảm thấy bực mình không thôi.
Trương Gia Vỹ lấy xe ra, chủ động mở cửa xe cho Hàn Thiên Nhược. Hàn Thiên Nhược ôm cô ngồi vào ghế sau trước rồi mới ngồi vào. Sau khi ổn định chỗ ngồi cho Mặc Âu dựa trên vai anh, Hàn Thiên Nhược mới quay lên mở chất giọng lạnh băng: "Xử lí gọn gẽ hai người bọn họ, đặc biệt là gã nam nhân kia''
Trương Gia Vỹ lấy tay lau mồ hôi trên trán đáp: "Vâng". Một giây mặc niệm cho người đàn ông xấu số.
Nói xong, Hàn Thiên Nhược ngoảnh sang nhìn Mặc Âu. Thấy cô nhúc nhích khó chịu, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, kéo đầu áp sát vào lồng ngực đang đập loạn nhịp của anh vì tư thế thân mật này. Anh rất thích tư thế này, mỗi lúc đều có thể ở gần cô, nghe được hơi thở đều đặn, cùng mùi hương thơm mát của cô.
Trương Gia Vỹ nhìn qua kính chiếu hậu thấy một màn này, khóe môi giật giật. Ông chủ nhà anh đây là đang lợi dụng người ta trong lúc họ gặp tình cảnh khó khăn đây mà.
Mặc Âu trong mơ thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế mềm mại, đầu dựa vào một con gấu bông to lớn. Cô thích thú ôm chặt lấy con gấu bông mãi không rời. Aiii! Con gấu này sao ấm quá đi.
Thực tế, Hàn Thiên Nhược đang nhắm mắt dưỡng thần lại thấy eo mình bị một vòng tay ôm chặt lấy truyền qua tất cả sự an tâm. Anh mở mắt, thấy Mặc Âu đang dang hai tay ôm chặt vào mình thì hơi bất ngờ rồi chuyển sang vui vẻ. Anh đưa bàn tay thon dài của mình lên vuốt ve mái tóc của Mặc Âu thể hiện sự cưng chiều cùng sủng ái đến cực hạn.
Trương Gia Vỹ dừng xe ở biệt thự Thịnh Thế theo lời của Hàn Thiên Nhược. Bây giờ anh mới hiểu ra đây chính là nhà của cô gái đang ngoan ngoãn cuộn tròn nằm trong lồng ngực của ông chủ. Hèn gì anh thấy phong cách này giống như giành cho phụ nữ thì thích hợp hơn. Cơ mà biệt thự Thịnh Thế này theo anh được biết thì chưa chắc người giàu sang, quyền quý đã mua được mà còn phải cần rất nhiều yếu tố khác. Có lẽ ông chủ anh cũng đã biết người phụ nữ này không phải chỉ đơn giản là người không có thế lực chống lưng hay thực lực thật sự...
Hàn Thiên Nhược lẩm bẩm: "Anh trai nhỏ..." Theo linh tính mách bảo cho anh biết rằng, ''anh trai nhỏ'' này chỉ là biệt danh chứ không phải mối quan hệ ruột thịt.
Vương Gia Vỹ cảm nhận được bầu không khí trong thang máy đột ngột giảm tốc không phanh, nồng nặc mùi giấm chua lè. Anh cũng không phải kẻ ngu mà không biết áp suất này từ đâu mà ra. Nãy giờ nghe hai người nói chuyện thì anh cảm thấy có chút ngạc nhiên. Trên đời này còn chưa có người phụ nữ nào từ chối lời ngỏ ý từ Hàn Thiên Nhược đâu. Mặc dù anh chưa thấy ông chủ nhà anh tán gái bao giờ. Vậy mà cô gái này thì hay rồi. Không những không biết ông chủ đang thích cô, cố gắng làm cho cô hiểu được anh có tình cảm với cô, mà còn cả gan dám nói có người đàn ông khác xuất sắc hơn ông chủ nhà anh khiến cô muốn cưới người ta hơn. Đúng là tức đến phụt máu. Anh cũng không tin Hàn Thiên Nhược sẽ chịu đựng lời nói này của cô.
Quả nhiên, có một giọng nói trầm thấp đầy vẻ uy hiếp vang lên: "Anh ta tốt hơn anh sao?"
Mặc Âu đăm chiêu nói: "Nếu nói tốt hơn anh thì cũng không đúng lắm! Anh ấy tuy đẹp nhưng không đẹp đến mức yêu nghiệt như anh. Nhưng anh ấy chỉ không bằng anh điểm đó mà thôi. Còn lại đều tuyệt vời hết. Haizz! Lại nhớ anh ấy rồi"
Hàn Thiên Nhược siết chặt thân hình cô vào người, một nỗi lo sợ, bất an dâng lên khi nhìn vào mắt cô. Anh thấy trong đó như dải ngân hà vậy. Tiếc là dải ngân hà chỉ phát sáng khi nhắc về người đó, chứ không phải là anh.
Hàn Thiên Nhược sắc mặt âm trầm gặng hỏi: "Anh ta không ở cùng em sao?"
Mặc Âu lắc nhẹ đầu, buồn rầu nói: "Anh ấy hiện tại đang làm việc ngoài nước. Thỉnh thoảng tôi mới ra thăm anh ấy được''
Hàn Thiên Nhược nghe thấy lời Mặc Âu nói, đôi mắt nhất thời sáng lên như thấy được một tia hi vọng ở cuối đường hầm. Anh vẫn còn cơ hội. Dù nhỏ nhưng bằng mọi giá anh sẽ khiến cô bỏ qua tất cả mà chầm chậm yêu anh. Anh sẽ làm mọi cách để cô hiểu được trong trái tim anh chỉ có một mình cô, luôn đứng ở phía sau bảo vệ, che chở và dung túng cho cô.
''Ting'' cửa thang máy bật mở, Hàn Thiên Nhược hạ cánh tay xuống cho Mặc Âu đứng dậy đi lại. Nhưng hai tay của Mặc Âu đã nhanh nhẹn ôm chật lấy cổ của Hàn Thiên Nhược. Hàn Thiên Nhược khó hiểu nhưng vẫn giữ nguyên động tác hỏi: "Sao thế?"
Mặc Âu tự nhiên cọ cọ mặt mình vào ngực của Hàn Thiên Nhược nhắm mắt lẩm bẩm nói: "Chơi với bọn họ xong giờ tôi buồn ngủ"
Hàn Thiên Nhược thấy hành động của Mặc Âu như mèo nhỏ thì khẽ cười: "Được"
Nói xong anh quay sang tỏ ý nói Trương Gia Vỹ đi lấy xe. Cũng may cô không đi xe. Lại nghĩ đến chuyện Mặc Âu ngồi trên xe của người đàn ông khác thì cảm thấy bực mình không thôi.
Trương Gia Vỹ lấy xe ra, chủ động mở cửa xe cho Hàn Thiên Nhược. Hàn Thiên Nhược ôm cô ngồi vào ghế sau trước rồi mới ngồi vào. Sau khi ổn định chỗ ngồi cho Mặc Âu dựa trên vai anh, Hàn Thiên Nhược mới quay lên mở chất giọng lạnh băng: "Xử lí gọn gẽ hai người bọn họ, đặc biệt là gã nam nhân kia''
Trương Gia Vỹ lấy tay lau mồ hôi trên trán đáp: "Vâng". Một giây mặc niệm cho người đàn ông xấu số.
Nói xong, Hàn Thiên Nhược ngoảnh sang nhìn Mặc Âu. Thấy cô nhúc nhích khó chịu, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, kéo đầu áp sát vào lồng ngực đang đập loạn nhịp của anh vì tư thế thân mật này. Anh rất thích tư thế này, mỗi lúc đều có thể ở gần cô, nghe được hơi thở đều đặn, cùng mùi hương thơm mát của cô.
Trương Gia Vỹ nhìn qua kính chiếu hậu thấy một màn này, khóe môi giật giật. Ông chủ nhà anh đây là đang lợi dụng người ta trong lúc họ gặp tình cảnh khó khăn đây mà.
Mặc Âu trong mơ thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế mềm mại, đầu dựa vào một con gấu bông to lớn. Cô thích thú ôm chặt lấy con gấu bông mãi không rời. Aiii! Con gấu này sao ấm quá đi.
Thực tế, Hàn Thiên Nhược đang nhắm mắt dưỡng thần lại thấy eo mình bị một vòng tay ôm chặt lấy truyền qua tất cả sự an tâm. Anh mở mắt, thấy Mặc Âu đang dang hai tay ôm chặt vào mình thì hơi bất ngờ rồi chuyển sang vui vẻ. Anh đưa bàn tay thon dài của mình lên vuốt ve mái tóc của Mặc Âu thể hiện sự cưng chiều cùng sủng ái đến cực hạn.
Trương Gia Vỹ dừng xe ở biệt thự Thịnh Thế theo lời của Hàn Thiên Nhược. Bây giờ anh mới hiểu ra đây chính là nhà của cô gái đang ngoan ngoãn cuộn tròn nằm trong lồng ngực của ông chủ. Hèn gì anh thấy phong cách này giống như giành cho phụ nữ thì thích hợp hơn. Cơ mà biệt thự Thịnh Thế này theo anh được biết thì chưa chắc người giàu sang, quyền quý đã mua được mà còn phải cần rất nhiều yếu tố khác. Có lẽ ông chủ anh cũng đã biết người phụ nữ này không phải chỉ đơn giản là người không có thế lực chống lưng hay thực lực thật sự...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.