Chương 197: BỊ CHỤP LÉN
Lettitia
04/07/2023
Ngay lúc cô nghe thấy âm thanh tiếng súng vang lên, tim không khỏi đập mạnh
một hồi. Đây không phải là Los Angeles, đây là Trung Quốc, một đất nước
có pháp luật nghiêm trị.
Mặc Âu bỏ qua chuyện lựa đồ ngủ, giữ luôn bộ Âu phục trắng trên người đi thẳng ra khỏi phòng, trên vẻ mặt không dấu được sự hốt hoảng.
Tuy tình cảm quan hệ nam nữ giữa cô và Lăng Cung không còn, nhưng vẫn còn tình cảm huynh đệ cùng vào sinh ra tử. Cô không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.
Hàn Thiên Nhược vốn đang chờ Mặc Âu nên chưa chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ là đôi mắt đang lim dim khép hờ.
Bị tiếng động mở cửa vội vàng của Mặc Âu đánh thức, Hàn Thiên Nhược cũng tỉnh ngủ luôn. Nhìn bộ dạng lo lắng của cô hiện rõ lên trên mặt, anh không khỏi híp mắt hỏi:
“Em có chuyện gì à?”
“Anh ngủ trước đi, lát nữa em về.” Mặc Âu để lại câu đó rồi rời phòng.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Hàn Thiên Nhược với vẻ mặt hoài nghi. Chuyện gì có thể khiến cô lo lắng như vậy?
Rất nhanh phía bên ngoài đã truyền đến tiếng đạp ga lao vun vút ra cổng. Đứng trên ban công nhìn ra xa, thấy cô phóng xe với tốc độ gần như tuyệt đối như thế khiến anh không thể nào an tâm, thậm chí còn có cả cảm giác mất mác kì lạ đang dần nhấn chìm anh.
“Theo sát Mặc Âu.”
“Vâng.”
Hàn Thiên Nhược vẫn đứng ngoài ban công nhìn về hướng chiếc xe vừa rời đi, lúc này chỉ còn một vùng bóng đêm đen đặc.
Xin lỗi em, Âu Nhi!
Anh không cách nào khác ngoài việc cho người theo sát mọi hành tung của em.
Sự đề phòng lẫn chiếm hữu của anh quá bá đạo.
Nhưng tất cả những điều đó được bén rễ bởi vì anh quá sợ mất đi em…
...----------------...
The Poison, nơi tổ chức những cuộc chơi đêm muộn dành cho những người có tiền đến ăn chơi hưởng lạc.
Mặc Âu ném chìa khóa xe cho nhân viên bên cạnh, tiến thẳng vào tòa nhà. Vì hớt hải tới đây nên trên mặt cô không trang điểm, không phấn son màu mè, không váy vóc nửa kín nửa hở như mọi ngày.
Nhìn cô bây giờ cứ trông như nàng thiên thần lạc vào bầy ác quỷ chốn âm ti, không khỏi thu hút ánh mắt nóng bỏng của bao người đàn ông đang đứng nói chuyện ngoài sảnh.
Cô không rảnh rỗi đến mức để mấy chuyện nhảm nhí này lọt vào mắt, đến cửa thang máy nhấn đến tầng cao nhất.
Chưa cần hỏi cũng biết chắc chắn Đại sư huynh của cô sẽ chọn phòng tổng thống. Theo những điều hiểu biết về anh từ trước, cô phát hiện ra anh chưa từng tự bạc đãi bản thân bao giờ cả.
Bản thân sống vui là tốt rồi, cần gì phải rước thêm phiền não khi chú ý đến mọi ánh mắt từ người khác.
Cuộc sống vốn dĩ vận hành rất đơn giản, chỉ là bạn đang cố làm phức tạp hóa nó lên thôi. An an tĩnh tĩnh ngẫm lại một hồi, bạn tự khắc sẽ nhận ra nhiều điều thú vị của cuộc sống.
Cô cũng giống Lăng Cung. Tự bạc đãi bản thân để làm vừa lòng người khác quả thật là một chuyện điên rồ.
Đến trước hai cánh cửa, ngăn cách hai căn phòng tổng thống rộng lớn, Mặc Âu không khỏi nhớ đến cái ngày Hàn Thiên Nhược thuê một dàn "em trai" cho cô.
"Rầm!" Cách cửa bên tay trái Mặc Âu đột ngột bị người khác đạp ra, Đường Trạch từ bên trong chày ào ra mà không để ý đến trước mặt đang có người.
Và thế là hai người đụng nhau. Mà một cái đụng này chính là tư thế Đường Trạch đè Mặc Âu, hai tay anh chống trên sàn, nhưng cả thân hình đã áp sát với thân thể của Mặc Âu.
Mắt to mắt nhỏ trợn trắng nhìn nhau.
Ở khúc ngoặt của sảnh lớn tầng cao nhất, ánh sáng từ chiếc máy ảnh lóe lên, ghi lại khung cảnh ám muội vào trong tấm hình.
"Hai người đang làm cái gì?"
Một giọng nói âm u gắn liền với ánh mắt buốt giá nhìn hai người đang nằm sát lên nhau.
Mặc Âu bỏ qua chuyện lựa đồ ngủ, giữ luôn bộ Âu phục trắng trên người đi thẳng ra khỏi phòng, trên vẻ mặt không dấu được sự hốt hoảng.
Tuy tình cảm quan hệ nam nữ giữa cô và Lăng Cung không còn, nhưng vẫn còn tình cảm huynh đệ cùng vào sinh ra tử. Cô không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.
Hàn Thiên Nhược vốn đang chờ Mặc Âu nên chưa chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ là đôi mắt đang lim dim khép hờ.
Bị tiếng động mở cửa vội vàng của Mặc Âu đánh thức, Hàn Thiên Nhược cũng tỉnh ngủ luôn. Nhìn bộ dạng lo lắng của cô hiện rõ lên trên mặt, anh không khỏi híp mắt hỏi:
“Em có chuyện gì à?”
“Anh ngủ trước đi, lát nữa em về.” Mặc Âu để lại câu đó rồi rời phòng.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Hàn Thiên Nhược với vẻ mặt hoài nghi. Chuyện gì có thể khiến cô lo lắng như vậy?
Rất nhanh phía bên ngoài đã truyền đến tiếng đạp ga lao vun vút ra cổng. Đứng trên ban công nhìn ra xa, thấy cô phóng xe với tốc độ gần như tuyệt đối như thế khiến anh không thể nào an tâm, thậm chí còn có cả cảm giác mất mác kì lạ đang dần nhấn chìm anh.
“Theo sát Mặc Âu.”
“Vâng.”
Hàn Thiên Nhược vẫn đứng ngoài ban công nhìn về hướng chiếc xe vừa rời đi, lúc này chỉ còn một vùng bóng đêm đen đặc.
Xin lỗi em, Âu Nhi!
Anh không cách nào khác ngoài việc cho người theo sát mọi hành tung của em.
Sự đề phòng lẫn chiếm hữu của anh quá bá đạo.
Nhưng tất cả những điều đó được bén rễ bởi vì anh quá sợ mất đi em…
...----------------...
The Poison, nơi tổ chức những cuộc chơi đêm muộn dành cho những người có tiền đến ăn chơi hưởng lạc.
Mặc Âu ném chìa khóa xe cho nhân viên bên cạnh, tiến thẳng vào tòa nhà. Vì hớt hải tới đây nên trên mặt cô không trang điểm, không phấn son màu mè, không váy vóc nửa kín nửa hở như mọi ngày.
Nhìn cô bây giờ cứ trông như nàng thiên thần lạc vào bầy ác quỷ chốn âm ti, không khỏi thu hút ánh mắt nóng bỏng của bao người đàn ông đang đứng nói chuyện ngoài sảnh.
Cô không rảnh rỗi đến mức để mấy chuyện nhảm nhí này lọt vào mắt, đến cửa thang máy nhấn đến tầng cao nhất.
Chưa cần hỏi cũng biết chắc chắn Đại sư huynh của cô sẽ chọn phòng tổng thống. Theo những điều hiểu biết về anh từ trước, cô phát hiện ra anh chưa từng tự bạc đãi bản thân bao giờ cả.
Bản thân sống vui là tốt rồi, cần gì phải rước thêm phiền não khi chú ý đến mọi ánh mắt từ người khác.
Cuộc sống vốn dĩ vận hành rất đơn giản, chỉ là bạn đang cố làm phức tạp hóa nó lên thôi. An an tĩnh tĩnh ngẫm lại một hồi, bạn tự khắc sẽ nhận ra nhiều điều thú vị của cuộc sống.
Cô cũng giống Lăng Cung. Tự bạc đãi bản thân để làm vừa lòng người khác quả thật là một chuyện điên rồ.
Đến trước hai cánh cửa, ngăn cách hai căn phòng tổng thống rộng lớn, Mặc Âu không khỏi nhớ đến cái ngày Hàn Thiên Nhược thuê một dàn "em trai" cho cô.
"Rầm!" Cách cửa bên tay trái Mặc Âu đột ngột bị người khác đạp ra, Đường Trạch từ bên trong chày ào ra mà không để ý đến trước mặt đang có người.
Và thế là hai người đụng nhau. Mà một cái đụng này chính là tư thế Đường Trạch đè Mặc Âu, hai tay anh chống trên sàn, nhưng cả thân hình đã áp sát với thân thể của Mặc Âu.
Mắt to mắt nhỏ trợn trắng nhìn nhau.
Ở khúc ngoặt của sảnh lớn tầng cao nhất, ánh sáng từ chiếc máy ảnh lóe lên, ghi lại khung cảnh ám muội vào trong tấm hình.
"Hai người đang làm cái gì?"
Một giọng nói âm u gắn liền với ánh mắt buốt giá nhìn hai người đang nằm sát lên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.