Chương 122
Lettitia
13/04/2023
Tần Quân run người, vội vàng quỳ xuống cúi đầu: “Là tôi sai! Xin ngài thứ tội”
Chỉ có người đã từng hứng chịu cơn thịnh nộ bộc phát của Hàn Thiên Nhược mới biết hắn có bao nhiêu điên loạn cùng biến thái trong hình thức hành hạ, trừng phạt như thế nào.
Hàn Thiên Nhược hờ hững thu súng, nói với tông giọng chỉ đủ hai người nghe thấy.
“Cử người xuống dưới kia xem xét tình hình đi.”
Tần Quân không dám cãi lệnh, đi làm nhiệm vụ được giao phó. Anh chỉ cử một cô gái phục vụ xuống dưới tìm người. Bởi anh không muốn gây sự chú ý cho mấy vị lão già có hỏa nhãn kim tinh ngoài kia.
…
Màn đấu khẩu còn chưa kết thúc, Lâm Như không thích cách làm của Lâm Bác: “Ba! Sao ba lại muốn quan hệ với con chó đê hèn bần tiện này. Sao ba chắc là nó sẽ không có bệnh truyền nhiễm chứ?”
Lâm Bác nhìn Lâm Như thường ngày thông minh mà hôm nay chắc là mới bị đập đầu nên đầu óc lú lẫn rồi.
“Ai nói với con là ta muốn chơi thân thể ghẻ lở của nó. Giữ nó lại cho mấy lão già đói khát trong kia dùng cũng kiếm được một số tiền không nhỏ đâu”
Cô gái nhỏ vẫn vô tư nhìn đồng hồ, cái thằng oắt con Giang Lục này đi kiểu gì mà lâu thế không biết. Dĩ nhiên, cô không coi hai loài sinh vật biết cử động trước mắt mình là người.
Mà vì cô chỉ hiểu tiếng của loài người cho nên cô cũng không cần phải bắt ép bản thân nghe tiếng của mấy loài vật chỉ biết sủa.
…----------------…
‘‘Thưa tiểu thư! Ngài Tu La cho gọi’’
‘‘Ngài Tu La cho gọi?’’ Lâm Bác nghe tên đôi mắt sáng như sao.
‘‘Vâng! Ngài ấy kêu tôi xuống đây đón tiểu thư lên’’ Nữ nhân viên vừa nói vừa nhìn Lâm Như.
Nữ nhân viên phục vụ lúc mới xuống thì đã thấy có hai cô gái đang đứng bên ngoài khuôn viên khách sạn. Nhưng theo như mệnh lệnh, cô đoán chắc đó là một vị tiểu thư vô cùng cao quý mới có thể được ngài ấy đích thân sai người đi mời.
Thật may khi cô không gặp khó khăn mấy trong việc tìm người. Nhìn hai người phụ nữ trước mắt, một người với gương mặt hết sức phổ thông, bộ quần áo quê mùa còn hơn cả một người phục vụ lương cọc ba đồng như cô.
Người phụ nữ còn lại thì thôi khỏi phải bàn. Người kia mặc trên người một bộ váy nhung không khó để nhận ra đây chính là mẫu mới nhất mới bán ra thị trường với phiên bản giới hạn. Cả thế giói cũng chỉ có 100 bộ tương đương với 100 người sở hữu, trong khi đó cả thế giới có đến mấy tỉ người.
‘’Nhưng mà mũi của cô có bị làm sao không?”
Lâm Bác vội vàng trả lời thay con gái: “Không sao không sao! Đợi một chút nữa máu sẽ ngừng chảy thôi”
Nữ nhân viên gật đầu, dù gì cô chỉ được giao trách nhiệm đi đón người chứ không phải đi chăm sóc người.
Lâm Như có vẻ như chưa kịp điều tiết tin tức từ nữ nhân viên. Ngài Tu La muốn gặp cô sao? Thật có thể tin tưởng người phục vụ này hay chỉ là một trò lừa bịp?
Đợi đến khi cảm nhận được Lâm Bác huých nhẹ vào cánh tay, Lâm Như mới tỉnh táo lại. Cô nhếch môi tự đắc.
Cô nói không sai mà. Đàn ông ai nhìn thấy cô rồi thì sẽ nghiện cả đời cho mà xem.
Bất kể là ai cũng không thể thoát khỏi lưới tình của cô đâu.
Cô gái bị bỏ lại phía sau nhíu mi. Hàn Thiên Nhược thế mà giờ bắt đầu biết tiếp xúc với người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ khác rồi cơ đấy.
Trong lòng không hiểu sao dâng lên từng đợt khó chịu. Hàn Thiên Nhược quen ai là việc của anh ấy, dù gì cô cũng chỉ được xem là bạn gái của anh ấy thôi. Tuy có thể quang minh chính đại ghen tuông trước mặt anh, nhưng cô lại không thích điều này. Cô nghĩ anh cũng sẽ không thích nó.
Nếu đủ tin tưởng thì không nghi ngờ, mà chưa đủ tin tưởng thì không cần phải suy nghĩ nhiều.
Vì hành động đó sẽ khiến đàn ông bất giác sinh ra lòng thỏa mãn sự tự tôn khi được phụ nữ vây quanh chiến đấu đến sứt đầu bể trán để tranh dành.
Còn bản thân người phụ nữ lại mất đi lòng tự trọng vì không biết tiết chế hành động. Chỉ vì một người đàn ông không đáng mà hủy hoại đi thanh danh của chính mình.
Đáng sao?
Chắc chắn nhiều người cho dù đi đến bước đường cùng đó cũng sẽ trả lời rằng: Rất đáng.
Chỉ có người đã từng hứng chịu cơn thịnh nộ bộc phát của Hàn Thiên Nhược mới biết hắn có bao nhiêu điên loạn cùng biến thái trong hình thức hành hạ, trừng phạt như thế nào.
Hàn Thiên Nhược hờ hững thu súng, nói với tông giọng chỉ đủ hai người nghe thấy.
“Cử người xuống dưới kia xem xét tình hình đi.”
Tần Quân không dám cãi lệnh, đi làm nhiệm vụ được giao phó. Anh chỉ cử một cô gái phục vụ xuống dưới tìm người. Bởi anh không muốn gây sự chú ý cho mấy vị lão già có hỏa nhãn kim tinh ngoài kia.
…
Màn đấu khẩu còn chưa kết thúc, Lâm Như không thích cách làm của Lâm Bác: “Ba! Sao ba lại muốn quan hệ với con chó đê hèn bần tiện này. Sao ba chắc là nó sẽ không có bệnh truyền nhiễm chứ?”
Lâm Bác nhìn Lâm Như thường ngày thông minh mà hôm nay chắc là mới bị đập đầu nên đầu óc lú lẫn rồi.
“Ai nói với con là ta muốn chơi thân thể ghẻ lở của nó. Giữ nó lại cho mấy lão già đói khát trong kia dùng cũng kiếm được một số tiền không nhỏ đâu”
Cô gái nhỏ vẫn vô tư nhìn đồng hồ, cái thằng oắt con Giang Lục này đi kiểu gì mà lâu thế không biết. Dĩ nhiên, cô không coi hai loài sinh vật biết cử động trước mắt mình là người.
Mà vì cô chỉ hiểu tiếng của loài người cho nên cô cũng không cần phải bắt ép bản thân nghe tiếng của mấy loài vật chỉ biết sủa.
…----------------…
‘‘Thưa tiểu thư! Ngài Tu La cho gọi’’
‘‘Ngài Tu La cho gọi?’’ Lâm Bác nghe tên đôi mắt sáng như sao.
‘‘Vâng! Ngài ấy kêu tôi xuống đây đón tiểu thư lên’’ Nữ nhân viên vừa nói vừa nhìn Lâm Như.
Nữ nhân viên phục vụ lúc mới xuống thì đã thấy có hai cô gái đang đứng bên ngoài khuôn viên khách sạn. Nhưng theo như mệnh lệnh, cô đoán chắc đó là một vị tiểu thư vô cùng cao quý mới có thể được ngài ấy đích thân sai người đi mời.
Thật may khi cô không gặp khó khăn mấy trong việc tìm người. Nhìn hai người phụ nữ trước mắt, một người với gương mặt hết sức phổ thông, bộ quần áo quê mùa còn hơn cả một người phục vụ lương cọc ba đồng như cô.
Người phụ nữ còn lại thì thôi khỏi phải bàn. Người kia mặc trên người một bộ váy nhung không khó để nhận ra đây chính là mẫu mới nhất mới bán ra thị trường với phiên bản giới hạn. Cả thế giói cũng chỉ có 100 bộ tương đương với 100 người sở hữu, trong khi đó cả thế giới có đến mấy tỉ người.
‘’Nhưng mà mũi của cô có bị làm sao không?”
Lâm Bác vội vàng trả lời thay con gái: “Không sao không sao! Đợi một chút nữa máu sẽ ngừng chảy thôi”
Nữ nhân viên gật đầu, dù gì cô chỉ được giao trách nhiệm đi đón người chứ không phải đi chăm sóc người.
Lâm Như có vẻ như chưa kịp điều tiết tin tức từ nữ nhân viên. Ngài Tu La muốn gặp cô sao? Thật có thể tin tưởng người phục vụ này hay chỉ là một trò lừa bịp?
Đợi đến khi cảm nhận được Lâm Bác huých nhẹ vào cánh tay, Lâm Như mới tỉnh táo lại. Cô nhếch môi tự đắc.
Cô nói không sai mà. Đàn ông ai nhìn thấy cô rồi thì sẽ nghiện cả đời cho mà xem.
Bất kể là ai cũng không thể thoát khỏi lưới tình của cô đâu.
Cô gái bị bỏ lại phía sau nhíu mi. Hàn Thiên Nhược thế mà giờ bắt đầu biết tiếp xúc với người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ khác rồi cơ đấy.
Trong lòng không hiểu sao dâng lên từng đợt khó chịu. Hàn Thiên Nhược quen ai là việc của anh ấy, dù gì cô cũng chỉ được xem là bạn gái của anh ấy thôi. Tuy có thể quang minh chính đại ghen tuông trước mặt anh, nhưng cô lại không thích điều này. Cô nghĩ anh cũng sẽ không thích nó.
Nếu đủ tin tưởng thì không nghi ngờ, mà chưa đủ tin tưởng thì không cần phải suy nghĩ nhiều.
Vì hành động đó sẽ khiến đàn ông bất giác sinh ra lòng thỏa mãn sự tự tôn khi được phụ nữ vây quanh chiến đấu đến sứt đầu bể trán để tranh dành.
Còn bản thân người phụ nữ lại mất đi lòng tự trọng vì không biết tiết chế hành động. Chỉ vì một người đàn ông không đáng mà hủy hoại đi thanh danh của chính mình.
Đáng sao?
Chắc chắn nhiều người cho dù đi đến bước đường cùng đó cũng sẽ trả lời rằng: Rất đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.