Chương 3: Cố tình trêu chọc
Lettitia
01/03/2023
Cô gái nghe thế thì sững người, sau đó ý thức được việc mình đã hiểu lầm anh thì ngại ngùng cười cười: "Thì ra là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà. Xin lỗi nhé. Nhưng mà chắc là anh có tâm sự là thật đi? Đúng không đúng không?"
Hàn Thiên Nhược thờ ơ: "Không phải việc của cô"
Cô gái nghe vậy thì mặt ỉu xìu líu ríu nói: "Ồ! Vậy thì tôi đi trước vậy, anh cứ tiếp tục hóng gió đi. Tạm biệt, lát nữa lại gặp". Trước khi đi cô còn để lại nụ hôn gió.
Hàn Thiên Nhược không để tâm lời cô nói, mà chỉ chú tâm đến nụ hôn gió cuối cùng kia. Thấy hình dáng của cô khuất dần trong bóng tối thì tâm tình của anh không biết diễn tả như thế nào.
Không nghĩ nữa, anh tiếp tục hóng gió. Bởi vì cuộc gián đoạn vừa rồi mà tâm tình anh cảm thấy thoải mái hơn không ít. Không để tâm đến những người kia nữa, anh chỉ cần sống tốt cuộc sống của anh là được rồi, bận tâm gì đến loại người chó cũng không bằng như thế, bọn họ không xứng để anh để tâm
Nhưng mà trong đầu anh bây giờ lại hiện lên hình ảnh của cô gái vừa ôm anh. Anh không thể phủ nhận rằng... anh có chút luyến tiếc cái ôm ấm áp, mềm mại của cô. Có lẽ là bởi vì anh đã đơn độc quá lâu nên ham muốn một chút hơi ấm này, hay là...
Đang suy nghĩ viển vông, thì âm thanh xe mô tô quen thuộc vang lên sau lưng anh. Theo bản năng anh quay người lại, thì thấy lại là cô gái đó. Anh có chút bất ngờ, không hiểu tại sao cô lại quay lại đây.
Cô gái bước xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, với tay lấy một túi đồ, rồi nhí nha nhí nhảnh bước đến trước mặt anh cười tinh ranh nói: "Hi! Chúng ta có duyên thật nha, lại gặp mặt nữa rồi"
Anh khẽ nhếch môi không nói gì, ai mà không biết cô gái này đang cố tình trêu chọc anh cơ chứ.
Anh nhìn chằm chằm vào túi đựng thực phẩm trên tay cô hỏi: "Đây là thứ gì?"
Cô gái vừa mở miệng trả lời vừa lấy hai chiếc dép lê thả xuống dưới đất: "Bia với coca"
Cô ngồi bệt xuống một chiếc dép, lấy lon bia từ trong túi đựng thực phẩm nhét vào tay anh, rồi tự mở cho mình một lon Coca cola.
"Cạch... xì" Nắp đậy được mở ra. Cô ngửa đầu lên uống một ngụm đầy ắp. Cô uống xong còn: "Khà! Quá đã" trông như người đang uống bia thực thụ vậy chứ không phải giống như đang uống nước ngọt đâu.
Hàn Thiên Nhược nhìn cô ngây thơ mà giả vờ già dặn như bà cụ non thì miệng vẽ lên một đường cong cuốn hút. "Uống nước ngọt thôi mà cũng cần làm quá lên như vậy sao"
Thấy anh không ngồi xuống thì cô gái ngẩng đầu lên nhìn, vỗ "bẹp bẹp" cái dép bên cạnh nói: "Ngồi xuống đi. Sợ gì chứ. Đều là người với nhau cả thôi"
Hàn Thiên Nhược: "..."
"Đều là người" đây nghĩa là gì vậy??? Giải thích giúp anh được không vậy trời, khả năng ngôn ngữ của cô gái này hình như có chút... kì lạ quá rồi đi.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng anh vẫn ngồi bệt xuống chiếc dẹp còn lại, mở lon bia ra uống một ngụm đầy ắp, đắng chát.
Anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng từ khi sinh ra đến giờ thế mà lại có ngày phải ngồi dưới đất thay vì ngồi trên những chiếc ghế cao cấp bằng da thật mềm mại, trước mặt nhiều người qua đường, uống bia một cách tự nhiên như vậy đâu. Chắc là cả đời này anh cũng không quên được cái cảnh xấu hổ như thế này.
Hàn Thiên Nhược nuốt một ngụm bia xuống bụng xong, quay mặt qua nhìn cô nói: "Bia không ngon lắm, quá đắng"
Cô gái kia liếc mắt nhìn anh tiếp lời: "Có cho anh giải tỏa tâm trạng buồn phiền là được rồi, không chút nữa lại nghĩ quẩn, làm mất đi một bông hoa tươi đẹp của Tổ quốc. Còn nữa, tôi cũng không có tiền để mua loại cao cấp, thông cảm.Thế mà lại dám chê bia của chị đây mua không ngon. Xí! May mà anh đẹp trai không thì coi như hôm nay là ngày giỗ của anh rồi. Còn không mau cảm ơn tôi"
Hàn Thiên Nhược thờ ơ: "Không phải việc của cô"
Cô gái nghe vậy thì mặt ỉu xìu líu ríu nói: "Ồ! Vậy thì tôi đi trước vậy, anh cứ tiếp tục hóng gió đi. Tạm biệt, lát nữa lại gặp". Trước khi đi cô còn để lại nụ hôn gió.
Hàn Thiên Nhược không để tâm lời cô nói, mà chỉ chú tâm đến nụ hôn gió cuối cùng kia. Thấy hình dáng của cô khuất dần trong bóng tối thì tâm tình của anh không biết diễn tả như thế nào.
Không nghĩ nữa, anh tiếp tục hóng gió. Bởi vì cuộc gián đoạn vừa rồi mà tâm tình anh cảm thấy thoải mái hơn không ít. Không để tâm đến những người kia nữa, anh chỉ cần sống tốt cuộc sống của anh là được rồi, bận tâm gì đến loại người chó cũng không bằng như thế, bọn họ không xứng để anh để tâm
Nhưng mà trong đầu anh bây giờ lại hiện lên hình ảnh của cô gái vừa ôm anh. Anh không thể phủ nhận rằng... anh có chút luyến tiếc cái ôm ấm áp, mềm mại của cô. Có lẽ là bởi vì anh đã đơn độc quá lâu nên ham muốn một chút hơi ấm này, hay là...
Đang suy nghĩ viển vông, thì âm thanh xe mô tô quen thuộc vang lên sau lưng anh. Theo bản năng anh quay người lại, thì thấy lại là cô gái đó. Anh có chút bất ngờ, không hiểu tại sao cô lại quay lại đây.
Cô gái bước xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, với tay lấy một túi đồ, rồi nhí nha nhí nhảnh bước đến trước mặt anh cười tinh ranh nói: "Hi! Chúng ta có duyên thật nha, lại gặp mặt nữa rồi"
Anh khẽ nhếch môi không nói gì, ai mà không biết cô gái này đang cố tình trêu chọc anh cơ chứ.
Anh nhìn chằm chằm vào túi đựng thực phẩm trên tay cô hỏi: "Đây là thứ gì?"
Cô gái vừa mở miệng trả lời vừa lấy hai chiếc dép lê thả xuống dưới đất: "Bia với coca"
Cô ngồi bệt xuống một chiếc dép, lấy lon bia từ trong túi đựng thực phẩm nhét vào tay anh, rồi tự mở cho mình một lon Coca cola.
"Cạch... xì" Nắp đậy được mở ra. Cô ngửa đầu lên uống một ngụm đầy ắp. Cô uống xong còn: "Khà! Quá đã" trông như người đang uống bia thực thụ vậy chứ không phải giống như đang uống nước ngọt đâu.
Hàn Thiên Nhược nhìn cô ngây thơ mà giả vờ già dặn như bà cụ non thì miệng vẽ lên một đường cong cuốn hút. "Uống nước ngọt thôi mà cũng cần làm quá lên như vậy sao"
Thấy anh không ngồi xuống thì cô gái ngẩng đầu lên nhìn, vỗ "bẹp bẹp" cái dép bên cạnh nói: "Ngồi xuống đi. Sợ gì chứ. Đều là người với nhau cả thôi"
Hàn Thiên Nhược: "..."
"Đều là người" đây nghĩa là gì vậy??? Giải thích giúp anh được không vậy trời, khả năng ngôn ngữ của cô gái này hình như có chút... kì lạ quá rồi đi.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng anh vẫn ngồi bệt xuống chiếc dẹp còn lại, mở lon bia ra uống một ngụm đầy ắp, đắng chát.
Anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng từ khi sinh ra đến giờ thế mà lại có ngày phải ngồi dưới đất thay vì ngồi trên những chiếc ghế cao cấp bằng da thật mềm mại, trước mặt nhiều người qua đường, uống bia một cách tự nhiên như vậy đâu. Chắc là cả đời này anh cũng không quên được cái cảnh xấu hổ như thế này.
Hàn Thiên Nhược nuốt một ngụm bia xuống bụng xong, quay mặt qua nhìn cô nói: "Bia không ngon lắm, quá đắng"
Cô gái kia liếc mắt nhìn anh tiếp lời: "Có cho anh giải tỏa tâm trạng buồn phiền là được rồi, không chút nữa lại nghĩ quẩn, làm mất đi một bông hoa tươi đẹp của Tổ quốc. Còn nữa, tôi cũng không có tiền để mua loại cao cấp, thông cảm.Thế mà lại dám chê bia của chị đây mua không ngon. Xí! May mà anh đẹp trai không thì coi như hôm nay là ngày giỗ của anh rồi. Còn không mau cảm ơn tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.