Chương 32
Ngọc Nhi
27/06/2021
Buổi sáng cô thức dậy thấy cúc áo trên người mình đã bị bung hai nút cô vội vàng gài lại rồi ngồi dậy định rời khỏi giường, nhưng một chân của cô đã bị chân khác của Lạc Uyển đè lại khiến cô không thể nhúc nhích được, cô sợ nếu vung chân ra có thể làm Lạc Uyển thức giấc. Cô nằm và cố gắng nhớ lại mọi chuyện, tại sao cúc áo lại bị bung ra như thế này nhưng cô nghĩ mãi chẳng ra, chỉ ấn tượng được lúc cô giành bia từ tay của Lạc Uyển và nốc một hơi thật dài còn sau đó thì hoàn toàn không nhớ gì thêm
Nắng xuyên tạc qua tấm rèm cửa làm chói mắt cô làm cho cô phải thức giấc, cô từ từ mở mắt dậy nhìn thấy người con gái nằm kế bên mình ôm chăn e ấp đang suy nghĩ thứ gì đó khiến cô phải nheo mắt cười. Tĩnh Di giật mình quay qua thấy Lạc Uyển đang nhìn mình, cô lúng túng nói:
"Chị dậy từ khi nào?"
"Vừa mới đây thôi"
Lạc Uyển cũng đã tỉnh dậy rồi nên cô ngồi lên vuốt gọn gàng tóc tai và chỉnh chu quần áo, vừa đứng dậy cô như sực nhớ ra một chuyện gì đó nên ngồi xuống lại, hướng ánh mắt về phía Lạc Uyển
"Chị nói cho em biết rốt cuộc đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì"
Lạc Uyển vẫn nằm đó nhìn Tĩnh Di cười nói:"Em nghĩ xem giữa hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì"
Cô đỏ mặt ấp úng nói:"Làm sao mà em nhớ được chứ"
Lạc Uyển nhếch mép cười nham hiểm:"Em thật sự muốn nghe chứ"
Cô hất mặt:"Em có làm sao đâu, nghe thì nghe chứ"
Lạc Uyển vòng vo để kích thích sự tò mò của cô:"Em chắc chắn chứ"
"Chị cứ nói đi em chắc chắn rồi"
Lạc Uyển ngồi dậy chỉnh bâng quơ mái tóc rối của mình, xếp gọn gàng giường xong mới quay qua nhìn Tĩnh Di vẻ trêu chọc:"Chị hết nhã hứng để nói rồi, khi nào có nhã hứng chị sẽ kể cho em nghe"
Lạc Uyển vui vẻ đi xuống phía dưới chuẩn bị đồ ăn sáng còn cô vẫn ở trên giường ôm bực tức
*Để rồi coi chị đắc ý được bao lâu*- cô thầm nghĩ
....
Vừa đi xuống lầu cô đã nghe được mùi đồ ăn thơm phức sộc lên mũi, cô vội vàng chạy xuống đảo mắt nhìn xung quanh bàn thức ăn. Toàn là những món ăn ngon đủ để cô lắp đầy cái dạ dày trống rỗng này. Lạc Uyển đang chuẩn bị hai ly sữa, thấy Tĩnh Di đứng nhìn bàn thức ăn vẻ thèm thuồng cô nói
"Em ngồi xuống đi, uống sữa trước rồi ăn sáng"
Tĩnh Di lấy hai tay nhận sữa của Lạc Uyển uống một hơi, sau đó đặt xuống bàn nói:"Em mời chị ăn"
Lạc Uyển muốn trêu ghẹo cô một chút nên chưa ra vẻ chưa đồng ý:"Ăn uống như vậy em sẽ bị béo lên đấy"
Tĩnh Di mắt vẫn nhìn thức ăn bĩu môi:"Tối qua em đi giao hàng nên chưa có gì lót vào bụng cả, sẽ không béo đâu"
Lạc Uyển gật đầu:"Vậy em ăn đi"
Nghe được câu nói của Lạc Uyển, Tĩnh Di cầm đũa thìa lên chén hết phần ăn của mình. Cô ăn uống vụng về đến lem luốc hết cả mặt, Lạc Uyển đứng dậy lấy giấy lau cho cô, cô ngại ngùng cầm tờ giấy lau miệng mình sau đó đặt thìa đũa xuống nói
"Em cảm ơn chị"
Cô ngồi xuống ghế của mình nhìn Tĩnh Di hỏi:"Ăn có vừa miệng em không?"
Cô bẽn lẽn lau miệng của mình trả lời:"Rất ngon ạ"
"Vậy chị chở em đến nơi làm việc nhé?"
"Vâng"
Cô đứng dậy giúp Lạc Uyển dọn sạch bàn ăn sau đó hai người cùng nhau rời khỏi nhà
...
Trên đường đi, cô vẫn suy nghĩ đến chuyện ban nãy. Không biết tối hôm qua cô đã làm gì mà Lạc Uyển cứ mập mờ như vậy, Lạc Uyển đã thành công trong việc kích thích sự tò mò của cô, cô mạnh dạng hỏi
"Rốt cuộc là tối hôm qua em đã làm gì thế?
Lạc Uyển nghe Tĩnh Di nói chữ mất chữ không nhưng vẫn nghe được phần quan trọng nhất:"Em tò mò đến vậy sao?"
"Đúng thật là em rất tò mò"
Lạc Uyển dừng đèn đỏ đột ngột làm Tĩnh Di không lường trước được mà ngã nhào vào người cô, hai tay theo quán tính mà ôm chặt lấy eo cô. Tĩnh Di vẫn chưa hoàn hồn lại thì Lạc Uyển đã nói
"Em đừng có ngốc đến thế chứ, suy nghĩ chuyện đêm qua đến nỗi xem thường tính mạng của mình à?"
Tĩnh Di nhăn mặt:"Em chỉ là bất cẩn"
"Nếu muốn suy nghĩ tiếp thì việc trước hết em nên tìm một chỗ để bám tránh bị ngã nhào xuống đường"
Cô nhìn xung quanh xe tìm chỗ bám cho mình, báo hiệu đèn xanh gần tới nên Lạc Uyển nói:"Em để nguyên hai tay của mình đã là chỗ bám rồi"
Cô nhìn hai tay của mình đang ôm chặt lấy eo Lạc Uyển mà ngượng ngùng, vừa định lấy tay ra thì xe lại chạy đi khiến cô một lần nữa ôm chặt Lạc Uyển hơn. Thôi thì ôm cũng đã ôm rồi, không ôm thì chỉ có té huống chi chỗ bám này còn rất tuyệt đấy chứ
Nắng xuyên tạc qua tấm rèm cửa làm chói mắt cô làm cho cô phải thức giấc, cô từ từ mở mắt dậy nhìn thấy người con gái nằm kế bên mình ôm chăn e ấp đang suy nghĩ thứ gì đó khiến cô phải nheo mắt cười. Tĩnh Di giật mình quay qua thấy Lạc Uyển đang nhìn mình, cô lúng túng nói:
"Chị dậy từ khi nào?"
"Vừa mới đây thôi"
Lạc Uyển cũng đã tỉnh dậy rồi nên cô ngồi lên vuốt gọn gàng tóc tai và chỉnh chu quần áo, vừa đứng dậy cô như sực nhớ ra một chuyện gì đó nên ngồi xuống lại, hướng ánh mắt về phía Lạc Uyển
"Chị nói cho em biết rốt cuộc đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì"
Lạc Uyển vẫn nằm đó nhìn Tĩnh Di cười nói:"Em nghĩ xem giữa hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì"
Cô đỏ mặt ấp úng nói:"Làm sao mà em nhớ được chứ"
Lạc Uyển nhếch mép cười nham hiểm:"Em thật sự muốn nghe chứ"
Cô hất mặt:"Em có làm sao đâu, nghe thì nghe chứ"
Lạc Uyển vòng vo để kích thích sự tò mò của cô:"Em chắc chắn chứ"
"Chị cứ nói đi em chắc chắn rồi"
Lạc Uyển ngồi dậy chỉnh bâng quơ mái tóc rối của mình, xếp gọn gàng giường xong mới quay qua nhìn Tĩnh Di vẻ trêu chọc:"Chị hết nhã hứng để nói rồi, khi nào có nhã hứng chị sẽ kể cho em nghe"
Lạc Uyển vui vẻ đi xuống phía dưới chuẩn bị đồ ăn sáng còn cô vẫn ở trên giường ôm bực tức
*Để rồi coi chị đắc ý được bao lâu*- cô thầm nghĩ
....
Vừa đi xuống lầu cô đã nghe được mùi đồ ăn thơm phức sộc lên mũi, cô vội vàng chạy xuống đảo mắt nhìn xung quanh bàn thức ăn. Toàn là những món ăn ngon đủ để cô lắp đầy cái dạ dày trống rỗng này. Lạc Uyển đang chuẩn bị hai ly sữa, thấy Tĩnh Di đứng nhìn bàn thức ăn vẻ thèm thuồng cô nói
"Em ngồi xuống đi, uống sữa trước rồi ăn sáng"
Tĩnh Di lấy hai tay nhận sữa của Lạc Uyển uống một hơi, sau đó đặt xuống bàn nói:"Em mời chị ăn"
Lạc Uyển muốn trêu ghẹo cô một chút nên chưa ra vẻ chưa đồng ý:"Ăn uống như vậy em sẽ bị béo lên đấy"
Tĩnh Di mắt vẫn nhìn thức ăn bĩu môi:"Tối qua em đi giao hàng nên chưa có gì lót vào bụng cả, sẽ không béo đâu"
Lạc Uyển gật đầu:"Vậy em ăn đi"
Nghe được câu nói của Lạc Uyển, Tĩnh Di cầm đũa thìa lên chén hết phần ăn của mình. Cô ăn uống vụng về đến lem luốc hết cả mặt, Lạc Uyển đứng dậy lấy giấy lau cho cô, cô ngại ngùng cầm tờ giấy lau miệng mình sau đó đặt thìa đũa xuống nói
"Em cảm ơn chị"
Cô ngồi xuống ghế của mình nhìn Tĩnh Di hỏi:"Ăn có vừa miệng em không?"
Cô bẽn lẽn lau miệng của mình trả lời:"Rất ngon ạ"
"Vậy chị chở em đến nơi làm việc nhé?"
"Vâng"
Cô đứng dậy giúp Lạc Uyển dọn sạch bàn ăn sau đó hai người cùng nhau rời khỏi nhà
...
Trên đường đi, cô vẫn suy nghĩ đến chuyện ban nãy. Không biết tối hôm qua cô đã làm gì mà Lạc Uyển cứ mập mờ như vậy, Lạc Uyển đã thành công trong việc kích thích sự tò mò của cô, cô mạnh dạng hỏi
"Rốt cuộc là tối hôm qua em đã làm gì thế?
Lạc Uyển nghe Tĩnh Di nói chữ mất chữ không nhưng vẫn nghe được phần quan trọng nhất:"Em tò mò đến vậy sao?"
"Đúng thật là em rất tò mò"
Lạc Uyển dừng đèn đỏ đột ngột làm Tĩnh Di không lường trước được mà ngã nhào vào người cô, hai tay theo quán tính mà ôm chặt lấy eo cô. Tĩnh Di vẫn chưa hoàn hồn lại thì Lạc Uyển đã nói
"Em đừng có ngốc đến thế chứ, suy nghĩ chuyện đêm qua đến nỗi xem thường tính mạng của mình à?"
Tĩnh Di nhăn mặt:"Em chỉ là bất cẩn"
"Nếu muốn suy nghĩ tiếp thì việc trước hết em nên tìm một chỗ để bám tránh bị ngã nhào xuống đường"
Cô nhìn xung quanh xe tìm chỗ bám cho mình, báo hiệu đèn xanh gần tới nên Lạc Uyển nói:"Em để nguyên hai tay của mình đã là chỗ bám rồi"
Cô nhìn hai tay của mình đang ôm chặt lấy eo Lạc Uyển mà ngượng ngùng, vừa định lấy tay ra thì xe lại chạy đi khiến cô một lần nữa ôm chặt Lạc Uyển hơn. Thôi thì ôm cũng đã ôm rồi, không ôm thì chỉ có té huống chi chỗ bám này còn rất tuyệt đấy chứ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.