Chương 69
Ngọc Nhi
27/06/2021
Sau khi Tĩnh Di tắm xong thì Lạc Uyển cũng vào tắm, cô đi xuống phía dưới ngồi xem tivi để tránh làm phiền Lạc Uyển. Đang ngồi coi thì Lạc Uyển đi xuống ngồi cạnh cô, cô quay sang nói:
"Nào, sao chị không lên nghỉ ngơi đi"
Lạc Uyển vừa lấy khăn lau tóc mình vừa trả lời:"Chị khoẻ rồi không cần phải như vậy đâu"
"Chị chắc chứ?"- Tĩnh Di lo lắng hỏi
"Chắc mà em không cần phải lo đến vậy đâu"
Tĩnh Di tròn mắt nhìn Lạc Uyển nói:"Sao mà không lo được chứ, chị cứ hay xảy ra chuyện làm em phải hay bận tâm đến thôi"
Cô nhẹ lấy tay vỗ lên đùi Lạc Uyển nói:"Chị sẽ không xảy ra chuyện nữa đâu mà, em cứ yên tâm đi"
Tĩnh Di nhìn Lạc Uyển mỉm cười rồi tiếp tục xem phim, chợt Lạc Uyển nói:
"Hình như phòng ngủ của em vẫn chưa xong đúng không?"
Tĩnh Di gật đầu:"Vâng, em chỉ mới để đồ vào đúng vị trí thôi vẫn chưa xong gì cả"
"Vậy ngày mai chỉ sẽ tiếp em làm cho xong để em có không gian riêng, còn hôm nay thì em cứ ngủ cạnh chị nhé"
"Vâng em biết rồi"
Lạc Uyển xem phim một lúc đâm chán, định lên lầu thì Tĩnh Di hỏi:"Chị đi ngủ à?"
Lạc Uyển lắc đầu nói:"Không, chị định lên sân thượng một chút"
"Vậy để em lên cùng với chị"
Nói rồi Tĩnh Di đứng dậy tắt tivi rồi đi lên cùng Lạc Uyển. Đúng thật chỉ có nơi này mới cảm thấy được thư giãn, cứ có bao nhiêu làn gió mát thì mình đều nhận được
Ở trên đây mưa nắng cứ đầy đủ nên giàn hoa và cây xanh của Lạc Uyển rất tươi tốt, cô lấy tay mình sờ vào những cánh hoa mà nói:
"Chị đúng thật là biết cách chăm sóc, từ người đến hoa cỏ"
"Người thì đương nhiên phải chăm sóc rồi, còn hoa cỏ thì làm cho không gian thêm phần sinh động, tươi mới nên chị muốn chăm sóc cho chúng thôi. Nhờ chúng mà chị có thêm được nguồn năng lượng tích cực đấy"
Tĩnh Di hào hứng:"Những lúc rảnh rỗi em cũng muốn chăm sóc chúng nữa"
Lạc Uyển nhìn cô mỉm cười:"Kể từ ngày hôm nay, đây là ngôi nhà chung của chúng ta rồi nên em cứ việc làm những gì em muốn"
Cô tròn mắt nhìn Lạc Uyển cười nói:"Thật sao ạ"
"Thì chị đã bao giờ nói xạo với em đâu chứ"
"Thế thì được rồi, em vẫn luôn muốn chăm sóc hoa cỏ đấy, nhưng vì ở trọ không gian khá nhỏ, không đủ ánh sáng cho chúng"
Lạc Uyển nhìn bông hoa Tĩnh Di đang sờ vào rồi nói:"Vậy thì cùng chị chăm sóc"
"Em rất thích"
Cả hai im lặng một chút để cảm nhận được không khí trong lành này, sau vài phút im lặng thì Lạc Uyển là người mở lời trước, cô nói:
"Em có muốn trồng loài hoa nào cho riêng mình không?"
Biết đã nghe trúng được thứ mình thích, cô quay sang hào hứng trả lời:"Đương nhiên rồi"
Tĩnh Di xoay người lại, hai tay gác lên thành lan can tiếp lời:"Em vẫn luôn muốn trồng cho mình loài hoa bạch thiên hương"
Lạc Uyển nhìn cô nói:"Bạch thiên hương sao?"
"Đúng vậy đấy, đó là loài hoa mà em rất thích"
Lạc Uyển gật gật đầu:"Đó là tên gọi khác của hoa dành dành à?"
"Đúng là như vậy"
Lạc Uyển ngập ngừng đáp:"Cũng là mùi hương trên cơ thể em"
Tĩnh Di cười nhẹ:"Em rất yêu loài hoa này, mỗi khi nghe được mùi hương từ nó em đều nhớ đến người quan trọng nhất trong lòng mình"
Lạc Uyển sát lại gần hơn vì muốn nghe rõ điều Tĩnh Di đang nói:"Đó là ai thế"
Cô ngước mặt nhìn lên trời, ánh mắt xa xăm nói:"Đó chính là người bà quá cố của em, bà là người chăm sóc em sau khi ba mẹ mất, nhưng cũng vì bệnh mà qua đời. Lúc đấy có cả vườn hoa bạch thiên hương do chính tay bà đã trồng, loài hoa đó chính là những kỉ niệm sâu sắc giữa em với bà"
"Sau đấy thì ai đã chăm sóc vườn hoa"
"Chính em là người đã tiếp tục chăm sóc chúng vì không muốn đánh mất thứ quý giá đấy, nhưng sau này khi đi làm xa thì không còn ai chăm sóc nữa, vườn hoa cũng từ đó mà tàn rồi chết"
Lạc Uyển tiếp tục hỏi:"Đã bao lâu rồi em không về thăm quê nhà"
Tĩnh Di đôi mắt ngấn lệ, ngập ngừng nói:"Đã rất lâu kể từ khi em xa quê rồi, em muốn về quê một lần để thăm mộ bà và thắp cho bà một nén hương, chắc hẳn bà phải nhớ em lắm"
Lạc Uyển lại gần, xoa nhẹ lưng cô:"Thế tại sao em lại không về?"
"Em chẳng có điều kiện để về quê, bà mà thấy em khổ cực như thế này chắc hẳn sẽ rất buồn. Em đang cố gắng để bản thân khấm khá hơn một chút để có kinh phí thí nhất định sẽ về"- cô vừa nói hai tay quẹt khoé mắt đang ngấn lệ
"Cuối tuần sau chị sẽ đi về quê, em có muốn cùng về không?"
"Nào, sao chị không lên nghỉ ngơi đi"
Lạc Uyển vừa lấy khăn lau tóc mình vừa trả lời:"Chị khoẻ rồi không cần phải như vậy đâu"
"Chị chắc chứ?"- Tĩnh Di lo lắng hỏi
"Chắc mà em không cần phải lo đến vậy đâu"
Tĩnh Di tròn mắt nhìn Lạc Uyển nói:"Sao mà không lo được chứ, chị cứ hay xảy ra chuyện làm em phải hay bận tâm đến thôi"
Cô nhẹ lấy tay vỗ lên đùi Lạc Uyển nói:"Chị sẽ không xảy ra chuyện nữa đâu mà, em cứ yên tâm đi"
Tĩnh Di nhìn Lạc Uyển mỉm cười rồi tiếp tục xem phim, chợt Lạc Uyển nói:
"Hình như phòng ngủ của em vẫn chưa xong đúng không?"
Tĩnh Di gật đầu:"Vâng, em chỉ mới để đồ vào đúng vị trí thôi vẫn chưa xong gì cả"
"Vậy ngày mai chỉ sẽ tiếp em làm cho xong để em có không gian riêng, còn hôm nay thì em cứ ngủ cạnh chị nhé"
"Vâng em biết rồi"
Lạc Uyển xem phim một lúc đâm chán, định lên lầu thì Tĩnh Di hỏi:"Chị đi ngủ à?"
Lạc Uyển lắc đầu nói:"Không, chị định lên sân thượng một chút"
"Vậy để em lên cùng với chị"
Nói rồi Tĩnh Di đứng dậy tắt tivi rồi đi lên cùng Lạc Uyển. Đúng thật chỉ có nơi này mới cảm thấy được thư giãn, cứ có bao nhiêu làn gió mát thì mình đều nhận được
Ở trên đây mưa nắng cứ đầy đủ nên giàn hoa và cây xanh của Lạc Uyển rất tươi tốt, cô lấy tay mình sờ vào những cánh hoa mà nói:
"Chị đúng thật là biết cách chăm sóc, từ người đến hoa cỏ"
"Người thì đương nhiên phải chăm sóc rồi, còn hoa cỏ thì làm cho không gian thêm phần sinh động, tươi mới nên chị muốn chăm sóc cho chúng thôi. Nhờ chúng mà chị có thêm được nguồn năng lượng tích cực đấy"
Tĩnh Di hào hứng:"Những lúc rảnh rỗi em cũng muốn chăm sóc chúng nữa"
Lạc Uyển nhìn cô mỉm cười:"Kể từ ngày hôm nay, đây là ngôi nhà chung của chúng ta rồi nên em cứ việc làm những gì em muốn"
Cô tròn mắt nhìn Lạc Uyển cười nói:"Thật sao ạ"
"Thì chị đã bao giờ nói xạo với em đâu chứ"
"Thế thì được rồi, em vẫn luôn muốn chăm sóc hoa cỏ đấy, nhưng vì ở trọ không gian khá nhỏ, không đủ ánh sáng cho chúng"
Lạc Uyển nhìn bông hoa Tĩnh Di đang sờ vào rồi nói:"Vậy thì cùng chị chăm sóc"
"Em rất thích"
Cả hai im lặng một chút để cảm nhận được không khí trong lành này, sau vài phút im lặng thì Lạc Uyển là người mở lời trước, cô nói:
"Em có muốn trồng loài hoa nào cho riêng mình không?"
Biết đã nghe trúng được thứ mình thích, cô quay sang hào hứng trả lời:"Đương nhiên rồi"
Tĩnh Di xoay người lại, hai tay gác lên thành lan can tiếp lời:"Em vẫn luôn muốn trồng cho mình loài hoa bạch thiên hương"
Lạc Uyển nhìn cô nói:"Bạch thiên hương sao?"
"Đúng vậy đấy, đó là loài hoa mà em rất thích"
Lạc Uyển gật gật đầu:"Đó là tên gọi khác của hoa dành dành à?"
"Đúng là như vậy"
Lạc Uyển ngập ngừng đáp:"Cũng là mùi hương trên cơ thể em"
Tĩnh Di cười nhẹ:"Em rất yêu loài hoa này, mỗi khi nghe được mùi hương từ nó em đều nhớ đến người quan trọng nhất trong lòng mình"
Lạc Uyển sát lại gần hơn vì muốn nghe rõ điều Tĩnh Di đang nói:"Đó là ai thế"
Cô ngước mặt nhìn lên trời, ánh mắt xa xăm nói:"Đó chính là người bà quá cố của em, bà là người chăm sóc em sau khi ba mẹ mất, nhưng cũng vì bệnh mà qua đời. Lúc đấy có cả vườn hoa bạch thiên hương do chính tay bà đã trồng, loài hoa đó chính là những kỉ niệm sâu sắc giữa em với bà"
"Sau đấy thì ai đã chăm sóc vườn hoa"
"Chính em là người đã tiếp tục chăm sóc chúng vì không muốn đánh mất thứ quý giá đấy, nhưng sau này khi đi làm xa thì không còn ai chăm sóc nữa, vườn hoa cũng từ đó mà tàn rồi chết"
Lạc Uyển tiếp tục hỏi:"Đã bao lâu rồi em không về thăm quê nhà"
Tĩnh Di đôi mắt ngấn lệ, ngập ngừng nói:"Đã rất lâu kể từ khi em xa quê rồi, em muốn về quê một lần để thăm mộ bà và thắp cho bà một nén hương, chắc hẳn bà phải nhớ em lắm"
Lạc Uyển lại gần, xoa nhẹ lưng cô:"Thế tại sao em lại không về?"
"Em chẳng có điều kiện để về quê, bà mà thấy em khổ cực như thế này chắc hẳn sẽ rất buồn. Em đang cố gắng để bản thân khấm khá hơn một chút để có kinh phí thí nhất định sẽ về"- cô vừa nói hai tay quẹt khoé mắt đang ngấn lệ
"Cuối tuần sau chị sẽ đi về quê, em có muốn cùng về không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.