Chương 4: Một đám cưới
Lan Lan
27/09/2016
Mọi người quyết định kéo nhau đi ăn mừng Quỷ Con gia nhập nhóm, Gió không đi được vì hôm nay mẹ bảo cô về sớm ăn cơm tối, mẹ có mời Khánh qua chơi, Khánh là con trai một người bạn của mẹ - Người đã giúp đỡ mẹ rất nhiều khi mẹ gặp khó khăn trong mấy ngày đầu mở tiệm hoa tươi.
Mèo Nhoi thấy Gió về thì khẽ ngước lên ban phát cho cô một cái nhìn rồi tiếp tục công việc gặm gặm, cào cào giầy của Khánh, Gió cũng đoán được Nhoi không thích Khánh, lần nào Khánh ghé qua cũng bị tổn thất nho nhỏ do Nhoi làm, Khánh có cố gắng làm thân nhưng vẫn chẳng cải thiện được tí gì, chỉ đổi được một gương mặt cực ngầu, Nhoi là một con mèo rất kén người tiếp xúc. Ngồi xuống khẽ vuốt đầu Nhoi mấy cái, Gió lấy chiếc giày Nhoi đang gặm trong miệng ra, thay vào đó là chiếc giày lành lặn còn lại của Khánh cho Nhoi cắn tiếp rồi mới đi vào trong nhà. Cô thấy Khánh đang trò chuyện cùng mẹ rất vui vẻ, Khánh rất khéo ăn nói nên rất dễ dàng chiếm được cảm tình của mẹ.
Thấy Gió về thì mẹ cô liền lấy cớ bận việc trong bếp, cố tình tạo cơ hội cho hai người trẻ nói chuyện với nhau. Gió biết ý đồ gán ghép của mẹ, dạo này sức khỏe của mẹ giảm rõ rệt vì căn bệnh tim, bà không yên tâm khi Gió vẫn chưa lập gia đình, bà muốn có người sẽ chăm sóc cho Gió nếu như có một ngày bà không còn trên đời này nữa.
Bữa cơm diễn ra cũng khá suôn sẻ như những lần trước, trên bàn ăn mẹ và Khánh nói là chủ yếu, Gió ngồi nghe, Nhoi làm mặt ngầu gườm gườm Khánh, thỉnh thoảng cô đáp lại những câu hỏi của Khánh, Khánh mời Gió đi xem phim, anh ta biết cô sẽ không từ chối khi có mặt mẹ, biết cô thương mẹ và rất nghe lời mẹ.
Trước thái độ lịch sự, không nóng không lạnh của Gió, Khánh không thấy phiền lòng, còn thấy chút thú vị, những cô gái đẹp có làm kiêu một chút cũng không có gì là lạ. Gió ra mở cửa cho Khánh ra về, ngồi lên chiếc xe máy, trước khi phóng xe đi, Khánh khẽ nắm nhẹ tay Gió rồi nói:
- Bây giờ em chưa yêu anh, nhưng sau này em sẽ yêu anh.
Khi đó Gió chỉ nhìn chăm chăm vào tác phẩm nghệ thuật của Nhoi, đôi giày da mới toanh đầy vết sướt, cô nhớ lại gương mặt khẽ nheo lại của Khánh khi xỏ chân vào giày, điều đó làm cô buồn cười, tự hứa tí nữa sẽ thưởng cho Nhoi một hộp cá nục sốt cà chua. Nhìn bóng xe Khánh khuất xa, Gió thầm nghĩ về chữ “yêu” Khánh vừa nói, sao thấy xa lạ quá. Cô không hiểu hết được ý nghĩa của nó, liệu có mấy ai trên đời này hiểu chữ yêu một cách thật sâu sắc để giải thích cho nhân vật Gió của tôi được không?
Quỷ Con có vẻ rất thích Gió, cậu bé thường xuyên liên lạc với cô, cùng học chung trường nghề với Công Chúa nên hai đứa thường đi chung với nhau, Quỷ Con học về Chế biến thực phẩm, Công Chúa học ngành May thời trang, ba chị em cũng hay gặp nhau, khi thì đi ăn uống, lúc thì kéo nhau đi mua sắm, dĩ nhiên thường là Gió trả tiền ăn uống, hai bé còn là sinh viên thì lấy đâu ra tiền mà trả, Gió là chị mà, phải gương mẫu chứ, những lúc vui sướng được làm chị như vậy (Thông cảm, Gió con một mà) cô quên mất một điều quan trọng là nhà Công Chúa thuộc loại rất rất có điều kiện ở thành phố.
- Quỷ Con, cái váy hoa này đẹp chứ?
- Uh, dễ thương lắm.
- Vậy cưng mặc thử đi, chắc hợp lắm, cưng xinh gái thế kia mà.
Công Chúa rất hay chọc ghẹo Quỷ Con như thế, làm cậu bé ngượng, mặt đỏ ửng lên trông rất dễ thương, nhìn vào là muốn đưa tay bẹo má của cậu liền, đưa cặp mắt qua cầu cứu chị Gió của mình.
- Không được đâu nha Công Chúa ... để Quỷ Con thử cái đầm đỏ này trước đã, chị chấm cho em ấy nãy giờ.
Gió quay sang nở nụ cười thiên thần với Quỷ Con:
- Phòng thay đồ ở bên này này em trai của chị.
Quỷ Con: “…”
Trước đây Gió cũng khá trầm tính, một thời gian làm bạn với Nguyễn và Lan đã giúp cô cởi mở hơn nhiều, thỉnh thoảng còn ra vẻ hơi láu cá với những người thân quen. Đến lúc này thì Quỷ Con cũng chỉ biết dở khóc dở cười mà thôi.
Mua sắm xong, Công Chúa rủ hai người tới chơi nhà cô bé, sau vài phút vòng vèo chạy xe, Gió đi một mình, còn Công Chúa thì chở Quỷ Con, ba chị em hiện đang đứng trước căn nhà nhỏ với một góc vườn xinh xắn.
- Chị và Quỷ Con cứ thoải mái, em ở một mình à, ba mẹ mua cho em căn nhà này để đi học cho gần trường.
Lách cách mở cửa nhà, Công Chúa bổ xung thêm:
- Em muốn gì ba mẹ cũng chiều hết, em là “trùm” trong nhà mà.
- Nhà giàu có khác – Quỷ Con chép miệng – Em thì phải chen chúc với hơn mười người trong ký túc xá.
- Với tính cách của cậu, tớ chắc chắn cậu sẽ tập đi toilet vào ban đêm khi mọi người đang ngủ, để khỏi chen chúc chờ đợi trong giờ cao điểm chứ gì.
Công Chúa vừa nói xong thì có ai đó trúng tim đen, vội đỏ mặt xấu hổ.
Căn phòng bạn ở cũng phần nào nói lên tính cách của bạn. Khắp nhà Công Chúa cũng mang đậm phong cách rất “công chúa”, cô bé trang trí căn nhà rất đẹp với các hoạ tiết hoa cỏ tinh tế, toát lên vẻ cổ điển, lãng mạn, nhẹ nhàng, đặt ở vị trí trung tâm trong phòng khách là chiếc máy may, bên cạnh có một ma-nơ-canh bán thân bằng nhung trắng đang treo một bộ váy xoè may dở dang. Gió và Quỷ Con giờ mới nhận ra những chiếc đầm đẹp mắt cô bé hay mặc là do chính mình tự cắt may. Cả hai khẽ khen thầm Công Chúa trong bụng. Vì sao phải khen thầm ư? Vì Gió ít nói, còn Quỷ Con thì nghĩ Công Chúa sẽ lên mặt nếu cậu khen. Như đoán được suy nghĩ của cậu, Công Chúa quay sang hất mặt lên vẻ ta đây, Quỷ Con bèn chu chu mỏ phản ứng lại.
Ban đầu Gió còn khá thắc mắc sao một cậu bé đáng yêu như vậy mà Công Chúa lại khăng khăng gọi là Quỷ Con, một cái tên không hợp chút nào, sau một thời gian tiếp xúc, Gió đã thấy đó là một cái tên không thể nào hợp hơn. Một cậu bé nhạy cảm với lời nhận xét từ mọi người xung quanh nhưng lại có thể có những câu hỏi rất đau đầu dành cho mọi người, có những hành động ngây thơ vô số tội. Điển hình như khi Gió vào nhà vệ sinh nhà Công Chúa, nhờ Quỷ Con trả lời điện thoại nếu như mẹ có gọi, sau đó xuất hiện tin nhắn cưa cẩm của Khánh gửi cho Gió:
- Em là cô gái khó nắm bắt nhất từ trước đến giờ anh mới gặp, ở em luôn có một sự bí ẩn không thể cưỡng lại, lúc nào anh cũng thắc mắc em đang nghĩ gì và đang làm gì giờ này?
Quỷ Con một tay cầm cây kem “chôm” được trong tủ lạnh, một tay nhắn tin trả lời một cách hồn nhiên:
- Em đang trong toilet.
Từ đó độ sến và số lượng tin nhắn của Khánh giảm đi đáng kể. Anh chàng cũng có cái nhìn khác về Gió, có lẽ cô cũng không bí ẩn lắm như anh nghĩ.
Tới ngày hẹn cùng đi xem phim, Khánh tới nhà chở Gió đi, anh đã đặt vé trước nên tới nơi họ vào thẳng rạp luôn, Khánh khá hào hứng với bộ phim, còn Gió không thích lắm vì đây không phải thể loại phim cô ưa thích. Ngồi bên cạnh, Khánh vươn vai rồi tiện thể quàng tay qua sau ghế của Gió, cách một khoảng nhỏ với vai cô, cô ngồi hẳn người lên đằng trước ghế để tránh né, tay chưng hửng nhưng Khánh vẫn mỉm cười như là có chuyện thú vị lắm. Ngoài chuyện đó ra, Khánh vẫn giữ thái độ ga-lăng với cô, vì cũng đi làm ở một công ty nước ngoài nên về công việc Gió và Khánh nói chuyện khá ưng ý với nhau, thỉnh thoảng cô cũng học hỏi được một số điều bổ ích, nếu anh ta không có ý với cô chắc Gió sẽ có thể coi anh ta như một người bạn bình thường của mình.
Một thời gian ngắn sau đó …
Nghe tin mẹ ngất xỉu đang nằm trong bệnh viện A, Khánh cùng Gió lập tức chạy vào, Gió rớt nước mắt khi thấy mẹ xanh mét nằm trên giường bệnh. Bác sĩ ra hiệu cho cô ra ngoài nói chuyện, Gió nghe thấy giọng đều đều dặn dò của bác sĩ, đứng ngoài hành lang một mình, trong đầu Gió lập đi lập lại câu nói của bác sĩ:
- Tim càng ngày càng yếu ... bệnh nhân cũng không còn nhiều thời gian, người nhà cũng nên chuẩn bị trước tâm lí…
Khi trở vào phòng bệnh thì mẹ đã tỉnh, nắm tay Gió, mẹ nghẹn ngào:
- Mẹ không sợ chết, chỉ sợ bỏ con lại một mình, điều mẹ mong nhất bây giờ là có thể sống tới ngày đám cưới con của mẹ …
- Mẹ đừng nói quở, mẹ còn sống lâu lắm .
Cô quay sang cầm gọn tay Khánh đang đứng bên cạnh.
- Đám cưới của hai đứa con còn phải chờ mẹ lo liệu hết, mẹ biết con gái mẹ vô dụng mà.
- Con sẽ chăm sóc tốt cho Gió, cô cứ yên tâm mà dưỡng bệnh.
Nghe thấy cô sẽ tổ chức đám cưới với Khánh, mẹ xúc động, cười ra nước mắt.
Gió muốn sống độc thân, nhưng không phải lúc nào cuộc sống cũng như mình mong muốn, cô yêu mẹ và tình nguyện chọn cách sống làm mẹ vui, nếu bắt buộc phải kết hôn thì Khánh là người phù hợp.
Mèo Nhoi thấy Gió về thì khẽ ngước lên ban phát cho cô một cái nhìn rồi tiếp tục công việc gặm gặm, cào cào giầy của Khánh, Gió cũng đoán được Nhoi không thích Khánh, lần nào Khánh ghé qua cũng bị tổn thất nho nhỏ do Nhoi làm, Khánh có cố gắng làm thân nhưng vẫn chẳng cải thiện được tí gì, chỉ đổi được một gương mặt cực ngầu, Nhoi là một con mèo rất kén người tiếp xúc. Ngồi xuống khẽ vuốt đầu Nhoi mấy cái, Gió lấy chiếc giày Nhoi đang gặm trong miệng ra, thay vào đó là chiếc giày lành lặn còn lại của Khánh cho Nhoi cắn tiếp rồi mới đi vào trong nhà. Cô thấy Khánh đang trò chuyện cùng mẹ rất vui vẻ, Khánh rất khéo ăn nói nên rất dễ dàng chiếm được cảm tình của mẹ.
Thấy Gió về thì mẹ cô liền lấy cớ bận việc trong bếp, cố tình tạo cơ hội cho hai người trẻ nói chuyện với nhau. Gió biết ý đồ gán ghép của mẹ, dạo này sức khỏe của mẹ giảm rõ rệt vì căn bệnh tim, bà không yên tâm khi Gió vẫn chưa lập gia đình, bà muốn có người sẽ chăm sóc cho Gió nếu như có một ngày bà không còn trên đời này nữa.
Bữa cơm diễn ra cũng khá suôn sẻ như những lần trước, trên bàn ăn mẹ và Khánh nói là chủ yếu, Gió ngồi nghe, Nhoi làm mặt ngầu gườm gườm Khánh, thỉnh thoảng cô đáp lại những câu hỏi của Khánh, Khánh mời Gió đi xem phim, anh ta biết cô sẽ không từ chối khi có mặt mẹ, biết cô thương mẹ và rất nghe lời mẹ.
Trước thái độ lịch sự, không nóng không lạnh của Gió, Khánh không thấy phiền lòng, còn thấy chút thú vị, những cô gái đẹp có làm kiêu một chút cũng không có gì là lạ. Gió ra mở cửa cho Khánh ra về, ngồi lên chiếc xe máy, trước khi phóng xe đi, Khánh khẽ nắm nhẹ tay Gió rồi nói:
- Bây giờ em chưa yêu anh, nhưng sau này em sẽ yêu anh.
Khi đó Gió chỉ nhìn chăm chăm vào tác phẩm nghệ thuật của Nhoi, đôi giày da mới toanh đầy vết sướt, cô nhớ lại gương mặt khẽ nheo lại của Khánh khi xỏ chân vào giày, điều đó làm cô buồn cười, tự hứa tí nữa sẽ thưởng cho Nhoi một hộp cá nục sốt cà chua. Nhìn bóng xe Khánh khuất xa, Gió thầm nghĩ về chữ “yêu” Khánh vừa nói, sao thấy xa lạ quá. Cô không hiểu hết được ý nghĩa của nó, liệu có mấy ai trên đời này hiểu chữ yêu một cách thật sâu sắc để giải thích cho nhân vật Gió của tôi được không?
Quỷ Con có vẻ rất thích Gió, cậu bé thường xuyên liên lạc với cô, cùng học chung trường nghề với Công Chúa nên hai đứa thường đi chung với nhau, Quỷ Con học về Chế biến thực phẩm, Công Chúa học ngành May thời trang, ba chị em cũng hay gặp nhau, khi thì đi ăn uống, lúc thì kéo nhau đi mua sắm, dĩ nhiên thường là Gió trả tiền ăn uống, hai bé còn là sinh viên thì lấy đâu ra tiền mà trả, Gió là chị mà, phải gương mẫu chứ, những lúc vui sướng được làm chị như vậy (Thông cảm, Gió con một mà) cô quên mất một điều quan trọng là nhà Công Chúa thuộc loại rất rất có điều kiện ở thành phố.
- Quỷ Con, cái váy hoa này đẹp chứ?
- Uh, dễ thương lắm.
- Vậy cưng mặc thử đi, chắc hợp lắm, cưng xinh gái thế kia mà.
Công Chúa rất hay chọc ghẹo Quỷ Con như thế, làm cậu bé ngượng, mặt đỏ ửng lên trông rất dễ thương, nhìn vào là muốn đưa tay bẹo má của cậu liền, đưa cặp mắt qua cầu cứu chị Gió của mình.
- Không được đâu nha Công Chúa ... để Quỷ Con thử cái đầm đỏ này trước đã, chị chấm cho em ấy nãy giờ.
Gió quay sang nở nụ cười thiên thần với Quỷ Con:
- Phòng thay đồ ở bên này này em trai của chị.
Quỷ Con: “…”
Trước đây Gió cũng khá trầm tính, một thời gian làm bạn với Nguyễn và Lan đã giúp cô cởi mở hơn nhiều, thỉnh thoảng còn ra vẻ hơi láu cá với những người thân quen. Đến lúc này thì Quỷ Con cũng chỉ biết dở khóc dở cười mà thôi.
Mua sắm xong, Công Chúa rủ hai người tới chơi nhà cô bé, sau vài phút vòng vèo chạy xe, Gió đi một mình, còn Công Chúa thì chở Quỷ Con, ba chị em hiện đang đứng trước căn nhà nhỏ với một góc vườn xinh xắn.
- Chị và Quỷ Con cứ thoải mái, em ở một mình à, ba mẹ mua cho em căn nhà này để đi học cho gần trường.
Lách cách mở cửa nhà, Công Chúa bổ xung thêm:
- Em muốn gì ba mẹ cũng chiều hết, em là “trùm” trong nhà mà.
- Nhà giàu có khác – Quỷ Con chép miệng – Em thì phải chen chúc với hơn mười người trong ký túc xá.
- Với tính cách của cậu, tớ chắc chắn cậu sẽ tập đi toilet vào ban đêm khi mọi người đang ngủ, để khỏi chen chúc chờ đợi trong giờ cao điểm chứ gì.
Công Chúa vừa nói xong thì có ai đó trúng tim đen, vội đỏ mặt xấu hổ.
Căn phòng bạn ở cũng phần nào nói lên tính cách của bạn. Khắp nhà Công Chúa cũng mang đậm phong cách rất “công chúa”, cô bé trang trí căn nhà rất đẹp với các hoạ tiết hoa cỏ tinh tế, toát lên vẻ cổ điển, lãng mạn, nhẹ nhàng, đặt ở vị trí trung tâm trong phòng khách là chiếc máy may, bên cạnh có một ma-nơ-canh bán thân bằng nhung trắng đang treo một bộ váy xoè may dở dang. Gió và Quỷ Con giờ mới nhận ra những chiếc đầm đẹp mắt cô bé hay mặc là do chính mình tự cắt may. Cả hai khẽ khen thầm Công Chúa trong bụng. Vì sao phải khen thầm ư? Vì Gió ít nói, còn Quỷ Con thì nghĩ Công Chúa sẽ lên mặt nếu cậu khen. Như đoán được suy nghĩ của cậu, Công Chúa quay sang hất mặt lên vẻ ta đây, Quỷ Con bèn chu chu mỏ phản ứng lại.
Ban đầu Gió còn khá thắc mắc sao một cậu bé đáng yêu như vậy mà Công Chúa lại khăng khăng gọi là Quỷ Con, một cái tên không hợp chút nào, sau một thời gian tiếp xúc, Gió đã thấy đó là một cái tên không thể nào hợp hơn. Một cậu bé nhạy cảm với lời nhận xét từ mọi người xung quanh nhưng lại có thể có những câu hỏi rất đau đầu dành cho mọi người, có những hành động ngây thơ vô số tội. Điển hình như khi Gió vào nhà vệ sinh nhà Công Chúa, nhờ Quỷ Con trả lời điện thoại nếu như mẹ có gọi, sau đó xuất hiện tin nhắn cưa cẩm của Khánh gửi cho Gió:
- Em là cô gái khó nắm bắt nhất từ trước đến giờ anh mới gặp, ở em luôn có một sự bí ẩn không thể cưỡng lại, lúc nào anh cũng thắc mắc em đang nghĩ gì và đang làm gì giờ này?
Quỷ Con một tay cầm cây kem “chôm” được trong tủ lạnh, một tay nhắn tin trả lời một cách hồn nhiên:
- Em đang trong toilet.
Từ đó độ sến và số lượng tin nhắn của Khánh giảm đi đáng kể. Anh chàng cũng có cái nhìn khác về Gió, có lẽ cô cũng không bí ẩn lắm như anh nghĩ.
Tới ngày hẹn cùng đi xem phim, Khánh tới nhà chở Gió đi, anh đã đặt vé trước nên tới nơi họ vào thẳng rạp luôn, Khánh khá hào hứng với bộ phim, còn Gió không thích lắm vì đây không phải thể loại phim cô ưa thích. Ngồi bên cạnh, Khánh vươn vai rồi tiện thể quàng tay qua sau ghế của Gió, cách một khoảng nhỏ với vai cô, cô ngồi hẳn người lên đằng trước ghế để tránh né, tay chưng hửng nhưng Khánh vẫn mỉm cười như là có chuyện thú vị lắm. Ngoài chuyện đó ra, Khánh vẫn giữ thái độ ga-lăng với cô, vì cũng đi làm ở một công ty nước ngoài nên về công việc Gió và Khánh nói chuyện khá ưng ý với nhau, thỉnh thoảng cô cũng học hỏi được một số điều bổ ích, nếu anh ta không có ý với cô chắc Gió sẽ có thể coi anh ta như một người bạn bình thường của mình.
Một thời gian ngắn sau đó …
Nghe tin mẹ ngất xỉu đang nằm trong bệnh viện A, Khánh cùng Gió lập tức chạy vào, Gió rớt nước mắt khi thấy mẹ xanh mét nằm trên giường bệnh. Bác sĩ ra hiệu cho cô ra ngoài nói chuyện, Gió nghe thấy giọng đều đều dặn dò của bác sĩ, đứng ngoài hành lang một mình, trong đầu Gió lập đi lập lại câu nói của bác sĩ:
- Tim càng ngày càng yếu ... bệnh nhân cũng không còn nhiều thời gian, người nhà cũng nên chuẩn bị trước tâm lí…
Khi trở vào phòng bệnh thì mẹ đã tỉnh, nắm tay Gió, mẹ nghẹn ngào:
- Mẹ không sợ chết, chỉ sợ bỏ con lại một mình, điều mẹ mong nhất bây giờ là có thể sống tới ngày đám cưới con của mẹ …
- Mẹ đừng nói quở, mẹ còn sống lâu lắm .
Cô quay sang cầm gọn tay Khánh đang đứng bên cạnh.
- Đám cưới của hai đứa con còn phải chờ mẹ lo liệu hết, mẹ biết con gái mẹ vô dụng mà.
- Con sẽ chăm sóc tốt cho Gió, cô cứ yên tâm mà dưỡng bệnh.
Nghe thấy cô sẽ tổ chức đám cưới với Khánh, mẹ xúc động, cười ra nước mắt.
Gió muốn sống độc thân, nhưng không phải lúc nào cuộc sống cũng như mình mong muốn, cô yêu mẹ và tình nguyện chọn cách sống làm mẹ vui, nếu bắt buộc phải kết hôn thì Khánh là người phù hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.