Chương 18: Giống Hệt Một Con Thỏ Trắng
Bảo Bảo
06/03/2024
Chu Diệc Châu ăn quýt mật xong lại hỏi xin anh táo tàu, giống hệt một con hamster nhỏ, một quả táo cũng phải cắn mấy lần mới hết.
“Hóa ra táo tàu ngọt thế này, tôi chưa bao giờ ăn luôn.” Đúng là Chu Diệc Châu chưa từng ăn qua thật, trong nhà cô chỉ có loại táo đỏ ăn vào giúp bổ máu.
Vốn dĩ Tần Nhiêu cũng không có hứng thú với chuyện ăn uống, buổi chiều Chu Diệc Châu còn “mời” anh uống trà sữa, nên anh cảm thấy đây cũng coi như hồi đáp cho cô.
“Cậu mang về ăn đi.” Tần Nhiêu đưa cho cô.
Chu Diệc Châu cười thầm trong lòng, tự nguyện cho chính là bắt đầu gần gũi với nhau hơn. Đương nhiên cô không hề thấy ngại ngùng, tự nhiên nhận lấy.
“Cảm ơn cậu nha, tôi sẽ ăn hết cho mà xem.”
Giống như chỉ có việc Chu Diệc Châu ăn hết túi trái cây này thì mới không phụ lòng tốt của Tần Nhiêu đối với cô vậy.
Cô hy vọng anh có thể nghe hiểu được.
Trên thực tế có vẻ anh cũng hiểu được một chút, ánh mắt hơi mất tự nhiên mà nhìn đi nơi khác.
Ông trời không chiều lòng người, bên ngoài đổ mưa, nhưng với Chu Diệc Châu mà nói chính là thuận gió xuôi dòng, có thêm cơ hội ở chung với anh.
“Làm sao bây giờ? Trời mưa mất rồi, không về được.” Cô nói thầm.
Tần Nhiêu nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài, rõ ràng lúc dọn hoa đã biết trời sẽ mưa, lại không hề chuẩn bị gì mà cứ thế đến đây, tự nhiên không thể oán giận câu nào.
“Đợi mưa tạnh đã.”
Cô ừ một tiếng, cả hai cùng ngồi đợi ở ghế sofa trong khu đọc sách.
Chu Diệc Châu ngồi có chút mệt nhọc, ngón tay trỏ khẽ chọc chọc vào cánh tay Tần Nhiêu, miệng lặng lẽ ngáp một cái, lúc ngẩng đầu nhìn anh, trước mắt mênh mông sương mù.
“Tần Nhiêu, tối hôm qua tôi ngủ muộn, bây giờ buồn ngủ quá. Tôi ngủ một lát, bao giờ hết mưa cậu gọi tôi dậy nha.”
Nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô, cả người lộ ra trạng thái lười biếng, dựa vào sofa rồi nhắm mắt lại.
Anh định ừ coi như đáp lại, nhưng cuối cùng sửa thành: “Cậu cứ ngủ đi.”
Chu Diệc Châu vừa nhắm mắt lại đã ngủ rồi, khoác áo khoác hồng nhạt mới mua rồi dựa vào sofa, cả người dần mất đi cân bằng, nghiêng ngả dựa vào vai Tần Nhiêu.
Tần Nhiêu cảm nhận được sức nặng ở đầu vai, cúi đầu liền thấy gương mặt trắng trẻo hồng hào kia đang dán vào cánh tay mình. Anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, Chu Diệc Châu hoàn toàn không có phản ứng, tức khắc anh không dám cử động nữa, cứ ngồi cứng đờ một chỗ cho cô dựa vào.
Chẳng qua càng ngày càng có nhiều ánh mắt tò mò nhìn sang khiến sắc mặt của Tần Nhiêu bắt đầu mất tự nhiên, chỉ có thể hơi cúi đầu, lại lần nữa chú ý đến gương mặt đang ngủ say của Chu Diệc Châu.
Giống hệt một con thỏ trắng, vừa hồng vừa trắng, hai cái tai đáng yêu còn dựng lên.
Không biết vì cái gì, Tần Nhiêu đột nhiên nhớ đến bài hát thiếu nhi này. Bởi vì khi Chu Diệc Châu ngủ quá an tĩnh, rúc vào người anh, mềm mềm trắng trắng lại hồng hào, rất giống một con thỏ.
Đột nhiên Chu Diệc Châu tỉnh giấc, mắt nhập nhèm mở ra, phát hiện chẳng biết mình đã dựa vào người Tần Nhiêu từ lúc nào, vội vàng ngồi thẳng dậy dụi mắt, dáng vẻ còn chưa tỉnh hẳn.
“Ngại quá, dựa vào người cậu mất rồi.”
Tần Nhiêu dời ánh mắt đi, rốt cuộc cũng được cử động: “Không sao.”
Chu Diệc Châu phát hiện lỗ tai anh có hơi hồng, để sát vào hỏi: “Sao tai cậu đỏ vậy?”
Tần Nhiêu sờ lên tai, có lẽ là do có nhiều người chỉ vào hai người rồi nói cả hai là một đôi, trước mặt nhiều người lạ như vậy khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên.
Anh chỉ về phía điều hòa: “Do điều hòa thổi.”
Chu Diệc Châu gật đầu, duỗi lưng cho thoải mái, sau đó đứng dậy gấp áo bỏ lại vào túi, còn hỏi anh: “Tần Nhiêu, hết mưa rồi sao?”
Mưa tạnh đã được một lúc lâu, anh trả lời: “Tạnh rồi.”
“Tạnh từ lúc nào thế?”
“Mới được một lúc thôi.”
“Vậy sao cậu không gọi tôi dậy?” Chu Diệc Châu khoác balo, quay sang nhìn anh.
Vì sao không gọi cô dậy à? Bởi vì anh không muốn quấy rầy cô ngủ, cô ngủ sâu cũng ngủ rất ngon nữa.
Tần Nhiêu chớp mắt: “Tại thấy cậu ngủ ngon quá.”
Cho nên đây là không đành lòng đánh thức cô sao?
Chu Diệc Châu mừng thầm trong lòng, đến gần anh rồi cười ngọt ngào: “Tần Nhiêu, cậu tốt thật đấy.”
Tần Nhiêu nghe hiểu ý cô, vội vàng nhìn đi nơi khác: “Trời tối rồi, chúng ta về nhà đi.”
Chu Diệc Châu e hèm đuổi kịp, cùng anh đi một đoạn đường, đến ngã tư mới tách nhau ra.
“Tần Nhiêu.”
Tần Nhiêu quay đầu lại, trong bóng đêm, dưới bóng đèn lắc lư, Chu Diệc Châu đang vẫy tay nhỏ trắng nõn với mình, cách xa đã 10m nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ nụ cười, nghe rõ giọng nói của cô.
“Ngày mai gặp lại nha!”
Lại là ngày mai gặp, có nhiều ngày mai biết bao nhiêu.
Tần Nhiêu cũng khẽ cười, không tự giác vẫy tay tạm biệt với cô.
Đến cuối kỳ, Chu Diệc Châu tạm thời gác lại những chuyện không qua trọng. Đối với cô mà nói, thành tích vĩnh viễn quan trọng nhất, còn nhất định phải nghiền nát Tưởng Hàm. Cho nên gần đến cuối kỳ, cô lại càng nghiêm túc.
Tưởng Hàm cũng như vậy, nhớ rõ lời dặn của Vương Á, lại không cam lòng bị Chu Diệc Châu đè ở phía sau, nên tích cực bổ sung kiến thức, nhưng vẫn không quên quấn lấy Tần Nhiêu.
Tan học, Chu Diệc Châu lấy bài thi Toán còn chưa giải xong ra tiếp tục làm, câu cuối cùng khiến cô khựng lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết bước tiếp theo viết thế nào.
Trong lúc còn đang cố gắng suy nghĩ, bỗng nhiên cô thấy Tưởng Hàm cầm bài tập đi về cuối lớp, lập tức biết cô ta lại đi tìm Tần Nhiêu.
Tưởng Hàm thấy Chu Diệc Châu nhìn mình thì tức giận trợn mắt nhìn cô, bước chân càng nhanh hơn.
Chu Diệc Châu không khỏi buồn cười, còn chạy nữa, như sợ bị cô cướp mất vậy.
Cô nhìn chằm chằm hai người đó, Tưởng Hàm ngồi xuống chỗ của Trần Phàm, người nhoài ra như thể đó mới là chỗ ngồi của cô ta vậy.
Đương nhiên Chu Diệc Châu không để cô ta được như ý nguyện, dứt khoát đứng dậy đi hỏi bài “thầy giáo nhỏ” của mình.
Tưởng Hàm mới nghe giảng xong một đề, đột nhiên thấy Chu Diệc Châu đứng trước bàn Tần Nhiêu, rất tự nhiên kéo ghế của Đường Minh Hạo rồi ngồi xuống, chìa bài thi ra trước mặt Tần Nhiêu.
“Cậu giảng bài này cho tôi đi, khó chết mất. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy chắc cả lớp chỉ có mình cậu biết làm.” Chu Diệc Châu híp mắt cười, cánh tay đặt lên bàn anh rồi chống cằm, ngón trỏ chỉ vào bài mà mình mới giải được một nửa.
Tưởng Hàm còn đang định nói chuyện ngoài lề với Tần Nhiêu, bây giờ thì hay rồi, lại để cho Chu Diệc Châu chen chân vào. Hơn nữa cô ta vừa nghe Chu Diệc Châu nói chuyện là đã mắc ói, nói bình thường thì không chịu, hở ra là làm nũng.
Nói khó nghe một chút chính là đang quyến rũ người khác.
Tần Nhiêu nhìn lại, đúng là bài mà anh vừa giảng cho Tưởng Hàm, đang định giảng thêm lần nữa thì đột nhiên nghe thấy Tưởng Hàm nói:
“Để tôi giảng cho, vừa nãy Tần Nhiêu có dạy tôi rồi, cậu đừng có làm phiền đến giờ nghỉ ngơi của cậu ấy. Để cậu ấy đi WC đã.”
Chu Diệc Châu thầm trợn trắng mắt, từ khi nào mà cô ta khách khí như vậy? Ngay cả việc người ta có muốn đi WC không mà cũng biết. Cô ta hỏi là bình thường, còn đến lượt cô là lãng phí thời gian của người khác sao?
Chu Diệc Châu chớp mắt, đẩy bài về phía Tần Nhiêu, nhoài người đến gần hơn, ra vẻ không tin Tưởng Hàm: “Không cần đâu, cậu nói lan man dài dòng lắm, sao được ngắn gọn dễ hiểu như Tần Nhiêu chứ?”
Tưởng Hàm bực cực kỳ, lại thấy Tần Nhiêu khẽ cong khóe môi, thật sự bắt đầu hoài nghi bản thân mình đúng là có tật xấu dài dòng.
Chu Diệc Châu cố tình chọc chọc tay Tần Nhiêu trước mặt Tưởng Hàm: “Cậu nhanh lên.”
Tần Nhiêu tức khắc sửng sốt, bàn tay khẽ rụt về sau, cầm lấy bút bắt đầu dạy cô.
Tưởng Hàm nhíu mày nhìn, cho đến tận hôm nay cô ta vẫn chưa dám chạm vào tay anh, bởi vì ngại ngùng, cũng vì con gái phải biết rụt rè. Cho nên giữa cô ta và Tần Nhiêu chỉ là nói chuyện đơn giản. Nhưng hành động của Chu Diệc Châu quả thật đã đánh vỡ hình thức ở chung của cô ta với Tần Nhiêu, để cô ta biết rằng Chu Diệc Châu đúng là không biết xấu hổ.
“Tần Nhiêu, cậu nhích người ra đây đi, tôi nhoài mệt quá à.” Chu Diệc Châu lại bò lên bàn anh, chạm vào tay anh.
Anh ừ một tiếng, tiện đà quay hẳn lưng về phía Tưởng Hàm. Lập tức khiến Tưởng Hàm xấu hổ, ở chỗ này như một kẻ dư thừa vậy.
Tưởng Hàm đột nhiên đứng dậy, chân ghế ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, hung hăng liếc xéo Chu Diệc Châu rồi hậm hực bỏ đi.
Chu Diệc Châu cười trộm, ai bảo lanh chanh đến sớm làm gì.
“Có nghe không đó?” Tần Nhiêu bỗng dưng dừng bút.
Chu Diệc Châu mím môi nhìn cậu, vẫn không nhịn được cười: “Tôi đang nghe đây, cậu cứ nói tiếp đi.”
Tần Nhiêu mơ hồ cảm thấy bầu không khí rất lạ, nhưng lại chẳng biết nó lạ ở chỗ nào, chỉ có thể tiếp tục giảng bài cho cô.
Thành tích thi cuối kỳ được công bố, Chu Diệc Châu vẫn giữ được vị trí hạng ba, nghiền áp Tưởng Hàm ở hạng 4. Tuy rằng chênh lệch không nhiều nhưng đã đủ để Chu Diệc Châu vui vẻ suốt cả kỳ nghỉ đông.
“Hóa ra táo tàu ngọt thế này, tôi chưa bao giờ ăn luôn.” Đúng là Chu Diệc Châu chưa từng ăn qua thật, trong nhà cô chỉ có loại táo đỏ ăn vào giúp bổ máu.
Vốn dĩ Tần Nhiêu cũng không có hứng thú với chuyện ăn uống, buổi chiều Chu Diệc Châu còn “mời” anh uống trà sữa, nên anh cảm thấy đây cũng coi như hồi đáp cho cô.
“Cậu mang về ăn đi.” Tần Nhiêu đưa cho cô.
Chu Diệc Châu cười thầm trong lòng, tự nguyện cho chính là bắt đầu gần gũi với nhau hơn. Đương nhiên cô không hề thấy ngại ngùng, tự nhiên nhận lấy.
“Cảm ơn cậu nha, tôi sẽ ăn hết cho mà xem.”
Giống như chỉ có việc Chu Diệc Châu ăn hết túi trái cây này thì mới không phụ lòng tốt của Tần Nhiêu đối với cô vậy.
Cô hy vọng anh có thể nghe hiểu được.
Trên thực tế có vẻ anh cũng hiểu được một chút, ánh mắt hơi mất tự nhiên mà nhìn đi nơi khác.
Ông trời không chiều lòng người, bên ngoài đổ mưa, nhưng với Chu Diệc Châu mà nói chính là thuận gió xuôi dòng, có thêm cơ hội ở chung với anh.
“Làm sao bây giờ? Trời mưa mất rồi, không về được.” Cô nói thầm.
Tần Nhiêu nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài, rõ ràng lúc dọn hoa đã biết trời sẽ mưa, lại không hề chuẩn bị gì mà cứ thế đến đây, tự nhiên không thể oán giận câu nào.
“Đợi mưa tạnh đã.”
Cô ừ một tiếng, cả hai cùng ngồi đợi ở ghế sofa trong khu đọc sách.
Chu Diệc Châu ngồi có chút mệt nhọc, ngón tay trỏ khẽ chọc chọc vào cánh tay Tần Nhiêu, miệng lặng lẽ ngáp một cái, lúc ngẩng đầu nhìn anh, trước mắt mênh mông sương mù.
“Tần Nhiêu, tối hôm qua tôi ngủ muộn, bây giờ buồn ngủ quá. Tôi ngủ một lát, bao giờ hết mưa cậu gọi tôi dậy nha.”
Nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô, cả người lộ ra trạng thái lười biếng, dựa vào sofa rồi nhắm mắt lại.
Anh định ừ coi như đáp lại, nhưng cuối cùng sửa thành: “Cậu cứ ngủ đi.”
Chu Diệc Châu vừa nhắm mắt lại đã ngủ rồi, khoác áo khoác hồng nhạt mới mua rồi dựa vào sofa, cả người dần mất đi cân bằng, nghiêng ngả dựa vào vai Tần Nhiêu.
Tần Nhiêu cảm nhận được sức nặng ở đầu vai, cúi đầu liền thấy gương mặt trắng trẻo hồng hào kia đang dán vào cánh tay mình. Anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, Chu Diệc Châu hoàn toàn không có phản ứng, tức khắc anh không dám cử động nữa, cứ ngồi cứng đờ một chỗ cho cô dựa vào.
Chẳng qua càng ngày càng có nhiều ánh mắt tò mò nhìn sang khiến sắc mặt của Tần Nhiêu bắt đầu mất tự nhiên, chỉ có thể hơi cúi đầu, lại lần nữa chú ý đến gương mặt đang ngủ say của Chu Diệc Châu.
Giống hệt một con thỏ trắng, vừa hồng vừa trắng, hai cái tai đáng yêu còn dựng lên.
Không biết vì cái gì, Tần Nhiêu đột nhiên nhớ đến bài hát thiếu nhi này. Bởi vì khi Chu Diệc Châu ngủ quá an tĩnh, rúc vào người anh, mềm mềm trắng trắng lại hồng hào, rất giống một con thỏ.
Đột nhiên Chu Diệc Châu tỉnh giấc, mắt nhập nhèm mở ra, phát hiện chẳng biết mình đã dựa vào người Tần Nhiêu từ lúc nào, vội vàng ngồi thẳng dậy dụi mắt, dáng vẻ còn chưa tỉnh hẳn.
“Ngại quá, dựa vào người cậu mất rồi.”
Tần Nhiêu dời ánh mắt đi, rốt cuộc cũng được cử động: “Không sao.”
Chu Diệc Châu phát hiện lỗ tai anh có hơi hồng, để sát vào hỏi: “Sao tai cậu đỏ vậy?”
Tần Nhiêu sờ lên tai, có lẽ là do có nhiều người chỉ vào hai người rồi nói cả hai là một đôi, trước mặt nhiều người lạ như vậy khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên.
Anh chỉ về phía điều hòa: “Do điều hòa thổi.”
Chu Diệc Châu gật đầu, duỗi lưng cho thoải mái, sau đó đứng dậy gấp áo bỏ lại vào túi, còn hỏi anh: “Tần Nhiêu, hết mưa rồi sao?”
Mưa tạnh đã được một lúc lâu, anh trả lời: “Tạnh rồi.”
“Tạnh từ lúc nào thế?”
“Mới được một lúc thôi.”
“Vậy sao cậu không gọi tôi dậy?” Chu Diệc Châu khoác balo, quay sang nhìn anh.
Vì sao không gọi cô dậy à? Bởi vì anh không muốn quấy rầy cô ngủ, cô ngủ sâu cũng ngủ rất ngon nữa.
Tần Nhiêu chớp mắt: “Tại thấy cậu ngủ ngon quá.”
Cho nên đây là không đành lòng đánh thức cô sao?
Chu Diệc Châu mừng thầm trong lòng, đến gần anh rồi cười ngọt ngào: “Tần Nhiêu, cậu tốt thật đấy.”
Tần Nhiêu nghe hiểu ý cô, vội vàng nhìn đi nơi khác: “Trời tối rồi, chúng ta về nhà đi.”
Chu Diệc Châu e hèm đuổi kịp, cùng anh đi một đoạn đường, đến ngã tư mới tách nhau ra.
“Tần Nhiêu.”
Tần Nhiêu quay đầu lại, trong bóng đêm, dưới bóng đèn lắc lư, Chu Diệc Châu đang vẫy tay nhỏ trắng nõn với mình, cách xa đã 10m nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ nụ cười, nghe rõ giọng nói của cô.
“Ngày mai gặp lại nha!”
Lại là ngày mai gặp, có nhiều ngày mai biết bao nhiêu.
Tần Nhiêu cũng khẽ cười, không tự giác vẫy tay tạm biệt với cô.
Đến cuối kỳ, Chu Diệc Châu tạm thời gác lại những chuyện không qua trọng. Đối với cô mà nói, thành tích vĩnh viễn quan trọng nhất, còn nhất định phải nghiền nát Tưởng Hàm. Cho nên gần đến cuối kỳ, cô lại càng nghiêm túc.
Tưởng Hàm cũng như vậy, nhớ rõ lời dặn của Vương Á, lại không cam lòng bị Chu Diệc Châu đè ở phía sau, nên tích cực bổ sung kiến thức, nhưng vẫn không quên quấn lấy Tần Nhiêu.
Tan học, Chu Diệc Châu lấy bài thi Toán còn chưa giải xong ra tiếp tục làm, câu cuối cùng khiến cô khựng lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết bước tiếp theo viết thế nào.
Trong lúc còn đang cố gắng suy nghĩ, bỗng nhiên cô thấy Tưởng Hàm cầm bài tập đi về cuối lớp, lập tức biết cô ta lại đi tìm Tần Nhiêu.
Tưởng Hàm thấy Chu Diệc Châu nhìn mình thì tức giận trợn mắt nhìn cô, bước chân càng nhanh hơn.
Chu Diệc Châu không khỏi buồn cười, còn chạy nữa, như sợ bị cô cướp mất vậy.
Cô nhìn chằm chằm hai người đó, Tưởng Hàm ngồi xuống chỗ của Trần Phàm, người nhoài ra như thể đó mới là chỗ ngồi của cô ta vậy.
Đương nhiên Chu Diệc Châu không để cô ta được như ý nguyện, dứt khoát đứng dậy đi hỏi bài “thầy giáo nhỏ” của mình.
Tưởng Hàm mới nghe giảng xong một đề, đột nhiên thấy Chu Diệc Châu đứng trước bàn Tần Nhiêu, rất tự nhiên kéo ghế của Đường Minh Hạo rồi ngồi xuống, chìa bài thi ra trước mặt Tần Nhiêu.
“Cậu giảng bài này cho tôi đi, khó chết mất. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy chắc cả lớp chỉ có mình cậu biết làm.” Chu Diệc Châu híp mắt cười, cánh tay đặt lên bàn anh rồi chống cằm, ngón trỏ chỉ vào bài mà mình mới giải được một nửa.
Tưởng Hàm còn đang định nói chuyện ngoài lề với Tần Nhiêu, bây giờ thì hay rồi, lại để cho Chu Diệc Châu chen chân vào. Hơn nữa cô ta vừa nghe Chu Diệc Châu nói chuyện là đã mắc ói, nói bình thường thì không chịu, hở ra là làm nũng.
Nói khó nghe một chút chính là đang quyến rũ người khác.
Tần Nhiêu nhìn lại, đúng là bài mà anh vừa giảng cho Tưởng Hàm, đang định giảng thêm lần nữa thì đột nhiên nghe thấy Tưởng Hàm nói:
“Để tôi giảng cho, vừa nãy Tần Nhiêu có dạy tôi rồi, cậu đừng có làm phiền đến giờ nghỉ ngơi của cậu ấy. Để cậu ấy đi WC đã.”
Chu Diệc Châu thầm trợn trắng mắt, từ khi nào mà cô ta khách khí như vậy? Ngay cả việc người ta có muốn đi WC không mà cũng biết. Cô ta hỏi là bình thường, còn đến lượt cô là lãng phí thời gian của người khác sao?
Chu Diệc Châu chớp mắt, đẩy bài về phía Tần Nhiêu, nhoài người đến gần hơn, ra vẻ không tin Tưởng Hàm: “Không cần đâu, cậu nói lan man dài dòng lắm, sao được ngắn gọn dễ hiểu như Tần Nhiêu chứ?”
Tưởng Hàm bực cực kỳ, lại thấy Tần Nhiêu khẽ cong khóe môi, thật sự bắt đầu hoài nghi bản thân mình đúng là có tật xấu dài dòng.
Chu Diệc Châu cố tình chọc chọc tay Tần Nhiêu trước mặt Tưởng Hàm: “Cậu nhanh lên.”
Tần Nhiêu tức khắc sửng sốt, bàn tay khẽ rụt về sau, cầm lấy bút bắt đầu dạy cô.
Tưởng Hàm nhíu mày nhìn, cho đến tận hôm nay cô ta vẫn chưa dám chạm vào tay anh, bởi vì ngại ngùng, cũng vì con gái phải biết rụt rè. Cho nên giữa cô ta và Tần Nhiêu chỉ là nói chuyện đơn giản. Nhưng hành động của Chu Diệc Châu quả thật đã đánh vỡ hình thức ở chung của cô ta với Tần Nhiêu, để cô ta biết rằng Chu Diệc Châu đúng là không biết xấu hổ.
“Tần Nhiêu, cậu nhích người ra đây đi, tôi nhoài mệt quá à.” Chu Diệc Châu lại bò lên bàn anh, chạm vào tay anh.
Anh ừ một tiếng, tiện đà quay hẳn lưng về phía Tưởng Hàm. Lập tức khiến Tưởng Hàm xấu hổ, ở chỗ này như một kẻ dư thừa vậy.
Tưởng Hàm đột nhiên đứng dậy, chân ghế ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, hung hăng liếc xéo Chu Diệc Châu rồi hậm hực bỏ đi.
Chu Diệc Châu cười trộm, ai bảo lanh chanh đến sớm làm gì.
“Có nghe không đó?” Tần Nhiêu bỗng dưng dừng bút.
Chu Diệc Châu mím môi nhìn cậu, vẫn không nhịn được cười: “Tôi đang nghe đây, cậu cứ nói tiếp đi.”
Tần Nhiêu mơ hồ cảm thấy bầu không khí rất lạ, nhưng lại chẳng biết nó lạ ở chỗ nào, chỉ có thể tiếp tục giảng bài cho cô.
Thành tích thi cuối kỳ được công bố, Chu Diệc Châu vẫn giữ được vị trí hạng ba, nghiền áp Tưởng Hàm ở hạng 4. Tuy rằng chênh lệch không nhiều nhưng đã đủ để Chu Diệc Châu vui vẻ suốt cả kỳ nghỉ đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.