Chương 30: Học Làm Bạn Trai
Bảo Bảo
06/03/2024
Tuy rằng yêu đương nhưng lại không thể khoe khoang quá nhiều, tránh cho trường học biết rồi lại phê bình, không chừng sẽ nghĩ cách chia rẽ hai người. Căn cứ vào nguyên tắc cân bằng giữa việc yêu và việc học, Tần Nhiêu đề nghị mỗi cuối tuần cần dành thời gian để giúp Chu Diệc Châu củng cố kiến thức.
Chu Diệc Châu có Tần Nhiêu hỗ trợ, không còn sợ hãi thành tích sẽ trượt xuống, ngược lại cô còn tin tưởng bản thân mình hơn.
Chẳng qua chuyện hai người hẹn hò tạm thời chưa để ai biết được. Cho nên trước hôm thứ sáu, Tưởng Hàm lại hẹn Tần Nhiêu đến thư viện học bài.
Bây giờ cô ta đã biết giữa mình và Tần Nhiêu ngoại trừ việc học thì chỉ có học, cũng không vội ngay lúc này, nhưng vẫn nên tranh thủ nắm chắc thời gian ở chung.
Ai ngờ Tần Nhiêu lại từ chối.
“Vì sao chứ?” Tưởng Hàm hoàn toàn không hiểu, không đồng ý đi xem phim thì thôi, nhưng tại sao ngay cả đi học mà anh cũng chẳng chịu?
Tần Nhiêu nhìn Chu Diệc Châu đang nghiêm túc làm bài, sau đó quay lại nói: “Cuối tuần tôi phải bổ túc cho Chu Diệc Châu.”
Tưởng Hàm kinh ngạc, lập tức đã hiểu chuyện gì xảy ra, hận sắt không thành thép nhìn Tần Nhiêu: “Chu Diệc Châu đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn còn tin tưởng cậu ta sao?”
Tần Nhiêu thích Chu Diệc Châu nên bằng lòng tin cô vô điều kiện, càng đừng nói đến chuyện Chu Diệc Châu cũng có lý do riêng của mình.
“Tưởng Hàm, đây là chuyện riêng giữa tôi và cô ấy, với lại cô ấy cũng không giống như những gì cậu nói.”
Tưởng Hàm thất vọng lắc đầu, người trước mặt cô ta đã bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, ngay cả tình cảm giả dối cũng không nhận ra, liên tục bị Chu Diệc Châu lừa gạt.
Tưởng Hàm đau lòng, người mà cô ta thích lại bất chấp tất cả để đứng sau Chu Diệc Châu. Nhưng tại sao cô ta vẫn chẳng thể buông tay?
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Diệc Châu hẹn hò, từ trước đến nay cô chưa từng nghiên cứu về phương diện này, ví dụ như hai người yêu nhau có thể đi xem những bộ phim nào, khi ở bên nhau có thể làm 100 việc có ý nghĩa, phần mềm gì có thể cùng sử dụng.
Thứ bảy, Tần Nhiêu vẫn chờ cô ở thư viện, mang theo trà sữa cô thích cùng đồ ăn vặt và trái cây, cho nên Chu Diệc Châu thấy anh rất có lòng.
Có bài học từ lần trước, hai người cố ý tìm một góc vắng người, hận không có ai quấy rầy mới tốt.
Tần Nhiêu không lo thành tích của mình sẽ trượt xuống, nhưng lại rất lo lắng cho Chu Diệc Châu. Dù sao cô cũng từng vì chuyện thành tích mà lạnh nhạt với anh.
“Đừng nghịch điện thoại nữa, em lấy đề ra đi.” Tần Nhiêu lột vỏ quýt cho cô rồi để sang một bên, khẽ cào nhẹ cằm cô.
Chu Diệc Châu lắc đầu, nhìn điện thoại chăm chú: “Đợt chút đi.”
“Cho em một phút để tắt điện thoại.”
Nghe vậy, suýt chút nữa Chu Diệc Châu đã bật cười thành tiếng, ấn điện thoại vào trong lồng ngực, oán trách nhìn anh: “Anh đóng vai tổng tài bá đạo hả? Còn cho em một phút nữa.”
Anh là nghiêm túc chứ không nói giỡn: “Tốc độ.”
“Em biết rồi mà, anh chờ một lát đi.” Cô ôm lấy tay anh rồi làm nũng, khiến cả người anh căng thẳng vì còn chưa quen với việc tiếp xúc thân mật với cô.
Chu Diệc Châu đưa điện thoại cho anh xem: “Tần Nhiêu, chúng ta tải phần mềm này về đi, vừa lưu được ảnh chụp chung còn ghi nhớ ngày kỷ niệm. Được không được không?”
Tần Nhiêu liếc mắt nhìn, Chu Diệc Châu đã mở sẵn phần mềm đó, bên trên thình lình hiện ra mấy chữ “chúng ta đã ở bên nhau 8 ngày”, tức khắc khiến trái tim anh nhộn nhạo.
Anh gật đầu cười một cái, lấy điện thoại đưa cho cô: “Em làm đi.”
Chu Diệc Châu vui vẻ nhận lấy, cứ như vậy vừa dựa đầu vào vai, ôm ghì lấy tay anh mà giúp anh cài đặt phần mềm, xong xuôi còn đặt hai chiếc điện thoại cạnh nhau: “Anh xem nè, chúng ta là một đôi đó.”
Một hồng một xanh, vừa nhìn đã biết là một đôi yêu nhau, trong lòng Tần Nhiêu chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như giờ phút này.
“Nhưng mà vẫn còn thiếu.” Chu Diệc Châu túm tay anh.
“Thiếu cái gì vậy em?” Tần Nhiêu cúi đầu nhìn cô.
“Ảnh chụp chung đó. Tụi mình chụp một tấm làm ảnh nền cho ngày kỷ niệm đi anh.” Cô sợ anh không muốn chụp nên giở trò làm nũng.
Trên thực tế đúng là anh không thích chụp ảnh, trong điện thoại ngoại trừ ảnh chụp lại các bài học thì cũng chỉ có những tấm ảnh Chu Diệc Châu chụp rồi gửi cho anh.
Anh phối hợp gật đầu: “Ừm, em muốn làm gì cũng được.”
Chu Diệc Châu vui vẻ, lại ôm chặt lấy cánh tay anh: “Tần Nhiêu, anh tốt thật đó.”
Hai người cùng nhau chụp mấy tấm, hiển nhiên là lần đầu tiên chụp chung nên chưa được quen lắm, một người cười tít mắt, người còn lại thì không có biểu tình, như thể sợ người khác không biết từ trước đến nay anh chưa bao giờ chụp selfie vậy.
Chu Diệc Châu nhìn ảnh rồi bật cười, vừa ăn quýt vừa kéo tay anh: “Sau này còn phải chụp chung rất nhiều ảnh đó, anh nhớ phải cười biết chưa?”
Sau này? Bọn họ còn có tương lai rất dài phía trước.
Anh cúi đầu hôn nhẹ xuống trán cô: “Cho anh thời gian từ từ học làm bạn trai em.”
Chu Diệc Châu bị nụ hôn dịu dàng của anh lấy lòng, trong lòng ngọt ngào không thôi, vì để không lãng phí thời gian, cô nhanh chóng cất điện thoại, lấy sách vở ra bắt đầu nghiêm túc làm bài.
Hai người cùng nhau ăn tối xong thì thời gian đã chẳng còn sớm, ngày mai còn phải đi học, không muốn thì cũng đến lúc nên về nhà.
“Anh đưa em về trước.”
Tần Nhiêu đứng ở ven đường gọi taxi, Chu Diệc Châu lại lắc lắc tay anh: “Em muốn ngồi xe bus.”
Long Loan cách đây rất xa, đi xe bus ít nhất cũng mất một giờ, anh không nỡ để cô ngồi xe lâu như vậy.
“Ngồi xe lâu mông sẽ đau lắm đấy em.”
Cô lắc đầu chẳng hề để ý: “Không sao mà, em muốn ở cạnh anh thêm một lúc.”
Cô luyến tiếc như vậy, Tần Nhiêu lại càng không tha, hai người quyết định ngồi xe bus về Long Loan.
Khi yêu đương mới phát hiện thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt một cái mà đã một giờ trôi qua.
Long Loan nằm ở vị trí xa xôi, xung quanh yên tĩnh không có tiếng ồn, chỉ có đường phố trống trải, ánh đèn đường nhu hòa, còn có bóng dáng thiếu nam thiếu nữ đang tay trong tay.
Chu Diệc Châu nhìn thấy cổng vào khu biệt thự, chậm rãi đứng lại, ngẩng đầu nhìn bạn trai: “Tần Nhiêu, em về đến nhà rồi.”
Anh rũ mắt nhìn cô: “Em về rồi ngủ sớm một chút nhé.”
Cô gật đầu, nhìn đồng hồ mà anh tặng, phát hiện đã hơn 9 giờ nên vội giục: “Anh cũng nhanh về đi, không còn sớm nữa rồi.”
Nói là vậy nhưng cô cũng lưu luyến chẳng muốn buông tay: “Ngày mai gặp lại nha.”
Mắt thấy cô sắp buông tay mình ra, Tần Nhiêu vội vàng túm lấy cổ tay cô, môi mím lại như thể rất khó mở miệng: “Từ từ đã.”
Chu Diệc Châu nghi hoặc nhìn anh: “Sao vậy ạ?”
Sao vậy ư? Đã hẹn hò được 8 ngày, ngắt đầu bỏ đuôi những ngày được gặp nhau, tính cả 5 ngày ở trường học, thời gian chân chính ở bên nhau cũng chỉ có hôm nay. Hẹn hò thì phải làm vài chuyện mà hẹn hò nên làm, chẳng hạn như dắt tay, ôm, còn có hôn môi.
Cánh tay anh bỗng nhiên dùng sức kéo cô đến gần, cả người Chu Diệc Châu nhào vào lòng anh, khó hiểu ngước mắt lên nhìn, liền thấy mặt anh cúi xuống, môi anh chạm vào chóp mũi cô.
Tay Tần Nhiêu vuốt ve sau đầu cô rồi khẽ nâng gáy cô lên, hô hấp đều là mùi hương trên người cô, mới chỉ vậy thôi mà trái tim anh đã không thể tự kiềm chế.
“Châu Châu, anh hôn em được chứ?” Anh tôn trọng ý kiến của cô.
Lúc Chu Diệc Châu hôn anh, cô cũng đâu hỏi ý kiến. Người này đúng là nhát gan đến đáng yêu: “Hôn người ta mà anh cũng hỏi ý kiến à?”
Tần Nhiêu vuốt ve mặt cô, nhịp tim gia tốc, coi như Chu Diệc Châu đã đồng ý, dùng môi mình lấp kín môi cô.
Chu Diệc Châu cảm thấy hơi thở của anh nóng quá, trái tim lập tức căng thẳng, cầm lòng không đậu mà nhắm mắt lại đợi anh rời đi trước. Nhưng đột nhiên Chu Diệc Châu cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm, đầu lưỡi của Tần Nhiêu duỗi ra, nhân lúc cô hơi hé môi mà chui vào trong miệng cô.
Cô hoảng sợ đẩy anh: “Sao anh lại duỗi lưỡi vậy?”
Tần Nhiêu ngây người, thấy sắc mặt Chu Diệc Châu đỏ bừng thì khó hiểu: “Không phải em đồng ý cho anh hôn sao?”
Chu Diệc Châu lắp bắp: “Anh…anh…đó là hôn sao?”
Tần Nhiêu bật cười, còn tưởng bạn gái mình gan lớn, hóa ra cũng chỉ như vậy, mới chỉ duỗi lưỡi mà đã sợ thành thế này, vậy sau này phải làm sao đây?
Anh ôm lấy eo cô rồi kéo về phía mình, tay đè lại sau đâu cô, mặt áp xuống, nói rõ ràng từng chữ cho cô nghe: “Chu Diệc Châu, anh đang hôn em, đừng trốn.”
Lại một lần nữa, Chu Diệc Châu cảm nhận được sự bá đạo của anh, khi đầu lưỡi của anh linh hoạt chui vào khoang miệng, cô chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm, để anh quấn quanh liếm mút, để anh liên tục trằn trọc mút hôn cánh môi, khiến cô chậm rãi làm quen, chậm rãi trầm luân.
Chu Diệc Châu có Tần Nhiêu hỗ trợ, không còn sợ hãi thành tích sẽ trượt xuống, ngược lại cô còn tin tưởng bản thân mình hơn.
Chẳng qua chuyện hai người hẹn hò tạm thời chưa để ai biết được. Cho nên trước hôm thứ sáu, Tưởng Hàm lại hẹn Tần Nhiêu đến thư viện học bài.
Bây giờ cô ta đã biết giữa mình và Tần Nhiêu ngoại trừ việc học thì chỉ có học, cũng không vội ngay lúc này, nhưng vẫn nên tranh thủ nắm chắc thời gian ở chung.
Ai ngờ Tần Nhiêu lại từ chối.
“Vì sao chứ?” Tưởng Hàm hoàn toàn không hiểu, không đồng ý đi xem phim thì thôi, nhưng tại sao ngay cả đi học mà anh cũng chẳng chịu?
Tần Nhiêu nhìn Chu Diệc Châu đang nghiêm túc làm bài, sau đó quay lại nói: “Cuối tuần tôi phải bổ túc cho Chu Diệc Châu.”
Tưởng Hàm kinh ngạc, lập tức đã hiểu chuyện gì xảy ra, hận sắt không thành thép nhìn Tần Nhiêu: “Chu Diệc Châu đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn còn tin tưởng cậu ta sao?”
Tần Nhiêu thích Chu Diệc Châu nên bằng lòng tin cô vô điều kiện, càng đừng nói đến chuyện Chu Diệc Châu cũng có lý do riêng của mình.
“Tưởng Hàm, đây là chuyện riêng giữa tôi và cô ấy, với lại cô ấy cũng không giống như những gì cậu nói.”
Tưởng Hàm thất vọng lắc đầu, người trước mặt cô ta đã bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, ngay cả tình cảm giả dối cũng không nhận ra, liên tục bị Chu Diệc Châu lừa gạt.
Tưởng Hàm đau lòng, người mà cô ta thích lại bất chấp tất cả để đứng sau Chu Diệc Châu. Nhưng tại sao cô ta vẫn chẳng thể buông tay?
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Diệc Châu hẹn hò, từ trước đến nay cô chưa từng nghiên cứu về phương diện này, ví dụ như hai người yêu nhau có thể đi xem những bộ phim nào, khi ở bên nhau có thể làm 100 việc có ý nghĩa, phần mềm gì có thể cùng sử dụng.
Thứ bảy, Tần Nhiêu vẫn chờ cô ở thư viện, mang theo trà sữa cô thích cùng đồ ăn vặt và trái cây, cho nên Chu Diệc Châu thấy anh rất có lòng.
Có bài học từ lần trước, hai người cố ý tìm một góc vắng người, hận không có ai quấy rầy mới tốt.
Tần Nhiêu không lo thành tích của mình sẽ trượt xuống, nhưng lại rất lo lắng cho Chu Diệc Châu. Dù sao cô cũng từng vì chuyện thành tích mà lạnh nhạt với anh.
“Đừng nghịch điện thoại nữa, em lấy đề ra đi.” Tần Nhiêu lột vỏ quýt cho cô rồi để sang một bên, khẽ cào nhẹ cằm cô.
Chu Diệc Châu lắc đầu, nhìn điện thoại chăm chú: “Đợt chút đi.”
“Cho em một phút để tắt điện thoại.”
Nghe vậy, suýt chút nữa Chu Diệc Châu đã bật cười thành tiếng, ấn điện thoại vào trong lồng ngực, oán trách nhìn anh: “Anh đóng vai tổng tài bá đạo hả? Còn cho em một phút nữa.”
Anh là nghiêm túc chứ không nói giỡn: “Tốc độ.”
“Em biết rồi mà, anh chờ một lát đi.” Cô ôm lấy tay anh rồi làm nũng, khiến cả người anh căng thẳng vì còn chưa quen với việc tiếp xúc thân mật với cô.
Chu Diệc Châu đưa điện thoại cho anh xem: “Tần Nhiêu, chúng ta tải phần mềm này về đi, vừa lưu được ảnh chụp chung còn ghi nhớ ngày kỷ niệm. Được không được không?”
Tần Nhiêu liếc mắt nhìn, Chu Diệc Châu đã mở sẵn phần mềm đó, bên trên thình lình hiện ra mấy chữ “chúng ta đã ở bên nhau 8 ngày”, tức khắc khiến trái tim anh nhộn nhạo.
Anh gật đầu cười một cái, lấy điện thoại đưa cho cô: “Em làm đi.”
Chu Diệc Châu vui vẻ nhận lấy, cứ như vậy vừa dựa đầu vào vai, ôm ghì lấy tay anh mà giúp anh cài đặt phần mềm, xong xuôi còn đặt hai chiếc điện thoại cạnh nhau: “Anh xem nè, chúng ta là một đôi đó.”
Một hồng một xanh, vừa nhìn đã biết là một đôi yêu nhau, trong lòng Tần Nhiêu chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như giờ phút này.
“Nhưng mà vẫn còn thiếu.” Chu Diệc Châu túm tay anh.
“Thiếu cái gì vậy em?” Tần Nhiêu cúi đầu nhìn cô.
“Ảnh chụp chung đó. Tụi mình chụp một tấm làm ảnh nền cho ngày kỷ niệm đi anh.” Cô sợ anh không muốn chụp nên giở trò làm nũng.
Trên thực tế đúng là anh không thích chụp ảnh, trong điện thoại ngoại trừ ảnh chụp lại các bài học thì cũng chỉ có những tấm ảnh Chu Diệc Châu chụp rồi gửi cho anh.
Anh phối hợp gật đầu: “Ừm, em muốn làm gì cũng được.”
Chu Diệc Châu vui vẻ, lại ôm chặt lấy cánh tay anh: “Tần Nhiêu, anh tốt thật đó.”
Hai người cùng nhau chụp mấy tấm, hiển nhiên là lần đầu tiên chụp chung nên chưa được quen lắm, một người cười tít mắt, người còn lại thì không có biểu tình, như thể sợ người khác không biết từ trước đến nay anh chưa bao giờ chụp selfie vậy.
Chu Diệc Châu nhìn ảnh rồi bật cười, vừa ăn quýt vừa kéo tay anh: “Sau này còn phải chụp chung rất nhiều ảnh đó, anh nhớ phải cười biết chưa?”
Sau này? Bọn họ còn có tương lai rất dài phía trước.
Anh cúi đầu hôn nhẹ xuống trán cô: “Cho anh thời gian từ từ học làm bạn trai em.”
Chu Diệc Châu bị nụ hôn dịu dàng của anh lấy lòng, trong lòng ngọt ngào không thôi, vì để không lãng phí thời gian, cô nhanh chóng cất điện thoại, lấy sách vở ra bắt đầu nghiêm túc làm bài.
Hai người cùng nhau ăn tối xong thì thời gian đã chẳng còn sớm, ngày mai còn phải đi học, không muốn thì cũng đến lúc nên về nhà.
“Anh đưa em về trước.”
Tần Nhiêu đứng ở ven đường gọi taxi, Chu Diệc Châu lại lắc lắc tay anh: “Em muốn ngồi xe bus.”
Long Loan cách đây rất xa, đi xe bus ít nhất cũng mất một giờ, anh không nỡ để cô ngồi xe lâu như vậy.
“Ngồi xe lâu mông sẽ đau lắm đấy em.”
Cô lắc đầu chẳng hề để ý: “Không sao mà, em muốn ở cạnh anh thêm một lúc.”
Cô luyến tiếc như vậy, Tần Nhiêu lại càng không tha, hai người quyết định ngồi xe bus về Long Loan.
Khi yêu đương mới phát hiện thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt một cái mà đã một giờ trôi qua.
Long Loan nằm ở vị trí xa xôi, xung quanh yên tĩnh không có tiếng ồn, chỉ có đường phố trống trải, ánh đèn đường nhu hòa, còn có bóng dáng thiếu nam thiếu nữ đang tay trong tay.
Chu Diệc Châu nhìn thấy cổng vào khu biệt thự, chậm rãi đứng lại, ngẩng đầu nhìn bạn trai: “Tần Nhiêu, em về đến nhà rồi.”
Anh rũ mắt nhìn cô: “Em về rồi ngủ sớm một chút nhé.”
Cô gật đầu, nhìn đồng hồ mà anh tặng, phát hiện đã hơn 9 giờ nên vội giục: “Anh cũng nhanh về đi, không còn sớm nữa rồi.”
Nói là vậy nhưng cô cũng lưu luyến chẳng muốn buông tay: “Ngày mai gặp lại nha.”
Mắt thấy cô sắp buông tay mình ra, Tần Nhiêu vội vàng túm lấy cổ tay cô, môi mím lại như thể rất khó mở miệng: “Từ từ đã.”
Chu Diệc Châu nghi hoặc nhìn anh: “Sao vậy ạ?”
Sao vậy ư? Đã hẹn hò được 8 ngày, ngắt đầu bỏ đuôi những ngày được gặp nhau, tính cả 5 ngày ở trường học, thời gian chân chính ở bên nhau cũng chỉ có hôm nay. Hẹn hò thì phải làm vài chuyện mà hẹn hò nên làm, chẳng hạn như dắt tay, ôm, còn có hôn môi.
Cánh tay anh bỗng nhiên dùng sức kéo cô đến gần, cả người Chu Diệc Châu nhào vào lòng anh, khó hiểu ngước mắt lên nhìn, liền thấy mặt anh cúi xuống, môi anh chạm vào chóp mũi cô.
Tay Tần Nhiêu vuốt ve sau đầu cô rồi khẽ nâng gáy cô lên, hô hấp đều là mùi hương trên người cô, mới chỉ vậy thôi mà trái tim anh đã không thể tự kiềm chế.
“Châu Châu, anh hôn em được chứ?” Anh tôn trọng ý kiến của cô.
Lúc Chu Diệc Châu hôn anh, cô cũng đâu hỏi ý kiến. Người này đúng là nhát gan đến đáng yêu: “Hôn người ta mà anh cũng hỏi ý kiến à?”
Tần Nhiêu vuốt ve mặt cô, nhịp tim gia tốc, coi như Chu Diệc Châu đã đồng ý, dùng môi mình lấp kín môi cô.
Chu Diệc Châu cảm thấy hơi thở của anh nóng quá, trái tim lập tức căng thẳng, cầm lòng không đậu mà nhắm mắt lại đợi anh rời đi trước. Nhưng đột nhiên Chu Diệc Châu cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm, đầu lưỡi của Tần Nhiêu duỗi ra, nhân lúc cô hơi hé môi mà chui vào trong miệng cô.
Cô hoảng sợ đẩy anh: “Sao anh lại duỗi lưỡi vậy?”
Tần Nhiêu ngây người, thấy sắc mặt Chu Diệc Châu đỏ bừng thì khó hiểu: “Không phải em đồng ý cho anh hôn sao?”
Chu Diệc Châu lắp bắp: “Anh…anh…đó là hôn sao?”
Tần Nhiêu bật cười, còn tưởng bạn gái mình gan lớn, hóa ra cũng chỉ như vậy, mới chỉ duỗi lưỡi mà đã sợ thành thế này, vậy sau này phải làm sao đây?
Anh ôm lấy eo cô rồi kéo về phía mình, tay đè lại sau đâu cô, mặt áp xuống, nói rõ ràng từng chữ cho cô nghe: “Chu Diệc Châu, anh đang hôn em, đừng trốn.”
Lại một lần nữa, Chu Diệc Châu cảm nhận được sự bá đạo của anh, khi đầu lưỡi của anh linh hoạt chui vào khoang miệng, cô chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm, để anh quấn quanh liếm mút, để anh liên tục trằn trọc mút hôn cánh môi, khiến cô chậm rãi làm quen, chậm rãi trầm luân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.