Chương 11: Người Đó Là Tần Nhiêu
Bảo Bảo
06/03/2024
Hồi Chu Diệc Châu 11 tuổi, ba mẹ cô thoả thuận ly hôn, sau khi toà phán cho mẹ Chu Hồng Thần nuôi nấng, từ đây cô đã mất đi một gia đình trọn vẹn.
Gần một năm sau khi hai người ly hôn, Chu Duy tái hôn với một nữ phát thanh viên ở địa phương kém ông 7 tuổi. Người phụ nữ kia cũng đã ly hôn, dẫn theo một cô con gái trạc tuổi Chu Diệc Châu.
Khi còn nhỏ, Chu Diệc Châu từng hỏi mẹ rằng, vì sao Chu Duy không dẫn cô theo?
Chu Hồng Thần luôn trả lời, là do phán quyết của toà án.
Thật ra, Chu Diệc Châu luôn hiểu rõ. Chỉ là Chu Hồng Thần không hy vọng sẽ phá huỷ đi hình tượng của ba trong lòng cô mà thôi, nhưng trong quá trình trưởng thành, cô đã sớm phát hiện ra một sự thật, Chu Duy và người phụ nữ kia đã ngoại tình với nhau.
Cũng may, không đến nửa năm mẹ Chu Diệc Châu đã gả cho một chú làm nghề buôn bán, luôn yêu chiều bà hết mức, đồng ý với mong muốn không sinh thêm con của Chu Hồng Thần, và rất quan tâm đến Chu Diệc Châu.
Nhưng ba dượng có tốt đến đâu cũng không thể bù đắp lại khoảng trống tình thương của ba ruột, từ nhỏ cô đã có ý thức bênh vực người của mình mãnh liệt, sẽ không để cho người đàn ông đó chiếm được hời.
Lên cấp ba, Chu Diệc Châu thi đậu vào trường THPT Thanh Lưu tốt nhất thành phố, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, Chu Hồng Thần đã khuyên cô đăng ký vào trường THPT xếp hạng thứ hai toàn thành phố để được gần nhà.
Chu Diệc Châu cực kỳ ghét bỏ hai chữ “thứ hai” này, lập tức phản bác: “Dựa vào đâu Tưởng Hàm có thể đến Thanh Lưu, còn con phải học ở trường xếp thứ hai? Cũng có phải là con không thi đậu đâu.”
Cô bĩu môi không cao hứng, ba kế Tống Cư Ngạn nhìn thấy, lập tức đứng bên cạnh giúp cô giải quyết vấn đề: “Châu Châu muốn vào học ở trường Trung học Số 1 là chuyện tốt mà, ở Thanh Lưu có rất nhiều học sinh ưu tú, trong quá trình cạnh tranh sẽ giúp bản thân trở nên giỏi giang hơn, tương lai có thể đậu vào trường đại học càng tốt. Hồng Thần, em đừng lo lắng về vấn đề đường xá xa xôi, mỗi ngày anh đều kêu tài xế đưa đón con bé là được.”
Chu Hồng Thần bị thuyết phục bởi tâm lý hiếu thắng của con gái, chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi, ngày mai sẽ đi báo danh.”
Chu Diệc Châu nhảy nhót vui mừng, không quên nịnh nọt: “Chú Tống là tốt nhất, thấu tình đạt lý, thiện nhân giải ý, mẹ đúng là có mắt nhìn người.”
Cô khen hai câu, liền chọc cho bọn họ vui vẻ ra mặt.
Chu Hồng Thần thấy cô mang balo muốn đi ra ngoài, vội hỏi: “Tới giờ ăn cơm trưa rồi, con còn muốn đi đâu?”
Chu Diệc Châu ở cửa xỏ giày, chỉnh sửa lại mái tóc xinh đẹp bóng mượt trên vai, quay đầu lại híp mắt cười : “Đi đòi nợ ạ.”
Nói đúng ra, cô đi tìm người ba vô trách nhiệm của mình, muốn hút máu* ông một chút.
(*ý là xin tiền từ ông ba này.)
Hôm nay Chu Duy rảnh rỗi, đồng ý dẫn Chu Diệc Châu đi mua quần áo cho năm cấp 3, xách trên tay một đống túi lớn túi nhỏ chiến lợi phẩm.
“Con gái bảo bối, nhìn xem còn thiếu gì không con?”
Chu Diệc Châu nhìn khắp nơi một lượt, chỉ vào cửa hàng thể thao đắt tiền nhất: “Giày thể thao ạ, con muốn một đôi giày thể thao màu trắng.”
Chu Duy lập tức dẫn cô đi vào, lại trào phúng nói: “Ông chồng mới kia của mẹ con, vẫn chưa nói muốn dẫn con đi dạo trung tâm để mua đồ sao?”
Chu Diệc Châu khẽ hừ mũi, vào cửa quét mắt một lượt qua các kệ hàng: “Người ta cho con ở trong biệt thự lớn, có siêu xe đưa rước đi học, còn ba cho con được cái gì?”
“Ba con đang điều hành công ty không tồi, trong nhà cũng có vài chiếc xe, có thể năm sau sẽ chuyển vào biệt thự ở.”
Đàn ông cũng có tâm lý hơn thua nhau, dù sao cũng không thể trách ông.
Chu Diệc Châu quay đầu lại khinh miệt: “Ba dẫn theo con gái của người khác hưởng phúc, về phần con lại chưa từng nghĩ tới, nói đến cùng cũng vô ích mà thôi. Còn không bằng cho con tiền tiêu vặt nhiều hơn.”
Cô là con gái riêng của Chu Duy, đã không dẫn theo cô thì khẳng định nên đáp ứng cho cô tất cả những yêu cầu, liền đem toàn bộ tiền mặt trong bóp nhét vào túi cô.
Lúc tính tiền mua giày, nhân viên thu ngân bất cẩn đánh thêm một đơn, đang muốn sửa lại, Chu Duy đã phất tay kêu ngừng: “Lấy cho tôi đôi đó luôn đi.”
Chu Diệc Châu tinh ý như vậy, sao có thể không hiểu được ý tứ của ông? Để hai cô mang giày giống nhau, quả thực chính là muốn các cô cùng gọi ông là ba.
Thật khiến người ta chán ghét.
Sau khi khai giảng, cũng may ông trời đã không để cho Chu Diệc Châu và Tưởng Hàm học cùng một lớp, bằng không mọi chuyện lại diễn ra như lúc học cấp 2 cùng tranh làm lớp trưởng, cùng tranh thứ hạng cao nhất, tóm lại chỉ cần là vị trí độc nhất, hai cô sẽ luôn tranh giành với nhau.
Những ngày Chu Diệc Châu đi học, giữa trưa thường không trở về nhà, thay vào đó sẽ cùng vài bạn học ăn cơm trưa ở ngoài cổng trường, cũng vì thế mà thường xuyên có thể bắt gặp Tưởng Hàm và bạn học của cô ta.
Hôm nay có lẽ là ngày xui xẻo của hai người, đúng lúc gặp nhau trước cửa một tiệm trà sữa vừa khai trương, đã vậy còn mang cùng một đôi giày.
Ánh mắt sắc bén của bạn học nhìn thấy được, đẩy nhẹ Chu Diệc Châu: “Châu Châu, giày của cậu và Tưởng Hàm lớp bốn giống nhau như đúc kìa.”
Chu Diệc Châu không kiên nhẫn liếc mắt một cái, trông thấy vẻ mặt khinh thường của Tưởng Hàm, cố ý nâng cao giọng nói: “Đương nhiên phải giống nhau rồi, đó là do ba mình mua cho cậu ta mà.”
“Ba cậu… Vì sao lại mua cho cậu ấy?” Ngoại trừ Cận Mộng, tất cả đều là bạn học mới của cô, đương nhiên không biết quan hệ phức tạp giữa hai người.
Chu Diệc Châu cười nhướng mày, đi đến đẩy Tưởng Hàm sang một bên: “Cha dượng của cậu ta.”
Tưởng Hàm không để chuyện này lộ ra ngoài, có lẽ là sợ Chu Diệc Châu bôi nhọ mẹ cô ta là tiểu tam, cho nên đặc biệt bài xích đề cập chuyện này trước mặt người ngoài. Nhưng Chu Diệc Châu càng không để cho cô ta được như ý muốn, dám nghĩ dám nói chính là tính cánh của cô.
Suốt học kì một của năm lớp mười, Chu Diệc Châu và Tưởng Hàm đều đắm chìm vào việc tranh đua với nhau trong thi cử, bất kỳ cuộc thi nào diễn ra, chỉ cần Tưởng Hàm tham gia, Chu Diệc Châu đều sẽ đăng ký. Hoạt động có Chu Diệc Châu tham dự, Tưởng Hàm tuyệt đối không bỏ qua.
Cuối học kì một lớp mười, thành phố diễn ra một cuộc thi Olympic Toán, trước một ngày hết hạn đăng ký, Chu Diệc Châu mới nghe Cận Mộng nói rằng đã nhìn thấy Tưởng Hàm cũng đến báo danh.
Chu Diệc Châu cảm thấy choáng váng, thành tích môn toán của cô không nổi trội lắm, nhưng cũng đứng trong top mười của lớp. Dù vậy, nếu tham gia thi đấu Olympic Toán học thì có chút không biết tự lượng sức, cũng may thể lệ của cuộc thi không yêu cầu quá nghiêm ngặt, cho nên cô cũng tìm giáo viên môn toán để đăng ký.
Trong lòng giáo viên toán học có ý tốt, kiến nghị cô không nên tham gia, nhưng thái độ Chu Diệc Châu vô cùng mãnh liệt, cũng biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, cuối cùng vẫn đăng ký thành công.
Vì cuộc thi Olympic Toán, Chu Diệc Châu đã thức trắng đêm để làm đề thi, tan học liền chạy về văn phòng để xin giải đáp, thái độ vô cùng nhiệt huyết với lần thi Olympic Toán này, giáo viên toán học cũng bị cô làm cho cảm động, luôn nhắc chừng cô về việc không đi WC.
Trước một ngày thi đấu, Chu Diệc Châu đi đến nhà vệ sinh sau khi tan học, cố ý đi một vòng qua A4, nhìn xem Tưởng Hàm làm gì sau giờ tan học. Quả nhiên, người đang ngồi kia cũng làm đề đến mất ăn mất ngủ.
Chu Diệc Châu vừa định dời tầm mắt đi, lại trông thấy Tưởng Hàm cầm đề Olympic Toán lên, chạy về dãy bàn phía sau lớp học, cô chăm chú nhìn theo, thì ra là đi tìm người giúp đỡ.
Cô nhìn chằm chằm vẻ mặt từ hoang mang cho đến hiểu rõ của Tưởng Hàm, sau đó nở nụ cười rất vui vẻ, nhưng chưa đến một phút, vấn đề nan giải đã được giải quyết, dường như bạn học nam bên cạnh cô ta còn lợi hại hơn cả giáo viên.
Chu Diệc Châu khinh thường, kéo Cận Mộng đến, chỉ về phía nam sinh ngồi trong góc lớp A4: “Người đó là ai vậy?”
Cận Mộng nhìn chăm chú theo hướng cô chỉ, sau đó à một tiếng tỏ vẻ đã biết: “Cậu nói người đó á hả, là Tần Nhiêu đấy, học sinh đứng đầu của khối chúng ta.”
Tần Nhiêu? Chu Diệc Châu có chút ấn tượng, bởi vì giáo viên vào đều thích nói “Các em nhìn xem Tần Nhiêu của A4 đi”, sau đó liệt kê một đống thành tích huy hoàng của anh. Nhưng Chu Diệc Châu lười để vào trong đầu, chỉ đem lời khen ngợi của giáo viên dành cho Tưởng Hàm ghi tạc trong lòng, như việc bài văn của Tưởng Hàm đạt điểm tối đa, giọng nói của Tưởng Hàm đạt chuẩn để đại diện cho toàn thể học sinh lớp mười lên phát biểu, blah blah.
Cô cắt ngang một tiếng, không tiếp tục nhìn nữa mà nói thầm: “Kể cả cậu ta có là Hoa La Canh* thì sao chứ.”
(*Hua Luogeng; 1910 – 85, nhà toán học Trung Quốc. Người tỉnh Giang Tô. Năm 1936, du học ở Anh. Năm 1938, về nước dạy ở Trường Đại học Liên hợp Tây Nam. Năm 1946, đi Hoa Kì làm công tác nghiên cứu và giảng dạy đại học. Sau khi nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa được thành lập, ông trở về giảng dạy ở Trường Đại học Thanh Hoa, đã giữ các chức vụ: phó hiệu trưởng Trường Đại học Khoa học Kĩ thuật Trung Quốc, phó viện trưởng Viện Khoa học Trung Quốc, phó chủ tịch Hiệp hội Khoa học Kĩ thuật Trung Quốc. Đã nghiên cứu sâu sắc và có cống hiến sáng tạo về nhiều mặt như: thuyết toán giải tích, nhóm điển hình, hình học ma trận… Bắt đầu từ những năm 60 thế kỉ 20, ông đã ứng dụng một cách sáng tạo phương pháp toán học vào các lĩnh vực kinh tế quốc dân đạt hiệu quả kinh tế tốt. Tác phẩm chủ yếu:”Lí thuyết cộng tính”, “Thuyết cộng thêm”, “Số luận đạo dẫn” ,”Dẫn luận toán học cao cấp”, “Nhóm điển hình”…)
Sau đó, vào ngày thành tích cuộc thi được công bố, Chu Diệc Châu mới cảm giác sét đánh ngang tai. Rõ ràng cô đã cũng vô cùng cực khổ dày công nghiên cứu, ngay cả giáo viên môn toán cũng khen ngợi sự kiên trì bền bỉ của cô trong lớp, nhưng người đã vô cùng nỗ lực – Chu Diệc Châu, lần thi Olympic Toán này lại không thể vượt qua Tưởng Hàm, thậm chí còn không cùng thứ hạng.
Tưởng Hàm giành được huy chương bạc, còn Chu Diệc Châu chỉ đạt được huy chương đồng.
Vào buổi lễ tuyên dương công khai, Chu Diệc Châu cố ý liếc mắt nhìn người giành được huy chương vàng, không ngờ lại là Tần Nhiêu cùng lớp với Tưởng Hàm, nhưng cô không cảm thấy người này lợi hại chút nào, đã vậy còn phiền phức xen vào việc người khác.
Vì thua Tưởng Hàm trong cuộc thi, mấy ngày nay tâm tình của Chu Diệc Châu đều không tốt lắm, từ rất xa nhìn thấy cô ta liền né đi, tránh cho cô ta hếch mũi lên trời, bày ra bộ dạng đắc ý vênh váo.
Sau khi kết thúc tiết thể dục, Chu Diệc Châu vừa trò chuyện vừa cười đùa đi về lớp, đúng lúc đối mặt với học sinh lớp A4 đang từ trên lầu một đi xuống học tiết thể dục.
Cũng kỳ lạ, Chu Diệc Châu nhớ rõ tan học tiết thể dục trước kia, chưa từng gặp qua lớp Tưởng Hàm.
Hôm nay lớp Tưởng Hàm đổi tiết, nam sinh ôm bóng rổ, nữ sinh mang theo sách tạp chí cùng đồ ăn vặt xuống học thể dục.
Hai cô trời sinh đã cảm nhận được sự xuất hiện của đối phương rất mãnh liệt, liếc mắt một cái liền đối diện với ánh mắt của người kia, ai nhìn ai cũng đều bày ra dáng vẻ thanh cao.
Tưởng Hàm nắm bắt được cơ hội, quẹo về phía cô rồi đi thẳng tới, dường như sau khi đạt được huy chương bạc, cô ta đã tự cho bản thân là người nổi bật nhất, đều lấy chóp mũi để nhìn Chu Diệc Châu.
“Chu Diệc Châu, học kỳ sau cậu định học lớp chuyên văn à?”
Bàn tay Chu Diệc Châu đút vào trong túi đồng phục dừng lại, lắc lắc đuôi ngựa buộc cao, trong lòng bị Tưởng Hàm gây phiền. Đương nhiên cô sẽ học lớp chuyên văn, thành tích ngữ văn và lịch sử của cô rất tốt, không học sẽ lãng phí, biết rõ còn cố hỏi làm gì?
“Ừm, thì sao?”
Tưởng Hàm nhe răng cười, giấu không được sự vui vẻ, lại như là quăng cái tay nải được giải thoát: “Không có gì, xem ra về sau không cần cùng cậu xuất hiện ở một bảng thành tích rồi.”
Tưởng Hàm nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực trở về hàng, để lại Chu Diệc Châu sững sờ tức giận tại chỗ. Trong nháy mắt, đáy lòng Chu Diệc Châu lại bùng lên ý chí chiến đấu.
Câu nói kia của Tưởng Hàm thật ra là đang chế giễu thực lực của cô, Chu Diệc Châu vẫn luôn lấy môn học xuất sắc nhất môn của mình so sánh với Tưởng Hàm, nhưng hiện tại khi chạm vào đường ranh giới quan trọng, cả hai lại không còn ở cùng một đường đua, biết phải cạnh tranh thế nào?
Nhìn thì cứ nghĩ Tưởng Hàm đang cảm khái về cuộc cạnh tranh cậu rượt tôi đuổi nhiều năm nay cuối cùng đã kết thúc, nhưng thật ra, cô ta đang ngầm gửi cho Chu Diệc Châu một bức thư khiêu chiến.
Chẳng lẽ Chu Diệc Châu sẽ từ chối ư?
Không nên xem thường sự cạnh tranh và tâm lý muốn giành được chiến thắng vô cùng mạnh mẽ của cô.
Gần một năm sau khi hai người ly hôn, Chu Duy tái hôn với một nữ phát thanh viên ở địa phương kém ông 7 tuổi. Người phụ nữ kia cũng đã ly hôn, dẫn theo một cô con gái trạc tuổi Chu Diệc Châu.
Khi còn nhỏ, Chu Diệc Châu từng hỏi mẹ rằng, vì sao Chu Duy không dẫn cô theo?
Chu Hồng Thần luôn trả lời, là do phán quyết của toà án.
Thật ra, Chu Diệc Châu luôn hiểu rõ. Chỉ là Chu Hồng Thần không hy vọng sẽ phá huỷ đi hình tượng của ba trong lòng cô mà thôi, nhưng trong quá trình trưởng thành, cô đã sớm phát hiện ra một sự thật, Chu Duy và người phụ nữ kia đã ngoại tình với nhau.
Cũng may, không đến nửa năm mẹ Chu Diệc Châu đã gả cho một chú làm nghề buôn bán, luôn yêu chiều bà hết mức, đồng ý với mong muốn không sinh thêm con của Chu Hồng Thần, và rất quan tâm đến Chu Diệc Châu.
Nhưng ba dượng có tốt đến đâu cũng không thể bù đắp lại khoảng trống tình thương của ba ruột, từ nhỏ cô đã có ý thức bênh vực người của mình mãnh liệt, sẽ không để cho người đàn ông đó chiếm được hời.
Lên cấp ba, Chu Diệc Châu thi đậu vào trường THPT Thanh Lưu tốt nhất thành phố, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, Chu Hồng Thần đã khuyên cô đăng ký vào trường THPT xếp hạng thứ hai toàn thành phố để được gần nhà.
Chu Diệc Châu cực kỳ ghét bỏ hai chữ “thứ hai” này, lập tức phản bác: “Dựa vào đâu Tưởng Hàm có thể đến Thanh Lưu, còn con phải học ở trường xếp thứ hai? Cũng có phải là con không thi đậu đâu.”
Cô bĩu môi không cao hứng, ba kế Tống Cư Ngạn nhìn thấy, lập tức đứng bên cạnh giúp cô giải quyết vấn đề: “Châu Châu muốn vào học ở trường Trung học Số 1 là chuyện tốt mà, ở Thanh Lưu có rất nhiều học sinh ưu tú, trong quá trình cạnh tranh sẽ giúp bản thân trở nên giỏi giang hơn, tương lai có thể đậu vào trường đại học càng tốt. Hồng Thần, em đừng lo lắng về vấn đề đường xá xa xôi, mỗi ngày anh đều kêu tài xế đưa đón con bé là được.”
Chu Hồng Thần bị thuyết phục bởi tâm lý hiếu thắng của con gái, chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi, ngày mai sẽ đi báo danh.”
Chu Diệc Châu nhảy nhót vui mừng, không quên nịnh nọt: “Chú Tống là tốt nhất, thấu tình đạt lý, thiện nhân giải ý, mẹ đúng là có mắt nhìn người.”
Cô khen hai câu, liền chọc cho bọn họ vui vẻ ra mặt.
Chu Hồng Thần thấy cô mang balo muốn đi ra ngoài, vội hỏi: “Tới giờ ăn cơm trưa rồi, con còn muốn đi đâu?”
Chu Diệc Châu ở cửa xỏ giày, chỉnh sửa lại mái tóc xinh đẹp bóng mượt trên vai, quay đầu lại híp mắt cười : “Đi đòi nợ ạ.”
Nói đúng ra, cô đi tìm người ba vô trách nhiệm của mình, muốn hút máu* ông một chút.
(*ý là xin tiền từ ông ba này.)
Hôm nay Chu Duy rảnh rỗi, đồng ý dẫn Chu Diệc Châu đi mua quần áo cho năm cấp 3, xách trên tay một đống túi lớn túi nhỏ chiến lợi phẩm.
“Con gái bảo bối, nhìn xem còn thiếu gì không con?”
Chu Diệc Châu nhìn khắp nơi một lượt, chỉ vào cửa hàng thể thao đắt tiền nhất: “Giày thể thao ạ, con muốn một đôi giày thể thao màu trắng.”
Chu Duy lập tức dẫn cô đi vào, lại trào phúng nói: “Ông chồng mới kia của mẹ con, vẫn chưa nói muốn dẫn con đi dạo trung tâm để mua đồ sao?”
Chu Diệc Châu khẽ hừ mũi, vào cửa quét mắt một lượt qua các kệ hàng: “Người ta cho con ở trong biệt thự lớn, có siêu xe đưa rước đi học, còn ba cho con được cái gì?”
“Ba con đang điều hành công ty không tồi, trong nhà cũng có vài chiếc xe, có thể năm sau sẽ chuyển vào biệt thự ở.”
Đàn ông cũng có tâm lý hơn thua nhau, dù sao cũng không thể trách ông.
Chu Diệc Châu quay đầu lại khinh miệt: “Ba dẫn theo con gái của người khác hưởng phúc, về phần con lại chưa từng nghĩ tới, nói đến cùng cũng vô ích mà thôi. Còn không bằng cho con tiền tiêu vặt nhiều hơn.”
Cô là con gái riêng của Chu Duy, đã không dẫn theo cô thì khẳng định nên đáp ứng cho cô tất cả những yêu cầu, liền đem toàn bộ tiền mặt trong bóp nhét vào túi cô.
Lúc tính tiền mua giày, nhân viên thu ngân bất cẩn đánh thêm một đơn, đang muốn sửa lại, Chu Duy đã phất tay kêu ngừng: “Lấy cho tôi đôi đó luôn đi.”
Chu Diệc Châu tinh ý như vậy, sao có thể không hiểu được ý tứ của ông? Để hai cô mang giày giống nhau, quả thực chính là muốn các cô cùng gọi ông là ba.
Thật khiến người ta chán ghét.
Sau khi khai giảng, cũng may ông trời đã không để cho Chu Diệc Châu và Tưởng Hàm học cùng một lớp, bằng không mọi chuyện lại diễn ra như lúc học cấp 2 cùng tranh làm lớp trưởng, cùng tranh thứ hạng cao nhất, tóm lại chỉ cần là vị trí độc nhất, hai cô sẽ luôn tranh giành với nhau.
Những ngày Chu Diệc Châu đi học, giữa trưa thường không trở về nhà, thay vào đó sẽ cùng vài bạn học ăn cơm trưa ở ngoài cổng trường, cũng vì thế mà thường xuyên có thể bắt gặp Tưởng Hàm và bạn học của cô ta.
Hôm nay có lẽ là ngày xui xẻo của hai người, đúng lúc gặp nhau trước cửa một tiệm trà sữa vừa khai trương, đã vậy còn mang cùng một đôi giày.
Ánh mắt sắc bén của bạn học nhìn thấy được, đẩy nhẹ Chu Diệc Châu: “Châu Châu, giày của cậu và Tưởng Hàm lớp bốn giống nhau như đúc kìa.”
Chu Diệc Châu không kiên nhẫn liếc mắt một cái, trông thấy vẻ mặt khinh thường của Tưởng Hàm, cố ý nâng cao giọng nói: “Đương nhiên phải giống nhau rồi, đó là do ba mình mua cho cậu ta mà.”
“Ba cậu… Vì sao lại mua cho cậu ấy?” Ngoại trừ Cận Mộng, tất cả đều là bạn học mới của cô, đương nhiên không biết quan hệ phức tạp giữa hai người.
Chu Diệc Châu cười nhướng mày, đi đến đẩy Tưởng Hàm sang một bên: “Cha dượng của cậu ta.”
Tưởng Hàm không để chuyện này lộ ra ngoài, có lẽ là sợ Chu Diệc Châu bôi nhọ mẹ cô ta là tiểu tam, cho nên đặc biệt bài xích đề cập chuyện này trước mặt người ngoài. Nhưng Chu Diệc Châu càng không để cho cô ta được như ý muốn, dám nghĩ dám nói chính là tính cánh của cô.
Suốt học kì một của năm lớp mười, Chu Diệc Châu và Tưởng Hàm đều đắm chìm vào việc tranh đua với nhau trong thi cử, bất kỳ cuộc thi nào diễn ra, chỉ cần Tưởng Hàm tham gia, Chu Diệc Châu đều sẽ đăng ký. Hoạt động có Chu Diệc Châu tham dự, Tưởng Hàm tuyệt đối không bỏ qua.
Cuối học kì một lớp mười, thành phố diễn ra một cuộc thi Olympic Toán, trước một ngày hết hạn đăng ký, Chu Diệc Châu mới nghe Cận Mộng nói rằng đã nhìn thấy Tưởng Hàm cũng đến báo danh.
Chu Diệc Châu cảm thấy choáng váng, thành tích môn toán của cô không nổi trội lắm, nhưng cũng đứng trong top mười của lớp. Dù vậy, nếu tham gia thi đấu Olympic Toán học thì có chút không biết tự lượng sức, cũng may thể lệ của cuộc thi không yêu cầu quá nghiêm ngặt, cho nên cô cũng tìm giáo viên môn toán để đăng ký.
Trong lòng giáo viên toán học có ý tốt, kiến nghị cô không nên tham gia, nhưng thái độ Chu Diệc Châu vô cùng mãnh liệt, cũng biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, cuối cùng vẫn đăng ký thành công.
Vì cuộc thi Olympic Toán, Chu Diệc Châu đã thức trắng đêm để làm đề thi, tan học liền chạy về văn phòng để xin giải đáp, thái độ vô cùng nhiệt huyết với lần thi Olympic Toán này, giáo viên toán học cũng bị cô làm cho cảm động, luôn nhắc chừng cô về việc không đi WC.
Trước một ngày thi đấu, Chu Diệc Châu đi đến nhà vệ sinh sau khi tan học, cố ý đi một vòng qua A4, nhìn xem Tưởng Hàm làm gì sau giờ tan học. Quả nhiên, người đang ngồi kia cũng làm đề đến mất ăn mất ngủ.
Chu Diệc Châu vừa định dời tầm mắt đi, lại trông thấy Tưởng Hàm cầm đề Olympic Toán lên, chạy về dãy bàn phía sau lớp học, cô chăm chú nhìn theo, thì ra là đi tìm người giúp đỡ.
Cô nhìn chằm chằm vẻ mặt từ hoang mang cho đến hiểu rõ của Tưởng Hàm, sau đó nở nụ cười rất vui vẻ, nhưng chưa đến một phút, vấn đề nan giải đã được giải quyết, dường như bạn học nam bên cạnh cô ta còn lợi hại hơn cả giáo viên.
Chu Diệc Châu khinh thường, kéo Cận Mộng đến, chỉ về phía nam sinh ngồi trong góc lớp A4: “Người đó là ai vậy?”
Cận Mộng nhìn chăm chú theo hướng cô chỉ, sau đó à một tiếng tỏ vẻ đã biết: “Cậu nói người đó á hả, là Tần Nhiêu đấy, học sinh đứng đầu của khối chúng ta.”
Tần Nhiêu? Chu Diệc Châu có chút ấn tượng, bởi vì giáo viên vào đều thích nói “Các em nhìn xem Tần Nhiêu của A4 đi”, sau đó liệt kê một đống thành tích huy hoàng của anh. Nhưng Chu Diệc Châu lười để vào trong đầu, chỉ đem lời khen ngợi của giáo viên dành cho Tưởng Hàm ghi tạc trong lòng, như việc bài văn của Tưởng Hàm đạt điểm tối đa, giọng nói của Tưởng Hàm đạt chuẩn để đại diện cho toàn thể học sinh lớp mười lên phát biểu, blah blah.
Cô cắt ngang một tiếng, không tiếp tục nhìn nữa mà nói thầm: “Kể cả cậu ta có là Hoa La Canh* thì sao chứ.”
(*Hua Luogeng; 1910 – 85, nhà toán học Trung Quốc. Người tỉnh Giang Tô. Năm 1936, du học ở Anh. Năm 1938, về nước dạy ở Trường Đại học Liên hợp Tây Nam. Năm 1946, đi Hoa Kì làm công tác nghiên cứu và giảng dạy đại học. Sau khi nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa được thành lập, ông trở về giảng dạy ở Trường Đại học Thanh Hoa, đã giữ các chức vụ: phó hiệu trưởng Trường Đại học Khoa học Kĩ thuật Trung Quốc, phó viện trưởng Viện Khoa học Trung Quốc, phó chủ tịch Hiệp hội Khoa học Kĩ thuật Trung Quốc. Đã nghiên cứu sâu sắc và có cống hiến sáng tạo về nhiều mặt như: thuyết toán giải tích, nhóm điển hình, hình học ma trận… Bắt đầu từ những năm 60 thế kỉ 20, ông đã ứng dụng một cách sáng tạo phương pháp toán học vào các lĩnh vực kinh tế quốc dân đạt hiệu quả kinh tế tốt. Tác phẩm chủ yếu:”Lí thuyết cộng tính”, “Thuyết cộng thêm”, “Số luận đạo dẫn” ,”Dẫn luận toán học cao cấp”, “Nhóm điển hình”…)
Sau đó, vào ngày thành tích cuộc thi được công bố, Chu Diệc Châu mới cảm giác sét đánh ngang tai. Rõ ràng cô đã cũng vô cùng cực khổ dày công nghiên cứu, ngay cả giáo viên môn toán cũng khen ngợi sự kiên trì bền bỉ của cô trong lớp, nhưng người đã vô cùng nỗ lực – Chu Diệc Châu, lần thi Olympic Toán này lại không thể vượt qua Tưởng Hàm, thậm chí còn không cùng thứ hạng.
Tưởng Hàm giành được huy chương bạc, còn Chu Diệc Châu chỉ đạt được huy chương đồng.
Vào buổi lễ tuyên dương công khai, Chu Diệc Châu cố ý liếc mắt nhìn người giành được huy chương vàng, không ngờ lại là Tần Nhiêu cùng lớp với Tưởng Hàm, nhưng cô không cảm thấy người này lợi hại chút nào, đã vậy còn phiền phức xen vào việc người khác.
Vì thua Tưởng Hàm trong cuộc thi, mấy ngày nay tâm tình của Chu Diệc Châu đều không tốt lắm, từ rất xa nhìn thấy cô ta liền né đi, tránh cho cô ta hếch mũi lên trời, bày ra bộ dạng đắc ý vênh váo.
Sau khi kết thúc tiết thể dục, Chu Diệc Châu vừa trò chuyện vừa cười đùa đi về lớp, đúng lúc đối mặt với học sinh lớp A4 đang từ trên lầu một đi xuống học tiết thể dục.
Cũng kỳ lạ, Chu Diệc Châu nhớ rõ tan học tiết thể dục trước kia, chưa từng gặp qua lớp Tưởng Hàm.
Hôm nay lớp Tưởng Hàm đổi tiết, nam sinh ôm bóng rổ, nữ sinh mang theo sách tạp chí cùng đồ ăn vặt xuống học thể dục.
Hai cô trời sinh đã cảm nhận được sự xuất hiện của đối phương rất mãnh liệt, liếc mắt một cái liền đối diện với ánh mắt của người kia, ai nhìn ai cũng đều bày ra dáng vẻ thanh cao.
Tưởng Hàm nắm bắt được cơ hội, quẹo về phía cô rồi đi thẳng tới, dường như sau khi đạt được huy chương bạc, cô ta đã tự cho bản thân là người nổi bật nhất, đều lấy chóp mũi để nhìn Chu Diệc Châu.
“Chu Diệc Châu, học kỳ sau cậu định học lớp chuyên văn à?”
Bàn tay Chu Diệc Châu đút vào trong túi đồng phục dừng lại, lắc lắc đuôi ngựa buộc cao, trong lòng bị Tưởng Hàm gây phiền. Đương nhiên cô sẽ học lớp chuyên văn, thành tích ngữ văn và lịch sử của cô rất tốt, không học sẽ lãng phí, biết rõ còn cố hỏi làm gì?
“Ừm, thì sao?”
Tưởng Hàm nhe răng cười, giấu không được sự vui vẻ, lại như là quăng cái tay nải được giải thoát: “Không có gì, xem ra về sau không cần cùng cậu xuất hiện ở một bảng thành tích rồi.”
Tưởng Hàm nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực trở về hàng, để lại Chu Diệc Châu sững sờ tức giận tại chỗ. Trong nháy mắt, đáy lòng Chu Diệc Châu lại bùng lên ý chí chiến đấu.
Câu nói kia của Tưởng Hàm thật ra là đang chế giễu thực lực của cô, Chu Diệc Châu vẫn luôn lấy môn học xuất sắc nhất môn của mình so sánh với Tưởng Hàm, nhưng hiện tại khi chạm vào đường ranh giới quan trọng, cả hai lại không còn ở cùng một đường đua, biết phải cạnh tranh thế nào?
Nhìn thì cứ nghĩ Tưởng Hàm đang cảm khái về cuộc cạnh tranh cậu rượt tôi đuổi nhiều năm nay cuối cùng đã kết thúc, nhưng thật ra, cô ta đang ngầm gửi cho Chu Diệc Châu một bức thư khiêu chiến.
Chẳng lẽ Chu Diệc Châu sẽ từ chối ư?
Không nên xem thường sự cạnh tranh và tâm lý muốn giành được chiến thắng vô cùng mạnh mẽ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.