Chương 26: Tôi Có Đẹp Không?
Bảo Bảo
06/03/2024
Cuối tuần, khi Chu Diệc Châu đến thư viện đã thấy Tần Nhiêu đứng thẳng lưng đợi cô ở ngoài cửa, cô chắp tay sau lưng chạy chậm đến, không khống chế được khẽ cong môi với anh.
Tần Nhiêu nhìn làn váy dài của cô giống như cánh hoa đang lay động dưới ánh mặt trời, trái tim trong lồng ngực cũng thình thịch loạn nhịp, nhìn cô dần tới gần, đứng dưới bậc thang nhìn mình rồi cười, hô hấp của anh như ngừng lại vào khoảnh khắc đó.
“Chẳng phải cậu không uống trà sữa sao?” Chu Diệc Châu kinh ngạc khi thấy trong tay anh cầm một ly trà sữa.
Đây là anh cố ý mua cho cô.
Tần Nhiêu đưa cho Chu Diệc Châu: “Mua cho cậu.”
Chu Diệc Châu cười cười, duỗi tay cầm lấy không hề khách sáo: “Được lắm, đúng lúc tôi cũng muốn uống.”
Sau đó hai người sóng vai đi vào thư viện.
Có lẽ là cuối kỳ nên học sinh đến thư viện rất đông, Chu Diệc Châu và Tần Nhiêu chỉ đành tìm một nơi vắng người nhất có thể để ngồi xuống.
Chu Diệc Châu mới vừa đặt mông ngồi đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, mấy nữ sinh bên cạnh vốn đang cúi đầu viết bài hoặc đọc sách, bây giờ lại thi thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, có người còn ho khan rồi truyền giấy cho nhau. Như thể sợ người khác không biết bọn họ nhìn thấy trai đẹp vậy.
Chu Diệc Châu bĩu môi, quay sang nhìn Tần Nhiêu, thấy anh chẳng hề gì, có vẻ đã quen với tình huống này.
Nhưng cô còn chưa quen.
Chu Diệc Châu kéo ghế dựa dịch về phía anh, ghé gần vào tai anh rồi nói: “Chúng ta ngồi gần chút đi, nếu không phải nói to đấy.”
Bàn tay đang đặt trong cặp sách của Tần Nhiêu lập tức cuộn tròn lại, lỗ tai lại bị hơi thở dịu dàng của cô làm cho ửng hồng, nuốt nước miếng lấy sách vở ra.
“Ừm.”
Chu Diệc Châu nghe anh giảng đề suốt nửa giờ, đột nhiên không biết có người nào to gan ném tờ giấy qua mặt cô, lại vừa vặn rơi vào sách của Chu Diệc Châu.
[Gửi anh đẹp trai mặc sơmi trắng!]
Chu Diệc Châu và Tần Nhiêu đều thấy dòng chữ ghi bên ngoài tờ giấy gấp đó.
Tần Nhiêu không để trong lòng, duỗi tay phủi nó đi. Nhưng Chu Diệc Châu lại rất tò mò, cô muốn biết là nữ sinh nào dám làm lơ cô như vậy.
Chu Diệc Châu lập tức cầm lấy, đặt ra trước mặt Tần Nhiêu rồi nhỏ giọng: “Gửi cho cậu đó.”
Tần Nhiêu không thèm nhìn: “Vứt đi.”
“Vứt đi làm gì? Nhỡ đâu người ta hỏi bài cậu thì sao?” Chu Diệc Châu nói bừa.
Tần Nhiêu rũ mắt nhìn cô, tỏ thái độ kiên quyết: “Tôi sẽ không xem.”
Cô chỉ chờ anh nói câu này, sau đó gật đầu nói: “Cậu không xem vậy tôi xem được không?”
“Tùy cậu.” Anh giở sách, giọng điệu thờ ơ.
Chu Diệc Châu ngó mắt nhìn xung quanh rồi mở tờ giấy ra.
[Hi anh đẹp trai, nhìn thấy anh ở thư viện này rất nhiều lần rồi. Sao hôm nay nữ sinh cạnh anh lại là người khác vậy? Em muốn hỏi chút, trong hai người đó ai mới là bạn gái của anh vậy? Hay là anh đã có bạn gái chưa?]
Chu Diệc Châu vừa đọc vừa cắn môi, nghĩ thầm cô gái này đúng là biết cách chọc người khác chán ghét. Lúc Tưởng Hàm ngồi cạnh anh thì không ném giấy, cố tình cô mới đến một lần mà cô ta đã dám chủ động xuất kích?
Chu Diệc Châu lập tức lấy gương ra soi, nhìn trái nhìn phải vẫn thấy mình rất xinh đẹp.
“Cậu làm gì vậy?” Tần Nhiêu thấy cô tự nhiên ngồi chải chuốt thì không hiểu nổi.
Cô quay đầu để sát vào anh, nghiêm túc hỏi: “Tôi có đẹp không?”
Tần Nhiêu hơi lui cổ ra sau, bị ánh mắt thẳng thắn của cô làm cho không thở nổi, tỉ mỉ miêu tả gương mặt nhỏ hồng hào non nớt của cô, qua một lúc mới nuốt nước miếng rồi nói: “Cậu đẹp.”
Chu Diệc Châu cong môi, đưa tờ giấy cho anh: “Cậu muốn trả lời người ta thế nào?”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Diệc Châu, sắc mặt anh ửng đỏ, dứt khoát nói: “Không cần phải trả lời.”
“Sao lại không trả lời? Nhỡ lần sau chúng ta đến mà người ta vẫn làm phiền thì sao?” Chu Diệc Châu tới gần anh, cô không thể không để chuyện này trong lòng được.
Tần Nhiêu nghe được chữ “lại”, ánh mắt chuyển hướng về phía mặt Chu Diệc Châu, mặc cho cô quyết định: “Vậy cậu định làm thế nào?”
“Tôi trả lời giúp cậu.” Cô nhăn mũi nhìn tờ giấy.
Tần Nhiêu yên lặng cười: “Cậu muốn trả lời thế nào cũng được.”
Chu Diệc Châu nhanh chóng viết vào một dãy số, bảo người đó gọi điện cho số này, rồi ném tờ giấy ra giữa bàn chờ người đến lấy.
Không được bao lâu, điện thoại của Chu Diệc Châu rung lên, cô lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài tìm cô gái không an phận kia.
Chu Diệc Châu vẫn luôn không nghe máy, đợi đến khi tìm được bóng dáng của người gọi điện, cô mới ấn nghe, quả nhiên nghe thấy giọng của cô gái kia.
Nghe được tiếng “alo” đầy thẹn thùng, cô lập tức kết thúc cuộc gọi, đi đến sau lưng cô gái: “Hóa ra là cậu.”
Nữ sinh kia quay đầu, trong nháy mắt biết mình bị gài, cất điện thoại đi, dáng vẻ cũng không chịu nhường nhịn: “Nhàm chán.”
“Lời này tôi nói mới đúng chứ nhỉ? Cậu rảnh rỗi quá hay sao mà đi làm phiền người khác học tập?”
Nữ sinh kia xem thường: “Một nam một nữ các cậu đến thư viện học cái gì? Cười chết.”
Chu Diệc Châu nhíu mày: “Một nam một nữ thì sao? Không phải cậu cũng nhớ thương người ta à? Mới vừa có số điện thoại đã ra ngoài gọi ngay. Tôi thấy cậu đến thư viện mới không phải để học, cậu đến đây câu ‘cá’ hả?”
Nữ sinh kia tức khắc cứng miệng không trả lời được, tâm tư bị chọc thủng nên tức muốn hộc máu: “Vẫn là nữ sinh lần trước đi với cậu ấy đẹp đôi hơn.”
Dù sao cô ta nói sướng miệng là đi ngay, chỉ để lại Chu Diệc Châu tức giận dậm chân tại chỗ. Lúc quay về, khóe miệng cũng trùng xuống.
Tần Nhiêu thấy không thích hợp, nhoài người đến hỏi: “Sao vậy?”
Sao vậy? Chu Diệc Châu đang cảm thấy phiền lòng vì câu nói của nữ sinh kia, ghét bản thân bị so sánh kém hơn Tưởng Hàm, cho nên cô mới có cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt như vậy.
Giận chó đánh mèo, nên Chu Diệc Châu tức lây sang Tần Nhiêu, không thèm nhìn anh lấy một cái, ai bảo anh hay đến thư viện học với Tưởng Hàm làm gì?
“Không có gì.” Cô kéo ghế dựa ra xa.
Tần Nhiêu tức khắc chẳng biết phải làm sao, nhìn khoảng cách bị kéo ra giữa hai người, anh chủ động ngồi gần tới rồi lại hỏi: “Sao đột nhiên không vui vậy?”
Chu Diệc Châu cắn môi, nghe anh nói chuyện bên tai là có thể tưởng tượng ra cảnh anh cùng Tưởng Hàm học chung với nhau, có phải hai người cũng châu đầu ghé tai nói chuyện như vậy không?
Đúng vậy, số lần bị cô nhìn thấy ở trường học còn ít sao?
Nghĩ vậy, Chu Diệc Châu giận dỗi dịch sang bên cạnh: “Đừng nói chuyện, tôi phải làm bài.”
Tâm trạng của Tần Nhiêu rối bời, không biết cô vừa ra ngoài gặp chuyện gì, chỉ có thể không quấy rầy cô nữa, bất đắc dĩ ngồi ở một bên.
Học xong, Tần Nhiêu đi theo Chu Diệc Châu ra ngoài, cô còn chẳng thèm đợi anh, một mình đi ở đằng trước.
Tần Nhiêu vừa định đuổi theo, bỗng nhiên có người vỗ vai anh, quay đầu lại nhìn, hóa ra là nữ sinh ở thư viện.
Chính là cô gái đã “phân rõ phải trái” với Chu Diệc Châu, chỉ vào Chu Diệc Châu đang đi phía trước rồi nói: “Nữ sinh kia là bạn gái của anh sao?”
Tần Nhiêu lạnh nhạt: “Liên quan gì tới cô?”
Cô gái nhún vai, dáng vẻ không sao cả: “Chỉ là muốn nói cho anh biết bộ mặt thật hung dữ của cậu ta thôi, không lễ phép bằng cô gái hôm trước đến thư viện với anh.”
Tần Nhiêu nhíu mi: “Cậu ấy nói gì với cô.”
“Mắng em.” Nữ sinh khái quát lại.
Tần Nhiêu không tin, hỏi lại: “Vậy cô nói gì với cậu ấy?”
Nữ sinh bĩu môi, nảy sinh ý đồ chia rẽ: “Không nói gì hết, chỉ bảo anh với cô hôm trước đẹp đôi hơn thôi.”
Tần Nhiêu dừng một chút, ánh mắt nhìn về bóng dáng của Chu Diệc Châu ở nơi xa, không biết có phải cô nổi giận vì những lời này không, nhưng ở trong lòng anh, anh chỉ thích một mình Chu Diệc Châu mà thôi.
Tần Nhiêu quay đầu lại, nghiêm túc nhìn nữ sinh kia: “Cậu ấy không mắng chửi ai đâu, với lại tôi rất thích cậu ấy, mong lần sau cậu đừng quấy rầy chúng tôi nữa.”
Nói xong anh liền vội vã chạy đi, để lại nữ sinh kia đứng ngây ra tại chỗ.
Tần Nhiêu đuổi theo Chu Diệc Châu, giữ chặt tay cô: “Cậu đi đâu mà nhanh vậy?”
“Về nhà.” Cô cúi đầu, tâm trạng ủ rũ.
“Không được về nhà.”
Lại ngang ngược bá đạo như vậy rồi.
Cô lập tức ngẩng đầu, nghe anh dỗ dành: “Đừng buồn bực nữa, tôi dẫn cậu đi ăn cái gì ngon ngon nhé?”
Không biết tại sao khi nghe Tần Nhiêu nói vậy, Chu Diệc Châu cũng có chút vui vẻ, mím môi hỏi: “Nhưng mà ăn cái gì bây giờ?”
“Cậu muốn ăn cái gì thì chúng ta ăn cái đó.”
Cô vừa nghe đến hai chữ “chúng ta” lại càng vui hơn, gật đầu nói: “Tôi muốn ăn sushi băng chuyền.”
Thấy cô mỉm cười, khói mù trong lòng Tần Nhiêu cũng lập tức tan đi: “Ừm, nghe cậu.”
Hơi thở của cô nhẹ dần, bởi vì câu “nghe cậu” này là lúc trước cô dùng để trêu chọc anh. Bây giờ thì ngược lại bị anh cướp mất.
Nhưng sao cô vẫn tình nguyện cho anh cướp nó vậy nhỉ?
Tần Nhiêu nhìn làn váy dài của cô giống như cánh hoa đang lay động dưới ánh mặt trời, trái tim trong lồng ngực cũng thình thịch loạn nhịp, nhìn cô dần tới gần, đứng dưới bậc thang nhìn mình rồi cười, hô hấp của anh như ngừng lại vào khoảnh khắc đó.
“Chẳng phải cậu không uống trà sữa sao?” Chu Diệc Châu kinh ngạc khi thấy trong tay anh cầm một ly trà sữa.
Đây là anh cố ý mua cho cô.
Tần Nhiêu đưa cho Chu Diệc Châu: “Mua cho cậu.”
Chu Diệc Châu cười cười, duỗi tay cầm lấy không hề khách sáo: “Được lắm, đúng lúc tôi cũng muốn uống.”
Sau đó hai người sóng vai đi vào thư viện.
Có lẽ là cuối kỳ nên học sinh đến thư viện rất đông, Chu Diệc Châu và Tần Nhiêu chỉ đành tìm một nơi vắng người nhất có thể để ngồi xuống.
Chu Diệc Châu mới vừa đặt mông ngồi đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, mấy nữ sinh bên cạnh vốn đang cúi đầu viết bài hoặc đọc sách, bây giờ lại thi thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, có người còn ho khan rồi truyền giấy cho nhau. Như thể sợ người khác không biết bọn họ nhìn thấy trai đẹp vậy.
Chu Diệc Châu bĩu môi, quay sang nhìn Tần Nhiêu, thấy anh chẳng hề gì, có vẻ đã quen với tình huống này.
Nhưng cô còn chưa quen.
Chu Diệc Châu kéo ghế dựa dịch về phía anh, ghé gần vào tai anh rồi nói: “Chúng ta ngồi gần chút đi, nếu không phải nói to đấy.”
Bàn tay đang đặt trong cặp sách của Tần Nhiêu lập tức cuộn tròn lại, lỗ tai lại bị hơi thở dịu dàng của cô làm cho ửng hồng, nuốt nước miếng lấy sách vở ra.
“Ừm.”
Chu Diệc Châu nghe anh giảng đề suốt nửa giờ, đột nhiên không biết có người nào to gan ném tờ giấy qua mặt cô, lại vừa vặn rơi vào sách của Chu Diệc Châu.
[Gửi anh đẹp trai mặc sơmi trắng!]
Chu Diệc Châu và Tần Nhiêu đều thấy dòng chữ ghi bên ngoài tờ giấy gấp đó.
Tần Nhiêu không để trong lòng, duỗi tay phủi nó đi. Nhưng Chu Diệc Châu lại rất tò mò, cô muốn biết là nữ sinh nào dám làm lơ cô như vậy.
Chu Diệc Châu lập tức cầm lấy, đặt ra trước mặt Tần Nhiêu rồi nhỏ giọng: “Gửi cho cậu đó.”
Tần Nhiêu không thèm nhìn: “Vứt đi.”
“Vứt đi làm gì? Nhỡ đâu người ta hỏi bài cậu thì sao?” Chu Diệc Châu nói bừa.
Tần Nhiêu rũ mắt nhìn cô, tỏ thái độ kiên quyết: “Tôi sẽ không xem.”
Cô chỉ chờ anh nói câu này, sau đó gật đầu nói: “Cậu không xem vậy tôi xem được không?”
“Tùy cậu.” Anh giở sách, giọng điệu thờ ơ.
Chu Diệc Châu ngó mắt nhìn xung quanh rồi mở tờ giấy ra.
[Hi anh đẹp trai, nhìn thấy anh ở thư viện này rất nhiều lần rồi. Sao hôm nay nữ sinh cạnh anh lại là người khác vậy? Em muốn hỏi chút, trong hai người đó ai mới là bạn gái của anh vậy? Hay là anh đã có bạn gái chưa?]
Chu Diệc Châu vừa đọc vừa cắn môi, nghĩ thầm cô gái này đúng là biết cách chọc người khác chán ghét. Lúc Tưởng Hàm ngồi cạnh anh thì không ném giấy, cố tình cô mới đến một lần mà cô ta đã dám chủ động xuất kích?
Chu Diệc Châu lập tức lấy gương ra soi, nhìn trái nhìn phải vẫn thấy mình rất xinh đẹp.
“Cậu làm gì vậy?” Tần Nhiêu thấy cô tự nhiên ngồi chải chuốt thì không hiểu nổi.
Cô quay đầu để sát vào anh, nghiêm túc hỏi: “Tôi có đẹp không?”
Tần Nhiêu hơi lui cổ ra sau, bị ánh mắt thẳng thắn của cô làm cho không thở nổi, tỉ mỉ miêu tả gương mặt nhỏ hồng hào non nớt của cô, qua một lúc mới nuốt nước miếng rồi nói: “Cậu đẹp.”
Chu Diệc Châu cong môi, đưa tờ giấy cho anh: “Cậu muốn trả lời người ta thế nào?”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Diệc Châu, sắc mặt anh ửng đỏ, dứt khoát nói: “Không cần phải trả lời.”
“Sao lại không trả lời? Nhỡ lần sau chúng ta đến mà người ta vẫn làm phiền thì sao?” Chu Diệc Châu tới gần anh, cô không thể không để chuyện này trong lòng được.
Tần Nhiêu nghe được chữ “lại”, ánh mắt chuyển hướng về phía mặt Chu Diệc Châu, mặc cho cô quyết định: “Vậy cậu định làm thế nào?”
“Tôi trả lời giúp cậu.” Cô nhăn mũi nhìn tờ giấy.
Tần Nhiêu yên lặng cười: “Cậu muốn trả lời thế nào cũng được.”
Chu Diệc Châu nhanh chóng viết vào một dãy số, bảo người đó gọi điện cho số này, rồi ném tờ giấy ra giữa bàn chờ người đến lấy.
Không được bao lâu, điện thoại của Chu Diệc Châu rung lên, cô lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài tìm cô gái không an phận kia.
Chu Diệc Châu vẫn luôn không nghe máy, đợi đến khi tìm được bóng dáng của người gọi điện, cô mới ấn nghe, quả nhiên nghe thấy giọng của cô gái kia.
Nghe được tiếng “alo” đầy thẹn thùng, cô lập tức kết thúc cuộc gọi, đi đến sau lưng cô gái: “Hóa ra là cậu.”
Nữ sinh kia quay đầu, trong nháy mắt biết mình bị gài, cất điện thoại đi, dáng vẻ cũng không chịu nhường nhịn: “Nhàm chán.”
“Lời này tôi nói mới đúng chứ nhỉ? Cậu rảnh rỗi quá hay sao mà đi làm phiền người khác học tập?”
Nữ sinh kia xem thường: “Một nam một nữ các cậu đến thư viện học cái gì? Cười chết.”
Chu Diệc Châu nhíu mày: “Một nam một nữ thì sao? Không phải cậu cũng nhớ thương người ta à? Mới vừa có số điện thoại đã ra ngoài gọi ngay. Tôi thấy cậu đến thư viện mới không phải để học, cậu đến đây câu ‘cá’ hả?”
Nữ sinh kia tức khắc cứng miệng không trả lời được, tâm tư bị chọc thủng nên tức muốn hộc máu: “Vẫn là nữ sinh lần trước đi với cậu ấy đẹp đôi hơn.”
Dù sao cô ta nói sướng miệng là đi ngay, chỉ để lại Chu Diệc Châu tức giận dậm chân tại chỗ. Lúc quay về, khóe miệng cũng trùng xuống.
Tần Nhiêu thấy không thích hợp, nhoài người đến hỏi: “Sao vậy?”
Sao vậy? Chu Diệc Châu đang cảm thấy phiền lòng vì câu nói của nữ sinh kia, ghét bản thân bị so sánh kém hơn Tưởng Hàm, cho nên cô mới có cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt như vậy.
Giận chó đánh mèo, nên Chu Diệc Châu tức lây sang Tần Nhiêu, không thèm nhìn anh lấy một cái, ai bảo anh hay đến thư viện học với Tưởng Hàm làm gì?
“Không có gì.” Cô kéo ghế dựa ra xa.
Tần Nhiêu tức khắc chẳng biết phải làm sao, nhìn khoảng cách bị kéo ra giữa hai người, anh chủ động ngồi gần tới rồi lại hỏi: “Sao đột nhiên không vui vậy?”
Chu Diệc Châu cắn môi, nghe anh nói chuyện bên tai là có thể tưởng tượng ra cảnh anh cùng Tưởng Hàm học chung với nhau, có phải hai người cũng châu đầu ghé tai nói chuyện như vậy không?
Đúng vậy, số lần bị cô nhìn thấy ở trường học còn ít sao?
Nghĩ vậy, Chu Diệc Châu giận dỗi dịch sang bên cạnh: “Đừng nói chuyện, tôi phải làm bài.”
Tâm trạng của Tần Nhiêu rối bời, không biết cô vừa ra ngoài gặp chuyện gì, chỉ có thể không quấy rầy cô nữa, bất đắc dĩ ngồi ở một bên.
Học xong, Tần Nhiêu đi theo Chu Diệc Châu ra ngoài, cô còn chẳng thèm đợi anh, một mình đi ở đằng trước.
Tần Nhiêu vừa định đuổi theo, bỗng nhiên có người vỗ vai anh, quay đầu lại nhìn, hóa ra là nữ sinh ở thư viện.
Chính là cô gái đã “phân rõ phải trái” với Chu Diệc Châu, chỉ vào Chu Diệc Châu đang đi phía trước rồi nói: “Nữ sinh kia là bạn gái của anh sao?”
Tần Nhiêu lạnh nhạt: “Liên quan gì tới cô?”
Cô gái nhún vai, dáng vẻ không sao cả: “Chỉ là muốn nói cho anh biết bộ mặt thật hung dữ của cậu ta thôi, không lễ phép bằng cô gái hôm trước đến thư viện với anh.”
Tần Nhiêu nhíu mi: “Cậu ấy nói gì với cô.”
“Mắng em.” Nữ sinh khái quát lại.
Tần Nhiêu không tin, hỏi lại: “Vậy cô nói gì với cậu ấy?”
Nữ sinh bĩu môi, nảy sinh ý đồ chia rẽ: “Không nói gì hết, chỉ bảo anh với cô hôm trước đẹp đôi hơn thôi.”
Tần Nhiêu dừng một chút, ánh mắt nhìn về bóng dáng của Chu Diệc Châu ở nơi xa, không biết có phải cô nổi giận vì những lời này không, nhưng ở trong lòng anh, anh chỉ thích một mình Chu Diệc Châu mà thôi.
Tần Nhiêu quay đầu lại, nghiêm túc nhìn nữ sinh kia: “Cậu ấy không mắng chửi ai đâu, với lại tôi rất thích cậu ấy, mong lần sau cậu đừng quấy rầy chúng tôi nữa.”
Nói xong anh liền vội vã chạy đi, để lại nữ sinh kia đứng ngây ra tại chỗ.
Tần Nhiêu đuổi theo Chu Diệc Châu, giữ chặt tay cô: “Cậu đi đâu mà nhanh vậy?”
“Về nhà.” Cô cúi đầu, tâm trạng ủ rũ.
“Không được về nhà.”
Lại ngang ngược bá đạo như vậy rồi.
Cô lập tức ngẩng đầu, nghe anh dỗ dành: “Đừng buồn bực nữa, tôi dẫn cậu đi ăn cái gì ngon ngon nhé?”
Không biết tại sao khi nghe Tần Nhiêu nói vậy, Chu Diệc Châu cũng có chút vui vẻ, mím môi hỏi: “Nhưng mà ăn cái gì bây giờ?”
“Cậu muốn ăn cái gì thì chúng ta ăn cái đó.”
Cô vừa nghe đến hai chữ “chúng ta” lại càng vui hơn, gật đầu nói: “Tôi muốn ăn sushi băng chuyền.”
Thấy cô mỉm cười, khói mù trong lòng Tần Nhiêu cũng lập tức tan đi: “Ừm, nghe cậu.”
Hơi thở của cô nhẹ dần, bởi vì câu “nghe cậu” này là lúc trước cô dùng để trêu chọc anh. Bây giờ thì ngược lại bị anh cướp mất.
Nhưng sao cô vẫn tình nguyện cho anh cướp nó vậy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.