Vô Tình Nhặt Được Idol

Chương 19: Anh Đã Tìm Được Báu Vật

Thơ Thơ

19/05/2022

“Hả cái gì.” Anh nghiêm khắc nhìn cô học trò nhỏ thiếu tập trung. Chẳng biết cô nghĩ gì mà đôi mắt mơ màng, gò má đỏ hồng như ráng chiều chọc cho lòng người nhộn nhạo, chỉ muốn khi dễ cô. Anh đưa tay nhéo mạnh vào cái gò má bầu bĩnh đó.

“Ái ui.”

Sao Băng trừng mắt lên nhìn anh, đôi mắt cô dần dần chuyển sang đỏ hoe, rưng rưng, nước mắt sắp tràn ra khỏi bờ mi rồi.

Hazz, Gi Gi đã gây nên họa lớn rồi, không khéo nơi này ngập mất.

Gi Gi giải quyết tội lỗi cũng thật nhanh. Không để lãng phí thời gian, anh cúi người hôn lên đôi môi đang cong lên giận dỗi kia, ngăn lại tiếng nức nở chưa kịp phát ra.

Sao Băng vẫn mở to mắt trừng anh, hai giọt nước mắt trong veo rơi xuống gò má.

Gi Gi lại cúi xuống, lần này anh hôn lên gò má đẫm nước mắt kia. Má này, mắt này, môi này, anh chậm rãi nuốt hết những giọt nước mắt kia không để nó tiếp tục rơi xuống. Anh vòng tay ôm chặt cô, nụ hôn càng lúc càng lâu hơn, kéo dài không dứt.

Sao Băng ngẩn ngơ một hồi mới chợt nhận ra mình đang bị bắt nạt ở cấp độ cao hơn. Cô xô anh ra với gương mặt đỏ bừng, tiếp tục hờn dỗi: “Anh chỉ giỏi bắt nạt tôi thôi. Hức hức.”

Anh nở một nụ cười nham nhở: “Vậy sao? Vậy cô cứ việc bắt nạt lại tôi đi.”

Cô lườm anh một cái đến cháy mặt, cô không thèm hơn thua với anh mà chỉ vùng vằng nói: “Anh đi ấn vào trái châu xem thử có mở được cửa hay không.”

Anh giữ tay cô lại nói: “Sao Băng, nếu giải sai đáp án, nơi này sẽ nổ tung. Cả hai chúng ta sẽ tan thành cát bụi, nơi này sẽ là mồ chôn của chúng ta. Cô có sợ không?”



Sao Băng lắc đầu, khẽ nói: “Sống cùng sống, chết cùng chết, tôi tin ở anh.”

Trái tim anh lại đập sai một nhịp, anh xúc động kéo Sao Băng lại ôm cô vào lòng. Cũng phải, đời này chỉ cần có một hồng nhan tri kỷ cùng chia sẽ hoạn nạn, sống chết bên nhau thì anh đã cảm thấy không lãng phí kiếp này.

Sao Băng nghe thấy tiếng tim anh đập rộn ràng bên tai, cô cũng vòng tay ôm lại anh. Thời gian như ngừng lại, cô khép hờ mắt, cảm nhận mùi hương nam tính của anh, hơi thở mạnh mẽ của anh, và cả cơ thể rắn chắc của anh. Có những lúc không cần tới thiên ngôn vạn ngữ mà chỉ cần hành động, anh lại cúi xuống. Hai người tiếp tục trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt. Đây có lẽ là nụ hôn cuối cùng của cuộc đời hoặc cũng có thể là nụ hôn bắt đầu cho một mối quan hệ mới của hai người. Đứng trước ngưỡng cửa sinh tử, tình yêu xuất hiện như tiếp thêm sức mạnh cho cả hai.

Cuối cùng, Gi Gi cũng thả Sao Băng ra, anh nhìn đôi môi đỏ bừng của cô khẽ nói: “Sao Băng, chúng ta sẽ ra khỏi nơi này, hãy tin ở anh.”

Anh bước tới ấn vào quả châu ở vị trí đầu rồng thứ 2, 5 và 7. Có tiếng động cơ chuyển động, cánh cửa sắt được kéo lên, ánh sáng ùa vào căn phòng.

Sao Băng nhảy lên ôm chầm lấy cổ anh, cô reo lên: “Anh thật giỏi quá Gi Gi. Em ngưỡng mộ anh quá.”

Gi Gi mỉm cười dịu dàng vòng tay ôm giữ cô lại, anh nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi. Trên đây nói có lối ra xuyên qua một thác nước. Sao Băng, em bơi giỏi không?”

Sao Băng ngạc nhiên nhìn anh: “Hả? Chúng ta không tiếp tục vào tìm kho báu sao?”

Gi Gi điềm tĩnh nói: “Kho báu là của quốc gia, sau khi ra ngoài chúng ta sẽ báo cho cảnh sát để họ tới đây tiến hành khai quật. Bây giờ chúng ta trở ra thôi.”

Sao Băng cảm thấy đau lòng như đứt từng đoạn ruột, vàng bạc châu báu đang ở kế bên cô đó, chỉ còn một bước nữa thôi mà, ít nhất cô cũng phải lấy được một hai món chứ. Cô nhìn anh chớp chớp mắt nũng nịu: “Nhưng chúng ta chỉ vào nhìn một cái thôi mà Gi Gi. Đi đi mà Gi Gi, biết đâu vào đó anh sẽ tìm thấy báu vật.”



Gi Gi bình thản vuốt tóc cô: “Anh đã tìm được báu vật rồi, không cần tìm nữa.”

Sao Băng ngơ ngác nhìn anh: “Anh đã tìm thấy báu vật rồi sao? Đâu nào, là gì vậy Gi Gi?”

Nhưng Gi Gi chỉ khẽ cười, nói: “Đi thôi nào Sao Băng.”

Đúng vậy, nếu như anh đã tìm được báu vật của cuộc đời mình rồi thì cần phải tập trung bảo vệ nó, anh cần phải đưa cô an toàn rời khỏi nơi này thay vì chạy theo tiếng gọi của vàng bạc châu báu. Gi Gi dứt khoát kéo cô đi qua cánh cửa sắt vừa được kéo lên, quẹo phải ra ngoài mặc cho cô tiếc nuối quay đầu lại nhìn. Ôi vàng của cô, kho báu của cô.

Chỉ đi một lát thì cả hai đã nghe tiếng thác nước đổ reo vang, Sao Băng mừng rỡ chạy ào tới. Thác nước như bức màn ngăn cô với thế giới bên ngoài. Nắng chiều chiếu xuyên qua thác nước khúc xạ ra bảy sắc cầu vồng, tạo thành một bức màn lung linh rực rỡ. Ở bên dưới chân thác là một cái đầm nước khá lớn. Thác nước hùng vĩ từ trên ngọn núi cao đổ xuống tung bọt trắng xóa. Khoảng cách từ chỗ cô đang đứng xuống tới cái đầm khá xa. Sao Băng đã từng nhìn thấy những trò chơi mạo hiểm vượt thác ở trên mạng, nhưng cô chưa bao giờ thử qua.

Gi Gi nắm chặt tay cô căn dặn: “Sao Băng, nhắm mắt lại, hít sâu vào, thả lỏng. Tuyệt đối đừng hoảng sợ, em có hiểu không?”

Đáp lại, Sao Băng chỉ ôm chặt lấy anh, cầu ôm hôn cầu an ủi. Cô rất sợ đó. Lúc nhỏ Sao Băng có theo chị Ngọc đi tắm sông nên cô cũng biết bơi chút chút. Còn chuyện nhảy xuống ở độ cao thế này thì quả là một thử thách rất lớn.

Anh hôn cô thì thầm: “Đừng sợ Sao Băng, hãy tin ở anh. Anh sẽ bảo vệ em. Anh không để em xảy ra chuyện đâu.”

Anh túm lấy cọng dây leo lòng thòng bên vách núi giật mạnh mấy cái để kiểm tra độ chắc chắn của nó. Sau đó anh nói: “ Sao Băng, ôm chặt lấy anh. Nhắm mắt lại, hít sâu vào.”

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Sao Băng. Nhảy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tình Nhặt Được Idol

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook