Chương 26: Đến Thăm Sao Băng
Thơ Thơ
06/08/2022
Mọi người đến chỗ Sao Băng vào lúc đầu giờ chiều nắng gắt, Sao Băng vẫn còn đang ngủ, ông bà Tâm vui vẻ đón tiếp mọi người. Ngọc thì bối rối chạy như bay vào phòng gọi Sao Băng dậy.
“Sao Băng, dậy đi. Gi Gi và Jimin đến thăm em kìa.”
Vừa nói, Ngọc lại tranh thủ tới đứng trước gương tô son, dậm phấn. Jimin đến bất ngờ làm cô không kịp trang điểm gì cả.
Sao Băng vẫn còn đang mơ màng: “Chị nói ai cơ?”
“Jimin đến thăm em đó.”
“Hả?”
Sao Băng bật ngồi dậy, cô hoảng hốt mở to đôi mắt tròn xoe, tưởng rằng mình đang nằm mơ. Sao Jimin lại đến vào lúc này chứ? Sau khi giải phẩu cô đã quên mất những chuyện xảy ra trong một hai năm gần đây, tức là cô đã quên mất tình yêu mới có với Gi Gi. Lúc này đây, trong lòng cô chỉ còn lại tình yêu nồng nhiệt với Jimin. Dù cho cô có đêm mơ, ngày mơ gặp Jimin, nhưng cô cũng không muốn Jimin nhìn thấy mình trong bộ dạng thế này. Cô đưa tay lên xoa cái đầu trọc lóc vẫn còn quấn băng của mình.
Sao Băng bần thần liếc nhìn mình trong gương, cô không còn nhận ra mình nữa. Cô không còn dáng vẻ tròn trịa với đôi má bầu bĩnh mà thay vào đó là gương mặt tái nhợt, đôi mắt trũng sâu, thân mình gầy gò thiếu sức sống. Những vất vả trải qua khi lưu lạc trong rừng cộng thêm ca phẩu thuật đã cướp hết sinh lực của cô. Cô không dám gặp ai vào lúc này chứ đừng nói là thần tượng.
“Em không ra đâu, chị cứ nói với họ là em ngủ rồi.” Sao Băng buồn bã thở dài, kéo mền lên trùm kín đầu mình.
Nhưng Ngọc đã nhanh chóng tới bên giường, cô biết Sao Băng lại muốn trốn trong vỏ ốc của mình. Ngọc trở nên quyết đoán giật tung mền ra nói: “Để chị giúp em trang điểm. Em chỉ cần đánh chút phấn, thoa chút son, dặm thêm miếng má hồng sẽ không xấu lắm đâu. Chẳng lẽ em không muốn gặp Jimin sao? Jimin đi rồi thì em đừng hối hận nhé. Còn cái đầu trọc này, chị có cái mũ tai mèo cũng dễ thương lắm, đợi chút để chị lấy cho.”
Chẳng mấy chốc, Ngọc đã biến Sao Băng thành một cô gái xinh xắn đáng yêu với cái váy hoa trắng và cái mũ tai mèo trên đầu. Ngọc lùi lại hài lòng ngắm tác phẩm của mình, cô gật gù tấm tắc: “Đúng là không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp. Đi thôi.”
Hai cô gái bước ra, đúng là mỗi người mỗi vẻ khiến cho Gi Gi và Jimin ngẩn ra nhìn hai cô gái. Chỉ một thời gian không gặp mà Sao Băng trông khác hơn trước, nhìn dáng vẻ cô mong manh yếu đuối, khiến người ta đau lòng thương xót chỉ muốn che chở. Ánh mắt Sao Băng lướt qua Gi Gi rồi dừng lại ở Jimin, vẫn là ánh mắt si mê tôn sùng mà Jimin đã từng thấy trước đây.
Lòng Gi Gi thoáng trùng xuống, Sao Băng không nhận ra anh, ánh mắt cô nhìn anh như nhìn người xa lạ.
Jimin cũng nhận ra tình cảm của Sao Băng dành cho mình qua ánh mắt của cô, nó hiện ra rõ ràng như thế mà. Sao Băng vốn là cô gái ngây thơ nên không biết che giấu cảm xúc, cả một tình yêu to lớn ấp ủ bao lâu nay dành cho Idol hiện rõ rành rành ở trên gương mặt của Sao Băng. Gương mặt cô đỏ bừng lên như ráng chiều và tràn đầy hạnh phúc vì được thần tượng tới thăm, tay chân cô luống cuống, cô ấp úng mãi mà vẫn không thể thốt lên một lời chào Jimin. Nhưng không sao, thần tượng nhà mình hiểu hết.
Jimin khoái chí nhìn lướt qua Gi Gi, gương mặt Gi Gi lạnh lùng không cảm xúc báo hiệu nguy hiểm, chớ tới gần! Jimin rùng mình một cái, nhiệt độ trong phòng đang giảm xuống, thật là đáng sợ mà.
Ngọc nhanh nhẩu lên tiếng: “Em chào hai anh ạ! Cám ơn hai anh đã đến thăm Sao Băng nhà em.”
Jimin vội vàng đứng dậy bắt tay hai cô gái. Sao Băng cúi đầu chớp chớp mắt, thật cảm động quá đi, cô sắp khóc rồi. Việc được gặp thần tượng như tiếp cho cô thêm sức mạnh, nhìn cô lại tràn đầy sức sống.
Trong phòng, cuộc trò chuyện càng lúc càng rôm rả, mà hình như chỉ có Ngọc và Jimin nói với nhau.
Sao Băng vốn tính nhút nhát, cho dù có được gặp thần tượng thì cô cũng chẳng dám nói gì. Cô chỉ trả lời khi Jimin hỏi đến cô.
Còn Gi Gi thì hoàn toàn đứng ngoài cuộc trò chuyện, anh chỉ nhìn Sao Băng như muốn nuốt trọn hình ảnh của cô vào trong đáy mắt. Trông Sao Băng gầy hơn trước nhiều, xanh xao yếu ớt khiến tim anh se thắt lại. Cô mong manh như ngọn nến trước gió, chỉ cần có cơn gió thổi mạnh cũng khiến cô run rẩy. Anh có nhiều điều muốn hỏi cô nhưng ánh mắt cô chỉ dành cho Jimin khiến anh nuốt trở lại những lời muốn nói vào bụng. Sao Băng ngồi trước mắt anh mà sao anh cảm thấy như ngàn trùng xa cách. Gi Gi cảm thấy chua xót, anh đứng dậy xin phép đi ra ngoài.
Gi Gi đi ra ngoài rồi, Ngọc càng cảm thấy thoải mái hơn, cô hào hứng đề nghị: “Chúng ta chơi trò chơi kéo búa bao đi, ai thua bị búng lỗ tai.”
Jimin hơi ngần ngừ, nhìn Sao Băng gầy gò, suy yếu như thế, nếu mà anh búng lỗ tai cô ấy thật thì không chừng Gi Gi sẽ xé xác anh ra mất. Anh đề nghị: “Hay là mình đổi sang hình phạt khác đi, ai thua thì múa hát đi.”
Sao Băng lập tức đồng ý: “Được đó, em muốn nghe anh Jimin hát lắm.”
Ngọc tiếp lời: “Em cũng vậy. Nghe nói anh sắp phát hành album mới phải không?”
Jimin bối rối vò đầu: ... nhưng mình đã thua đâu?
Mọi người xúm vào chơi, Ngọc rủ luôn cả mấy anh bảo vệ đi theo tham gia vào cuộc náo nhiệt. Trong phòng vang lên tiếng cười tiếng nói ầm ĩ.
Ngọc cố tình thua để biểu diễn múa bụng cho Jimin coi. Vừa hay cô mặc cái áo bó sát nên có thể thoải mái khoe vòng eo con kiến, dáng cô múa uyển chuyển nhịp nhàng khoe thân hình bốc lửa. Thần thái cô cao ngạo, quyến rũ khiến cho mọi người phải mở mắt mà nhìn, hò reo không ngớt.
Tới phiên Sao Băng thua, cô đỏ mặt ấp úng. Cô chỉ nghe nhạc của Jimin nên chỉ thuộc lòng bài hát của Jimin. Bây giờ đây cô lại ở trước mặt Jimin biểu diễn bài hát của anh, thật là múa rìu qua mắt thợ. Nhưng được mọi người cổ vũ động viên, Sao Băng dần lấy lại tự tin. Cô bắt chước từ cử chỉ giọng hát đều giống y hệt Jimin, ngay cả Jimin cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Sao Băng, dậy đi. Gi Gi và Jimin đến thăm em kìa.”
Vừa nói, Ngọc lại tranh thủ tới đứng trước gương tô son, dậm phấn. Jimin đến bất ngờ làm cô không kịp trang điểm gì cả.
Sao Băng vẫn còn đang mơ màng: “Chị nói ai cơ?”
“Jimin đến thăm em đó.”
“Hả?”
Sao Băng bật ngồi dậy, cô hoảng hốt mở to đôi mắt tròn xoe, tưởng rằng mình đang nằm mơ. Sao Jimin lại đến vào lúc này chứ? Sau khi giải phẩu cô đã quên mất những chuyện xảy ra trong một hai năm gần đây, tức là cô đã quên mất tình yêu mới có với Gi Gi. Lúc này đây, trong lòng cô chỉ còn lại tình yêu nồng nhiệt với Jimin. Dù cho cô có đêm mơ, ngày mơ gặp Jimin, nhưng cô cũng không muốn Jimin nhìn thấy mình trong bộ dạng thế này. Cô đưa tay lên xoa cái đầu trọc lóc vẫn còn quấn băng của mình.
Sao Băng bần thần liếc nhìn mình trong gương, cô không còn nhận ra mình nữa. Cô không còn dáng vẻ tròn trịa với đôi má bầu bĩnh mà thay vào đó là gương mặt tái nhợt, đôi mắt trũng sâu, thân mình gầy gò thiếu sức sống. Những vất vả trải qua khi lưu lạc trong rừng cộng thêm ca phẩu thuật đã cướp hết sinh lực của cô. Cô không dám gặp ai vào lúc này chứ đừng nói là thần tượng.
“Em không ra đâu, chị cứ nói với họ là em ngủ rồi.” Sao Băng buồn bã thở dài, kéo mền lên trùm kín đầu mình.
Nhưng Ngọc đã nhanh chóng tới bên giường, cô biết Sao Băng lại muốn trốn trong vỏ ốc của mình. Ngọc trở nên quyết đoán giật tung mền ra nói: “Để chị giúp em trang điểm. Em chỉ cần đánh chút phấn, thoa chút son, dặm thêm miếng má hồng sẽ không xấu lắm đâu. Chẳng lẽ em không muốn gặp Jimin sao? Jimin đi rồi thì em đừng hối hận nhé. Còn cái đầu trọc này, chị có cái mũ tai mèo cũng dễ thương lắm, đợi chút để chị lấy cho.”
Chẳng mấy chốc, Ngọc đã biến Sao Băng thành một cô gái xinh xắn đáng yêu với cái váy hoa trắng và cái mũ tai mèo trên đầu. Ngọc lùi lại hài lòng ngắm tác phẩm của mình, cô gật gù tấm tắc: “Đúng là không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp. Đi thôi.”
Hai cô gái bước ra, đúng là mỗi người mỗi vẻ khiến cho Gi Gi và Jimin ngẩn ra nhìn hai cô gái. Chỉ một thời gian không gặp mà Sao Băng trông khác hơn trước, nhìn dáng vẻ cô mong manh yếu đuối, khiến người ta đau lòng thương xót chỉ muốn che chở. Ánh mắt Sao Băng lướt qua Gi Gi rồi dừng lại ở Jimin, vẫn là ánh mắt si mê tôn sùng mà Jimin đã từng thấy trước đây.
Lòng Gi Gi thoáng trùng xuống, Sao Băng không nhận ra anh, ánh mắt cô nhìn anh như nhìn người xa lạ.
Jimin cũng nhận ra tình cảm của Sao Băng dành cho mình qua ánh mắt của cô, nó hiện ra rõ ràng như thế mà. Sao Băng vốn là cô gái ngây thơ nên không biết che giấu cảm xúc, cả một tình yêu to lớn ấp ủ bao lâu nay dành cho Idol hiện rõ rành rành ở trên gương mặt của Sao Băng. Gương mặt cô đỏ bừng lên như ráng chiều và tràn đầy hạnh phúc vì được thần tượng tới thăm, tay chân cô luống cuống, cô ấp úng mãi mà vẫn không thể thốt lên một lời chào Jimin. Nhưng không sao, thần tượng nhà mình hiểu hết.
Jimin khoái chí nhìn lướt qua Gi Gi, gương mặt Gi Gi lạnh lùng không cảm xúc báo hiệu nguy hiểm, chớ tới gần! Jimin rùng mình một cái, nhiệt độ trong phòng đang giảm xuống, thật là đáng sợ mà.
Ngọc nhanh nhẩu lên tiếng: “Em chào hai anh ạ! Cám ơn hai anh đã đến thăm Sao Băng nhà em.”
Jimin vội vàng đứng dậy bắt tay hai cô gái. Sao Băng cúi đầu chớp chớp mắt, thật cảm động quá đi, cô sắp khóc rồi. Việc được gặp thần tượng như tiếp cho cô thêm sức mạnh, nhìn cô lại tràn đầy sức sống.
Trong phòng, cuộc trò chuyện càng lúc càng rôm rả, mà hình như chỉ có Ngọc và Jimin nói với nhau.
Sao Băng vốn tính nhút nhát, cho dù có được gặp thần tượng thì cô cũng chẳng dám nói gì. Cô chỉ trả lời khi Jimin hỏi đến cô.
Còn Gi Gi thì hoàn toàn đứng ngoài cuộc trò chuyện, anh chỉ nhìn Sao Băng như muốn nuốt trọn hình ảnh của cô vào trong đáy mắt. Trông Sao Băng gầy hơn trước nhiều, xanh xao yếu ớt khiến tim anh se thắt lại. Cô mong manh như ngọn nến trước gió, chỉ cần có cơn gió thổi mạnh cũng khiến cô run rẩy. Anh có nhiều điều muốn hỏi cô nhưng ánh mắt cô chỉ dành cho Jimin khiến anh nuốt trở lại những lời muốn nói vào bụng. Sao Băng ngồi trước mắt anh mà sao anh cảm thấy như ngàn trùng xa cách. Gi Gi cảm thấy chua xót, anh đứng dậy xin phép đi ra ngoài.
Gi Gi đi ra ngoài rồi, Ngọc càng cảm thấy thoải mái hơn, cô hào hứng đề nghị: “Chúng ta chơi trò chơi kéo búa bao đi, ai thua bị búng lỗ tai.”
Jimin hơi ngần ngừ, nhìn Sao Băng gầy gò, suy yếu như thế, nếu mà anh búng lỗ tai cô ấy thật thì không chừng Gi Gi sẽ xé xác anh ra mất. Anh đề nghị: “Hay là mình đổi sang hình phạt khác đi, ai thua thì múa hát đi.”
Sao Băng lập tức đồng ý: “Được đó, em muốn nghe anh Jimin hát lắm.”
Ngọc tiếp lời: “Em cũng vậy. Nghe nói anh sắp phát hành album mới phải không?”
Jimin bối rối vò đầu: ... nhưng mình đã thua đâu?
Mọi người xúm vào chơi, Ngọc rủ luôn cả mấy anh bảo vệ đi theo tham gia vào cuộc náo nhiệt. Trong phòng vang lên tiếng cười tiếng nói ầm ĩ.
Ngọc cố tình thua để biểu diễn múa bụng cho Jimin coi. Vừa hay cô mặc cái áo bó sát nên có thể thoải mái khoe vòng eo con kiến, dáng cô múa uyển chuyển nhịp nhàng khoe thân hình bốc lửa. Thần thái cô cao ngạo, quyến rũ khiến cho mọi người phải mở mắt mà nhìn, hò reo không ngớt.
Tới phiên Sao Băng thua, cô đỏ mặt ấp úng. Cô chỉ nghe nhạc của Jimin nên chỉ thuộc lòng bài hát của Jimin. Bây giờ đây cô lại ở trước mặt Jimin biểu diễn bài hát của anh, thật là múa rìu qua mắt thợ. Nhưng được mọi người cổ vũ động viên, Sao Băng dần lấy lại tự tin. Cô bắt chước từ cử chỉ giọng hát đều giống y hệt Jimin, ngay cả Jimin cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.