Chương 31: Nguy Hiểm Trùng Trùng
Thơ Thơ
06/08/2022
Bên ngoài này.
Sao Băng vẫn còn đang khóc, nhưng cô nhớ tới bọn bắt cóc đang ẩn nấp ở sau lưng, không thể để Jimin gặp nguy hiểm được. Sao Băng ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Jimin ấp úng nói: “Jimin... hức hức ... bọn bắt cóc ... hức hức ... ở đằng sau ...”
Bởi vì Sao Băng đang khóc cho nên giọng nói không được rõ ràng, lại thêm phát âm cũng không chuẩn cho nên Jimin cau mày suy nghĩ cố gắng hiểu cô muốn nói cái gì. Sao Băng túm lấy tay Jimin, cố gắng nháy mắt ra hiệu cho Jimin nhưng nước mắt cô lại trào ra. Nhìn thấy Sao Băng đáng thương như vậy, Jimin lại ôm cô vào lòng an ủi.
Lúc này bọn trẻ con đã chạy đi hết rồi, trên đường chỉ còn lại Jimin đang ôm Sao Băng. Gi Gi cầm mái tóc giả của Sao Băng từ trong nhà chạy ra, cảnh tượng oái ăm trước mắt khiến anh dừng phắt lại, cơ thể như bị đóng băng vì cảnh tượng trước mắt: Jimin đang ôm Sao Băng.
Sao Băng nghe động ngẩng đầu lên nhìn thấy Gi Gi chạy ra khiến cho cô càng thêm hoảng sợ. Giọng nói của cô tắc nghẹn ở cổ họng, Sao Băng vội lắc đầu ra hiệu cho Gi Gi.
Trong khoảnh khắc, bộ óc thiên tài của Gi Gi nhanh chóng hoạt động. Tại sao Sao Băng lại ở đây? Sao cô ấy chỉ có một mình? Còn nhớ lần trước Sao Băng muốn đi chơi với mọi người mà ba mẹ cô ấy kiên quyết không cho, sao bây giờ họ lại để cho Sao Băng ra ngoài? Còn cả cái lắc đầu và ánh mắt hoảng sợ của Sao Băng. Có Nguy Hiểm! Phải cứu Jimin ngay!
Gi Gi lập tức té xuống, anh kêu lên: “Á, đau quá! Jimin, anh bị gãy chân rồi, mau tới giúp anh với.”
Jimin giật mình buông Sao Băng ra, anh lập tức đứng dậy chạy tới. Vừa chạy anh vừa nghĩ ‘Hừ, Gi Gi chân cẳng chưa lành mà vẫn còn ham chạy, không biết chăm sóc bản thân gì cả. Chắc là vì nghe có Sao Băng tới đây mà.’
Lúc này mấy anh bảo vệ đuổi theo Gi Gi đã chạy tới bên Gi Gi, một anh cúi xuống chưa kịp nói gì thì Gi Gi đã bảo: “Mau ra kéo hai người họ vào đây, nhanh lên.”
Trên đường đột nhiên xuất hai người đàn ông mặc đồ đen. Hai người này vẫn đang ẩn nấp, lúc nhìn thấy Gi Gi xuất hiện thì hai người này cũng lập tức hiện thân, chạy về phía anh. Bọn chúng cần phải nhanh chóng ra tay, chớp lấy thời cơ.
Gi Gi giả vờ ngã xuống là để gọi Jimin chạy vào. Nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, anh đứng dậy hét lên: “Chạy đi Sao Băng.” Nói xong anh nhoài người túm lấy Jimin đang chạy tới, kéo Jimin vào nấp sau cánh cổng. Sao Băng vốn đã chuẩn bị sẳn tinh thần. Khi Jimin buông cô ra đứng dậy chạy về phía Gi Gi thì cô cũng nhanh chóng đứng dậy, nhưng cô không chạy nhanh được như Jimin nên cô vòng qua trốn sau chiếc xe của Jimin.
Hai người đàn ông mặc đồ đen rút súng ra bắn tới, trúng vào người một anh bảo vệ. Các anh bảo vệ cũng rút súng ra vừa bắn trả vừa nhanh chóng tìm chỗ trốn. Những bảo vệ khác trong nhà nghe thấy tiếng súng nổ thì lập tức ùa ra hỗ trợ. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
“Đoàng, đoàng, đoàng...”
Trận đọ súng diễn ra khốc liệt, trên chiếc xe màu đen đằng kia có thêm mấy gã mặt đồ đen nhảy xuống xe nhanh chóng chạy tới tiếp ứng. Phút chốc nơi này thành một chiến trường thật sự, tiếng súng nổ, tiếng người bị thương kêu lên đầy đau đớn, và có cả người ngã xuống ra đi mãi mãi.
Mấy phút sau.
Tiếng súng thưa dần, bên phe của gã đại ca mắt hí yếu thế hơn. Gã đại ca mắt hí cảm thấy không thể bắt được Gi Gi nên ra hiệu cho bọn đàn em lui dần về phía chiếc xe hơi màu đen.
Sao Băng vẫn núp bên chiếc xe của Jimin, nhìn thấy gã đại ca mắt hí định rút lui, cô kêu thầm trong bụng: “Không xong, bọn chúng định rút đi. Chị Ngọc vẫn còn ở trên xe, không thể để bọn chúng bắt chị ấy đi được.”
Sao Băng quyết định thật nhanh, cô mở cửa xe của Jimin ra nhanh chóng ngồi vào ghế lái, bật chìa khóa xe Jimin vẫn còn cắm trên đó. Sao Băng chưa từng lái xe nhưng cũng đã từng thấy người ta lái. Sao Băng dẫm mạnh vào chân ga, chiếc xe chồm tới, cứ thế lao thẳng vào chiếc xe màu đen đang đậu ở trên đường, đây là một hành động nguy hiểm và liều lĩnh.
Rầm một tiếng, hai chiếc xe va mạnh vào nhau, kiếng xe nứt vỡ rơi xuống, đầu Sao Băng va vào tấm kiếng trước mặt khiến máu chảy xuống che tầm mắt cô, cô đưa tay lên dụi mắt. Một mảnh kiếng vỡ ghim vào cánh tay cô nhưng cô cứ mặc kệ.
Sao Băng mở cửa nhảy ra khỏi xe chạy tới bên chiếc xe màu đen. Sao Băng kéo cửa xe ra thò đầu vào gọi lớn: “Chị Ngọc, chị mau xuống xe đi.”
Ngọc đã tỉnh từ nãy giờ nhưng cô vẫn ở yên trên xe để tránh tên bay đạn lạc. Nghe tiếng Sao Băng gọi, Ngọc vội chui ra rồi co giò chạy lẹ.
Lúc này, gã đại ca mắt hí và một tên đàn em đã chạy tới bên xe định tẩu thoát. Đằng xa vọng tới tiếng còi xe cảnh sát, cảnh sát sắp tới đây. Nếu muốn an toàn thoát khỏi đây thì phải có con tin, gã nhìn hai cô gái đang bỏ chạy liền quyết định mau lẹ.
Gã đại ca mắt hí đưa mắt ra hiệu với tên đàn em rồi bay người tới chắn đường hai cô gái. Gã khống chế được Sao Băng, vì cô đang bị thương nên chậm chân hơn Ngọc một bước.
Gã đầu trọc cũng đã chạy tới đây, gã đại ca mắt hí hất đầu ra hiệu cho gã lên xe.
Cùng lúc đó, Gi Gi vẫn đang núp đằng sau cánh cổng, nghe thấy bên ngoài đã ngưng tiếng súng, anh thò đầu nhìn ra thì thấy gã đại ca mắt hí đang túm lấy Sao Băng kéo cô về phía chiếc xe chuẩn bị tẩu thoát, trên mặt Sao Băng loang máu.
Sao Băng bị thương rồi, bọn chúng định bắt Sao Băng đi. Không một chút do dự, anh đẩy cánh cổng bước ra.
Sao Băng vẫn còn đang khóc, nhưng cô nhớ tới bọn bắt cóc đang ẩn nấp ở sau lưng, không thể để Jimin gặp nguy hiểm được. Sao Băng ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Jimin ấp úng nói: “Jimin... hức hức ... bọn bắt cóc ... hức hức ... ở đằng sau ...”
Bởi vì Sao Băng đang khóc cho nên giọng nói không được rõ ràng, lại thêm phát âm cũng không chuẩn cho nên Jimin cau mày suy nghĩ cố gắng hiểu cô muốn nói cái gì. Sao Băng túm lấy tay Jimin, cố gắng nháy mắt ra hiệu cho Jimin nhưng nước mắt cô lại trào ra. Nhìn thấy Sao Băng đáng thương như vậy, Jimin lại ôm cô vào lòng an ủi.
Lúc này bọn trẻ con đã chạy đi hết rồi, trên đường chỉ còn lại Jimin đang ôm Sao Băng. Gi Gi cầm mái tóc giả của Sao Băng từ trong nhà chạy ra, cảnh tượng oái ăm trước mắt khiến anh dừng phắt lại, cơ thể như bị đóng băng vì cảnh tượng trước mắt: Jimin đang ôm Sao Băng.
Sao Băng nghe động ngẩng đầu lên nhìn thấy Gi Gi chạy ra khiến cho cô càng thêm hoảng sợ. Giọng nói của cô tắc nghẹn ở cổ họng, Sao Băng vội lắc đầu ra hiệu cho Gi Gi.
Trong khoảnh khắc, bộ óc thiên tài của Gi Gi nhanh chóng hoạt động. Tại sao Sao Băng lại ở đây? Sao cô ấy chỉ có một mình? Còn nhớ lần trước Sao Băng muốn đi chơi với mọi người mà ba mẹ cô ấy kiên quyết không cho, sao bây giờ họ lại để cho Sao Băng ra ngoài? Còn cả cái lắc đầu và ánh mắt hoảng sợ của Sao Băng. Có Nguy Hiểm! Phải cứu Jimin ngay!
Gi Gi lập tức té xuống, anh kêu lên: “Á, đau quá! Jimin, anh bị gãy chân rồi, mau tới giúp anh với.”
Jimin giật mình buông Sao Băng ra, anh lập tức đứng dậy chạy tới. Vừa chạy anh vừa nghĩ ‘Hừ, Gi Gi chân cẳng chưa lành mà vẫn còn ham chạy, không biết chăm sóc bản thân gì cả. Chắc là vì nghe có Sao Băng tới đây mà.’
Lúc này mấy anh bảo vệ đuổi theo Gi Gi đã chạy tới bên Gi Gi, một anh cúi xuống chưa kịp nói gì thì Gi Gi đã bảo: “Mau ra kéo hai người họ vào đây, nhanh lên.”
Trên đường đột nhiên xuất hai người đàn ông mặc đồ đen. Hai người này vẫn đang ẩn nấp, lúc nhìn thấy Gi Gi xuất hiện thì hai người này cũng lập tức hiện thân, chạy về phía anh. Bọn chúng cần phải nhanh chóng ra tay, chớp lấy thời cơ.
Gi Gi giả vờ ngã xuống là để gọi Jimin chạy vào. Nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, anh đứng dậy hét lên: “Chạy đi Sao Băng.” Nói xong anh nhoài người túm lấy Jimin đang chạy tới, kéo Jimin vào nấp sau cánh cổng. Sao Băng vốn đã chuẩn bị sẳn tinh thần. Khi Jimin buông cô ra đứng dậy chạy về phía Gi Gi thì cô cũng nhanh chóng đứng dậy, nhưng cô không chạy nhanh được như Jimin nên cô vòng qua trốn sau chiếc xe của Jimin.
Hai người đàn ông mặc đồ đen rút súng ra bắn tới, trúng vào người một anh bảo vệ. Các anh bảo vệ cũng rút súng ra vừa bắn trả vừa nhanh chóng tìm chỗ trốn. Những bảo vệ khác trong nhà nghe thấy tiếng súng nổ thì lập tức ùa ra hỗ trợ. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
“Đoàng, đoàng, đoàng...”
Trận đọ súng diễn ra khốc liệt, trên chiếc xe màu đen đằng kia có thêm mấy gã mặt đồ đen nhảy xuống xe nhanh chóng chạy tới tiếp ứng. Phút chốc nơi này thành một chiến trường thật sự, tiếng súng nổ, tiếng người bị thương kêu lên đầy đau đớn, và có cả người ngã xuống ra đi mãi mãi.
Mấy phút sau.
Tiếng súng thưa dần, bên phe của gã đại ca mắt hí yếu thế hơn. Gã đại ca mắt hí cảm thấy không thể bắt được Gi Gi nên ra hiệu cho bọn đàn em lui dần về phía chiếc xe hơi màu đen.
Sao Băng vẫn núp bên chiếc xe của Jimin, nhìn thấy gã đại ca mắt hí định rút lui, cô kêu thầm trong bụng: “Không xong, bọn chúng định rút đi. Chị Ngọc vẫn còn ở trên xe, không thể để bọn chúng bắt chị ấy đi được.”
Sao Băng quyết định thật nhanh, cô mở cửa xe của Jimin ra nhanh chóng ngồi vào ghế lái, bật chìa khóa xe Jimin vẫn còn cắm trên đó. Sao Băng chưa từng lái xe nhưng cũng đã từng thấy người ta lái. Sao Băng dẫm mạnh vào chân ga, chiếc xe chồm tới, cứ thế lao thẳng vào chiếc xe màu đen đang đậu ở trên đường, đây là một hành động nguy hiểm và liều lĩnh.
Rầm một tiếng, hai chiếc xe va mạnh vào nhau, kiếng xe nứt vỡ rơi xuống, đầu Sao Băng va vào tấm kiếng trước mặt khiến máu chảy xuống che tầm mắt cô, cô đưa tay lên dụi mắt. Một mảnh kiếng vỡ ghim vào cánh tay cô nhưng cô cứ mặc kệ.
Sao Băng mở cửa nhảy ra khỏi xe chạy tới bên chiếc xe màu đen. Sao Băng kéo cửa xe ra thò đầu vào gọi lớn: “Chị Ngọc, chị mau xuống xe đi.”
Ngọc đã tỉnh từ nãy giờ nhưng cô vẫn ở yên trên xe để tránh tên bay đạn lạc. Nghe tiếng Sao Băng gọi, Ngọc vội chui ra rồi co giò chạy lẹ.
Lúc này, gã đại ca mắt hí và một tên đàn em đã chạy tới bên xe định tẩu thoát. Đằng xa vọng tới tiếng còi xe cảnh sát, cảnh sát sắp tới đây. Nếu muốn an toàn thoát khỏi đây thì phải có con tin, gã nhìn hai cô gái đang bỏ chạy liền quyết định mau lẹ.
Gã đại ca mắt hí đưa mắt ra hiệu với tên đàn em rồi bay người tới chắn đường hai cô gái. Gã khống chế được Sao Băng, vì cô đang bị thương nên chậm chân hơn Ngọc một bước.
Gã đầu trọc cũng đã chạy tới đây, gã đại ca mắt hí hất đầu ra hiệu cho gã lên xe.
Cùng lúc đó, Gi Gi vẫn đang núp đằng sau cánh cổng, nghe thấy bên ngoài đã ngưng tiếng súng, anh thò đầu nhìn ra thì thấy gã đại ca mắt hí đang túm lấy Sao Băng kéo cô về phía chiếc xe chuẩn bị tẩu thoát, trên mặt Sao Băng loang máu.
Sao Băng bị thương rồi, bọn chúng định bắt Sao Băng đi. Không một chút do dự, anh đẩy cánh cổng bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.