Chương 7:
Nguỵ Thừa Trạch
19/04/2024
Những người phục vụ trên hành lang bắt đầu ngó vào, Điền Yên cũng không ngoại lệ.
“Mau đi gọi giám đốc lại đây.”
Điền Yên bị sai sử, ai kêu cô là người mới, đành phải nhận mệnh mà đi. Cùng lúc đó, cửa phòng riêng bị phá, nhóm phục vụ hoảng sợ bỏ chạy, hàng chục người lao ra ngoài và chạy mất.
Cánh tay của Điền Yên đột nhiên bị người túm chặt, cô bị kéo vào đội ngũ đang chạy trốn. Cô bị kéo đi như một con gà, nhiều lần suýt ngã xuống đất.
“Chia nhau ra hành động. Tôi lên tầng mười bảy dỡ hàng. Hai người xuống bãi đậu xe ở tầng hầm lái xe. Lão đại... Lão đại đâu?"
Lối đi an toàn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả nhịp tim đập vô cùng rõ ràng.
Điền Yên ngồi xổm trên mặt đất, lưng dựa tường thở dốc, cô há to miệng nhưng lại không dám quá dùng sức, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô nghe được một tiếng xé rách thanh thúy.
Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh thận trọng mở hé cửa nhìn ra ngoài.
“Anh, anh ơi.” Điền Yên chọc chọc tay anh.
“Cái gì ” Bàng Kinh Phú nhíu mày quay đầu lại.
Điền Yên nâng cánh tay lên, chỉ chỉ dưới cánh tay, nhỏ giọng nói “Áo anh rách rồi.”
Bàng Kinh Phú vừa cúi đầu đã thấy phía dưới áo khoác tây trang bị nứt một đường to, vài đường mảnh bị kéo ra, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong.
Anh tặc lưỡi “Thằng nhóc thúi này tìm cho mình bộ đồ kiểu gì vậy.”
Anh để tay sau người kéo cổ tay áo, ném áo khoác cho cô “Cầm lấy, cô cởi tạp dề ra đi, chướng mắt.”
Điền Yên đồng ý. Cô ngồi xổm một bên có chút không hiểu vì sao Bàng Kinh Phú lại kéo cô theo trốn chung. Anh không cần mang cô đến nơi nguy hiểm như vậy chỉ để lợi dụng cô.
Cả người cô tràn ngập vị nghèo kiết hủ lậu, đâu ra giá trị lợi dụng.
Điện thoại rung lên, anh đặt vào tai, nói vài câu thì đứng dậy cúp máy, túm Điền Yên lên, kéo cánh tay cô đi xuống lầụ
Bị anh lôi kéo, bước chân Điền Yên vội vàng, cô giơ tay trái lên, nghiêng toàn bộ người rồi bước vội lên cầu thang theo bước chân dài của anh.
“Anh đi đâu vậy?”
“Câm miệng nói ít lại.” Giọng nói tàn nhẫn của anh có lực sát thương như của xã hội đen vậy.
Ở bãi đỗ xe tầng hầm, vừa ra khỏi lối ra, một chiếc Audi màu đen nháy đèn chiếu xa và phóng nhanh về phía họ rồi dừng lại.
Bàng Kinh Phú mở cửa xe, trở tay đẩy Điền Yên vào.
“Lão đại, ai vậy?”
Bàng Kinh Phú mở cửa một bên khác ở ghế sau xe ngồi vào, anh đóng cửa xe lạnh lùng nói.
“Kẻ chết thay.”
“Cái gì?”
Người lên tiếng đầu tiên không phải Điền Yên mà là thiếu niên tóc đỏ ngồi ở ghế phụ.
“Đây không phải là người phục vụ kia sao, cô ấy cũng là người lão đại mang đến để nằm vùng à?”
Nghe được hai chữ nằm vùng, Điền Yên theo phản ứng sinh lý mà giật mình, vẻ mặt ngây thơ lắc đầu, ôm chặt áo khoác trong lòng ngực.
“Cái gì mà kẻ chết thay, tôi chỉ đến đây làm công kiếm tiền, tôi bán sức không bán mạng.”
Hai mắt cô ngây thơ, nước mắt mênh mông bao trùm tròng mắt đang trợn tròn.
Bàng Kinh Phú cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, anh tựa lưng về phía sau khoanh tay cười lạnh “Tiền bán rượu lần trước tiêu nhanh như vậy? Tôi đã gặp cô tổng cộng ba lần, cô dám nói là trùng hợp không? Cô đang theo dõi ông đây."
Anh hoàn toàn chắc chắn.
Điền Yên liên tục lắc đầu, trên khuôn mặt ngây thơ lộ ra vẻ nhanh nhẹn.
"Tôi không theo dõi anh, tôi thật sự thiếu tiền, không phải anh cũng nói trên người tôi có vị nghèo kiết hủ lậu sao."
Ánh mắt tóc đỏ đảo qua đảo lại trên người hai người. Cuối cùng cậu ta vươn tay kéo lấy áo khoác trên người Điền Yên.
Điềm Yên ôm chặt, tủi thân cắn môi nhìn chằm chằm cậu ta.
Tóc đỏ nuốt nước miếng.
"Tôi.. Đây là quần áo của tôi, cô ôm như vậy không được hay cho lắm."
Bên trong xe an tĩnh chỉ có tiếng động cơ vù vù, không khí quỷ dị xấu hổ.
“Mau đi gọi giám đốc lại đây.”
Điền Yên bị sai sử, ai kêu cô là người mới, đành phải nhận mệnh mà đi. Cùng lúc đó, cửa phòng riêng bị phá, nhóm phục vụ hoảng sợ bỏ chạy, hàng chục người lao ra ngoài và chạy mất.
Cánh tay của Điền Yên đột nhiên bị người túm chặt, cô bị kéo vào đội ngũ đang chạy trốn. Cô bị kéo đi như một con gà, nhiều lần suýt ngã xuống đất.
“Chia nhau ra hành động. Tôi lên tầng mười bảy dỡ hàng. Hai người xuống bãi đậu xe ở tầng hầm lái xe. Lão đại... Lão đại đâu?"
Lối đi an toàn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả nhịp tim đập vô cùng rõ ràng.
Điền Yên ngồi xổm trên mặt đất, lưng dựa tường thở dốc, cô há to miệng nhưng lại không dám quá dùng sức, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô nghe được một tiếng xé rách thanh thúy.
Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh thận trọng mở hé cửa nhìn ra ngoài.
“Anh, anh ơi.” Điền Yên chọc chọc tay anh.
“Cái gì ” Bàng Kinh Phú nhíu mày quay đầu lại.
Điền Yên nâng cánh tay lên, chỉ chỉ dưới cánh tay, nhỏ giọng nói “Áo anh rách rồi.”
Bàng Kinh Phú vừa cúi đầu đã thấy phía dưới áo khoác tây trang bị nứt một đường to, vài đường mảnh bị kéo ra, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong.
Anh tặc lưỡi “Thằng nhóc thúi này tìm cho mình bộ đồ kiểu gì vậy.”
Anh để tay sau người kéo cổ tay áo, ném áo khoác cho cô “Cầm lấy, cô cởi tạp dề ra đi, chướng mắt.”
Điền Yên đồng ý. Cô ngồi xổm một bên có chút không hiểu vì sao Bàng Kinh Phú lại kéo cô theo trốn chung. Anh không cần mang cô đến nơi nguy hiểm như vậy chỉ để lợi dụng cô.
Cả người cô tràn ngập vị nghèo kiết hủ lậu, đâu ra giá trị lợi dụng.
Điện thoại rung lên, anh đặt vào tai, nói vài câu thì đứng dậy cúp máy, túm Điền Yên lên, kéo cánh tay cô đi xuống lầụ
Bị anh lôi kéo, bước chân Điền Yên vội vàng, cô giơ tay trái lên, nghiêng toàn bộ người rồi bước vội lên cầu thang theo bước chân dài của anh.
“Anh đi đâu vậy?”
“Câm miệng nói ít lại.” Giọng nói tàn nhẫn của anh có lực sát thương như của xã hội đen vậy.
Ở bãi đỗ xe tầng hầm, vừa ra khỏi lối ra, một chiếc Audi màu đen nháy đèn chiếu xa và phóng nhanh về phía họ rồi dừng lại.
Bàng Kinh Phú mở cửa xe, trở tay đẩy Điền Yên vào.
“Lão đại, ai vậy?”
Bàng Kinh Phú mở cửa một bên khác ở ghế sau xe ngồi vào, anh đóng cửa xe lạnh lùng nói.
“Kẻ chết thay.”
“Cái gì?”
Người lên tiếng đầu tiên không phải Điền Yên mà là thiếu niên tóc đỏ ngồi ở ghế phụ.
“Đây không phải là người phục vụ kia sao, cô ấy cũng là người lão đại mang đến để nằm vùng à?”
Nghe được hai chữ nằm vùng, Điền Yên theo phản ứng sinh lý mà giật mình, vẻ mặt ngây thơ lắc đầu, ôm chặt áo khoác trong lòng ngực.
“Cái gì mà kẻ chết thay, tôi chỉ đến đây làm công kiếm tiền, tôi bán sức không bán mạng.”
Hai mắt cô ngây thơ, nước mắt mênh mông bao trùm tròng mắt đang trợn tròn.
Bàng Kinh Phú cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, anh tựa lưng về phía sau khoanh tay cười lạnh “Tiền bán rượu lần trước tiêu nhanh như vậy? Tôi đã gặp cô tổng cộng ba lần, cô dám nói là trùng hợp không? Cô đang theo dõi ông đây."
Anh hoàn toàn chắc chắn.
Điền Yên liên tục lắc đầu, trên khuôn mặt ngây thơ lộ ra vẻ nhanh nhẹn.
"Tôi không theo dõi anh, tôi thật sự thiếu tiền, không phải anh cũng nói trên người tôi có vị nghèo kiết hủ lậu sao."
Ánh mắt tóc đỏ đảo qua đảo lại trên người hai người. Cuối cùng cậu ta vươn tay kéo lấy áo khoác trên người Điền Yên.
Điềm Yên ôm chặt, tủi thân cắn môi nhìn chằm chằm cậu ta.
Tóc đỏ nuốt nước miếng.
"Tôi.. Đây là quần áo của tôi, cô ôm như vậy không được hay cho lắm."
Bên trong xe an tĩnh chỉ có tiếng động cơ vù vù, không khí quỷ dị xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.