Vô Tình Vấp Ngã, Lịch Kiếp Cũng Không Yên!
Chương 7: Chốn Thiên Đình Không Như Ta Vẫn Nghĩ
B-Smile
30/09/2023
Việc ta được tuyển chọn lên Thiên Đình trông coi nấu rượu không hiểu sao lại được đồn thổi ra ngoài một cách nhanh chóng. Có rất nhiều tinh linh đến tìm ta chúc mừng, gửi gắm, còn không quên bảo ta nói tốt về họ trước mặt tên Thái Hào tiên quân đáng ghét kia. Ta vốn dĩ đã không ưa gì hắn, nay lại phải hạ mình nói chuyện với hắn ư, còn lâu, ta còn đang mong ước đời đời kiếp kiếp này không phải gặp lại tên khốn đó ấy chứ.
Ta vốn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ lâu, chỉ cần chờ người xuống truyền ý chỉ nữa mà thôi. Cây Mai Trắng dường như biết ta sắp đi xa nên tỏ vẻ buồn bã mà rủ hết lá xuống đất. Thật đáng tiếc lần này ta lại không thể chờ được đến lúc cây Mai Trắng nở hoa, năm nào ta cũng cùng bà ấy đón chào những bông hoa xinh đẹp nở đầu tiên, bây giờ ta phải đi xa, không biết khi nào mới có dịp quay về thăm non bà ấy, nghĩ thế ta lại trào lên một cảm xúc đau đớn khó tả.
Ta ôm thân cây Mai Trắng vào lòng ôn lại tất cả những kỷ niệm buồn vui cùng bà ấy, từ lúc ta mới được tạo thành cho đến nay cũng ngót nghét năm trăm năm, bà ấy lúc nào cũng bên cạnh ta, an ủi, động viên ta trên con đường tu đạo thành tiên.
Bây giờ nghĩ lại ta thấy có lẽ vì bà ấy quá nuông chiều ta nên mới khiến ta không biết trân trọng bản thân, càng không biết trân quý bà ấy, khiến bà ấy lúc nào cũng phải lo lắng cho ta. Nhưng cho dù ta có bê tha như thế nào đi chăng nữa, bà ấy cũng chưa từng bỏ rơi ta, bà ấy chính là gia đình duy nhất trên cõi đời này của Bạch Mai ta.
Trong lòng ta dần trở nên nặng trĩu, không hiểu sao trong vành mắt lại rưng rưng nghẹn ngào, từng giọt lệ từ đâu chảy xuống hai bên má rồi rớt vào vai áo. Đây há chẳng phải là nước mắt trong truyền thuyết sao. Ta sống lâu như vậy rồi chưa từng thấy điều này bao giờ, đúng là thứ khiến con người ta đau lòng đến đáng sợ mà. Nhưng ta cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến điều nhỏ nhặt này, ta cứ thế ôm chầm lấy bà ấy khóc nức nở.
Cây Mai Trắng thấy ta như vậy bèn rung rinh tán lá tạo thành một bản nhạc khiến ta vui vẻ, bà ấy vẫn luôn nuông chiều ta như thế. Lần đi này ta nhất định phải quyết tâm tự mình thay đổi bản thân, trước mắt là tạo cho mình một công việc tốt, tiếp theo là phấn đấu kiếm được một lang quân như ý để bà ấy cảm thấy an lòng về ta sau này.
Ngày lên Thiên Đình ta được hai tên cận thần của Ngọc Hoàng tới điểm chỉ, đi cùng ta là tất cả các tinh linh trúng tuyển trong đợt tuyển chọn tỳ nữ vừa qua, ai nấy cũng tay xách nách mang, người thân đưa tiễn, chỉ có ta là không thấy một bóng người đứng trông theo. Ta nuốt nước bọt, nghĩ bụng mình sống ở đây mấy trăm năm qua thật sự đã ăn ở tệ đến như vậy sao.
Đang định quay lưng rời bước, ta nghe một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau: “Bạch Mai cô nương, xin nán lại”. Ta quay lưng nhìn về phía sau, đây chẳng phải là tinh linh suối bị ta đánh bại trong đợt tuyển chọn vừa rồi sao, không biết nàng ấy tìm ta có việc gì không đây.
“Bạch Mai cô nương, hôm trước trong lúc tỷ thí ta có hơi thất lễ làm đứt một đoạn tóc của cô nương, nay ta gửi lại cho cố chủ, mong cô nương có tấm lòng bồ tát mà bỏ qua cho ta. Nhân đây, ta còn chuẩn bị một chiếc lược ngà, cô nương giữ lấy xem như là kỷ vật ta tặng cho cô nương, chúc cô nương lên đường bình an, luôn gặp may mắn”, nói xong nàng ấy đưa cho ta một chiếc hộp làm bằng gỗ trầm đã được gói ghém cẩn thận.
“Nàng không có ý gửi gắm gì cho ta đó chứ”. Ta cẩn thận nhìn đánh giá nàng ta một lượt.
“Bạch Mai cô nương lại thích trêu đùa ta, ta tặng cô nương là xuất phát từ tấm lòng, hy vọng cô nương sẽ vui vẻ đón nhận mà bỏ qua sự thất lễ đó của ta”. Nàng ta nhẹ nhàng đáp lại ta. Nhưng không hiểu sao ta lại cứ chần chừ mãi, cứ cảm thấy có điều gì đó không phải ở đây, rõ ràng ta đã đánh bại nàng ta, khiến nàng ta mất đi cơ hội được trở thành tỳ nữ của điện Thiên Phù, nàng ta đáng lý phải hận ta thấu xương, ngược lại còn tặng quà cho ta, đây không giống với lẽ tự nhiên chút nào. Giờ lành đã tới, ta cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, bèn cần lấy món quà từ nàng ta, nói lời cảm tạ rồi cùng các tinh linh khác cưỡi mây bay lên Thiên Giới.
Lần đầu tiên lên Thiên Giới ta có chút xa lạ, trong tưởng tượng của ta Thiên Giới cũng giống chỗ tinh linh chúng ta sinh sống, có núi, có sông, có cây cối bao bọc xung quanh… Chỉ khác là tất cả đều ở trên bầu trời cao vời vợi kia mà thôi. Nhưng khi tới bước chân tới đây, ta lại thấy Thiên Đình như một tòa Lâu đài nguy nga tráng lệ, không nhìn thấy điểm kết thúc, chỉ tính đến chiếc cổng ở cửa Thiên Môn, được làm bằng các vật liệu quý hiếm như vàng, bạc, ngọc, ngà và đá quý, lại vô cùng to lớn thế kia, khiến cho một kẻ phàm tục như ta phải lóa mắt kinh ngạc trước độ tuyệt đẹp và thiêng liêng của nó.
Để tiến vào trong khu vực của thiên giới, cần có thẻ bài của Ngọc Hoàng, ta liếc qua đã thấy một trong hai tên cận thần của Ngọc Hoàng tiến vào gặp một trong bốn ông tai to mặt lớn, trông có vẻ rất hung dữ, khác người. Theo ta được biết đây chính là bốn vị tứ đại thiên vương canh giữ thiên giới. Đúng là các bậc chiến thần có khác, trông mặt mũi thật đáng sợ biết nhường nào, chỉ nhìn qua thôi cũng đủ khiến ta muốn tè ra quần rồi chứ chẳng phải chơi.
Bước qua cửa Thiên Môn, tất cả bọn ta đều được phát một tấm thẻ bài, trên đó có ghi chức danh của từng người và khu vực bọn ta sẽ làm việc. Ta được hướng dẫn tới Thiên Vực, đây là nơi sản xuất các loại rượu thơm ngon hảo hạng nhằm phục vụ cho các buổi yến tiệc trên Thiên Giới.
Tên cận thần kia cũng thật quá đáng, ta mới chân ướt chân ráo lên Thiên Giới này nhận việc, làm sao có thể vừa đến đã biết được tường tận mọi ngóc ngách nơi đây, hắn chỉ qua loa cho ta, rồi vội vàng biến đi đâu mất dạng, lại khổ một nỗi chức vụ này chỉ có một mình ta đảm nhận, ta thật sự không biết mình cần phải làm gì ngay lúc này.
Ta đi theo lời tổ tiên mách bảo, cuối cùng cũng tới được trước cửa của Thiên Vực, ta có thể nhanh chóng ngửi thấy mùi rượu thơm ngon phảng phất khắp nơi này, khiến ta mê đắm khó cưỡng. Ta đảo mắt nhìn qua một lượt, thật kỳ lạ,Thiên Vực đường đường là một nơi rộng lớn như thế này nhưng lại không có bóng dáng một ai, chẳng lẽ ta lại vào nhầm chỗ rồi sao, nhưng rõ ràng địa điểm nhận việc trên tấm thẻ bài của ta chính là nơi này, tên cận thần lúc nãy cũng hướng dẫn ta tới đây cơ mà.
“Xin hỏi có ai ở đây không, ta là Bạch Mai tinh linh, người mới phụ trách công việc nấu rượu ở đây, xin phép mạo phạm”, ta vừa cất tiếng gọi vừa nhẹ nhàng sải bước tiến vào trong.
Đập vào mắt ta lúc này là một khung cảnh hết sức bừa bộn, bụi bẩn bay tứ tung, ta cảm giác nơi này giống như đã bỏ hoang từ lâu, không ai chăm sóc lau dọn, chỉ cần lấy tay đụng nhẹ thôi bụi bẩn đã bay xộc vào mũi khiến ta không kìm được mà hắc xì một cái thật lớn, chẳng trách tên cận thần kia lại không muốn đưa ta vào đến tận nơi, quả thực là có lý do của nó. “Ây dà, thật không thể chịu đựng nổi, Bạch Mai ngươi đúng là mang trong người mệnh khổ mà”.
Ta vốn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ lâu, chỉ cần chờ người xuống truyền ý chỉ nữa mà thôi. Cây Mai Trắng dường như biết ta sắp đi xa nên tỏ vẻ buồn bã mà rủ hết lá xuống đất. Thật đáng tiếc lần này ta lại không thể chờ được đến lúc cây Mai Trắng nở hoa, năm nào ta cũng cùng bà ấy đón chào những bông hoa xinh đẹp nở đầu tiên, bây giờ ta phải đi xa, không biết khi nào mới có dịp quay về thăm non bà ấy, nghĩ thế ta lại trào lên một cảm xúc đau đớn khó tả.
Ta ôm thân cây Mai Trắng vào lòng ôn lại tất cả những kỷ niệm buồn vui cùng bà ấy, từ lúc ta mới được tạo thành cho đến nay cũng ngót nghét năm trăm năm, bà ấy lúc nào cũng bên cạnh ta, an ủi, động viên ta trên con đường tu đạo thành tiên.
Bây giờ nghĩ lại ta thấy có lẽ vì bà ấy quá nuông chiều ta nên mới khiến ta không biết trân trọng bản thân, càng không biết trân quý bà ấy, khiến bà ấy lúc nào cũng phải lo lắng cho ta. Nhưng cho dù ta có bê tha như thế nào đi chăng nữa, bà ấy cũng chưa từng bỏ rơi ta, bà ấy chính là gia đình duy nhất trên cõi đời này của Bạch Mai ta.
Trong lòng ta dần trở nên nặng trĩu, không hiểu sao trong vành mắt lại rưng rưng nghẹn ngào, từng giọt lệ từ đâu chảy xuống hai bên má rồi rớt vào vai áo. Đây há chẳng phải là nước mắt trong truyền thuyết sao. Ta sống lâu như vậy rồi chưa từng thấy điều này bao giờ, đúng là thứ khiến con người ta đau lòng đến đáng sợ mà. Nhưng ta cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến điều nhỏ nhặt này, ta cứ thế ôm chầm lấy bà ấy khóc nức nở.
Cây Mai Trắng thấy ta như vậy bèn rung rinh tán lá tạo thành một bản nhạc khiến ta vui vẻ, bà ấy vẫn luôn nuông chiều ta như thế. Lần đi này ta nhất định phải quyết tâm tự mình thay đổi bản thân, trước mắt là tạo cho mình một công việc tốt, tiếp theo là phấn đấu kiếm được một lang quân như ý để bà ấy cảm thấy an lòng về ta sau này.
Ngày lên Thiên Đình ta được hai tên cận thần của Ngọc Hoàng tới điểm chỉ, đi cùng ta là tất cả các tinh linh trúng tuyển trong đợt tuyển chọn tỳ nữ vừa qua, ai nấy cũng tay xách nách mang, người thân đưa tiễn, chỉ có ta là không thấy một bóng người đứng trông theo. Ta nuốt nước bọt, nghĩ bụng mình sống ở đây mấy trăm năm qua thật sự đã ăn ở tệ đến như vậy sao.
Đang định quay lưng rời bước, ta nghe một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau: “Bạch Mai cô nương, xin nán lại”. Ta quay lưng nhìn về phía sau, đây chẳng phải là tinh linh suối bị ta đánh bại trong đợt tuyển chọn vừa rồi sao, không biết nàng ấy tìm ta có việc gì không đây.
“Bạch Mai cô nương, hôm trước trong lúc tỷ thí ta có hơi thất lễ làm đứt một đoạn tóc của cô nương, nay ta gửi lại cho cố chủ, mong cô nương có tấm lòng bồ tát mà bỏ qua cho ta. Nhân đây, ta còn chuẩn bị một chiếc lược ngà, cô nương giữ lấy xem như là kỷ vật ta tặng cho cô nương, chúc cô nương lên đường bình an, luôn gặp may mắn”, nói xong nàng ấy đưa cho ta một chiếc hộp làm bằng gỗ trầm đã được gói ghém cẩn thận.
“Nàng không có ý gửi gắm gì cho ta đó chứ”. Ta cẩn thận nhìn đánh giá nàng ta một lượt.
“Bạch Mai cô nương lại thích trêu đùa ta, ta tặng cô nương là xuất phát từ tấm lòng, hy vọng cô nương sẽ vui vẻ đón nhận mà bỏ qua sự thất lễ đó của ta”. Nàng ta nhẹ nhàng đáp lại ta. Nhưng không hiểu sao ta lại cứ chần chừ mãi, cứ cảm thấy có điều gì đó không phải ở đây, rõ ràng ta đã đánh bại nàng ta, khiến nàng ta mất đi cơ hội được trở thành tỳ nữ của điện Thiên Phù, nàng ta đáng lý phải hận ta thấu xương, ngược lại còn tặng quà cho ta, đây không giống với lẽ tự nhiên chút nào. Giờ lành đã tới, ta cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, bèn cần lấy món quà từ nàng ta, nói lời cảm tạ rồi cùng các tinh linh khác cưỡi mây bay lên Thiên Giới.
Lần đầu tiên lên Thiên Giới ta có chút xa lạ, trong tưởng tượng của ta Thiên Giới cũng giống chỗ tinh linh chúng ta sinh sống, có núi, có sông, có cây cối bao bọc xung quanh… Chỉ khác là tất cả đều ở trên bầu trời cao vời vợi kia mà thôi. Nhưng khi tới bước chân tới đây, ta lại thấy Thiên Đình như một tòa Lâu đài nguy nga tráng lệ, không nhìn thấy điểm kết thúc, chỉ tính đến chiếc cổng ở cửa Thiên Môn, được làm bằng các vật liệu quý hiếm như vàng, bạc, ngọc, ngà và đá quý, lại vô cùng to lớn thế kia, khiến cho một kẻ phàm tục như ta phải lóa mắt kinh ngạc trước độ tuyệt đẹp và thiêng liêng của nó.
Để tiến vào trong khu vực của thiên giới, cần có thẻ bài của Ngọc Hoàng, ta liếc qua đã thấy một trong hai tên cận thần của Ngọc Hoàng tiến vào gặp một trong bốn ông tai to mặt lớn, trông có vẻ rất hung dữ, khác người. Theo ta được biết đây chính là bốn vị tứ đại thiên vương canh giữ thiên giới. Đúng là các bậc chiến thần có khác, trông mặt mũi thật đáng sợ biết nhường nào, chỉ nhìn qua thôi cũng đủ khiến ta muốn tè ra quần rồi chứ chẳng phải chơi.
Bước qua cửa Thiên Môn, tất cả bọn ta đều được phát một tấm thẻ bài, trên đó có ghi chức danh của từng người và khu vực bọn ta sẽ làm việc. Ta được hướng dẫn tới Thiên Vực, đây là nơi sản xuất các loại rượu thơm ngon hảo hạng nhằm phục vụ cho các buổi yến tiệc trên Thiên Giới.
Tên cận thần kia cũng thật quá đáng, ta mới chân ướt chân ráo lên Thiên Giới này nhận việc, làm sao có thể vừa đến đã biết được tường tận mọi ngóc ngách nơi đây, hắn chỉ qua loa cho ta, rồi vội vàng biến đi đâu mất dạng, lại khổ một nỗi chức vụ này chỉ có một mình ta đảm nhận, ta thật sự không biết mình cần phải làm gì ngay lúc này.
Ta đi theo lời tổ tiên mách bảo, cuối cùng cũng tới được trước cửa của Thiên Vực, ta có thể nhanh chóng ngửi thấy mùi rượu thơm ngon phảng phất khắp nơi này, khiến ta mê đắm khó cưỡng. Ta đảo mắt nhìn qua một lượt, thật kỳ lạ,Thiên Vực đường đường là một nơi rộng lớn như thế này nhưng lại không có bóng dáng một ai, chẳng lẽ ta lại vào nhầm chỗ rồi sao, nhưng rõ ràng địa điểm nhận việc trên tấm thẻ bài của ta chính là nơi này, tên cận thần lúc nãy cũng hướng dẫn ta tới đây cơ mà.
“Xin hỏi có ai ở đây không, ta là Bạch Mai tinh linh, người mới phụ trách công việc nấu rượu ở đây, xin phép mạo phạm”, ta vừa cất tiếng gọi vừa nhẹ nhàng sải bước tiến vào trong.
Đập vào mắt ta lúc này là một khung cảnh hết sức bừa bộn, bụi bẩn bay tứ tung, ta cảm giác nơi này giống như đã bỏ hoang từ lâu, không ai chăm sóc lau dọn, chỉ cần lấy tay đụng nhẹ thôi bụi bẩn đã bay xộc vào mũi khiến ta không kìm được mà hắc xì một cái thật lớn, chẳng trách tên cận thần kia lại không muốn đưa ta vào đến tận nơi, quả thực là có lý do của nó. “Ây dà, thật không thể chịu đựng nổi, Bạch Mai ngươi đúng là mang trong người mệnh khổ mà”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.