Vô Tình Vấp Ngã, Lịch Kiếp Cũng Không Yên!
Chương 23: Ta Đầu Thai Làm Một Con Thỏ Ngu Ngốc
B-Smile
30/09/2023
Ta có thể cảm nhận được sự ấm áp trên cơ thể khi có một vật gì đó mềm mại liên tục lướt lên người ta. Lúc này tuy chưa thể mở mắt, xung quanh ta chỉ có một màu đen u tịch, nhưng ta cảm thấy mình thật thoải mái, nếu chỉ cần nằm ì ra như thế này hưởng thụ đến cuối đời, ta tình nguyện không cần mở mắt lên làm gì cả.
Ngoài ta ra còn có thêm vài người anh em khác, ta có thể cảm nhận được họ thông qua những âm thanh không rõ lời, bọn họ ngọ nguậy liên hồi, không chịu nằm yên, còn liên tục dẫm đạp lên cơ thể yếu ớt của ta, khiến ta cảm thấy đau nhức cả người. Ta thấy bọn họ vận động như vậy thật tốn sức, cứ như ta nằm yên thân yên phận có phải tốt hơn không.
Một lúc sau, ta cảm thấy bụng mình có chút khó chịu, tiếng kêu óc ách vang lên liên hồi, ta cũng không rõ bản thân liệu đang gặp phải tình trạng quái dị gì đây nữa. Ta theo bản năng dò tìm núm ti để bú. Ta mò trái mò phải vẫn không biết mình đã mò được tới đâu, chỉ thấy khi chạm vào đầu lưỡi, ta có cảm giác cứng nhám, do không thấy gì nên ta cứ liều mình mút lấy mút để, thì ra ta đang ngậm vào một góc của tảng đá.
Thỏ mẹ có vẻ thấy ta không được thông minh lanh lợi như những anh chị khác, bèn dùng chân kéo ta về, ta lại không thèm hiểu ý, vẫn quyết tâm ngậm thật chặt tảng đá ấy. Bà ấy dường như cũng không còn cách nào khác cứ để mặc ta thích làm gì thì làm.
Sau một hồi cặm cụi bên tảng đá, ta chợt nhận ra hình như có gì đó không đúng ở đây thì phải, âm thanh từ bụng của ta vẫn phát ra liên hồi, vả lại cảm giác khó chịu này không những không biến mất mà còn tệ hơn rất nhiều. Lúc này, ta dường như ý thức được bản thân nên tìm một cái gì đó phù hợp hơn để nhét vào bụng ngay lập tức, còn cái thứ này chắc chắn không phải thứ ta cần.
Thế là ta lại tiếp tục công cuộc mò tìm thức ăn, đến khi đã xác định được vị trí cần tìm, thì trước mặt ta vốn đã không còn chỗ trống cho ta nữa rồi. Các anh chị em của ta xem ta chẳng khác nào như người vô hình, chỉ cần ta tiến lại gần là bọn họ sẵn sàng dùng chân đạp thẳng lên mặt ta, khiến ta không tài nào tiếp cận được, quá mệt mỏi, ta chỉ biết nằm ườn ra, than thân trách phận sao số mình lại khổ như thế, đói mà cũng không được bú, ông trời đúng là quá bất công với ta mà.
Mười ngày trôi qua, cuối cùng ta cũng được nhìn thấy ánh mặt trời, trước mặt ta lúc này có lẽ là mẹ thỏ và các anh chị em của ta. Tất cả bọn họ đều được bao phủ bởi một bộ lông dày trắng muốt, tô điểm thêm một chút màu hồng nhạt ở hai cánh mũi, khóe mắt và viền tai, trông thật đẹp mắt, nhìn qua vẻ đẹp của bọn họ cũng đủ để ta tưởng tượng được bản thân mình đẹp đến nhường nào.
Nhưng có vẻ bọn họ không hòa đồng với ta cho lắm, không ai thèm chơi với ta, chắc cũng do ta hậu đậu, lại cộng thêm suốt thời gian bú mẹ không uống đủ sữa nên ta trông có vẻ hơi gầy gò ốm yếu hơn các anh chị em khác. Bọn họ ai cũng xung phong theo mẹ thỏ đi tìm kiếm thức ăn, còn ta thì miễn cưỡng đi theo thôi chứ thật lòng không hề muốn tự tạo ra nguy hiểm cho chính mình.
Một hôm ta theo các anh chị em thỏ vào rừng kiếm thức ăn, ai nấy cũng nhanh nhẹn lao về phía rừng sâu, bỏ mặc ta đang lề mề bước từng bước phía sau. Ta cũng không thèm tốn sức chạy theo bọn họ làm gì, cứ đi ngắm hoa bắt bướm cho đã cái nư, tự mình vui chơi tận hưởng cuộc sống vẫn là cảm giác tuyệt vời nhất.
Đang lúc dạo chơi, ta bắt gặp một con bươm bướm vô cùng xinh đẹp, nàng ta tung bộ cánh tuyệt đẹp của mình nhẹ nhàng bay lượn trên không trung, ánh sáng mặt trời lúc này đang xuyên qua những tán lá thông, rồi bỗng nhiên không biết từ đâu một đàn bướm với đủ màu sắc xuất hiện, tạo nên một khung cảnh tuyệt hảo giữa chốn rừng sâu. Ta nhìn khung cảnh này đến mê đắm không sao thoát ra được, bất giác ta cũng muốn được như những chú bướm xinh đẹp kia, được tự do bay lượn, được hòa mình với thiên nhiên.
Ta cứ thế dùng hai chân bật lên cao rồi hạ xuống, vui mừng hí hửng, nhưng nhảy hoài cũng cảm thấy thấm mệt, ta bèn nghĩ ra một ý tưởng cực kỳ sáng tạo là tại sao ta lại không đứng trên hòn đá to kia mà bay xuống vực bên dưới, như vậy há chẳng phải cảm giác trở thành một con bướm sẽ trở nên chân thực hơn rất nhiều ư. Ta đúng thật là một con thỏ thông minh không có đối thủ mà.
Nghĩ là làm ta liền leo lên cục đá to bự phía trước mặt, đứng trên cao cảm giác thật sảng khoái, ta có thể nhìn thấy ngọn đồi phía xa bên kia, bên dưới còn có một dải sông bao bọc xung quanh.
Ta hít một hơi thật sâu, trong tâm trí hình dung bản thân là một tiểu thư bươm bướm xinh đẹp, ta dùng sức bật hai chân sau, lấy đà bay lên không trung, cảm giác lúc này như được hòa mình giữa không trung mênh mông vô tận, ta đích thực đã trở thành một con bướm, con bướm chính là ta. Ta giang rộng hai tay hai chân, nhẹ nhàng cảm nhận sự tự do đang khẽ dâng trào khắp thân thể này.
Nhưng giây phút ấy chưa kéo dài được bao lâu, ta bỗng cảm thấy bản thân mình nặng trĩu, dường như có một sức mạnh nào đó đang kéo ta xuống dưới, ”Bịch”. Ta có thể cảm thấy toàn thân giống như bị một hòn đá giáng từ trên trời xuống đè trúng người ta, chân trái của ta dường như không thể cử động được nữa, lúc này bản thân ta mới ý thức được mình vừa làm một việc ngu xuẩn đến nhường nào.
“Người đâu, đem một chiếc khăn lông cho lại đây cho ta”
Trong cảnh tượng mơ màng ấy, dường như có ai đó đang nâng cơ thể yếu ớt này của ta lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của ta, khiến ta cảm thấy thật ấm áp. Nhưng ta của lúc này, thật sự cảm thấy không ổn một chút nào, đôi mắt ta cứ thế từ từ nhắm lại, cảnh vật xung quanh cũng theo đó mà dần trở nên u tối, tĩnh mịch.
Ngoài ta ra còn có thêm vài người anh em khác, ta có thể cảm nhận được họ thông qua những âm thanh không rõ lời, bọn họ ngọ nguậy liên hồi, không chịu nằm yên, còn liên tục dẫm đạp lên cơ thể yếu ớt của ta, khiến ta cảm thấy đau nhức cả người. Ta thấy bọn họ vận động như vậy thật tốn sức, cứ như ta nằm yên thân yên phận có phải tốt hơn không.
Một lúc sau, ta cảm thấy bụng mình có chút khó chịu, tiếng kêu óc ách vang lên liên hồi, ta cũng không rõ bản thân liệu đang gặp phải tình trạng quái dị gì đây nữa. Ta theo bản năng dò tìm núm ti để bú. Ta mò trái mò phải vẫn không biết mình đã mò được tới đâu, chỉ thấy khi chạm vào đầu lưỡi, ta có cảm giác cứng nhám, do không thấy gì nên ta cứ liều mình mút lấy mút để, thì ra ta đang ngậm vào một góc của tảng đá.
Thỏ mẹ có vẻ thấy ta không được thông minh lanh lợi như những anh chị khác, bèn dùng chân kéo ta về, ta lại không thèm hiểu ý, vẫn quyết tâm ngậm thật chặt tảng đá ấy. Bà ấy dường như cũng không còn cách nào khác cứ để mặc ta thích làm gì thì làm.
Sau một hồi cặm cụi bên tảng đá, ta chợt nhận ra hình như có gì đó không đúng ở đây thì phải, âm thanh từ bụng của ta vẫn phát ra liên hồi, vả lại cảm giác khó chịu này không những không biến mất mà còn tệ hơn rất nhiều. Lúc này, ta dường như ý thức được bản thân nên tìm một cái gì đó phù hợp hơn để nhét vào bụng ngay lập tức, còn cái thứ này chắc chắn không phải thứ ta cần.
Thế là ta lại tiếp tục công cuộc mò tìm thức ăn, đến khi đã xác định được vị trí cần tìm, thì trước mặt ta vốn đã không còn chỗ trống cho ta nữa rồi. Các anh chị em của ta xem ta chẳng khác nào như người vô hình, chỉ cần ta tiến lại gần là bọn họ sẵn sàng dùng chân đạp thẳng lên mặt ta, khiến ta không tài nào tiếp cận được, quá mệt mỏi, ta chỉ biết nằm ườn ra, than thân trách phận sao số mình lại khổ như thế, đói mà cũng không được bú, ông trời đúng là quá bất công với ta mà.
Mười ngày trôi qua, cuối cùng ta cũng được nhìn thấy ánh mặt trời, trước mặt ta lúc này có lẽ là mẹ thỏ và các anh chị em của ta. Tất cả bọn họ đều được bao phủ bởi một bộ lông dày trắng muốt, tô điểm thêm một chút màu hồng nhạt ở hai cánh mũi, khóe mắt và viền tai, trông thật đẹp mắt, nhìn qua vẻ đẹp của bọn họ cũng đủ để ta tưởng tượng được bản thân mình đẹp đến nhường nào.
Nhưng có vẻ bọn họ không hòa đồng với ta cho lắm, không ai thèm chơi với ta, chắc cũng do ta hậu đậu, lại cộng thêm suốt thời gian bú mẹ không uống đủ sữa nên ta trông có vẻ hơi gầy gò ốm yếu hơn các anh chị em khác. Bọn họ ai cũng xung phong theo mẹ thỏ đi tìm kiếm thức ăn, còn ta thì miễn cưỡng đi theo thôi chứ thật lòng không hề muốn tự tạo ra nguy hiểm cho chính mình.
Một hôm ta theo các anh chị em thỏ vào rừng kiếm thức ăn, ai nấy cũng nhanh nhẹn lao về phía rừng sâu, bỏ mặc ta đang lề mề bước từng bước phía sau. Ta cũng không thèm tốn sức chạy theo bọn họ làm gì, cứ đi ngắm hoa bắt bướm cho đã cái nư, tự mình vui chơi tận hưởng cuộc sống vẫn là cảm giác tuyệt vời nhất.
Đang lúc dạo chơi, ta bắt gặp một con bươm bướm vô cùng xinh đẹp, nàng ta tung bộ cánh tuyệt đẹp của mình nhẹ nhàng bay lượn trên không trung, ánh sáng mặt trời lúc này đang xuyên qua những tán lá thông, rồi bỗng nhiên không biết từ đâu một đàn bướm với đủ màu sắc xuất hiện, tạo nên một khung cảnh tuyệt hảo giữa chốn rừng sâu. Ta nhìn khung cảnh này đến mê đắm không sao thoát ra được, bất giác ta cũng muốn được như những chú bướm xinh đẹp kia, được tự do bay lượn, được hòa mình với thiên nhiên.
Ta cứ thế dùng hai chân bật lên cao rồi hạ xuống, vui mừng hí hửng, nhưng nhảy hoài cũng cảm thấy thấm mệt, ta bèn nghĩ ra một ý tưởng cực kỳ sáng tạo là tại sao ta lại không đứng trên hòn đá to kia mà bay xuống vực bên dưới, như vậy há chẳng phải cảm giác trở thành một con bướm sẽ trở nên chân thực hơn rất nhiều ư. Ta đúng thật là một con thỏ thông minh không có đối thủ mà.
Nghĩ là làm ta liền leo lên cục đá to bự phía trước mặt, đứng trên cao cảm giác thật sảng khoái, ta có thể nhìn thấy ngọn đồi phía xa bên kia, bên dưới còn có một dải sông bao bọc xung quanh.
Ta hít một hơi thật sâu, trong tâm trí hình dung bản thân là một tiểu thư bươm bướm xinh đẹp, ta dùng sức bật hai chân sau, lấy đà bay lên không trung, cảm giác lúc này như được hòa mình giữa không trung mênh mông vô tận, ta đích thực đã trở thành một con bướm, con bướm chính là ta. Ta giang rộng hai tay hai chân, nhẹ nhàng cảm nhận sự tự do đang khẽ dâng trào khắp thân thể này.
Nhưng giây phút ấy chưa kéo dài được bao lâu, ta bỗng cảm thấy bản thân mình nặng trĩu, dường như có một sức mạnh nào đó đang kéo ta xuống dưới, ”Bịch”. Ta có thể cảm thấy toàn thân giống như bị một hòn đá giáng từ trên trời xuống đè trúng người ta, chân trái của ta dường như không thể cử động được nữa, lúc này bản thân ta mới ý thức được mình vừa làm một việc ngu xuẩn đến nhường nào.
“Người đâu, đem một chiếc khăn lông cho lại đây cho ta”
Trong cảnh tượng mơ màng ấy, dường như có ai đó đang nâng cơ thể yếu ớt này của ta lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của ta, khiến ta cảm thấy thật ấm áp. Nhưng ta của lúc này, thật sự cảm thấy không ổn một chút nào, đôi mắt ta cứ thế từ từ nhắm lại, cảnh vật xung quanh cũng theo đó mà dần trở nên u tối, tĩnh mịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.