Vô Tình Vấp Ngã, Lịch Kiếp Cũng Không Yên!
Chương 54: Thái Hào, Ngài Cũng Thật Biết Quan Tâm Ta
B-Smile
09/04/2024
Ta cứ nghĩ sau khi kết thúc hành động khiếm nhã ấy, Thái Hào sẽ chính
thức thổ lộ tình cảm cùng ta. Sau đó, ta và hắn sẽ giống như trước đây
lúc ở dưới dương gian kết nghĩa phu thê, chỉ khác là chúng ta sẽ sống
với nhau đến răng long đầu bạc, mãi mãi hạnh phúc bên nhau, không còn
phải chịu cảnh sinh ly tử biệt của người phàm mắt thịt.
Và điều quan trọng nhất vẫn là sau này bổng lộc của hắn cũng sẽ là bổng lộc của ta. Hắn đường đường là chủ nhân của nguyên một vùng, chắc chắn khối tài sản này không hề nhỏ, như vậy há chẳng phải món nợ của ta với Địa Phủ sẽ sớm được giải quyết. “Bạch Mai à, cuối cùng thì cuộc đời chó gặm này của ngươi cũng đã được soi sáng thật rồi!” Ta mừng đến mức nhảy cẫng lên như một đứa trẻ xém xíu lộn cổ xuống đất.
Lúc này ta mới sực nhớ đến món quà mà hắn tặng ta. Chết tiệt, không biết ta đã vô tâm quăng nó đi đâu mất rồi, về phòng ta nhất định phải nâng niu món quà ấy, tuyệt đối không để lạc mất nó thêm lần nào nữa.
Sau khi đưa Thái Hào về phòng nghỉ ngơi, ta về phòng mình lục lọi khắp nơi, cũng may trong lúc nóng giận ta đã không ném nó đi. Ta mở chiếc túi ấy ra bên trong quả thực là một chiếc trâm cài tóc chạm hình hoa mai trắng vô cùng tinh xảo, chiếc trâm cài tóc này không phải là chiếc trâm mà ta đã thấy trong giấc mơ đêm đó ư, cũng là chiếc trâm mà Bạch Thái Hào đã dùng để tự đâm vào trái tim mình, chẳng trách lúc xem gương ta cứ thấy có gì đó rất đỗi quen thuộc.
Ta tặc lưỡi nghĩ bụng hóa ra người nam nhân bí ẩn trong giấc mơ của ta lại chính là hắn, đây có thể nói là ý trời, ta có muốn né tránh cũng không được.
Thế là ta hí hửng đến bàn trang điểm, lấy ra chiếc lược ngà của tinh linh suối tặng chỉnh lại đầu tóc đang rối bời, rồi tùy tiện cắm đại chiếc trâm cài lên đầu, nhưng cắm kiểu nào cũng cảm thấy bản thân thật chẳng khéo tay chút nào. Ta vốn dĩ chưa dùng vật dụng này bao giờ nên cũng có chút không quen, ta bèn học theo mấy vị tiểu thư dưới nhân gian cắm thẳng từ trước ra sau đầu, trông cũng không tệ, ta rất tự tin với nhan sắc này của mình thì dù ta có làm gì cũng đều trở thành mỹ nữ mà thôi.
Sáng hôm sau ta dậy từ lúc mặt trời còn chưa mọc, gà còn chưa kịp gáy, dự là sẽ chuẩn bị một bữa điểm tâm thật chu đáo cho hắn, đang tất bật chuẩn bị ta thấy bóng dáng hắn chậm rãi bước đến, có vẻ hắn vẫn chưa tỉnh hẳn rượu, trong hơi thở vẫn còn mùi men say, nhưng vẫn cố gắng vớt vát lại chút hình tượng của một thần quân lạnh lùng.
Mặc dù bản thân ta đã bắt đầu đón nhận chút tình cảm này của hắn, nhưng dù sao ta vẫn là một nữ nhân e thẹn, nhớ lại chuyện hôm qua khiến ta có chút ngại ngùng, hai má bỗng dưng lại đỏ hây hây mà không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Chuyện tối qua” Hắn hằng giọng hỏi ta;
“Thái Hào thần quân, chuyện tối qua ta đã hiểu tâm ý của ngài, ta…”
“Ta thực sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua. Đa tạ cô đã ta đưa ta về phòng.” Hắn vội chen ngang lời ta khiến ta sượng chín mặt.
“Hả, cái gì cơ…à…Ta hiểu rồi” Trên gương mặt ta lúc này thoáng có chút buồn;
“Cô đang chuẩn bị bữa sáng cho ta đấy cơ à” Giọng nói lúc này của hắn có vẻ đã thoải mái hơn;
“À…Không, đột nhiên hôm nay ta muốn dậy sớm tự làm chút gì ngon ngon cho mình thôi” Ta trả lời dứt khoát ẩn ý giận hờn.
Hắn thấy ta trả lời ngoan ngoãn như thế nên rất an tâm, cũng không dây dưa thêm với ta bèn ậm ừ rồi định bụng rời đi. Trước lúc rời đi hắn nhìn đánh giá qua ta một lượt rồi tiến sát đến cạnh ta, ta theo phản xạ mà lùi lại một nhịp, hắn khẽ cười, đưa tay trái đặt mạnh lên bàn khiến ta sững người, sau đó dùng tay phải chỉnh lại trâm cài cho ta, hắn làm vậy chẳng khác nào lại muốn bỡn cợt ta.
Hắn bặm môi gật đầu tỏ vẻ hài lòng với thành quả của mình, rồi quay người rời đi bỏ mặc ta một mình với một mớ cảm xúc hỗn độn. “Thái Hào thần quân, đến cuối cùng thì ngươi vẫn là một tên khốn” ta hậm hực.
Kể từ sau đó hắn rất ít khi chạm mặt với ta, cứ hễ thấy ta ở đâu hắn sẽ né ta ở chỗ đó, cứ như thể ta sẽ ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Ta thấy vậy cũng tốt, ta sẽ không phải tức giận mỗi lần nhìn thấy hắn. Rõ ràng là hắn thích ta, lại không dám thổ lộ cùng ta, ta muốn xem thử rốt cuộc hắn có thể tránh né ta đến bao giờ.
Dạo gần đây ta cảm thấy cơ thể mình không được tốt cho lắm, cứ như thể có một sức mạnh nào đó đang lớn dần lên trong con người mình, nhưng lại không thể nào xác định được đó là gì. Bản thân ta vốn cũng chẳng kết thân với ai ở Thiên Đình này nên cũng không thể nhờ cậy sự giúp đỡ, đành tự an ủi bản thân chắc tại do làm việc quá sức mà thành.
Bẵng đi một thời gian, một hôm Mặc Khuyên lại mò đến phủ Thái Hào, lần này hắn không đi một mình mà dẫn theo một vị cô nương, tướng mạo của vị cô nương này rất đỗi quen thuộc hình như ta đã từng gặp nàng ta ở đâu rồi thì phải.
“Bạch Mai cô nương đã lâu không gặp, không biết cô còn nhớ ta chăng” Vị cô nương đó vừa nhìn thấy ta từ xa đã vội chạy đến hỏi thăm ta như thể đã quen biết từ lâu,
“Cô nương là…”
“Ta là tinh linh suối, Cẩm Lam đây!” Cô ta tự giới thiệu về mình;
“Phải phải chính là cô, ta vốn không biết tên cô, mong cô bỏ qua, hôm nay có thể gặp lại đúng là hữu duyên, ta vẫn còn giữ món quà mà cô tặng ta, rất hữu ích, đa tạ cô” Ta vui vẻ đáp lại nàng ấy.
Sau bao nhiêu năm không gặp tinh linh suối dường như đã thay đổi rất nhiều so với trước đây lúc ta còn ở đỉnh núi Thiên Phù, vẻ đẹp của nàng ta ngày càng mặn mà, sắc sảo, thậm chí còn có chút dữ dằn hơn xưa, nhưng nhìn chung vẫn rất mỏng manh đúng như bản chất của một dòng suối yên ả.
Lần này gặp lại ta, Mặc Khuyên không hề tỏ vẻ bực tức khó chịu, ngược lại còn tạo điều kiện cho ta trò chuyện cùng Cẩm Lam. Ta cũng thấy làm lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu, dù sao hắn cũng là nam nhân chắc không đến nổi chấp nhặt với một nữ nhân như ta nên ta cũng không nhất thiết phải xin lỗi hắn làm gì cả.
Sau một hồi dò hỏi ta mới biết Mặc Khuyên giới thiệu nàng ta tới làm tỳ nữ cho Thái Hào phủ, vì nghe nói dạo này trong phủ công việc rất nhiều một mình ta làm không xuể. Nghe thế ta cũng cảm thấy mát lòng mát dạ, rõ ràng hắn lo cho sức khỏe của ta nên mới nghĩ ra kế sách này, ta thấy có thêm một người bầu bạn cũng rất tốt dù sao ta cũng chỉ có một thân một mình ở chốn Thiên Đình, tinh linh suối dù gì cũng là đồng hương với ta, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy.
Và điều quan trọng nhất vẫn là sau này bổng lộc của hắn cũng sẽ là bổng lộc của ta. Hắn đường đường là chủ nhân của nguyên một vùng, chắc chắn khối tài sản này không hề nhỏ, như vậy há chẳng phải món nợ của ta với Địa Phủ sẽ sớm được giải quyết. “Bạch Mai à, cuối cùng thì cuộc đời chó gặm này của ngươi cũng đã được soi sáng thật rồi!” Ta mừng đến mức nhảy cẫng lên như một đứa trẻ xém xíu lộn cổ xuống đất.
Lúc này ta mới sực nhớ đến món quà mà hắn tặng ta. Chết tiệt, không biết ta đã vô tâm quăng nó đi đâu mất rồi, về phòng ta nhất định phải nâng niu món quà ấy, tuyệt đối không để lạc mất nó thêm lần nào nữa.
Sau khi đưa Thái Hào về phòng nghỉ ngơi, ta về phòng mình lục lọi khắp nơi, cũng may trong lúc nóng giận ta đã không ném nó đi. Ta mở chiếc túi ấy ra bên trong quả thực là một chiếc trâm cài tóc chạm hình hoa mai trắng vô cùng tinh xảo, chiếc trâm cài tóc này không phải là chiếc trâm mà ta đã thấy trong giấc mơ đêm đó ư, cũng là chiếc trâm mà Bạch Thái Hào đã dùng để tự đâm vào trái tim mình, chẳng trách lúc xem gương ta cứ thấy có gì đó rất đỗi quen thuộc.
Ta tặc lưỡi nghĩ bụng hóa ra người nam nhân bí ẩn trong giấc mơ của ta lại chính là hắn, đây có thể nói là ý trời, ta có muốn né tránh cũng không được.
Thế là ta hí hửng đến bàn trang điểm, lấy ra chiếc lược ngà của tinh linh suối tặng chỉnh lại đầu tóc đang rối bời, rồi tùy tiện cắm đại chiếc trâm cài lên đầu, nhưng cắm kiểu nào cũng cảm thấy bản thân thật chẳng khéo tay chút nào. Ta vốn dĩ chưa dùng vật dụng này bao giờ nên cũng có chút không quen, ta bèn học theo mấy vị tiểu thư dưới nhân gian cắm thẳng từ trước ra sau đầu, trông cũng không tệ, ta rất tự tin với nhan sắc này của mình thì dù ta có làm gì cũng đều trở thành mỹ nữ mà thôi.
Sáng hôm sau ta dậy từ lúc mặt trời còn chưa mọc, gà còn chưa kịp gáy, dự là sẽ chuẩn bị một bữa điểm tâm thật chu đáo cho hắn, đang tất bật chuẩn bị ta thấy bóng dáng hắn chậm rãi bước đến, có vẻ hắn vẫn chưa tỉnh hẳn rượu, trong hơi thở vẫn còn mùi men say, nhưng vẫn cố gắng vớt vát lại chút hình tượng của một thần quân lạnh lùng.
Mặc dù bản thân ta đã bắt đầu đón nhận chút tình cảm này của hắn, nhưng dù sao ta vẫn là một nữ nhân e thẹn, nhớ lại chuyện hôm qua khiến ta có chút ngại ngùng, hai má bỗng dưng lại đỏ hây hây mà không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Chuyện tối qua” Hắn hằng giọng hỏi ta;
“Thái Hào thần quân, chuyện tối qua ta đã hiểu tâm ý của ngài, ta…”
“Ta thực sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua. Đa tạ cô đã ta đưa ta về phòng.” Hắn vội chen ngang lời ta khiến ta sượng chín mặt.
“Hả, cái gì cơ…à…Ta hiểu rồi” Trên gương mặt ta lúc này thoáng có chút buồn;
“Cô đang chuẩn bị bữa sáng cho ta đấy cơ à” Giọng nói lúc này của hắn có vẻ đã thoải mái hơn;
“À…Không, đột nhiên hôm nay ta muốn dậy sớm tự làm chút gì ngon ngon cho mình thôi” Ta trả lời dứt khoát ẩn ý giận hờn.
Hắn thấy ta trả lời ngoan ngoãn như thế nên rất an tâm, cũng không dây dưa thêm với ta bèn ậm ừ rồi định bụng rời đi. Trước lúc rời đi hắn nhìn đánh giá qua ta một lượt rồi tiến sát đến cạnh ta, ta theo phản xạ mà lùi lại một nhịp, hắn khẽ cười, đưa tay trái đặt mạnh lên bàn khiến ta sững người, sau đó dùng tay phải chỉnh lại trâm cài cho ta, hắn làm vậy chẳng khác nào lại muốn bỡn cợt ta.
Hắn bặm môi gật đầu tỏ vẻ hài lòng với thành quả của mình, rồi quay người rời đi bỏ mặc ta một mình với một mớ cảm xúc hỗn độn. “Thái Hào thần quân, đến cuối cùng thì ngươi vẫn là một tên khốn” ta hậm hực.
Kể từ sau đó hắn rất ít khi chạm mặt với ta, cứ hễ thấy ta ở đâu hắn sẽ né ta ở chỗ đó, cứ như thể ta sẽ ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Ta thấy vậy cũng tốt, ta sẽ không phải tức giận mỗi lần nhìn thấy hắn. Rõ ràng là hắn thích ta, lại không dám thổ lộ cùng ta, ta muốn xem thử rốt cuộc hắn có thể tránh né ta đến bao giờ.
Dạo gần đây ta cảm thấy cơ thể mình không được tốt cho lắm, cứ như thể có một sức mạnh nào đó đang lớn dần lên trong con người mình, nhưng lại không thể nào xác định được đó là gì. Bản thân ta vốn cũng chẳng kết thân với ai ở Thiên Đình này nên cũng không thể nhờ cậy sự giúp đỡ, đành tự an ủi bản thân chắc tại do làm việc quá sức mà thành.
Bẵng đi một thời gian, một hôm Mặc Khuyên lại mò đến phủ Thái Hào, lần này hắn không đi một mình mà dẫn theo một vị cô nương, tướng mạo của vị cô nương này rất đỗi quen thuộc hình như ta đã từng gặp nàng ta ở đâu rồi thì phải.
“Bạch Mai cô nương đã lâu không gặp, không biết cô còn nhớ ta chăng” Vị cô nương đó vừa nhìn thấy ta từ xa đã vội chạy đến hỏi thăm ta như thể đã quen biết từ lâu,
“Cô nương là…”
“Ta là tinh linh suối, Cẩm Lam đây!” Cô ta tự giới thiệu về mình;
“Phải phải chính là cô, ta vốn không biết tên cô, mong cô bỏ qua, hôm nay có thể gặp lại đúng là hữu duyên, ta vẫn còn giữ món quà mà cô tặng ta, rất hữu ích, đa tạ cô” Ta vui vẻ đáp lại nàng ấy.
Sau bao nhiêu năm không gặp tinh linh suối dường như đã thay đổi rất nhiều so với trước đây lúc ta còn ở đỉnh núi Thiên Phù, vẻ đẹp của nàng ta ngày càng mặn mà, sắc sảo, thậm chí còn có chút dữ dằn hơn xưa, nhưng nhìn chung vẫn rất mỏng manh đúng như bản chất của một dòng suối yên ả.
Lần này gặp lại ta, Mặc Khuyên không hề tỏ vẻ bực tức khó chịu, ngược lại còn tạo điều kiện cho ta trò chuyện cùng Cẩm Lam. Ta cũng thấy làm lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu, dù sao hắn cũng là nam nhân chắc không đến nổi chấp nhặt với một nữ nhân như ta nên ta cũng không nhất thiết phải xin lỗi hắn làm gì cả.
Sau một hồi dò hỏi ta mới biết Mặc Khuyên giới thiệu nàng ta tới làm tỳ nữ cho Thái Hào phủ, vì nghe nói dạo này trong phủ công việc rất nhiều một mình ta làm không xuể. Nghe thế ta cũng cảm thấy mát lòng mát dạ, rõ ràng hắn lo cho sức khỏe của ta nên mới nghĩ ra kế sách này, ta thấy có thêm một người bầu bạn cũng rất tốt dù sao ta cũng chỉ có một thân một mình ở chốn Thiên Đình, tinh linh suối dù gì cũng là đồng hương với ta, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.