Chương 1
Nhất Tự Mi
02/04/2020
Trình Ân Ân thức dậy sau một giấc ngủ dài, một tháng bốn ngày mười ba tiếng.
Con số này do một chị y tá báo cho cô biết, con số được biểu thị rõ ràng trên máy móc.
Chị y tá nói với cô, cô bị tai nạn xe cộ, ngoại trừ trên người có mấy vết thương nhẹ đã nhanh chóng khỏi hẳn trong thời gian cô hôn mê dai dẳng, thì não còn bị chấn động nghiêm trọng.
Chấn động não rất khó chịu, choáng váng, tim đập nhanh, đau nhức hơn nữa còn trướng trướng vựng vựng. Động tác mà Trình Ân Ân sợ nhất là gật đầu và lắc đầu. Hai động tác này có thể làm cho cô khó chịu buồn nôn một hồi lâu.
Vì hôn mê quá lâu, ngay cả nguyên nhân vì sao mình bị tai nạn xe cộ Trình Ân Ân cũng không nhớ rõ nữa.
Trí nhớ của cô trước tai nạn chỉ dừng lại ở thời điểm cha mẹ mình đánh nhau chỉ vì hai tấm vé rớt ra từ trong túi xách. Ngày hôm đó cô khai giảng lớp mười hai, đẩy va li hành lý đi ngang qua phòng khách gà bay chó sủa, về trường học một mình.
Những chuyện xảy ra trước sau tai nạn xe cộ, Trình Ân Ân không có một chút ấn tượng.
Cô giống như một mảnh vỡ, kí ức liên quan đến quá trình xảy ra tai nạn đều trống rỗng. Đến mức khi tỉnh lại không thấy va li hành lý, cũng căn bản không nhớ nổi đã bị ném đi nơi nào.
Trong đó có quần áo của cô, giấy chứng nhận cùng với 100 bài thi Toán, Anh văn, Lịch sử cộng thêm một quyển sách Ngữ văn cô đã ôn luyện trong hè. Hơn nữa điện thoại di động của cô cũng mất luôn rồi.
Nói đúng ra, ngoại trừ bản thân cô còn hoàn chỉnh cùng với hai bàn tay trắng, tất cả những gì cô sở hữu đều đã bị ném đâu mất tiêu.
Đại sảnh khu vực nộp viện phí có rất nhiều người, to tiếng ồn ào náo nhiệt. Trình Ân Ân mặc quần áo bệnh nhân đứng xen lẫn trong đám người, trong tay nắm chặt điện thoại di động mà chị y tá tốt bụng cho mượn.
Trong tài khoản của cô còn một ít tiền đủ cho một năm học phí cùng với sinh hoạt phí, không biết có đủ trả tiền thuốc men cho tháng này không.
Con ma nhỏ trong lòng có chút thấp thỏm.
Trong vòng một tuần Trình Ân Ân tỉnh lại, cha mẹ vẫn không hề xuất hiện.
Với chuyện này, bản thân cô cũng không hề có cảm giác gì là ngoài ý muốn, cũng không có ý gọi điện qua nhà mình.
Từ khi cô có ý thức cho đến nay, số lần nhận được sự quan tâm của cha mẹ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hai người kia một người vì công việc đi công tác liên tục, một người thì sa vào bàn mạt chược, thời gian sống chung không nhiều. Không phải nhìn nhau không nói gì hay nhìn thấy đối phương như người vô hình mà lại là đối chọi gay gắt, một lời không hợp nổi lên tranh chấp.
Trình Ân Ân bị kẹt ở giữa, từ khi còn bé đã ấm ức khổ sức, càng về sau tập mãi thành quen, cho đến bây giờ là hoàn toàn chết lặng. Trình Thiệu Quân cùng với Phương Mạn Dung cãi nhau ồn ào đến nỗi ném vỡ bát đĩa, cô có thể mặt không đổi sắc tiếp tục ăn cho xong một bát cơm, sau đó đưa chén không qua.
Cô nghĩ cái mà cô có được từ cha mẹ mình, ngoại trừ tiền thì không có gì khác.
Cái cô có thể nhận được, cũng chỉ có tiền mà thôi.
Từ nhỏ vì những hoạt động giải trí có hạn, ngẩn người trở thành năng khiếu của Trình Ân Ân.
Cô vừa phát ngốc, vừa đi theo đội ngũ đi lên theo bản năng. Trong đầu thử nghĩ đến việc đi đến nói với chủ nhiệm lớp “Em bị tai nạn xe, tất cả bài tập đều đã mất hết”, hình ảnh có khả năng xảy ra xuất hiện trước mắt.
Lão Tần là một người cực kỳ nghiêm khắc đến mức nổi danh khắp nơi. Là giáo viên chủ nhiệm mà đến những học sinh ở những trường khác nghe đến cũng sợ mất mật. Ông chưa từng nghe giải thích, tất cả sai lầm không thảo luận nguyên nhân và điểm bắt đầu mà trực tiếp xử phạt.
Ngay cả vô số cái cớ đẹp đẽ mà học sinh nghĩ ra khi không nộp bài tập, cũng không thể nào thành lập trước mặt ông.
Đi học quên mang theo? ------ Bây giờ về nhà lấy.
Làm mất rồi? ------ Khi nào tìm được thì đến lớp.
Bệnh nằm viện? ---- Để cho cha mẹ em tự đến đưa giấy tờ chứng minh em nằm viện đến nói rõ với tôi.
Bị chó ăn? ---- Vậy em quay về, để chó lên lớp học đi.
………
Đằng trước là một ông chú dùng tiếng địa phương để nói chuyện với nhân viên công tác hơn mười phút nhưng không có kết quả. Bàn tay ngăm đen nắm đống giấy tờ cùng biên lai ném đi, sờ lên mồ hôi chảy xuống hai bên tóc mai, cúi đầu lẩm bẩm cái gì đó rồi bỏ đi.
Trình Ân Ân bước lên phía trước, đưa chứng minh tới cửa sổ.
Nhân viên công tác vươn tay ra nhận lấy, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình vi tính, ánh mắt cũng không hề liếc tới nó.
Ngón trỏ thuần thục gõ trên bàn phím, thao tác chuột vài lần, ánh mắt đột nhiên liếc tới: “Viện phí của cô đã được thanh toán.”
Trình Ân Ân có chút mờ mịt, khoảng thời gian này trừ một người bạn mới quen là một chị gái xinh đẹp, cũng không có ai đến thăm cô.
Cô đưa mặt đến cửa sổ đối thoại, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, là ai giúp tôi trả…”
Nhân viên công tác lấy giấy chứng nhận đập trở về: “Không biết.”
“…” Trình Ân Ân rụt cổ một cái.
Trái ngược hoàn toàn với thái độ thiên thần của chị y tá lúc trước.
Vẫn là đi về hỏi chị Tiểu An đi.
Trình Ân Ân yên lặng nhận lấy chứng minh.
Thang máy ở giữa luôn chật kín người, không có chỗ mà chen. Bất kể thời điểm, luôn luôn là một thang máy có một đống người xếp hàng đợi.
Trình Ân Ân biết được chỗ khác, là do Tiểu An nói cho cô, thang máy kia ở một nơi tương đối khuất, hơi xa một chút, cũng có ít người sử dụng.
Cô cau mày suốt quãng đường, không biết đến cuối cùng ai là người trả tiền thuốc men cho cô.
Là cha mẹ sao? Lúc cô hôn mê, có lẽ bọn họ đã đến thăm cô? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Trình Ân Ân ngay lập tức gạt đi, làm sao có thể.
Lúc bảy tám tuổi cô phát sốt, nóng sốt đến rạng sáng cũng không có ai phát hiện, nhịn không được đứng lên gõ cửa phòng ngủ. Trình Thiệu Quân tăng ca đến nửa đêm mới về, bị đánh thức liền cáu gắt, gào lên mấy tiếng, lại tiếp tục vùi đầu ngủ. Cô đợi ở phòng khách đợi đến khi Phương Mạn Dung chơi bài về nhà, khóc nói mình khó chịu, Phương Mạn Dung chỉ sờ lên trán cô một cái, nói: “Sốt cái gì mà sốt, không nóng, về phòng ngủ một giấc là được rồi.”
Trình Ân Ân đợi một lát, thang máy đến, lúc cô nhấc chân bước vào phát hiện bên trong có người, vô thức ngẩng đầu nhìn một chút.
Vừa nhìn thấy, bước chân cứng lại.
Bên trong có ba người đàn ông đang đứng theo hình tam giác, một trước hai sau, ba người đều mặc y phục đen, một người cao nhất một người thân hình cao lớn chân dài.
Trong đó đứng phía sau có một người mặc đồ đen áo sơ mi trắng, đeo kính, khí chất có vẻ hơn nhã nhặn. Một người khác thể trạng bưu hãn (*), hai tay khoanh trước ngực, áo ngắn tay màu đen để lộ ra cơ bắp, làn da màu nâu sô cô la càng lộ ra vẻ cường tráng.
(*)彪悍 – Bưu hãn; thường được dùng để diễn tả một người mạnh mẽ dũng cảm. (Theo Baidu)
Người đứng phía trước, vóc dáng cao hơn người đàn ông mạnh mẽ kia, nhưng không vạm vỡ bằng, vai rộng eo hẹp, có khuôn mẫu có dáng dấp, đứng ở đó chính là cái móc áo sống sờ sờ. Cả người anh đều mặc đồ đen, anh mặc cái màu sắc này càng làm cho độ ngầu lên đến đỉnh điểm, chỉ là khí tràng quá mạnh mẽ, mặt mày lại quá lạnh lẽo, nhìn ra thì so với ‘ông chú’ cơ bắp kia càng không dễ chọc.
Giống như là xã hội đen.
Trình Ân Ân nhát gan, run rẩy, yên lặng rút về cái chân phải đã đưa ra, quay người cúi đầu, nhanh chân trốn thoát khỏi hiện trường.
Sau lưng có người “Ai?” một tiếng.
Nghe được giọng nói có vẻ thô kệch, hẳn là ông chú cơ bắp kia. Trong nháy mắt bước chân của Trình Ân Ân tăng tốc.
Trình Ân Ân quay lại thang máy ở giữa, bản thân cô cũng không tốn nhiều sức, bị người phía sau đẩy lên thế là thành công chen lấn vào thang máy. Chỉ là lúc đi ra khỏi thang máy, tay chân lèo khèo gạt đống người ra, rất tốn sức.
Chị y tá mà cô quen thuộc tên là Tiểu An, đang bận rộn thay quần áo cho bệnh nhân. Trình Ân Ân đứng chờ cô ở phòng nghỉ của y tá, bộ quần áo bệnh nhân mặc trên người cô đặc biệt rộng rãi, nhìn giống như một linh hồn lúc ẩn lúc hiện.
Tiểu An làm xong chậm rãi quay về: “Được rồi, chị xong bên kia rồi, em tìm chị có gì không?”
Trình Ân Ân còn chưa kịp nói gì, Tiểu An đưa mắt quét lên xuống hai lần, có chút nhíu mày: “Làm sao mà cảm giác gầy hơn trước kia vậy? Đến đây, cân một chút.”
Nói xong kéo Trình Ân Ân qua, bị đẩy lên cân.
41.3 kg.
“Nhẹ!” Tiểu An hô lên một tiếng, “Em ăn cơm ngon như vậy, thể trọng không hề tăng lên chút nào, mà còn nhẹ hơn sáu lạng, có phải là chưa ăn cơm không? Em muốn làm gì, hả?”
“Ăn, ăn.” Trình Ân Ân vội nói.
Cô đưa di động cho Tiểu An: “Em sử dụng xong rồi, cảm ơn.”
Tiểu An nhận lấy, Trình Ân Ân lại hỏi: “Chị Tiểu An, chị có biết ai là người giúp em thanh toán tiền thuốc men không?”
“Giang tiên sinh trả đó.” Tiểu An cúi đầu xem tin tức trên điện thoại, không chút suy nghĩ trả lời.
“Giang tiên sinh?” Trình Ân Ân nghi hoặc.
Tiểu An dừng lại, giật mình một cái, ảo não thè lưỡi.
Trình Ân Ân không biết “Giang tiên sinh” này, nhưng giờ khắc này, trong đầu có một đoạn ngắn đột nhiên bị lật ra.
Lúc cô vừa tỉnh, ý thức vẫn còn chưa thanh tỉnh, mông lung nghe được bước chân hỗn loạn bên người, dường như có người đang gọi:
“Tỉnh tỉnh!”
“Bác sĩ Trương đến rồi sao?”
“Nhanh báo cho Giang tiên sinh…”
Trong lòng Trình Ân Ân có một suy đoán.
“Giang tiên sinh chính là người đụng phải em à?” Cô hỏi.
“Hả?”
Tiểu An sửng sốt một chút, mới phản ứng được quan hệ nhân quả của hai câu này: Đụng phải cô, cho nên giúp cô trả tiền thuốc men. Quả thực hợp lý, hợp lý đến mức trong nhất thời cô cũng không biết giải thích như thế nào.
“À, cái đó…” Đèn chỉ thị bỗng nhiên sáng lên, Tiểu An giống như nhìn thấy cứu tinh, “Chị còn phải đi kiểm tra bệnh nhân, em về trước đi, chị làm xong sẽ đi qua tìm em!”
Nói xong nhanh chóng chạy mất.
Trình Ân Ân đi chậm rãi dọc theo hành lang về phòng bệnh, vừa suy nghĩ.
Mặc dù cái vị “Giang tiên sinh” kia cho đến giờ vẫn không hề lộ mặt xin lỗi cô, nhưng cũng không gây chuyện xong rồi bỏ trốn, còn chủ động phụ trách tiền thuốc men, nói như vậy cũng coi như phúc hậu.
Lúc này người ở ngoài hành lang không nhiều, có vẻ rất thanh tĩnh. Khi Trình Ân Ân về tới phòng bệnh, phát hiện đứng phía trước là ba người đàn ông, thật trùng hợp, chính là ba vị xã hội đen không dễ chọc đã gặp trong thang máy.
Ba vị đại ca hiển nhiên cũng chú ý đến cô, đồng loạt nhìn qua.
Trình Ân Ân khẩn trương, bước chân có chút bất ổn.
Cố tình đây lại chính là đường cô phải đi qua để về lại phòng bệnh, cô kiên trì không nhìn bọn họ, miễn cho các vị đại ca cảm thấy cô mạo phạm. Cố ý giả vờ trấn định đi lên phía trước, lúc đi ngang qua bọn họ, cô có ý thức tránh thật xa, cơ hồ như dán vào chân tường mà đi qua.
Trong lúc nhất thời không khí có chút quỷ dị.
Trình Ân Ân thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt của các đại ca đang nhìn chăm chú trên lưng cô.
Cô khống chế bước đi, không thể đi quá nhanh, bằng không sẽ mất mặt.
Đi một đoạn về phía trước, quay đầu nhìn về phòng bệnh sát bên cạnh phía bên trái, mới phát hiện không đúng.
Đi qua.
Thế là dừng bước chân, thay đổi phương hướng đi về chỗ cũ.
Một đường đếm bảng số phòng, thực sự không may, cô phát hiện ba vị đại ca xã hội đen đứng trước phòng bệnh của cô, đồng thời, dường như vị boss lãnh khốc (*) đang đứng ngăn trước cửa.
(*)冷酷 – Lãnh khốc; Miêu tả một người lạnh lùng, khắc nghiệt và tàn nhẫn (Theo Baidu).
Lần này Trình Ân Ân không thể không đưa mắt dò xét anh.
Hai tay của vị boss này cắm trong túi, áo khoác âu phục đã cởi ra đặt bên cánh tay, nút áo sơ mi cũng đã mở hai nút.
Giờ phút này anh cũng đang rũ mắt, liếc nhìn Trình Ân Ân, đôi mắt hẹp dài, con mắt nhìn gần càng cảm thấy sắc bén.
Trình Ân Ân cẩn thận giữ bước chân mình dừng lại ở trước mặt anh hơn một mét, nuốt nước miếng một cái, cần thận từng li từng tí mở miệng:
“Chú ơi, chú có thể nhường đường một chút không?”
Con số này do một chị y tá báo cho cô biết, con số được biểu thị rõ ràng trên máy móc.
Chị y tá nói với cô, cô bị tai nạn xe cộ, ngoại trừ trên người có mấy vết thương nhẹ đã nhanh chóng khỏi hẳn trong thời gian cô hôn mê dai dẳng, thì não còn bị chấn động nghiêm trọng.
Chấn động não rất khó chịu, choáng váng, tim đập nhanh, đau nhức hơn nữa còn trướng trướng vựng vựng. Động tác mà Trình Ân Ân sợ nhất là gật đầu và lắc đầu. Hai động tác này có thể làm cho cô khó chịu buồn nôn một hồi lâu.
Vì hôn mê quá lâu, ngay cả nguyên nhân vì sao mình bị tai nạn xe cộ Trình Ân Ân cũng không nhớ rõ nữa.
Trí nhớ của cô trước tai nạn chỉ dừng lại ở thời điểm cha mẹ mình đánh nhau chỉ vì hai tấm vé rớt ra từ trong túi xách. Ngày hôm đó cô khai giảng lớp mười hai, đẩy va li hành lý đi ngang qua phòng khách gà bay chó sủa, về trường học một mình.
Những chuyện xảy ra trước sau tai nạn xe cộ, Trình Ân Ân không có một chút ấn tượng.
Cô giống như một mảnh vỡ, kí ức liên quan đến quá trình xảy ra tai nạn đều trống rỗng. Đến mức khi tỉnh lại không thấy va li hành lý, cũng căn bản không nhớ nổi đã bị ném đi nơi nào.
Trong đó có quần áo của cô, giấy chứng nhận cùng với 100 bài thi Toán, Anh văn, Lịch sử cộng thêm một quyển sách Ngữ văn cô đã ôn luyện trong hè. Hơn nữa điện thoại di động của cô cũng mất luôn rồi.
Nói đúng ra, ngoại trừ bản thân cô còn hoàn chỉnh cùng với hai bàn tay trắng, tất cả những gì cô sở hữu đều đã bị ném đâu mất tiêu.
Đại sảnh khu vực nộp viện phí có rất nhiều người, to tiếng ồn ào náo nhiệt. Trình Ân Ân mặc quần áo bệnh nhân đứng xen lẫn trong đám người, trong tay nắm chặt điện thoại di động mà chị y tá tốt bụng cho mượn.
Trong tài khoản của cô còn một ít tiền đủ cho một năm học phí cùng với sinh hoạt phí, không biết có đủ trả tiền thuốc men cho tháng này không.
Con ma nhỏ trong lòng có chút thấp thỏm.
Trong vòng một tuần Trình Ân Ân tỉnh lại, cha mẹ vẫn không hề xuất hiện.
Với chuyện này, bản thân cô cũng không hề có cảm giác gì là ngoài ý muốn, cũng không có ý gọi điện qua nhà mình.
Từ khi cô có ý thức cho đến nay, số lần nhận được sự quan tâm của cha mẹ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hai người kia một người vì công việc đi công tác liên tục, một người thì sa vào bàn mạt chược, thời gian sống chung không nhiều. Không phải nhìn nhau không nói gì hay nhìn thấy đối phương như người vô hình mà lại là đối chọi gay gắt, một lời không hợp nổi lên tranh chấp.
Trình Ân Ân bị kẹt ở giữa, từ khi còn bé đã ấm ức khổ sức, càng về sau tập mãi thành quen, cho đến bây giờ là hoàn toàn chết lặng. Trình Thiệu Quân cùng với Phương Mạn Dung cãi nhau ồn ào đến nỗi ném vỡ bát đĩa, cô có thể mặt không đổi sắc tiếp tục ăn cho xong một bát cơm, sau đó đưa chén không qua.
Cô nghĩ cái mà cô có được từ cha mẹ mình, ngoại trừ tiền thì không có gì khác.
Cái cô có thể nhận được, cũng chỉ có tiền mà thôi.
Từ nhỏ vì những hoạt động giải trí có hạn, ngẩn người trở thành năng khiếu của Trình Ân Ân.
Cô vừa phát ngốc, vừa đi theo đội ngũ đi lên theo bản năng. Trong đầu thử nghĩ đến việc đi đến nói với chủ nhiệm lớp “Em bị tai nạn xe, tất cả bài tập đều đã mất hết”, hình ảnh có khả năng xảy ra xuất hiện trước mắt.
Lão Tần là một người cực kỳ nghiêm khắc đến mức nổi danh khắp nơi. Là giáo viên chủ nhiệm mà đến những học sinh ở những trường khác nghe đến cũng sợ mất mật. Ông chưa từng nghe giải thích, tất cả sai lầm không thảo luận nguyên nhân và điểm bắt đầu mà trực tiếp xử phạt.
Ngay cả vô số cái cớ đẹp đẽ mà học sinh nghĩ ra khi không nộp bài tập, cũng không thể nào thành lập trước mặt ông.
Đi học quên mang theo? ------ Bây giờ về nhà lấy.
Làm mất rồi? ------ Khi nào tìm được thì đến lớp.
Bệnh nằm viện? ---- Để cho cha mẹ em tự đến đưa giấy tờ chứng minh em nằm viện đến nói rõ với tôi.
Bị chó ăn? ---- Vậy em quay về, để chó lên lớp học đi.
………
Đằng trước là một ông chú dùng tiếng địa phương để nói chuyện với nhân viên công tác hơn mười phút nhưng không có kết quả. Bàn tay ngăm đen nắm đống giấy tờ cùng biên lai ném đi, sờ lên mồ hôi chảy xuống hai bên tóc mai, cúi đầu lẩm bẩm cái gì đó rồi bỏ đi.
Trình Ân Ân bước lên phía trước, đưa chứng minh tới cửa sổ.
Nhân viên công tác vươn tay ra nhận lấy, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình vi tính, ánh mắt cũng không hề liếc tới nó.
Ngón trỏ thuần thục gõ trên bàn phím, thao tác chuột vài lần, ánh mắt đột nhiên liếc tới: “Viện phí của cô đã được thanh toán.”
Trình Ân Ân có chút mờ mịt, khoảng thời gian này trừ một người bạn mới quen là một chị gái xinh đẹp, cũng không có ai đến thăm cô.
Cô đưa mặt đến cửa sổ đối thoại, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, là ai giúp tôi trả…”
Nhân viên công tác lấy giấy chứng nhận đập trở về: “Không biết.”
“…” Trình Ân Ân rụt cổ một cái.
Trái ngược hoàn toàn với thái độ thiên thần của chị y tá lúc trước.
Vẫn là đi về hỏi chị Tiểu An đi.
Trình Ân Ân yên lặng nhận lấy chứng minh.
Thang máy ở giữa luôn chật kín người, không có chỗ mà chen. Bất kể thời điểm, luôn luôn là một thang máy có một đống người xếp hàng đợi.
Trình Ân Ân biết được chỗ khác, là do Tiểu An nói cho cô, thang máy kia ở một nơi tương đối khuất, hơi xa một chút, cũng có ít người sử dụng.
Cô cau mày suốt quãng đường, không biết đến cuối cùng ai là người trả tiền thuốc men cho cô.
Là cha mẹ sao? Lúc cô hôn mê, có lẽ bọn họ đã đến thăm cô? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Trình Ân Ân ngay lập tức gạt đi, làm sao có thể.
Lúc bảy tám tuổi cô phát sốt, nóng sốt đến rạng sáng cũng không có ai phát hiện, nhịn không được đứng lên gõ cửa phòng ngủ. Trình Thiệu Quân tăng ca đến nửa đêm mới về, bị đánh thức liền cáu gắt, gào lên mấy tiếng, lại tiếp tục vùi đầu ngủ. Cô đợi ở phòng khách đợi đến khi Phương Mạn Dung chơi bài về nhà, khóc nói mình khó chịu, Phương Mạn Dung chỉ sờ lên trán cô một cái, nói: “Sốt cái gì mà sốt, không nóng, về phòng ngủ một giấc là được rồi.”
Trình Ân Ân đợi một lát, thang máy đến, lúc cô nhấc chân bước vào phát hiện bên trong có người, vô thức ngẩng đầu nhìn một chút.
Vừa nhìn thấy, bước chân cứng lại.
Bên trong có ba người đàn ông đang đứng theo hình tam giác, một trước hai sau, ba người đều mặc y phục đen, một người cao nhất một người thân hình cao lớn chân dài.
Trong đó đứng phía sau có một người mặc đồ đen áo sơ mi trắng, đeo kính, khí chất có vẻ hơn nhã nhặn. Một người khác thể trạng bưu hãn (*), hai tay khoanh trước ngực, áo ngắn tay màu đen để lộ ra cơ bắp, làn da màu nâu sô cô la càng lộ ra vẻ cường tráng.
(*)彪悍 – Bưu hãn; thường được dùng để diễn tả một người mạnh mẽ dũng cảm. (Theo Baidu)
Người đứng phía trước, vóc dáng cao hơn người đàn ông mạnh mẽ kia, nhưng không vạm vỡ bằng, vai rộng eo hẹp, có khuôn mẫu có dáng dấp, đứng ở đó chính là cái móc áo sống sờ sờ. Cả người anh đều mặc đồ đen, anh mặc cái màu sắc này càng làm cho độ ngầu lên đến đỉnh điểm, chỉ là khí tràng quá mạnh mẽ, mặt mày lại quá lạnh lẽo, nhìn ra thì so với ‘ông chú’ cơ bắp kia càng không dễ chọc.
Giống như là xã hội đen.
Trình Ân Ân nhát gan, run rẩy, yên lặng rút về cái chân phải đã đưa ra, quay người cúi đầu, nhanh chân trốn thoát khỏi hiện trường.
Sau lưng có người “Ai?” một tiếng.
Nghe được giọng nói có vẻ thô kệch, hẳn là ông chú cơ bắp kia. Trong nháy mắt bước chân của Trình Ân Ân tăng tốc.
Trình Ân Ân quay lại thang máy ở giữa, bản thân cô cũng không tốn nhiều sức, bị người phía sau đẩy lên thế là thành công chen lấn vào thang máy. Chỉ là lúc đi ra khỏi thang máy, tay chân lèo khèo gạt đống người ra, rất tốn sức.
Chị y tá mà cô quen thuộc tên là Tiểu An, đang bận rộn thay quần áo cho bệnh nhân. Trình Ân Ân đứng chờ cô ở phòng nghỉ của y tá, bộ quần áo bệnh nhân mặc trên người cô đặc biệt rộng rãi, nhìn giống như một linh hồn lúc ẩn lúc hiện.
Tiểu An làm xong chậm rãi quay về: “Được rồi, chị xong bên kia rồi, em tìm chị có gì không?”
Trình Ân Ân còn chưa kịp nói gì, Tiểu An đưa mắt quét lên xuống hai lần, có chút nhíu mày: “Làm sao mà cảm giác gầy hơn trước kia vậy? Đến đây, cân một chút.”
Nói xong kéo Trình Ân Ân qua, bị đẩy lên cân.
41.3 kg.
“Nhẹ!” Tiểu An hô lên một tiếng, “Em ăn cơm ngon như vậy, thể trọng không hề tăng lên chút nào, mà còn nhẹ hơn sáu lạng, có phải là chưa ăn cơm không? Em muốn làm gì, hả?”
“Ăn, ăn.” Trình Ân Ân vội nói.
Cô đưa di động cho Tiểu An: “Em sử dụng xong rồi, cảm ơn.”
Tiểu An nhận lấy, Trình Ân Ân lại hỏi: “Chị Tiểu An, chị có biết ai là người giúp em thanh toán tiền thuốc men không?”
“Giang tiên sinh trả đó.” Tiểu An cúi đầu xem tin tức trên điện thoại, không chút suy nghĩ trả lời.
“Giang tiên sinh?” Trình Ân Ân nghi hoặc.
Tiểu An dừng lại, giật mình một cái, ảo não thè lưỡi.
Trình Ân Ân không biết “Giang tiên sinh” này, nhưng giờ khắc này, trong đầu có một đoạn ngắn đột nhiên bị lật ra.
Lúc cô vừa tỉnh, ý thức vẫn còn chưa thanh tỉnh, mông lung nghe được bước chân hỗn loạn bên người, dường như có người đang gọi:
“Tỉnh tỉnh!”
“Bác sĩ Trương đến rồi sao?”
“Nhanh báo cho Giang tiên sinh…”
Trong lòng Trình Ân Ân có một suy đoán.
“Giang tiên sinh chính là người đụng phải em à?” Cô hỏi.
“Hả?”
Tiểu An sửng sốt một chút, mới phản ứng được quan hệ nhân quả của hai câu này: Đụng phải cô, cho nên giúp cô trả tiền thuốc men. Quả thực hợp lý, hợp lý đến mức trong nhất thời cô cũng không biết giải thích như thế nào.
“À, cái đó…” Đèn chỉ thị bỗng nhiên sáng lên, Tiểu An giống như nhìn thấy cứu tinh, “Chị còn phải đi kiểm tra bệnh nhân, em về trước đi, chị làm xong sẽ đi qua tìm em!”
Nói xong nhanh chóng chạy mất.
Trình Ân Ân đi chậm rãi dọc theo hành lang về phòng bệnh, vừa suy nghĩ.
Mặc dù cái vị “Giang tiên sinh” kia cho đến giờ vẫn không hề lộ mặt xin lỗi cô, nhưng cũng không gây chuyện xong rồi bỏ trốn, còn chủ động phụ trách tiền thuốc men, nói như vậy cũng coi như phúc hậu.
Lúc này người ở ngoài hành lang không nhiều, có vẻ rất thanh tĩnh. Khi Trình Ân Ân về tới phòng bệnh, phát hiện đứng phía trước là ba người đàn ông, thật trùng hợp, chính là ba vị xã hội đen không dễ chọc đã gặp trong thang máy.
Ba vị đại ca hiển nhiên cũng chú ý đến cô, đồng loạt nhìn qua.
Trình Ân Ân khẩn trương, bước chân có chút bất ổn.
Cố tình đây lại chính là đường cô phải đi qua để về lại phòng bệnh, cô kiên trì không nhìn bọn họ, miễn cho các vị đại ca cảm thấy cô mạo phạm. Cố ý giả vờ trấn định đi lên phía trước, lúc đi ngang qua bọn họ, cô có ý thức tránh thật xa, cơ hồ như dán vào chân tường mà đi qua.
Trong lúc nhất thời không khí có chút quỷ dị.
Trình Ân Ân thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt của các đại ca đang nhìn chăm chú trên lưng cô.
Cô khống chế bước đi, không thể đi quá nhanh, bằng không sẽ mất mặt.
Đi một đoạn về phía trước, quay đầu nhìn về phòng bệnh sát bên cạnh phía bên trái, mới phát hiện không đúng.
Đi qua.
Thế là dừng bước chân, thay đổi phương hướng đi về chỗ cũ.
Một đường đếm bảng số phòng, thực sự không may, cô phát hiện ba vị đại ca xã hội đen đứng trước phòng bệnh của cô, đồng thời, dường như vị boss lãnh khốc (*) đang đứng ngăn trước cửa.
(*)冷酷 – Lãnh khốc; Miêu tả một người lạnh lùng, khắc nghiệt và tàn nhẫn (Theo Baidu).
Lần này Trình Ân Ân không thể không đưa mắt dò xét anh.
Hai tay của vị boss này cắm trong túi, áo khoác âu phục đã cởi ra đặt bên cánh tay, nút áo sơ mi cũng đã mở hai nút.
Giờ phút này anh cũng đang rũ mắt, liếc nhìn Trình Ân Ân, đôi mắt hẹp dài, con mắt nhìn gần càng cảm thấy sắc bén.
Trình Ân Ân cẩn thận giữ bước chân mình dừng lại ở trước mặt anh hơn một mét, nuốt nước miếng một cái, cần thận từng li từng tí mở miệng:
“Chú ơi, chú có thể nhường đường một chút không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.