Chương 28
Nhất Tự Mi
05/04/2020
Lúc Trình Ân Ân đến bệnh viện, Giang Tiểu Sán đang nằm trên giường bệnh, vì đang sốt mà sắc mặt của cậu bé đỏ lên một cách không
bình thường. Trình Ân Ân sờ trán của cậu bé, rất nóng.
“Vừa mới uống thuốc hạ sốt.” Bộ dáng quan tâm đến đứa bé làm cho Phạm Bưu không thể nào phân biệt được rốt cuộc là cô đang ở thân phận nào. Đứng một bên giải thích nói: “Đã làm xét nghiệm máu thông thường cùng với một vài kiểm tra sức khỏe thông thường nhưng vẫn chưa có kết quả. Thành ca đang trên đường đến, sẽ lập tức tới ngay.”
Giang Tiểu gia sinh bệnh không hề kiêu ngạo như bình thường, mà giống như một con cún con, híp mắt nhìn Trình Ân Ân, giọng nói cực kỳ yếu ớt: “Mẹ, đầu con đau quá.”
Bình thường cậu bé rất có sức sống, bây giờ lại biến thành cái dạng này, nhìn cực kỳ đáng thương. Nghĩ đến một đứa trẻ không có mẹ, bình thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, không khác gì một người bạn nhỏ, nhưng thật sự trong lòng cũng đang nhớ mẹ, càng khiến cho người ta đau lòng hơn.
Cả người Trình Ân Ân gần như ghé vào giường bệnh, động tác nhẹ nhàng vuốt ve cái trán cùng gương mặt cậu bé.
“Chị không phải là mẹ của em.” Giọng nói của cô cũng rất nhẹ, dỗ dành, “Có phải là em nhận nhầm rồi không?”
Giang Tiểu Sán mê man, thật ra cũng không hoàn toàn bất tỉnh không biết gì, mượn lúc sinh bệnh mềm yếu kêu một tiếng mẹ bình thường không thể kêu. Cậu bé khó chịu lẩm bẩm: “Con muốn nói mẹ là mẹ của con.”
Nhưng mà cô không phải mà, cô mới 17 tuổi.
Trình Ân Ân khó xử nhíu nhíu mày, nhưng đau lòng nhiều hơn, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp: “Chỉ hôm nay thôi nha.”
Chẳng biết lúc nào Phạm Bưu cũng đã đóng cửa đi ra ngoài để hai mẹ con dịu dàng thì thầm nói chuyện.
Giang Dự Thành bỏ một bữa tiệc chạy đến, áo khoác nhiễm mùi rượu cùng với cái lạnh của ban đêm.
Đã có kết quả kiểm tra, sốt siêu vi. Anh đứng ở hành lang nói chuyện vài câu với bác sĩ, sau đó sải bước đi đến trước phòng bệnh.
Phạm Bưu đang đứng ở đó trông coi, nhắc nhở nói: “Dường như ngủ rồi.”
Giang Dự Thành gật đầu, động tác mở cửa rất nhẹ.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, anh kéo cửa ra, đi về phía giường bệnh, giày da giẫm trên sàn nhà, trầm ổn không chút tiếng động.
Quả nhiên là Trình Ân Ân ngủ thiếp đi rồi, giường bệnh tuy không hẹp nhưng cũng không tính là rộng rãi, cô đang nằm nghiêng, ôm Giang Tiểu Sán vào lồng ngực. Trong phòng bệnh rất ấm áp, hình ảnh hai mẹ con dựa sát vào nhau nhìn cũng ấm lòng.
Giang Dự Thành cầm nhiệt kế điện tử nhằm ngay cái trán của Giang Tiểu Sán đo nhiệt độ, vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt nhưng nhiệt độ đã hạ đôi chút.
Anh kéo cái chăn lên, đắp lên bả vai còn lộ ra bên ngoài của Trình Ân Ân, nhét kỹ góc chăn.
Sau đó đứng bên cạnh giường, im lặng nhìn một lát.
Giang Tiểu Sán trở mình trong ngực Trình Ân Ân, dường như phát hiện có người bên cạnh, híp mở tròng mắt, làu bàu gọi một tiếng: “Ba….”
Giang Dự Thành đưa tay, vuốt ve đỉnh đầu cậu bé, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Giang Tiểu Sán nghe lời nhắm mắt lại.
Tay Giang Dự Thành rụt một nửa, dừng lại ở giữa không trung một chút, vươn đến một nơi khác. Không hề thản nhiên như lúc sờ Giang Tiểu Sán, động tác của anh rất nhẹ, ngón trỏ hơi cong lên, lưng ngón tay chậm rãi lướt qua gương mặt của Trình Ân Ân.
Cô nghiêng đầu, mặt đưa về hướng ánh trăng chiếu xuống. Làn da trắng trắng mềm mềm, giống như pha ra từ sữa. Lông mi rất dài trời sinh cong vút, giống như hai thanh quạt nhỏ, nhìn rất đẹp.
Đầu ngón tay Giang Dự Thành vuốt vuốt một chút.
Tính ỷ lại người khác của cô rất mạnh, trước khi đi ngủ thích bóp góc áo của anh, Trình Lễ Dương nói từ nhỏ cô đã có tật xấu này. Sau khi kết hôn vẫn y nguyên như thế, bị ôm vào trong ngực cũng không được, không nắm vuốt áo anh liền không ngủ được. Nhưng cũng có những đêm khó nói nên lời, chính là những khi ôm nhau không một mảnh vải, cô nhất định phải nắm vuốt ngón tay anh mới bằng lòng ngủ.
Thói quen này mãi cho đến sau khi Giang Tiểu Sán sinh ra cũng không đổi, nhưng lại dừng lại ở một ngày nào đó.
Giang Dự Thành vẫn biết, từ ngày đầu tiên cô không còn nắm góc áo của anh. Anh đã thử ôm cô, thử nắm chặt tay cô, nhưng cái động tác nho nhỏ ỷ lại kia không trở về nữa.
Gần đây Trình Ân Ân đã béo lên một chút. Mặc dù thể trọng không có tăng lên rõ ràng nhưng bằng mắt thường có thể thấy thịt hai bên má tròn tròn, khuôn mặt đỏ bừng rất đáng yêu.
Cô ngáp một cái ngồi dậy, phát hiện Giang Dự Thành nằm trên ghế sô pha vải đối diện, đôi chân dài cuộn lại ngủ, trên người được phủ một cái áo khoác tối màu.
Trình Ân Ân mơ hồ nhìn chằm chằm ba giây, mới phản ứng lại. Cô bước xuống giường mang dép vào đi qua giúp anh kéo lại cái áo khoác sắp trượt xuống.
Lúc ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt của Giang Dự Thành đã mở to ra. Dọa cô giật cả mình, khom người đối mặt với anh một lát, nháy nháy mắt: “Chú Giang, chú dậy rồi.”
Giang Dự Thành không hề lên tiếng, đảo mắt nhìn trên đầu cô. Anh ngồi thẳng dậy, áo khoác trượt từ trên người xuống, áo sơ mi màu xanh khói đã mở hai nút cổ, yết hầu nổi lên tràn ngập hóc môn.
“Đi rửa mặt.” Anh đứng dậy, bước qua người cô, lần nữa kiểm tra nhiệt độ của Giang Tiểu Sán.
Hình như cũng đã hết sốt.
Một đêm ngủ cũng không thoải mái lắm, Trình Ân Ân đi vào toilet, một bên lắc lắc cái cổ mỏi nhừ. Lúc nhìn thấy mình trong gương, thiếu chút nữa chết tại chỗ chết vì xấu hổ.
Mái tóc cột đuôi ngựa ngày hôm qua hoàn toàn bị lệch qua bên phải, những sợi tóc bị rớt ra phồng cả lên, giống như bị sét đánh. Hơn nữa lúc ngủ dường như cũng ép đến tóc, trên gương mặt lưu lại vết tích rất sâu. Khóe mắt còn có một cục ghèn cực bự!!!
Biết được lý do vì sao chú Giang kêu cô đi rửa mặt, thật sự là quá mất mặt rồi.
Rửa mặt xong, cột lại tóc tai, lúc đi ra Giang Dự Thành không còn ở đó. Giang Tiểu Sán vẫn đang ngủ say, so với hôm qua sắc mặt đã dễ nhìn hơn một chút. Trình Ân Ân sờ lên trán cậu bé, đã không còn sốt. Thế là ngồi trên giường, chống cằm nhìn cậu bé.
Không biết mẹ cậu bé là người như thế nào, vì sao bỏ lại một đứa bé đáng yêu như vậy?
Giang Dự Thành quay lại rất nhanh, trong tay mang theo một hộp cơm cực kỳ xa hoa. Đồ ăn sáng do dì giúp việc chuẩn bị, cũng phong phú như bình thường, chỉ có cháo đổi thành cháo rau củ thanh đạm.
Giang Dự Thành để đồ ăn lên bàn, Trình Ân Ân nhìn thấy bàn tay ký ngàn vạn hợp đồng lại đi làm những công việc vặt như vậy, trong lòng mười phần sợ hãi, nhanh chóng chạy tới xum xoe: “Chú Giang, để tôi làm cho.”
Cháo rất nóng, Giang Dự Thành chỉ múc ra một chén, còn lại để cho cô.
Trình Ân Ân cực kỳ chăm chỉ, nhớ tới dự đoán như thần của anh lúc trước, hỏi: “Chú Giang, sao chú lại biết có người cào cằm tôi vậy? Buổi tối hôm đó chú vừa nói xong, ngày hôm sau thật sự xảy ra. Thật sự thần thánh!”
Giang Dự Thành bình tĩnh ung dung ngồi xuống ghế sô pha: “Đụng được?”
“Tôi né tránh.” Trình Ân Ân mặt mày sáng sủa nói, không giấu được kiêu ngạo nho nhỏ, “May là tôi phản ứng nhanh.”
Khóe miệng Giang Dự Thành cong lên: “Ngoan.”
Đối với năng lực dự đoán của anh Trình Ân Ân tràn ngập tò mò. Cô còn muốn tiếp tục truy vấn thì bên cạnh đột nhiên có một cái tay nhỏ, bóc một cái sủi cảo thủy tinh tôm sáng óng ánh.
Cô lập tức quay đầu ---- Giang Tiểu Sán người mà vừa nãy còn ở trên giường chẳng biết thức dậy từ lúc nào, khẽ khàng không chút tiếng động ngồi xổm bên cạnh cô, nhét sủi cảo tôm vào trong miệng, phồng má nhai một cách đầy thỏa mãn.
“Em dậy rồi?” Đối với cậu bé ngữ khí trò chuyện của Trình Ân Ân luôn cực kỳ mềm mại, “Đầu em còn đau không?”
“Vẫn còn một chút.”
Giang Tiểu Sán nuốt cái sủi cảo tôm kia xuống, lại đưa tay qua bóc, bị Giang Dự Thành gõ một cái vào mu bàn tay, “A” một tiếng nhanh chóng rụt về. Giang Dự Thành xách người lên ghế salon, đưa cho cậu bé một đôi đũa sạch, Giang Tiểu Sán ăn liên tiếp ba cái sủi cảo tôm, mới mở miệng nói, mang theo giọng mũi nồng đậm: “Thật là đói.”
Trình Ân Ân có chút muốn cười.
Tự mình có thể tới ăn cơm, chính là có tinh thần.
Bác sĩ tới kiểm tra qua, mặc dù sau khi ăn xong nhưng cả người Giang Tiểu Sán vẫn ỉu xìu, nhưng thân thể không có gì nghiêm trọng, Giang Dự Thành trực tiếp đi làm thủ tục xuất viện.
Giang Tiểu Sán mượn cớ đang bệnh làm nũng, dựa vào trong ngực Trình Ân Ân, lớn giọng mà yêu cầu cô chơi trò chơi cho cậu bé xem.
Cái Trình Ân Ân không am hiểu nhất chính là chơi trò chơi, ngay cả những trò chơi nhỏ trên WeChat cũng chơi rất tệ Những nhân vật trên màn hình dưới sự điều khiển của cô không thể nào kiên trì hơn một phút liền đi tong.
Lúc cô nhảy lên lấy một hộp quà, Giang Tiểu Sán bỗng nhiên nói: “Sinh nhật của ba em cũng gần đến rồi.”
Ngón tay của Trình Ân Ân rút về sớm 0.01 giây, nhân vật té chết.
“Khi nào vậy?” Cô hỏi.
“Thứ năm tới.” Giang Tiểu Sán nhìn cô một chút, “Chị nhớ chuẩn bị quà cho ba em nha, ba em nhìn vậy chứ lòng dạ hẹp hòi lắm.”
Chú Giang đối tốt với cô như vậy, tặng một món quà cho chú ấy là chuyện đương nhiên. Nhưng mà rốt cuộc là tặng cái gì, chuyện này không khỏi khiến cô rơi vào trầm tư.
Vấn đề này khiến Trình Ân Ân bối rối cả ngày. Nhớ thương chuyện này trong lòng, ngay cả học tập cũng khó có thể tập trung tinh thần.
Năng lực hồi phục của Giang Tiểu gia phải nói là siêu mạnh, về nhà ngủ một ngày, lúc thức dậy liền sinh long hoạt hổ. Vẫn chưa khỏi hẳn cảm mạo, so với trước kia tinh thần hơi suy yếu một chút. Cậu bé cuộn người trên giường của Trình Ân Ân, nũng nịu đòi quyền sử dụng máy tính trong một tiếng, sau đó chơi máy tính xách tay mới mua của cô chơi.
Yêu cầu đối với máy tính của Trình Ân Ân không cao. Một cái notebook ba ngàn đồng rất mỏng tính năng cũng chẳng khác mấy. Lúc Giang Tiểu Sán nhìn qua cái thông số cấu hình, trong lòng liền biết đại khái, không thể chơi những trò chơi cần phải tải xuống.
Trình Ân Ân ngồi trên ghế mắt nhìn một lát, để bút xuống, quay đầu: “Tiểu Sán Sán.”
Giang Tiểu Sán đang giúp cô dọn dẹp những phần mềm không cần thiết, giọng mũi rất nặng, giọng nói lộ rõ từ tính: “Chuyện gì vậy, Tiểu Ân Ân?”
“Chú Giang có thiếu cái gì không?” Cô cẩn thận hỏi.
Thật sự là không nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho, hơn nữa còn sợ tặng quà quá qua loa lại không tốt, không đủ báo đáp được sự chiếu cố của chú Giang dành cho cô.
Cô biết mong ước nho nhỏ của Giang Tiểu Sán, có thể mua cho cậu bé một cái máy chơi game. Cô biết sở thích nhỏ của Diệp Hân, có thể tặng cô ấy sổ tay mà cô ấy thích.
Nhưng cô không biết chú Giang thích cái gì.
Nhìn anh hờ hững lãnh đạm, giống như không yêu thích cái gì. Hơn nữa lại rất nhiều tiền giống như không thiếu cái gì.
Trình Ân Ân phát sầu.
Cô còn nghiên cứu tìm tòi Baidu một chút, một chuyên gia tình cảm không đáng tin cậy nói, “Đàn ông hả, cái họ yêu thích rất đơn giản, chỉ có hai thứ: Tiền, phụ nữ.”
Trình Ân Ân cảm thấy rất có đạo lý, nhưng vấn đề là bản thân chú Giang là người rất lợi hại. Anh kiếm được rất nhiều tiền, chỉ cần nhìn căn phòng ở này là biết, nhà ở ngay trong khu vực này, giá cả cũng là những con số thiên văn.
Về phần phụ nữ, ngay cả nữ minh tinh cũng nhào vào người, anh còn thiếu sao?
Ai, cuộc đời của người chiến thắng nha.
Trình Ân Ân bỗng nhiên có chút ghen tị nhè nhẹ.
Giang Tiểu Sán giương mắt lên, như có gì đó suy nghĩ nhìn cô một lúc lâu, đặt máy tính xuống, nghiêm trang mở miệng:
“Thật là không giấu giếm, ba em còn thiếu một người vợ.”
“Vừa mới uống thuốc hạ sốt.” Bộ dáng quan tâm đến đứa bé làm cho Phạm Bưu không thể nào phân biệt được rốt cuộc là cô đang ở thân phận nào. Đứng một bên giải thích nói: “Đã làm xét nghiệm máu thông thường cùng với một vài kiểm tra sức khỏe thông thường nhưng vẫn chưa có kết quả. Thành ca đang trên đường đến, sẽ lập tức tới ngay.”
Giang Tiểu gia sinh bệnh không hề kiêu ngạo như bình thường, mà giống như một con cún con, híp mắt nhìn Trình Ân Ân, giọng nói cực kỳ yếu ớt: “Mẹ, đầu con đau quá.”
Bình thường cậu bé rất có sức sống, bây giờ lại biến thành cái dạng này, nhìn cực kỳ đáng thương. Nghĩ đến một đứa trẻ không có mẹ, bình thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, không khác gì một người bạn nhỏ, nhưng thật sự trong lòng cũng đang nhớ mẹ, càng khiến cho người ta đau lòng hơn.
Cả người Trình Ân Ân gần như ghé vào giường bệnh, động tác nhẹ nhàng vuốt ve cái trán cùng gương mặt cậu bé.
“Chị không phải là mẹ của em.” Giọng nói của cô cũng rất nhẹ, dỗ dành, “Có phải là em nhận nhầm rồi không?”
Giang Tiểu Sán mê man, thật ra cũng không hoàn toàn bất tỉnh không biết gì, mượn lúc sinh bệnh mềm yếu kêu một tiếng mẹ bình thường không thể kêu. Cậu bé khó chịu lẩm bẩm: “Con muốn nói mẹ là mẹ của con.”
Nhưng mà cô không phải mà, cô mới 17 tuổi.
Trình Ân Ân khó xử nhíu nhíu mày, nhưng đau lòng nhiều hơn, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp: “Chỉ hôm nay thôi nha.”
Chẳng biết lúc nào Phạm Bưu cũng đã đóng cửa đi ra ngoài để hai mẹ con dịu dàng thì thầm nói chuyện.
Giang Dự Thành bỏ một bữa tiệc chạy đến, áo khoác nhiễm mùi rượu cùng với cái lạnh của ban đêm.
Đã có kết quả kiểm tra, sốt siêu vi. Anh đứng ở hành lang nói chuyện vài câu với bác sĩ, sau đó sải bước đi đến trước phòng bệnh.
Phạm Bưu đang đứng ở đó trông coi, nhắc nhở nói: “Dường như ngủ rồi.”
Giang Dự Thành gật đầu, động tác mở cửa rất nhẹ.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, anh kéo cửa ra, đi về phía giường bệnh, giày da giẫm trên sàn nhà, trầm ổn không chút tiếng động.
Quả nhiên là Trình Ân Ân ngủ thiếp đi rồi, giường bệnh tuy không hẹp nhưng cũng không tính là rộng rãi, cô đang nằm nghiêng, ôm Giang Tiểu Sán vào lồng ngực. Trong phòng bệnh rất ấm áp, hình ảnh hai mẹ con dựa sát vào nhau nhìn cũng ấm lòng.
Giang Dự Thành cầm nhiệt kế điện tử nhằm ngay cái trán của Giang Tiểu Sán đo nhiệt độ, vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt nhưng nhiệt độ đã hạ đôi chút.
Anh kéo cái chăn lên, đắp lên bả vai còn lộ ra bên ngoài của Trình Ân Ân, nhét kỹ góc chăn.
Sau đó đứng bên cạnh giường, im lặng nhìn một lát.
Giang Tiểu Sán trở mình trong ngực Trình Ân Ân, dường như phát hiện có người bên cạnh, híp mở tròng mắt, làu bàu gọi một tiếng: “Ba….”
Giang Dự Thành đưa tay, vuốt ve đỉnh đầu cậu bé, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Giang Tiểu Sán nghe lời nhắm mắt lại.
Tay Giang Dự Thành rụt một nửa, dừng lại ở giữa không trung một chút, vươn đến một nơi khác. Không hề thản nhiên như lúc sờ Giang Tiểu Sán, động tác của anh rất nhẹ, ngón trỏ hơi cong lên, lưng ngón tay chậm rãi lướt qua gương mặt của Trình Ân Ân.
Cô nghiêng đầu, mặt đưa về hướng ánh trăng chiếu xuống. Làn da trắng trắng mềm mềm, giống như pha ra từ sữa. Lông mi rất dài trời sinh cong vút, giống như hai thanh quạt nhỏ, nhìn rất đẹp.
Đầu ngón tay Giang Dự Thành vuốt vuốt một chút.
Tính ỷ lại người khác của cô rất mạnh, trước khi đi ngủ thích bóp góc áo của anh, Trình Lễ Dương nói từ nhỏ cô đã có tật xấu này. Sau khi kết hôn vẫn y nguyên như thế, bị ôm vào trong ngực cũng không được, không nắm vuốt áo anh liền không ngủ được. Nhưng cũng có những đêm khó nói nên lời, chính là những khi ôm nhau không một mảnh vải, cô nhất định phải nắm vuốt ngón tay anh mới bằng lòng ngủ.
Thói quen này mãi cho đến sau khi Giang Tiểu Sán sinh ra cũng không đổi, nhưng lại dừng lại ở một ngày nào đó.
Giang Dự Thành vẫn biết, từ ngày đầu tiên cô không còn nắm góc áo của anh. Anh đã thử ôm cô, thử nắm chặt tay cô, nhưng cái động tác nho nhỏ ỷ lại kia không trở về nữa.
Gần đây Trình Ân Ân đã béo lên một chút. Mặc dù thể trọng không có tăng lên rõ ràng nhưng bằng mắt thường có thể thấy thịt hai bên má tròn tròn, khuôn mặt đỏ bừng rất đáng yêu.
Cô ngáp một cái ngồi dậy, phát hiện Giang Dự Thành nằm trên ghế sô pha vải đối diện, đôi chân dài cuộn lại ngủ, trên người được phủ một cái áo khoác tối màu.
Trình Ân Ân mơ hồ nhìn chằm chằm ba giây, mới phản ứng lại. Cô bước xuống giường mang dép vào đi qua giúp anh kéo lại cái áo khoác sắp trượt xuống.
Lúc ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt của Giang Dự Thành đã mở to ra. Dọa cô giật cả mình, khom người đối mặt với anh một lát, nháy nháy mắt: “Chú Giang, chú dậy rồi.”
Giang Dự Thành không hề lên tiếng, đảo mắt nhìn trên đầu cô. Anh ngồi thẳng dậy, áo khoác trượt từ trên người xuống, áo sơ mi màu xanh khói đã mở hai nút cổ, yết hầu nổi lên tràn ngập hóc môn.
“Đi rửa mặt.” Anh đứng dậy, bước qua người cô, lần nữa kiểm tra nhiệt độ của Giang Tiểu Sán.
Hình như cũng đã hết sốt.
Một đêm ngủ cũng không thoải mái lắm, Trình Ân Ân đi vào toilet, một bên lắc lắc cái cổ mỏi nhừ. Lúc nhìn thấy mình trong gương, thiếu chút nữa chết tại chỗ chết vì xấu hổ.
Mái tóc cột đuôi ngựa ngày hôm qua hoàn toàn bị lệch qua bên phải, những sợi tóc bị rớt ra phồng cả lên, giống như bị sét đánh. Hơn nữa lúc ngủ dường như cũng ép đến tóc, trên gương mặt lưu lại vết tích rất sâu. Khóe mắt còn có một cục ghèn cực bự!!!
Biết được lý do vì sao chú Giang kêu cô đi rửa mặt, thật sự là quá mất mặt rồi.
Rửa mặt xong, cột lại tóc tai, lúc đi ra Giang Dự Thành không còn ở đó. Giang Tiểu Sán vẫn đang ngủ say, so với hôm qua sắc mặt đã dễ nhìn hơn một chút. Trình Ân Ân sờ lên trán cậu bé, đã không còn sốt. Thế là ngồi trên giường, chống cằm nhìn cậu bé.
Không biết mẹ cậu bé là người như thế nào, vì sao bỏ lại một đứa bé đáng yêu như vậy?
Giang Dự Thành quay lại rất nhanh, trong tay mang theo một hộp cơm cực kỳ xa hoa. Đồ ăn sáng do dì giúp việc chuẩn bị, cũng phong phú như bình thường, chỉ có cháo đổi thành cháo rau củ thanh đạm.
Giang Dự Thành để đồ ăn lên bàn, Trình Ân Ân nhìn thấy bàn tay ký ngàn vạn hợp đồng lại đi làm những công việc vặt như vậy, trong lòng mười phần sợ hãi, nhanh chóng chạy tới xum xoe: “Chú Giang, để tôi làm cho.”
Cháo rất nóng, Giang Dự Thành chỉ múc ra một chén, còn lại để cho cô.
Trình Ân Ân cực kỳ chăm chỉ, nhớ tới dự đoán như thần của anh lúc trước, hỏi: “Chú Giang, sao chú lại biết có người cào cằm tôi vậy? Buổi tối hôm đó chú vừa nói xong, ngày hôm sau thật sự xảy ra. Thật sự thần thánh!”
Giang Dự Thành bình tĩnh ung dung ngồi xuống ghế sô pha: “Đụng được?”
“Tôi né tránh.” Trình Ân Ân mặt mày sáng sủa nói, không giấu được kiêu ngạo nho nhỏ, “May là tôi phản ứng nhanh.”
Khóe miệng Giang Dự Thành cong lên: “Ngoan.”
Đối với năng lực dự đoán của anh Trình Ân Ân tràn ngập tò mò. Cô còn muốn tiếp tục truy vấn thì bên cạnh đột nhiên có một cái tay nhỏ, bóc một cái sủi cảo thủy tinh tôm sáng óng ánh.
Cô lập tức quay đầu ---- Giang Tiểu Sán người mà vừa nãy còn ở trên giường chẳng biết thức dậy từ lúc nào, khẽ khàng không chút tiếng động ngồi xổm bên cạnh cô, nhét sủi cảo tôm vào trong miệng, phồng má nhai một cách đầy thỏa mãn.
“Em dậy rồi?” Đối với cậu bé ngữ khí trò chuyện của Trình Ân Ân luôn cực kỳ mềm mại, “Đầu em còn đau không?”
“Vẫn còn một chút.”
Giang Tiểu Sán nuốt cái sủi cảo tôm kia xuống, lại đưa tay qua bóc, bị Giang Dự Thành gõ một cái vào mu bàn tay, “A” một tiếng nhanh chóng rụt về. Giang Dự Thành xách người lên ghế salon, đưa cho cậu bé một đôi đũa sạch, Giang Tiểu Sán ăn liên tiếp ba cái sủi cảo tôm, mới mở miệng nói, mang theo giọng mũi nồng đậm: “Thật là đói.”
Trình Ân Ân có chút muốn cười.
Tự mình có thể tới ăn cơm, chính là có tinh thần.
Bác sĩ tới kiểm tra qua, mặc dù sau khi ăn xong nhưng cả người Giang Tiểu Sán vẫn ỉu xìu, nhưng thân thể không có gì nghiêm trọng, Giang Dự Thành trực tiếp đi làm thủ tục xuất viện.
Giang Tiểu Sán mượn cớ đang bệnh làm nũng, dựa vào trong ngực Trình Ân Ân, lớn giọng mà yêu cầu cô chơi trò chơi cho cậu bé xem.
Cái Trình Ân Ân không am hiểu nhất chính là chơi trò chơi, ngay cả những trò chơi nhỏ trên WeChat cũng chơi rất tệ Những nhân vật trên màn hình dưới sự điều khiển của cô không thể nào kiên trì hơn một phút liền đi tong.
Lúc cô nhảy lên lấy một hộp quà, Giang Tiểu Sán bỗng nhiên nói: “Sinh nhật của ba em cũng gần đến rồi.”
Ngón tay của Trình Ân Ân rút về sớm 0.01 giây, nhân vật té chết.
“Khi nào vậy?” Cô hỏi.
“Thứ năm tới.” Giang Tiểu Sán nhìn cô một chút, “Chị nhớ chuẩn bị quà cho ba em nha, ba em nhìn vậy chứ lòng dạ hẹp hòi lắm.”
Chú Giang đối tốt với cô như vậy, tặng một món quà cho chú ấy là chuyện đương nhiên. Nhưng mà rốt cuộc là tặng cái gì, chuyện này không khỏi khiến cô rơi vào trầm tư.
Vấn đề này khiến Trình Ân Ân bối rối cả ngày. Nhớ thương chuyện này trong lòng, ngay cả học tập cũng khó có thể tập trung tinh thần.
Năng lực hồi phục của Giang Tiểu gia phải nói là siêu mạnh, về nhà ngủ một ngày, lúc thức dậy liền sinh long hoạt hổ. Vẫn chưa khỏi hẳn cảm mạo, so với trước kia tinh thần hơi suy yếu một chút. Cậu bé cuộn người trên giường của Trình Ân Ân, nũng nịu đòi quyền sử dụng máy tính trong một tiếng, sau đó chơi máy tính xách tay mới mua của cô chơi.
Yêu cầu đối với máy tính của Trình Ân Ân không cao. Một cái notebook ba ngàn đồng rất mỏng tính năng cũng chẳng khác mấy. Lúc Giang Tiểu Sán nhìn qua cái thông số cấu hình, trong lòng liền biết đại khái, không thể chơi những trò chơi cần phải tải xuống.
Trình Ân Ân ngồi trên ghế mắt nhìn
Giang Tiểu Sán đang giúp cô dọn dẹp những phần mềm không cần thiết, giọng mũi rất nặng, giọng nói lộ rõ từ tính: “Chuyện gì vậy, Tiểu Ân Ân?”
“Chú Giang có thiếu cái gì không?” Cô cẩn thận hỏi.
Thật sự là không nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho, hơn nữa còn sợ tặng quà quá qua loa lại không tốt, không đủ báo đáp được sự chiếu cố của chú Giang dành cho cô.
Cô biết mong ước nho nhỏ của Giang Tiểu Sán, có thể mua cho cậu bé một cái máy chơi game. Cô biết sở thích nhỏ của Diệp Hân, có thể tặng cô ấy sổ tay mà cô ấy thích.
Nhưng cô không biết chú Giang thích cái gì.
Nhìn anh hờ hững lãnh đạm, giống như không yêu thích cái gì. Hơn nữa lại rất nhiều tiền giống như không thiếu cái gì.
Trình Ân Ân phát sầu.
Cô còn nghiên cứu tìm tòi Baidu một chút, một chuyên gia tình cảm không đáng tin cậy nói, “Đàn ông hả, cái họ yêu thích rất đơn giản, chỉ có hai thứ: Tiền, phụ nữ.”
Trình Ân Ân cảm thấy rất có đạo lý, nhưng vấn đề là bản thân chú Giang là người rất lợi hại. Anh kiếm được rất nhiều tiền, chỉ cần nhìn căn phòng ở này là biết, nhà ở ngay trong khu vực này, giá cả cũng là những con số thiên văn.
Về phần phụ nữ, ngay cả nữ minh tinh cũng nhào vào người, anh còn thiếu sao?
Ai, cuộc đời của người chiến thắng nha.
Trình Ân Ân bỗng nhiên có chút ghen tị nhè nhẹ.
Giang Tiểu Sán giương mắt lên, như có gì đó suy nghĩ nhìn cô một lúc lâu, đặt máy tính xuống, nghiêm trang mở miệng:
“Thật là không giấu giếm, ba em còn thiếu một người vợ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.