Chương 7: Anh nhớ em
Dương Liễu Liễu
22/06/2016
Cô ấy mới lên trước tôi hai ngày mà xem chừng rất thân thiết với
người quản lí ở đây. Lúc ra về. tên quản lí đó còn đem bỏ vào xe cho cô
ấy rất nhiều đặc sản, còn bắt tay lưu luyến hẹn đi hẹn lại vợ tôi lên Sa Pa chơi thường xuyên nữa.
Tôi không nói một câu nào.
Lúc lên xe, cô ấy quay sang tôi, vừa ăn vừa nói :
‘ ‘ anh ta nhiệt tình quá chồng nhỉ ‘’’
Tôi lạnh giọng :
‘ ‘ Anh không có thời gian đón em’’
Cô ấy bỏ viên kẹo vào miệng, vừa nhìn tôi vừa nhai, ý xem tôi là viên kẹo mà cắn nát đây mà.
Cô ấy nói :
‘ ‘ Anh không đón, em tự bắt xe về nhà, là anh nhớ em nên mới phải lên tận đây đấy chứ’’
Cô ây nhìn tôi,như sẵn sàng tiếp đón cuộc đấu khẩu, nhưng lại không ngờ tôi thành thật thú nhận :
‘ ‘ Đúng, là anh nhớ em’’
Cô ấy bất ngờ. Im re
Nhưng rồi tôi nghe thấy cô ấy cóc một tiếng, không cần nhìn tôi cũng biết, cô ấy đang mỉm cười.
Tôi không nói một câu nào.
Lúc lên xe, cô ấy quay sang tôi, vừa ăn vừa nói :
‘ ‘ anh ta nhiệt tình quá chồng nhỉ ‘’’
Tôi lạnh giọng :
‘ ‘ Anh không có thời gian đón em’’
Cô ấy bỏ viên kẹo vào miệng, vừa nhìn tôi vừa nhai, ý xem tôi là viên kẹo mà cắn nát đây mà.
Cô ấy nói :
‘ ‘ Anh không đón, em tự bắt xe về nhà, là anh nhớ em nên mới phải lên tận đây đấy chứ’’
Cô ây nhìn tôi,như sẵn sàng tiếp đón cuộc đấu khẩu, nhưng lại không ngờ tôi thành thật thú nhận :
‘ ‘ Đúng, là anh nhớ em’’
Cô ấy bất ngờ. Im re
Nhưng rồi tôi nghe thấy cô ấy cóc một tiếng, không cần nhìn tôi cũng biết, cô ấy đang mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.