Vợ Tôi- Cô Ấy Là Nhà Văn

Chương 29

Dương Liễu Liễu

22/06/2016

Nhưng cô bạn tôi không chịu kết thúc ở đấy,Có hôm vợ chồng chuẩn bị đi ngủ, cô ấy dùng điện thoại tôi chơi pikachu, thì có một tin nhắn đến.

Cô ấy luôn tôn trọng tôi nên đưa cho tôi. Lúc đó tôi đang bận tắt máy tính, nói cô ấy xem đi, chỉ có thể là tổng đài mà thôi.

Ai dè, cô ấy xem xong, ném điện thoại vào người tôi, rồi tắt đèn đi ngủ.

Tôi ngớ người, mò cái điện thoại, là cô bạn đó nhắn tin : " chúc anh ngủ ngon"

Tôi chui vô chăn, lôi được cô vợ đang ghen ra , dù cô ấy có giẫy dụa thì cũng bị tôi ôm chặt vào lòng:

-Vợ ghen gì chứ, phải vui vẻ lên vì chồng của vợ vẫn có sức hút sau hôn nhân.

Tôi ôm cô ấy, nhắn tin trả lời cô bạn kia:

-Tớ đang ôm vợ, nên ngủ rất ngon. Cậu đừng làm phiền.

Còn kèm theo cái ảnh tôi hôn vợ chúc ngủ ngon.

Sau đó trước mặt cô ấy, anh hùng xóa số người đẹp. Bạn cũ cũng xóa, ai bảo dám làm vợ tôi gét.

Vợ lườm tôi cháy mặt.

#

Nửa đêm , tôi nhận được cuộc gọi, vẫn là cô bạn đó, cô ấy vốn bị viêm dạ dày cấp tính, nay bộc dưng bị đau rất dữ dội. La ầm trong điện thoại, vợ tôi cũng tỉnh,

-Có chuyện gì đó?

-Cô bạn đó bị tái phát, gọi cho anh, la ầm ĩ vì đau.

Vợ tôi công tư phân minh, dậy lấy áo khoác cho tôi:

-hôm nọ anh nói cô ấy chỉ sống một mình ở đây, mau đi xem đi, dù gì cũng là bệnh nhân. Nhỡ có chuyện gì thì rất nguy hiểm, em sợ xuất huyết lắm. Anh lái xe cẩn thận là được.



Tôi nhìn cô ấy bao dung như vậy, chắc chẳng thể gặp người thứ hai.

-Cảm ơn em đã hiểu cho anh.

Tôi đi ra đến cửa phòng, quay lại nhìn vợ, cô ấy vẫn đang nhìn tôi, tôi lấy áo khoác của cô ấy trên giá, kéo cô ấy đi cùng luôn.

Ngồi trong xe, cô ấy lải nhải,

-Nhất thiết phải làm như thế này không, em tin anh mà.

-Anh cũng tin anh, nhưng không tin cô bạn kia. Anh không muốn vợ mình phải hoài nghi bất cứ điều gì. Anh phải đảm bảo sự trong sạch của anh.

Cô ấy cười.

Qủa thật cô bạn đó lên cơn đau dạ dày, tôi cùng vợ đem cô ấy đến bệnh viện. Đợi cô ta nằm yên truyền nước, tôi mới đem vợ tôi đang ngủ gục về nhà.

Thế là mất toi một đêm.

#

Chuyện này lại xảy ra lần thứ hai, nhưng cô ấy không đi cùng, vẫn giục tôi đi xem tình hình.

Nhưng đến lần thứ 3, cô ấy ôm tôi, nói tôi đừng đi có được không?

cô ấy nhất quyết không muốn cho tôi đi,cô ấy không muốn tôi đến chỗ cô bạn.

Điện thoại tôi vẫn reo,

tôi gỡ bàn tay cô ấy ra, quát cô ấy:

-Em quên chồng em là một bác sĩ hay sao, chữa bệnh cho bệnh nhân là chức trách của anh. Làm sao em có thể bảo anh từ chối bệnh nhân đang cần anh. Em nên suy nghĩ lại bản thân đi.



Nói rồi, tôi lấy anh ra ngoài.

Mặc cô ấy tự suy xét lại.

Tôi lái xe đến nhà cô bạn đó, cổng đã mở sẵn, nhưng cô ta không hề bị lên cơn đau, cô ta mặc chiếc váy ngủ mỏng manh rất mát mẻ nằm trên giường đợi tôi đến.

Lúc đó , tôi biết lần này tôi bị lừa:

-Cô không hề bị đau.

Cô ta xuống giường, tiến lại gần chỗ tôi, vuốt áo sơ mi nơi ngực tôi:

-Tiếp cận cậu nhiều như vậy, hôm nay mới không có vợ cậu đi cùng. Đêm nay chúng ta có thể thoải mái rồi.Hải Đăng, tới tận bây giờ tôi vẫn chưa thôi yêu cậu.

Tôi khinh bỉ bạn cũ này của tôi thực sự.

Cô ta kéo tôi ngã xuống giường,

Tiếng cửa phòng mở, vợ tôi xuất hiện.

Cô ấy nhìn tôi trong tình cảnh này, gật gật đầu:

-bệnh nhân đang cần anh.

Cô ấy quay người bỏ chạy.

Tôi gạt cánh tay đang bấu lấy cổ tôi ra mà nói:

-Dù cô có xinh đẹp lên bao nhiêu đi chăng nữa, ngày xưa tôi không thích cô, bây giờ tôi không những không thích cô mà còn khinh bỉ cô. so với bụng mỡ của vợ tôi thì cô còn kem xa.

-anh..

Tôi đuổi theo vợ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Tôi- Cô Ấy Là Nhà Văn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook