Chương 31
Dương Liễu Liễu
22/06/2016
Thư phòng cô ấy chứa đầy sách, nhưng hiếm khi tôi vào, đó là thế giới của cô ấy.Tôi tìm thấy cuốn tùy bút cùng một chồng nhật kí có ghi kí hiệu từng năm.
lần đầu, tôi ngồi xuống, xem xét những năm tháng trước đây.
Bên ngoài cuốn tùy bút, xem năm viết là năm cô ấy học năm nhất, cô ấy viết trong những ngày chúng tôi cãi nhau,
" đây là những ngày rất tệ của cảm giác, không thể trải lòng với ai nhưng nếu mình không viết ra thì sợ bản thân bi thương quá."
Tôi đọc từng chữ từng từ
trang thứ nhất.
" Đôi khi bản thân nghĩ, bớt tốt với người khác một chút, liệu có tốt hơn không?
Chẳng bao giờ chịu nghĩ cho bản thân có mệt không? đã bao giờ thực sự vui vẻ hay chưa?
Chỉ biết lao vào, cố gắng làm tất cả mọi thứ cho người khác, dù biết nếu không làm thì họ vẫn cứ tự làm được thôi.
Thực sự chẳng hiểu sao mình vẫn cứ làm thế!
Nhưng nếu không làm thì bản thân sẽ rất bứt rứt khó chịu, càng hận bản thân mình hơn nữa.
Thế nên càng muốn an yên thì càng phải làm cho tốt nhất. Đến lúc tối mịt ,lết về phòng, tuy mệt nhưng lòng thanh thản đến lạ lùng.
Chắc kiếp trước mình nợ họ chưa trả hết nên kiếp này mới lao đao,xiêu vẹo tứ phương.
Nhiều lúc tự bật cười, thấy bản thân mình quá ngốc nghếch."
trang thứ 2
" Những ngày gần đây Đăng tham gia cuộc thi trên sóng truyền hình là SV, trên trang cá nhân ngập tràn bức hình ở trường quay.
Cậu ấy bận tối mắt tối mũi như vậy, biết cậu ấy rất mệt nhưng trong lòng không khỏi trách cứ chút ít tại sao không nhắn tin cho mình.
Cậu ấy vẫn còn thời gian online cơ mà, 1 tin nhắn... mất thời gian đến thế ư?
Nếu lòng người muốn thì đã chủ động nhắn tin lâu rồi.
Nhìn chấm xanh đó sáng rồi vụt tắt.
Lòng hutj hẫng vô cùng.
Sao cứ ngốc nga ngốc nghếch hóng một chút tình thương
Chẳng lẽ mình yếu đuối đến mức đó rồi.
Nhớ tết âm lịch, mình có viết một bộ truyện về mình và cậu ấy, cậu ấy đọc nó, ở nơi này mình cảm nhận cậu ấy đang hạnh phúc.
Ai nói trong lòng người không mơ nó thành hiện thực chứ?
Câu chuyện quả thực ngọt ngào, nhưng bây giờ chẳng có nghĩa lí gì! "
trang thứ 3
" Cái gọi là yêu chẳng phải yêu
Thích chẳng phải thích
Là do bản thân cố chấp mà thôi. Cố chấp không muốn buông, không muốn mất cậu ấy, giá mà mình có thể xem trước tương lai để mà xem mối duyên với cậu ấy có dài đến mức đó không.
Ngày quốc tế phụ nữ vừa rồi, rất nhiều chuyện đau đầu, đến cuối ngày mà một tin nhắn cậu ấy cũng không chúc mình.
Cậu ấy chúc mẹ hay lúc đi học chúc bạn bè thầy cô, chúc bạn gái....
chẳng lẽ trong lòng cậu, người con gái này không có nghĩa lí gì hay sao ?
Biện minh bằng một câu nói tớ vô tâm quá rồi mất tích.
Cậu xem tôi là gì trong lòng cậu?
mình bật khóc
giá có ai đó xem tôi thực sự quan trọng với họ?
chỉ có thể đau đáu giấu nỗi cô đơn một mình vào tròng lòng.
Để rồi khi tức giận, bản thân không kìm được mà nói với cậu ấy đừng nói chuyện với tớ nữa.
tất cả chỉ còn lại khoảng không im lặng
khi 2 người im lặng.
tất cả sẽ lạc mất nhau"
Nước mắt tôi rơi đẫm trong trang giấy, nỗi lòng của cô ấy, từ lâu đã sâu sắc như vậy,
Tôi sinh ra, cứ nghĩ bản thân chẳng hề vô dụng, nhưng thà không có tôi, cô ấy còn sống tốt hơn vạn lần
yến tử, nói cho anh nghe anh phải làm gì bây giờ, anh là thằng vô dụng đối với em,
đến tận bây giờ, anh vẫn không thể hiểu được em nghĩ gì, nơi em muốn đến, giá như ngày đó...anh không vô tâm như vậy
thì bây giờ, mọi thứ đã khác rồi phải không?
lần đầu, tôi ngồi xuống, xem xét những năm tháng trước đây.
Bên ngoài cuốn tùy bút, xem năm viết là năm cô ấy học năm nhất, cô ấy viết trong những ngày chúng tôi cãi nhau,
" đây là những ngày rất tệ của cảm giác, không thể trải lòng với ai nhưng nếu mình không viết ra thì sợ bản thân bi thương quá."
Tôi đọc từng chữ từng từ
trang thứ nhất.
" Đôi khi bản thân nghĩ, bớt tốt với người khác một chút, liệu có tốt hơn không?
Chẳng bao giờ chịu nghĩ cho bản thân có mệt không? đã bao giờ thực sự vui vẻ hay chưa?
Chỉ biết lao vào, cố gắng làm tất cả mọi thứ cho người khác, dù biết nếu không làm thì họ vẫn cứ tự làm được thôi.
Thực sự chẳng hiểu sao mình vẫn cứ làm thế!
Nhưng nếu không làm thì bản thân sẽ rất bứt rứt khó chịu, càng hận bản thân mình hơn nữa.
Thế nên càng muốn an yên thì càng phải làm cho tốt nhất. Đến lúc tối mịt ,lết về phòng, tuy mệt nhưng lòng thanh thản đến lạ lùng.
Chắc kiếp trước mình nợ họ chưa trả hết nên kiếp này mới lao đao,xiêu vẹo tứ phương.
Nhiều lúc tự bật cười, thấy bản thân mình quá ngốc nghếch."
trang thứ 2
" Những ngày gần đây Đăng tham gia cuộc thi trên sóng truyền hình là SV, trên trang cá nhân ngập tràn bức hình ở trường quay.
Cậu ấy bận tối mắt tối mũi như vậy, biết cậu ấy rất mệt nhưng trong lòng không khỏi trách cứ chút ít tại sao không nhắn tin cho mình.
Cậu ấy vẫn còn thời gian online cơ mà, 1 tin nhắn... mất thời gian đến thế ư?
Nếu lòng người muốn thì đã chủ động nhắn tin lâu rồi.
Nhìn chấm xanh đó sáng rồi vụt tắt.
Lòng hutj hẫng vô cùng.
Sao cứ ngốc nga ngốc nghếch hóng một chút tình thương
Chẳng lẽ mình yếu đuối đến mức đó rồi.
Nhớ tết âm lịch, mình có viết một bộ truyện về mình và cậu ấy, cậu ấy đọc nó, ở nơi này mình cảm nhận cậu ấy đang hạnh phúc.
Ai nói trong lòng người không mơ nó thành hiện thực chứ?
Câu chuyện quả thực ngọt ngào, nhưng bây giờ chẳng có nghĩa lí gì! "
trang thứ 3
" Cái gọi là yêu chẳng phải yêu
Thích chẳng phải thích
Là do bản thân cố chấp mà thôi. Cố chấp không muốn buông, không muốn mất cậu ấy, giá mà mình có thể xem trước tương lai để mà xem mối duyên với cậu ấy có dài đến mức đó không.
Ngày quốc tế phụ nữ vừa rồi, rất nhiều chuyện đau đầu, đến cuối ngày mà một tin nhắn cậu ấy cũng không chúc mình.
Cậu ấy chúc mẹ hay lúc đi học chúc bạn bè thầy cô, chúc bạn gái....
chẳng lẽ trong lòng cậu, người con gái này không có nghĩa lí gì hay sao ?
Biện minh bằng một câu nói tớ vô tâm quá rồi mất tích.
Cậu xem tôi là gì trong lòng cậu?
mình bật khóc
giá có ai đó xem tôi thực sự quan trọng với họ?
chỉ có thể đau đáu giấu nỗi cô đơn một mình vào tròng lòng.
Để rồi khi tức giận, bản thân không kìm được mà nói với cậu ấy đừng nói chuyện với tớ nữa.
tất cả chỉ còn lại khoảng không im lặng
khi 2 người im lặng.
tất cả sẽ lạc mất nhau"
Nước mắt tôi rơi đẫm trong trang giấy, nỗi lòng của cô ấy, từ lâu đã sâu sắc như vậy,
Tôi sinh ra, cứ nghĩ bản thân chẳng hề vô dụng, nhưng thà không có tôi, cô ấy còn sống tốt hơn vạn lần
yến tử, nói cho anh nghe anh phải làm gì bây giờ, anh là thằng vô dụng đối với em,
đến tận bây giờ, anh vẫn không thể hiểu được em nghĩ gì, nơi em muốn đến, giá như ngày đó...anh không vô tâm như vậy
thì bây giờ, mọi thứ đã khác rồi phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.