Chương 20: phần Ii
Dương Liễu Liễu
22/06/2016
Dạo này kí ức về thời đại học của tôi khi quen vợ cứ bị đánh thức một
cách kì lạ. Hình như sau khi cưới tôi càng bị rung động bởi vợ nhiều
hơn, ngay cả khi những thói quen ngớ ngẩn và xấu xí của vợ bị phơi bày
một cách triệt để.
Nói về ngày trước, dù thế nào đi nữa tim tôi cũng không đập loạn xạ như bây giờ, và nỗi nhớ cũng không da diết như bây giờ.
Nói thực tôi không thích cô ấy bay nhảy một tẹo nào, cảm giác thật khó diễn tả khi một người đầu đất nước và một người cuối tổ quốc. Xa cách nghìn trùng, điện thoại cô ấy thì chẳng bao giờ liên lạc được, phải biết là cô ấy rất lười sạc pin. Mỗi lúc giờ nghỉ trưa, đi ăn cùng đồng nghiệp tranh thủ gửi tin nhắn cho cô ấy,nếu có thì ít nhất 3 ngày sau cô ấy mới thèm nhắn lại.
Đau khổ tột cùng.
Mà dù có gọi được đi chăng nữa, cũng không thể nào thỏa mãn được nỗi lòng.
Bản thân không phải là gia trưởng kìm hãm cô ấy, nhưng nếu bạn đi làm cả ngày, dù tan tầm muộn thế nào đi chăng nữa mà trong lòng vẫn an tâm có một người đang chờ mình ở nhà, bạn biết chỉ cần về nhà là có thể chắc chắn gặp được,cô ấy sẽ chào bạn bằng một cái ôm, đặt sẵn đôi dép đi trong nhà trước cửa cho bạn, cởi giúp bạn chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi của ngày, nhẹ nhàng kêu bạn đi tắm, cô ấy sẽ đợi bạn cùng ăn cơm.
Cảm giác ấy không ngôn từ nào diễn tả, nếu buộc phải diễn tả, thì tôi xin nói một câu như này: Tôi nguyện dùng tất cả tình yêu, sinh lực,trí lực để cùng em đi tới cuối đời, một ngày cũng không phân rời.
#
Nhớ một lần, tôi cùng cô ấy xem phim, là một bộ được chuyển thể từ tiểu thuyết, hình như là : Bên nhau trọn đời do Huỳnh Hiểu Minh và Dương Mịch thủ vai. Trong phim thì nam chính chờ nữ chính 7 năm để quay lại, tôi không nhớ rõ nội dung vì tôi không thích phim tình cảm kiểu này, công dụng duy nhất của tôi bấy giờ là gấu ôm nằm bên cạnh cô ấy và đưa trà nước bánh kẹo.
Nữ chính theo đuổi nam chính rất quyết liệt, nhưng nam chính cũng nói một câu tương tự như câu tôi nói với vợ:
" Tôi không có ý định tìm bạn gái khi còn đại học"
Dương Mịch có đáp lại rằng: " Vậy em xếp hàng chờ anh tốt nghiệp, đợi khi anh tốt nghiệp rồi thì em được ưu tiên lựa chọn chứ"
Tôi cứ nghĩ lúc đó anh ta sẽ cương quyết cự tuyệt cô này nhưng ai ngờ Huỳnh Hiểu Minh đáp: " Nếu 4 năm nữa em chắc chắn là bạn gái của anh thì tại sao anh không sử dụng quyền lợi này sớm hơn". Và họ đến với nhau.
Lúc đó vợ có quay sang tôi, hỏi rất nghiêm túc. Nếu lúc đó em hỏi anh câu đó, anh có yêu em sớm hơn không.
Tôi cương quyết lắc đầu,
-Phim không giống đời thực, anh sẽ không đến với em.
Tôi lỡ 7 năm với cô ấy, nghĩ lại, tôi vẫn không thấy tiếc nhiều vì điều đó, bởi nếu không qua quãng thời gian dài như vậy, tôi đâu biết được có một tình yêu vĩ đại như vậy.
giả sử lúc ấy tôi đến với cô ấy thật thì tình yêu sinh viên lúc còn trong trường và sau khi ra trường hoàn toàn khác nhau, không ít đôi yêu nhau 7 8 năm trời, gần đây tôi lướt facebook còn có đôi yêu nhau 10 năm, sau 10 tháng ra trường chuẩn bị kết hôn thì chia tay. Không ai nói trước được điều gì, bản thân tôi bấy giờ còn trẻ, lại mang nhiệt huyết dồn hết vào công việc thế nên không còn dũng cảm đặt cược vào tình yêu.
Nghe tôi trả lời vậy, mắt cô ấy thoáng sự thất vọng,
tuổi thanh xuân cô ấy hướng hết về tôi, tôi chỉ hi vọng phần đời còn lại có thể bù đắp được phần nào cho cô ấy.
Yến Tử, yêu em.
Nói về ngày trước, dù thế nào đi nữa tim tôi cũng không đập loạn xạ như bây giờ, và nỗi nhớ cũng không da diết như bây giờ.
Nói thực tôi không thích cô ấy bay nhảy một tẹo nào, cảm giác thật khó diễn tả khi một người đầu đất nước và một người cuối tổ quốc. Xa cách nghìn trùng, điện thoại cô ấy thì chẳng bao giờ liên lạc được, phải biết là cô ấy rất lười sạc pin. Mỗi lúc giờ nghỉ trưa, đi ăn cùng đồng nghiệp tranh thủ gửi tin nhắn cho cô ấy,nếu có thì ít nhất 3 ngày sau cô ấy mới thèm nhắn lại.
Đau khổ tột cùng.
Mà dù có gọi được đi chăng nữa, cũng không thể nào thỏa mãn được nỗi lòng.
Bản thân không phải là gia trưởng kìm hãm cô ấy, nhưng nếu bạn đi làm cả ngày, dù tan tầm muộn thế nào đi chăng nữa mà trong lòng vẫn an tâm có một người đang chờ mình ở nhà, bạn biết chỉ cần về nhà là có thể chắc chắn gặp được,cô ấy sẽ chào bạn bằng một cái ôm, đặt sẵn đôi dép đi trong nhà trước cửa cho bạn, cởi giúp bạn chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi của ngày, nhẹ nhàng kêu bạn đi tắm, cô ấy sẽ đợi bạn cùng ăn cơm.
Cảm giác ấy không ngôn từ nào diễn tả, nếu buộc phải diễn tả, thì tôi xin nói một câu như này: Tôi nguyện dùng tất cả tình yêu, sinh lực,trí lực để cùng em đi tới cuối đời, một ngày cũng không phân rời.
#
Nhớ một lần, tôi cùng cô ấy xem phim, là một bộ được chuyển thể từ tiểu thuyết, hình như là : Bên nhau trọn đời do Huỳnh Hiểu Minh và Dương Mịch thủ vai. Trong phim thì nam chính chờ nữ chính 7 năm để quay lại, tôi không nhớ rõ nội dung vì tôi không thích phim tình cảm kiểu này, công dụng duy nhất của tôi bấy giờ là gấu ôm nằm bên cạnh cô ấy và đưa trà nước bánh kẹo.
Nữ chính theo đuổi nam chính rất quyết liệt, nhưng nam chính cũng nói một câu tương tự như câu tôi nói với vợ:
" Tôi không có ý định tìm bạn gái khi còn đại học"
Dương Mịch có đáp lại rằng: " Vậy em xếp hàng chờ anh tốt nghiệp, đợi khi anh tốt nghiệp rồi thì em được ưu tiên lựa chọn chứ"
Tôi cứ nghĩ lúc đó anh ta sẽ cương quyết cự tuyệt cô này nhưng ai ngờ Huỳnh Hiểu Minh đáp: " Nếu 4 năm nữa em chắc chắn là bạn gái của anh thì tại sao anh không sử dụng quyền lợi này sớm hơn". Và họ đến với nhau.
Lúc đó vợ có quay sang tôi, hỏi rất nghiêm túc. Nếu lúc đó em hỏi anh câu đó, anh có yêu em sớm hơn không.
Tôi cương quyết lắc đầu,
-Phim không giống đời thực, anh sẽ không đến với em.
Tôi lỡ 7 năm với cô ấy, nghĩ lại, tôi vẫn không thấy tiếc nhiều vì điều đó, bởi nếu không qua quãng thời gian dài như vậy, tôi đâu biết được có một tình yêu vĩ đại như vậy.
giả sử lúc ấy tôi đến với cô ấy thật thì tình yêu sinh viên lúc còn trong trường và sau khi ra trường hoàn toàn khác nhau, không ít đôi yêu nhau 7 8 năm trời, gần đây tôi lướt facebook còn có đôi yêu nhau 10 năm, sau 10 tháng ra trường chuẩn bị kết hôn thì chia tay. Không ai nói trước được điều gì, bản thân tôi bấy giờ còn trẻ, lại mang nhiệt huyết dồn hết vào công việc thế nên không còn dũng cảm đặt cược vào tình yêu.
Nghe tôi trả lời vậy, mắt cô ấy thoáng sự thất vọng,
tuổi thanh xuân cô ấy hướng hết về tôi, tôi chỉ hi vọng phần đời còn lại có thể bù đắp được phần nào cho cô ấy.
Yến Tử, yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.