Chương 14:
Chỉ Tiêm
25/02/2024
Nói xong mặt ông trông có vẻ tự hào.
Tôi cùng Tiểu Nhiễm vội khen ông sáng suốt uy phong.
Có vẻ như tối nay bố rất hào hứng, lại còn chịu khoe khoang.
Thường ngày ông không như vậy. Tôi đột nhiên nghĩ đến, liệu có khi nào có liên quan đến Tiểu Nhiễm không? Tôi quay đầu nhìn Tiểu Nhiễm mới phát hiện cô ấy đang hào hứng nhìn bố, không, đúng hơn là nhìn cái bình trong tay bố.
Cứ như người được cứu chữa là cô ấy vậy.
Bố khoe khoang xong rồi thì bảo tôi nằm lên giường la hán, hóa ra bố gọi tôi đến phòng sách là vì cái giường la hán này. Giường la hán khá cao so với mặt đất, bố muốn mát xa cho tôi nên phải cao một chút mới được.
Tôi cởi áo nằm trên giường la hán, bố đổ một ít rượu thuốc vào lúm đồng tiền giữa eo tôi.
Sau đó bàn tay bắt đầu xoa bóp cho tôi.
Bố tối nay thật sự rất khác với lúc bình thường, tôi ở cùng ông nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông nói chuyện kiểu thích thể hiện như này.
Ông vừa xoa bóp cho tôi vừa nói với Tiểu Nhiễm: "Năm đó, khi bố ở trong quân đội, khi huấn luyện dùng số thương vong để làm chỉ tiêu! Cái này cũng chỉ trong quân đội mới có. Luyện tập dễ bị thương, nếu bị thương mà không nhanh chóng hồi phục sẽ dễ để lại mầm bệnh. Lão đại đội trưởng nhờ người nhà gửi loại rượu thuốc này, khi bị thương đau lưng đau thận thì lấy ra xoa bóp. Về cơ bản thì xoa bóp ba lần là được. Có một lần bố đi huấn luyện khiến eo suýt bị gãy luôn, lão đại đội trưởng lập tức xoa bóp cho bố, xoa bóp hai lần là ổn luôn rồi. Sau này bố nhờ người ta biếu ít rượu ngon đến cho ông ấy. Ông ấy vui vẻ, bèn dạy kỹ thuật xoa bóp cho bố. Sau này có người bị thường, lão đại đội trưởng không có thời gian nên đã bảo bố tới. Ngoài bố ra, lão đại đội trưởng không dạy cho ai khác đâu."
Tôi nằm ở đó, thật sự cảm nhận được eo nóng lên, vô cùng thoải mái, giống như đang được chườm nóng vậy, nhưng lại cảm thấy hơi nóng rát.
Đúng là rất thoải mái nhưng lúc này tâm trí của tôi lại không đặt ở đó.
Tôi chợt cảm nhận được sự thay đổi của bố tối nay có liên quan đến việc uống rượu, nhưng chắc chắn cũng liên quan đến việc Tiểu Nhiễm để lộ da thịt.
Bố cũng không phải mới gặp Tiểu Nhiễm ngày một ngày hai, trước kia cũng từng có lúc uống rượu cùng nhau, sao tôi lại chưa từng thấy ông khoe khoang như thế nhỉ? Chắc chắn là có liên quan đến cô ấy.
Tôi chợt nảy ra một ý tưởng, một ý tưởng mà tôi muốn quên đi ngay khi vừa nghĩ ra.
Nhưng ý tưởng này lại giống như một loại virus, chỉ cần đã xuất hiện rồi thì dù chỉ một chút thôi là đã không thể quên được nữa, ngược lại càng ngày càng rõ ràng.
Sau hơn hai mươi phút xoa bóp, bố đã thở phì phò, xoa bóp kiểu này thực sự tiêu tốn rất nhiều sức lực.
Lúc nào cũng phải gắng sức, nếu không phải bố có sức khỏe tốt, e là không thể kiên trì được nổi rồi.
Tiểu Nhiễm đã mang trà rót sẵn đến, chỉ đợi bố uống.
Tôi ngồi dậy, trên mặt cũng lấm tấm mồ hôi.
Tiểu Nhiễm không quan tâm đến tôi mà chỉ vội vàng đưa trà cho bố, bố rất hài lòng nhận lấy.
Tôi có thể thấy rõ lúc ông nhận chén trà, nhìn bố giống như đang nhìn chén trà, nhưng thực tế góc độ của mắt lại đang hướng về ngực Tiểu Nhiễm phía sau chén trà.
Đáng tiếc Tiểu Nhiễm giơ tay, quần áo phía trước rộng hơn, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Ý tưởng trong đầu tôi lại bắt đầu quay cuồng.
Lúc này bé con khóc ré lên, Tiểu Nhiễm vội chạy đi xem con.
Tôi nói với bố: "Bố, phải công nhận rượu thuốc này hay thật, eo của con bây giờ vẫn còn nóng ran, bố vất vả rồi."
Bố đặt chén trà xuống, trầm mặc một lúc rồi đột nhiên nói với tôi: "Dương Dương, cậu vẫn luôn hỏi tôi vì sao không tìm người phụ nữ khác, không nhân lúc còn trẻ mà sinh thêm một đứa con nữa."
Tôi nghe đến đây thì sửng sốt, tối nay bố làm sao thế, sao lại bất chợt nhắc đến chuyện này? Tôi biết chắc chắn bố vẫn còn câu sau, nên không nói nữa.
Quả nhiên bố lại nói tiếp: "Bố đã không thể có con từ lâu rồi."
Tôi giật mình, ngẩn người nhìn bố.
Tôi không biết nên tiếp lời như thế nào nữa.
Bố liếc nhìn tôi, đột nhiên ông cười nói: “Đó là đứa con duy nhất của tôi, bây giờ cậu cũng là đứa con duy nhất của tôi. Có nhớ nhiệm vụ ở Vân Nam mà tôi từng đã kể cho cậu không? Tôi bị thương trong nhiệm vụ đó, bị đá một cái vào chân, sau này khỏi rồi, nhưng tôi không thể sinh hoạt vợ chồng được nữa. Là nhờ lão đại đội trưởng xoa bóp cho tôi mỗi ngày, xoa bóp đúng ba tháng trời tôi mới khỏi. Mặc dù sinh hoạt vợ chồng không thành vấn đề nhưng không thể sinh con được. Không đủ tinh trùng, cũng chính là cái bệnh Necrozoospermia* mà bệnh viện nói bây giờ nói."
*Necrozoospermia (tinh trùng hoại tử): Là một loại bệnh vô sinh ở nam giới.
Tôi nhìn bố, giờ tôi mới biết vì sao bố có tiền, có khả năng, nhưng lại không tìm một người phụ nữ khác kết hôn sinh con.
Hóa ra là vì lý do này.
Bố nói tiếp: "Vậy nên cậu yên tâm, năm đó tôi bị thương nặng như vậy mà lão đại đội trưởng vẫn có thể chữa khỏi được, chút bệnh vặt này của cậu nhất định có thể chữa được. Cho dù có giống tôi, chỉ có thể sinh hoạt vợ chồng cũng không thành vấn đề, dù sao cậu cũng đã có Đậu Đậu rồi."
Tôi cùng Tiểu Nhiễm vội khen ông sáng suốt uy phong.
Có vẻ như tối nay bố rất hào hứng, lại còn chịu khoe khoang.
Thường ngày ông không như vậy. Tôi đột nhiên nghĩ đến, liệu có khi nào có liên quan đến Tiểu Nhiễm không? Tôi quay đầu nhìn Tiểu Nhiễm mới phát hiện cô ấy đang hào hứng nhìn bố, không, đúng hơn là nhìn cái bình trong tay bố.
Cứ như người được cứu chữa là cô ấy vậy.
Bố khoe khoang xong rồi thì bảo tôi nằm lên giường la hán, hóa ra bố gọi tôi đến phòng sách là vì cái giường la hán này. Giường la hán khá cao so với mặt đất, bố muốn mát xa cho tôi nên phải cao một chút mới được.
Tôi cởi áo nằm trên giường la hán, bố đổ một ít rượu thuốc vào lúm đồng tiền giữa eo tôi.
Sau đó bàn tay bắt đầu xoa bóp cho tôi.
Bố tối nay thật sự rất khác với lúc bình thường, tôi ở cùng ông nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông nói chuyện kiểu thích thể hiện như này.
Ông vừa xoa bóp cho tôi vừa nói với Tiểu Nhiễm: "Năm đó, khi bố ở trong quân đội, khi huấn luyện dùng số thương vong để làm chỉ tiêu! Cái này cũng chỉ trong quân đội mới có. Luyện tập dễ bị thương, nếu bị thương mà không nhanh chóng hồi phục sẽ dễ để lại mầm bệnh. Lão đại đội trưởng nhờ người nhà gửi loại rượu thuốc này, khi bị thương đau lưng đau thận thì lấy ra xoa bóp. Về cơ bản thì xoa bóp ba lần là được. Có một lần bố đi huấn luyện khiến eo suýt bị gãy luôn, lão đại đội trưởng lập tức xoa bóp cho bố, xoa bóp hai lần là ổn luôn rồi. Sau này bố nhờ người ta biếu ít rượu ngon đến cho ông ấy. Ông ấy vui vẻ, bèn dạy kỹ thuật xoa bóp cho bố. Sau này có người bị thường, lão đại đội trưởng không có thời gian nên đã bảo bố tới. Ngoài bố ra, lão đại đội trưởng không dạy cho ai khác đâu."
Tôi nằm ở đó, thật sự cảm nhận được eo nóng lên, vô cùng thoải mái, giống như đang được chườm nóng vậy, nhưng lại cảm thấy hơi nóng rát.
Đúng là rất thoải mái nhưng lúc này tâm trí của tôi lại không đặt ở đó.
Tôi chợt cảm nhận được sự thay đổi của bố tối nay có liên quan đến việc uống rượu, nhưng chắc chắn cũng liên quan đến việc Tiểu Nhiễm để lộ da thịt.
Bố cũng không phải mới gặp Tiểu Nhiễm ngày một ngày hai, trước kia cũng từng có lúc uống rượu cùng nhau, sao tôi lại chưa từng thấy ông khoe khoang như thế nhỉ? Chắc chắn là có liên quan đến cô ấy.
Tôi chợt nảy ra một ý tưởng, một ý tưởng mà tôi muốn quên đi ngay khi vừa nghĩ ra.
Nhưng ý tưởng này lại giống như một loại virus, chỉ cần đã xuất hiện rồi thì dù chỉ một chút thôi là đã không thể quên được nữa, ngược lại càng ngày càng rõ ràng.
Sau hơn hai mươi phút xoa bóp, bố đã thở phì phò, xoa bóp kiểu này thực sự tiêu tốn rất nhiều sức lực.
Lúc nào cũng phải gắng sức, nếu không phải bố có sức khỏe tốt, e là không thể kiên trì được nổi rồi.
Tiểu Nhiễm đã mang trà rót sẵn đến, chỉ đợi bố uống.
Tôi ngồi dậy, trên mặt cũng lấm tấm mồ hôi.
Tiểu Nhiễm không quan tâm đến tôi mà chỉ vội vàng đưa trà cho bố, bố rất hài lòng nhận lấy.
Tôi có thể thấy rõ lúc ông nhận chén trà, nhìn bố giống như đang nhìn chén trà, nhưng thực tế góc độ của mắt lại đang hướng về ngực Tiểu Nhiễm phía sau chén trà.
Đáng tiếc Tiểu Nhiễm giơ tay, quần áo phía trước rộng hơn, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Ý tưởng trong đầu tôi lại bắt đầu quay cuồng.
Lúc này bé con khóc ré lên, Tiểu Nhiễm vội chạy đi xem con.
Tôi nói với bố: "Bố, phải công nhận rượu thuốc này hay thật, eo của con bây giờ vẫn còn nóng ran, bố vất vả rồi."
Bố đặt chén trà xuống, trầm mặc một lúc rồi đột nhiên nói với tôi: "Dương Dương, cậu vẫn luôn hỏi tôi vì sao không tìm người phụ nữ khác, không nhân lúc còn trẻ mà sinh thêm một đứa con nữa."
Tôi nghe đến đây thì sửng sốt, tối nay bố làm sao thế, sao lại bất chợt nhắc đến chuyện này? Tôi biết chắc chắn bố vẫn còn câu sau, nên không nói nữa.
Quả nhiên bố lại nói tiếp: "Bố đã không thể có con từ lâu rồi."
Tôi giật mình, ngẩn người nhìn bố.
Tôi không biết nên tiếp lời như thế nào nữa.
Bố liếc nhìn tôi, đột nhiên ông cười nói: “Đó là đứa con duy nhất của tôi, bây giờ cậu cũng là đứa con duy nhất của tôi. Có nhớ nhiệm vụ ở Vân Nam mà tôi từng đã kể cho cậu không? Tôi bị thương trong nhiệm vụ đó, bị đá một cái vào chân, sau này khỏi rồi, nhưng tôi không thể sinh hoạt vợ chồng được nữa. Là nhờ lão đại đội trưởng xoa bóp cho tôi mỗi ngày, xoa bóp đúng ba tháng trời tôi mới khỏi. Mặc dù sinh hoạt vợ chồng không thành vấn đề nhưng không thể sinh con được. Không đủ tinh trùng, cũng chính là cái bệnh Necrozoospermia* mà bệnh viện nói bây giờ nói."
*Necrozoospermia (tinh trùng hoại tử): Là một loại bệnh vô sinh ở nam giới.
Tôi nhìn bố, giờ tôi mới biết vì sao bố có tiền, có khả năng, nhưng lại không tìm một người phụ nữ khác kết hôn sinh con.
Hóa ra là vì lý do này.
Bố nói tiếp: "Vậy nên cậu yên tâm, năm đó tôi bị thương nặng như vậy mà lão đại đội trưởng vẫn có thể chữa khỏi được, chút bệnh vặt này của cậu nhất định có thể chữa được. Cho dù có giống tôi, chỉ có thể sinh hoạt vợ chồng cũng không thành vấn đề, dù sao cậu cũng đã có Đậu Đậu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.