Chương 85: Ăn Nữa Không
Hoa Chưa Nở
04/09/2023
Khương Hòa được Hứa Thanh huấn luyện phát huy rất tốt, hình tượng trong mắt Hứa Văn Bân nhất thời thay đổi rồi.
Xuống được phòng bếp, cũng lên được phòng lớn. Tên tiểu tử này đã đi vào vận khí cứt chó nào rồi?
“Sao vậy ba?” Hứa Thanh cảm thấy ánh mắt lão ba nhìn mình có chút kỳ quái.
“Không có gì.”
“Có gì thì cứ nói a.”
“Không có.”
“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, tháng này con mới tới có một lần, sẽ khai báo rõ ràng.”
“Con cũng biết một tháng tới một lần a?!” Hứa Văn Bân trừng mắt.
“Con đã thành niên rồi, làm việc bên ngoài… một tháng một lần cũng không ít đi?” Hứa Thanh nhức đầu “ngoại trừ những người sống ở nhà ngày ngày về nhà, ai không có việc gì mà chạy chạy về liên tục? đây không phải là làm phiền những ngày tháng nhỏ của riêng hai người sao?”
“Con…”
Hứa Văn Bân mở miệng, nín thở trong cổ họng.
Lời nói thực không sai, tên tiểu tử này quay lại xem ra cũng phiền, không bằng không quay về, quấy nhiễu những ngày tháng của họ.
…Không quay lại cũng không có vấn đề gì a!
Sinh con trai chính là đau trứng, sớm biết thì lúc trước đã sinh một cô con gái.
Nếu là con gái phỏng chừng hiện giờ đã gả cho dưới nhà đối diện rồi, đỡ lo.
“Nếu ba không có chuyện gì làm thì hãy xem những bài chia sẻ của các dì, khi con xem bài đăng của các bạn thường xuyên thấy, rất hay.”
Hứa Thanh buông bàn tay nhỏ của Khương Hòa, từ trong túi móc ra điện thoại nhấn nhấn vài cái, nói: “Để con chia sẻ cho ba a, người nhìn mấy ngày trước bà ấy đăng ‘cấp bách! Tổn hại khi ăn khuya’
Ồ, hai người ngủ sớm dậy sớm không ăn khua ở trước mặt ‘con lớn rồi làm sao để buông tay’ cái này hay, con chuyển cho ba xem xem, còn một cái dưới ‘con lớn rồi còn có thể đán.…’ khụ, cái bên dưới nữa.”
tên này bức bức cằn nhằn, tìm đúng bài đăng của dì cả liền chia sẻ văn chương này đi “không phải con nói nha ba, em của con nếu như đẹp trai như con, còn có thể có tài hoa giống con, sống ở nhà, có bạn gái lại có công việc, như vậy thì dì của con đã vui vẻ không thôi. Cha không thể quá tham lam, lúc nào cũng nghĩ con không làm việc đàng hoàng…”
“Con so với tên nhóc du thủ du thực Tiểu Văn kia sao, đem năng lực của con sao con không so với con chuột nhỏ kia?”
“Ai du thủ du thực? người ta chỉ là phá một chút!” Chu Tố Chi không vui, khua cái thìa xới, từ trong bếp thò đầu ra.
Hứa Văn Bân làm như không nghe thấy, dù sao cũng là con trai của chị bà ấy, có như thế nào thì cũng phải để trong mắt. Tiếp tục nói chuyện với Hứa Thanh: “Chuột nhỏ hiện giờ là nhân viên công vụ, cũng có bạn gái, ngoại trừ hơi đen một chút thì có chỗ nào không cường hơn con không?”
“Tại sao con phải ăn cả đời?”
“…”
Hứa Văn Bân đang định ân cần giáo huấn, nhất thời bị đình chỉ, mặt đen trầm mặc một hồi nói: “Vậy con muốn thế nào?”
“Làm lớn, làm mạnh, mở phòng làm việc, thành lập công ty, sau cùng dung hợp đưa lên thị trường.” Hứa Thanh phấn chấn nâng lên quả đấm “Tới lúc đó con chính là lão tổng, người chính là cha của lão tổng, cha của phú nhị đại, có mặt mũi.”
“Cút!”
“Ai nha, con không nói chuyện đùa. Cha, đơn vị sự nghiệp đó cũng không ăn được cả đời, đều là công việc, phân cái gì địa vị cao thấp… cho dù con vào được đơn vị, người nhìn tính cách của con cũng chính là sâu mọt của công ty, ngày ngày ăn và chờ chết, vậy thì cũng có khác gì hiện tại?”
“Tại sao con phải làm sâu mọt?”
“Bởi vì con chính là như vậy a.”
“Con chính là…” Hứa Văn Bân thuận tay muốn cầm dép lên, lại nhìn Khương Hòa ngồi bên cạnh liền từ bỏ.
“Chậc, mỗi người đều có số phận của mình, tại sao ba lại không hiểu. Con là một người, con có điều mà bản thân con muốn. Tới lúc đó hai người già rồi nghỉ hưu rồi, con đem tiền tới nuôi hai người là được rồi, đem bưng phân bưng nước tiểu cho hai người, nhất định phải vào được đơn vị sao…”
Hứa Thanh cũng phiền tới hoảng “Trước đây không phải cũng đã đem bát tự của con mang cho người ta xem rồi hay sao.
Lão đầu nói gì… cái gì tam công? cái gì hảo tranh hảo đấu, không phải là một người có thể an ổn ngồi yên ~ mẹ, mẹ, lúc đó nói như thế nào?”
“Cái gì nói thế nào?”
“Đúng rồi!” Hứa Thanh đứng lên, chạy tới phòng sách ở ngăn kéo dưới cùng lục lọi tìm kiếm ra một tờ giấy đỏ thẫm, mở ra xem.
“Thất sát thế áp tam công, thích tửu sắc mà thiên tranh hảo đấu, yêu hiên ngang mà phù nhược khi cường, tính tình như hổ… ai nha ai nha, đây là con sao?”
Anh ta tấm tắc phe phẩy đi ra ngoài “ba, ba nhìn, đây chính là mệnh, nhìn từ căn con không phải là người chất phác như chuột nhỏ, cưỡng cầu không được.”
“Con chụp nó làm cái gì?” Hứa Văn Bân nhìn anh ta lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Lưu lại, tới lúc đó đem bạn gái của con đi tìm người hợp nhất bát tự, con cảm thấy hai chúng con rất có duyên, cô ấy tin cái này.”
“Xuy, cái này đều là đánh lừa quỷ, cái gì mà hiên ngang như hổ, chính là nhìn thấy con thiếu chút nữa thành tên côn đồ, mới kiếm từ dễ nghe, uống rượu hiếu chiến.”
Hứa Văn Bân khinh thường “còn không phải bị ta đánh phục rồi?”
“Đó không phải là ba đánh phục, là con đến độ tuổi tự mình thay đổi, ai không từng trẻ tuổi chứ.”
Hứa Thanh nhắc lại những ngày anh ấy bị đánh bằng thắt lưng mặt đồng cũng không có cảm giác gì, ngược lại… thực ra lúc đó nên đánh.
“Nói trở lại, hiện giờ con an an phận phận làm chút việc của mình, sao cha còn không nhìn thuận? nhất định phải Thanh niên năm tốt, để nhận được giải thưởng của hội nghị gì đó của Giang Thành kia sao?”
“Ta nói trao giải thưởng rồi sao? ta nói trao rồi sao? ta chính là muốn con làm một công việc chân chính!”
“Hai cha con các người nghỉ ngơi một chút.” Chu Tố Chi bưng chén đĩa tới, hướng miệng về phía Khương Hòa ra hiệu Hứa Văn Bân.
Cãi nhau cũng không phân trường hợp, cô nương vẫn ngồi ở đó mà.
Khương Hòa giống như tập trung tình thần nhìn chằm chằm vào ti vi, kỳ thực hai tai cô ấy đang vểnh lên và tâm trí hoàn toàn không để trên ti vi.
“Ăn quýt.”
Hứa Thanh ngồi lại và lột quýt cho cô ấy, lấy một múi đưa tới miệng cho cô ấy. Khương Hòa vẫn đang giả vờ như mình đang tập trung vào ti vi, theo bản năng hé miệng ra ăn. Sau khi nhai nhất thời dừng động tác, quay đầu nhìn anh ta.
“Ăn ngon không?” Hứa Thanh hỏi.
“… Chua.” Khương Hòa có chút ngây người.
“Vậy anh ăn.”
Hứa Thanh ném một miếng vào trong miệng của mình, ngiêng đầu nhìn Hứa Văn Bân một cái.
Hứa Văn Bân hừ một tiếng, mắt không thấy lòng không phiền, cầm theo tách trà của mình đi vào phòng sách.
“Ăn thêm một miếng?” Hứa Thanh cười cười, lại nhìn Khương Hòa hỏi.
Không thay đổi thái độ của ông già, ngôi nhà này mỗi lần quay lại đều không yên ổn.
Trò chơi đã trở thành nghệ thuật thứ chín rồi, bang nhân này còn coi đó là vật phẩm tinh thần, theo không kịp thời đại.
“Ta…”
Khương Hòa dùng lực nhếch khóe miệng, trầm mặc một lát. Thấy múi quýt trên tay anh ta đưa tới, ma xui quỷ khiến lại hé miệng.
“Chua ngon hay ngọt ngon?” trên tay Hứa Thanh không ngừng đưa tới, lại lấy múi quýt nữa đưa tới.
“Tôi không ăn nữa.” Khương Hòa lắc đầu, tránh đi ánh mắt của anh ấy, ngoảnh đi hướng khác.
“Vừa phát huy không tồi, hù được ba của anh rồi.”
Hứa Thanh thấp giọng cười, tự mình cầm quýt ăn, vị chua có chút lạnh ngắt.
Khương Hòa trầm mặc không đáp lại anh ta.
Khi ở nhà Hứa Thanh dạy cô ấy những lời đó, cô ấy hỏi tại sao lại phức tạp như vậy, phải làm một chút chuẩn bị, miễn cho tới khi cô ấy phát hiện ra thực sự là thích anh ta…
Nghĩ tới đây cô ấy lặng lẽ cúi đầu, chớp chớp ánh mắt.
Giống như thực là, ôi.
Xuống được phòng bếp, cũng lên được phòng lớn. Tên tiểu tử này đã đi vào vận khí cứt chó nào rồi?
“Sao vậy ba?” Hứa Thanh cảm thấy ánh mắt lão ba nhìn mình có chút kỳ quái.
“Không có gì.”
“Có gì thì cứ nói a.”
“Không có.”
“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, tháng này con mới tới có một lần, sẽ khai báo rõ ràng.”
“Con cũng biết một tháng tới một lần a?!” Hứa Văn Bân trừng mắt.
“Con đã thành niên rồi, làm việc bên ngoài… một tháng một lần cũng không ít đi?” Hứa Thanh nhức đầu “ngoại trừ những người sống ở nhà ngày ngày về nhà, ai không có việc gì mà chạy chạy về liên tục? đây không phải là làm phiền những ngày tháng nhỏ của riêng hai người sao?”
“Con…”
Hứa Văn Bân mở miệng, nín thở trong cổ họng.
Lời nói thực không sai, tên tiểu tử này quay lại xem ra cũng phiền, không bằng không quay về, quấy nhiễu những ngày tháng của họ.
…Không quay lại cũng không có vấn đề gì a!
Sinh con trai chính là đau trứng, sớm biết thì lúc trước đã sinh một cô con gái.
Nếu là con gái phỏng chừng hiện giờ đã gả cho dưới nhà đối diện rồi, đỡ lo.
“Nếu ba không có chuyện gì làm thì hãy xem những bài chia sẻ của các dì, khi con xem bài đăng của các bạn thường xuyên thấy, rất hay.”
Hứa Thanh buông bàn tay nhỏ của Khương Hòa, từ trong túi móc ra điện thoại nhấn nhấn vài cái, nói: “Để con chia sẻ cho ba a, người nhìn mấy ngày trước bà ấy đăng ‘cấp bách! Tổn hại khi ăn khuya’
Ồ, hai người ngủ sớm dậy sớm không ăn khua ở trước mặt ‘con lớn rồi làm sao để buông tay’ cái này hay, con chuyển cho ba xem xem, còn một cái dưới ‘con lớn rồi còn có thể đán.…’ khụ, cái bên dưới nữa.”
tên này bức bức cằn nhằn, tìm đúng bài đăng của dì cả liền chia sẻ văn chương này đi “không phải con nói nha ba, em của con nếu như đẹp trai như con, còn có thể có tài hoa giống con, sống ở nhà, có bạn gái lại có công việc, như vậy thì dì của con đã vui vẻ không thôi. Cha không thể quá tham lam, lúc nào cũng nghĩ con không làm việc đàng hoàng…”
“Con so với tên nhóc du thủ du thực Tiểu Văn kia sao, đem năng lực của con sao con không so với con chuột nhỏ kia?”
“Ai du thủ du thực? người ta chỉ là phá một chút!” Chu Tố Chi không vui, khua cái thìa xới, từ trong bếp thò đầu ra.
Hứa Văn Bân làm như không nghe thấy, dù sao cũng là con trai của chị bà ấy, có như thế nào thì cũng phải để trong mắt. Tiếp tục nói chuyện với Hứa Thanh: “Chuột nhỏ hiện giờ là nhân viên công vụ, cũng có bạn gái, ngoại trừ hơi đen một chút thì có chỗ nào không cường hơn con không?”
“Tại sao con phải ăn cả đời?”
“…”
Hứa Văn Bân đang định ân cần giáo huấn, nhất thời bị đình chỉ, mặt đen trầm mặc một hồi nói: “Vậy con muốn thế nào?”
“Làm lớn, làm mạnh, mở phòng làm việc, thành lập công ty, sau cùng dung hợp đưa lên thị trường.” Hứa Thanh phấn chấn nâng lên quả đấm “Tới lúc đó con chính là lão tổng, người chính là cha của lão tổng, cha của phú nhị đại, có mặt mũi.”
“Cút!”
“Ai nha, con không nói chuyện đùa. Cha, đơn vị sự nghiệp đó cũng không ăn được cả đời, đều là công việc, phân cái gì địa vị cao thấp… cho dù con vào được đơn vị, người nhìn tính cách của con cũng chính là sâu mọt của công ty, ngày ngày ăn và chờ chết, vậy thì cũng có khác gì hiện tại?”
“Tại sao con phải làm sâu mọt?”
“Bởi vì con chính là như vậy a.”
“Con chính là…” Hứa Văn Bân thuận tay muốn cầm dép lên, lại nhìn Khương Hòa ngồi bên cạnh liền từ bỏ.
“Chậc, mỗi người đều có số phận của mình, tại sao ba lại không hiểu. Con là một người, con có điều mà bản thân con muốn. Tới lúc đó hai người già rồi nghỉ hưu rồi, con đem tiền tới nuôi hai người là được rồi, đem bưng phân bưng nước tiểu cho hai người, nhất định phải vào được đơn vị sao…”
Hứa Thanh cũng phiền tới hoảng “Trước đây không phải cũng đã đem bát tự của con mang cho người ta xem rồi hay sao.
Lão đầu nói gì… cái gì tam công? cái gì hảo tranh hảo đấu, không phải là một người có thể an ổn ngồi yên ~ mẹ, mẹ, lúc đó nói như thế nào?”
“Cái gì nói thế nào?”
“Đúng rồi!” Hứa Thanh đứng lên, chạy tới phòng sách ở ngăn kéo dưới cùng lục lọi tìm kiếm ra một tờ giấy đỏ thẫm, mở ra xem.
“Thất sát thế áp tam công, thích tửu sắc mà thiên tranh hảo đấu, yêu hiên ngang mà phù nhược khi cường, tính tình như hổ… ai nha ai nha, đây là con sao?”
Anh ta tấm tắc phe phẩy đi ra ngoài “ba, ba nhìn, đây chính là mệnh, nhìn từ căn con không phải là người chất phác như chuột nhỏ, cưỡng cầu không được.”
“Con chụp nó làm cái gì?” Hứa Văn Bân nhìn anh ta lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Lưu lại, tới lúc đó đem bạn gái của con đi tìm người hợp nhất bát tự, con cảm thấy hai chúng con rất có duyên, cô ấy tin cái này.”
“Xuy, cái này đều là đánh lừa quỷ, cái gì mà hiên ngang như hổ, chính là nhìn thấy con thiếu chút nữa thành tên côn đồ, mới kiếm từ dễ nghe, uống rượu hiếu chiến.”
Hứa Văn Bân khinh thường “còn không phải bị ta đánh phục rồi?”
“Đó không phải là ba đánh phục, là con đến độ tuổi tự mình thay đổi, ai không từng trẻ tuổi chứ.”
Hứa Thanh nhắc lại những ngày anh ấy bị đánh bằng thắt lưng mặt đồng cũng không có cảm giác gì, ngược lại… thực ra lúc đó nên đánh.
“Nói trở lại, hiện giờ con an an phận phận làm chút việc của mình, sao cha còn không nhìn thuận? nhất định phải Thanh niên năm tốt, để nhận được giải thưởng của hội nghị gì đó của Giang Thành kia sao?”
“Ta nói trao giải thưởng rồi sao? ta nói trao rồi sao? ta chính là muốn con làm một công việc chân chính!”
“Hai cha con các người nghỉ ngơi một chút.” Chu Tố Chi bưng chén đĩa tới, hướng miệng về phía Khương Hòa ra hiệu Hứa Văn Bân.
Cãi nhau cũng không phân trường hợp, cô nương vẫn ngồi ở đó mà.
Khương Hòa giống như tập trung tình thần nhìn chằm chằm vào ti vi, kỳ thực hai tai cô ấy đang vểnh lên và tâm trí hoàn toàn không để trên ti vi.
“Ăn quýt.”
Hứa Thanh ngồi lại và lột quýt cho cô ấy, lấy một múi đưa tới miệng cho cô ấy. Khương Hòa vẫn đang giả vờ như mình đang tập trung vào ti vi, theo bản năng hé miệng ra ăn. Sau khi nhai nhất thời dừng động tác, quay đầu nhìn anh ta.
“Ăn ngon không?” Hứa Thanh hỏi.
“… Chua.” Khương Hòa có chút ngây người.
“Vậy anh ăn.”
Hứa Thanh ném một miếng vào trong miệng của mình, ngiêng đầu nhìn Hứa Văn Bân một cái.
Hứa Văn Bân hừ một tiếng, mắt không thấy lòng không phiền, cầm theo tách trà của mình đi vào phòng sách.
“Ăn thêm một miếng?” Hứa Thanh cười cười, lại nhìn Khương Hòa hỏi.
Không thay đổi thái độ của ông già, ngôi nhà này mỗi lần quay lại đều không yên ổn.
Trò chơi đã trở thành nghệ thuật thứ chín rồi, bang nhân này còn coi đó là vật phẩm tinh thần, theo không kịp thời đại.
“Ta…”
Khương Hòa dùng lực nhếch khóe miệng, trầm mặc một lát. Thấy múi quýt trên tay anh ta đưa tới, ma xui quỷ khiến lại hé miệng.
“Chua ngon hay ngọt ngon?” trên tay Hứa Thanh không ngừng đưa tới, lại lấy múi quýt nữa đưa tới.
“Tôi không ăn nữa.” Khương Hòa lắc đầu, tránh đi ánh mắt của anh ấy, ngoảnh đi hướng khác.
“Vừa phát huy không tồi, hù được ba của anh rồi.”
Hứa Thanh thấp giọng cười, tự mình cầm quýt ăn, vị chua có chút lạnh ngắt.
Khương Hòa trầm mặc không đáp lại anh ta.
Khi ở nhà Hứa Thanh dạy cô ấy những lời đó, cô ấy hỏi tại sao lại phức tạp như vậy, phải làm một chút chuẩn bị, miễn cho tới khi cô ấy phát hiện ra thực sự là thích anh ta…
Nghĩ tới đây cô ấy lặng lẽ cúi đầu, chớp chớp ánh mắt.
Giống như thực là, ôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.