Chương 53: Sau Này Quãng Đời Còn Lại
Hoa Chưa Nở
07/03/2021
Hứa Thanh phát hiện phương châm lộ tuyến của mình sai rồi, đối với cô ấy càng tốt, càng là ân tình, vì thế càng..
Mẹ kiếp, nước nóng luộc ếch, nổi rỉ rồi.
"Chỉ cần trả hết nợ, chúng ta thanh toán xong, ân nhân cái gì đó cũng không bắt buộc, tôi chỉ là.. Chỉ là cử thủ chi lao, không cần đặt trong lòng."
"Không được, tiền phải tự mình kiếm, tôi chỉ là nấu bữa cơm mà thôi, hơn nữa tự mình cũng ăn, như vậy không được." Khương Hòa lắc đầu.
Trả nợ giả dối, tôi cho cô tiền, cô lại trả lại tôi, như vậy là thanh toán xong.
Chân thật trả nợ xong, dựa vào tiền tích góp do tự mình lao động, sau đó thanh toán.
Nhị Nương là hại ta.. Trong lòng Hứa Thanh như có ngàn con ngựa đang chạy. Trên con đường từ ân nhân lừa gạt cô ấy thành bạn gái là một chướng ngại vật lớn nhất.
Nếu cứ tiếp tục như vậy anh lừa hai năm cũng không lừa được thành bạn gái, may mắn phát hiện sớm..
Cũng không biết là cái kiểu gì, có ơn thì không thể nói chuyện bạn bè? Còn tư dục của bản thân..
"Đợi đã, cô vừa nói tư dục của bản thân?"
Anh dừng chiếc đũa lại, hồ nghi nhìn Khương Hòa "tư dục gì?"
".. Tư dục gì cơ?"
"Cô vừa mới nói đó." Hứa Thanh nhìn cô ấy.
Khương Hòa cúi đầu cắn đũa, lại ngẩng đầu lên "tôi có nói như vậy sao?"
"..."
Kiềm!
Khương Hòa bị ánh mắt của Hứa Thanh nhìn, trốn tránh một lát, một lần nữa cúi đầu nói: "Anh không cần tội nghiệp tôi, tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền, sẽ không đem thêm phiền phức tới cho anh."
"Tôi không tội nghiệp cô."
Hứa Thanh tức giận nói: "Trước tiên ăn cơm đi, những cái khác sau này lại nói."
Quỷ mới muốn làm ân nhân, thiếu chút đồ ăn đó sao?
* * *
Hứa Văn Bân về tới nhà, Chu Tố Chi đã làm xong thức ăn, đang bê ra.
"Sao hôm nay lại về muộn hơn một chút?"
"Tôi.. Tới chỗ Thanh Tử xem hệ thống sưởi có cung lên không." Hứa Văn Bân nhìn một màn trước mặt, đem túi công văn đặt xuống ghế, nghĩ nghĩ.
Tiểu tử đó làm cái gì?
"Đi rửa tay đi, ngồi ngây ra đó làm gì?"
"Tôi hình như đã gặp phải quỷ rồi."
"Hả?" Chu Tố Chi nhíu mày, thấy Hứa Văn Bân bộ mặt nghiêm túc, không khỏi lau tay đi tới gần "sao vậy? Đào di tích xuất hiện vấn đề?"
"Không, không liên quan gì tới công việc."
Hứa Văn Bân thấy động tác của Vợ, dừng một chút, trong lòng càng thêm phức tạp "Bà đây.. Tôi vừa nhìn thấy một lần rồi."
Chu Tố Chi động tác cứng đờ "nhìn thấy gì rồi? Nói thì nói cho rõ ràng."
"Chính là.. Không biết phải nói từ đâu, chính là.. Bà nghĩ Thanh Tử hai người bọn nó ở trong ngôi nhà nát đó làm những gì?"
"Thanh Tử, nó làm sao?" Chu Tố Chi ngẩn người, sau đó biểu tình thay đổi "chúng nó làm cái gì rồi? Chắc không phải.. Bị ông bắt gặp rồi chứ?"
Cô nam quả nữ sống chung với nhau, nếu như nọ kia bị lão Hứa bắt gặp..
Chu Tố Chi nghĩ như vậy, thông suốt, khủng khiếp, gặp quỷ rồi!
"Nghĩ cái gì vậy chứ?" Hứa Văn Bân nhíu mày, liếc mắt một cái liền nhìn ra bà ấy nghĩ không phải chuyện tốt gì "đừng chỉnh loạn lên, bà cảm thấy chúng nó sống như thế nào?"
"Còn có thể như thế nào? Rốt cuộc ông muốn nói cái gì? Thật nhàm chán." Chu Tố Chi không kiên nhẫn, nói một cái mà cũng phí lực như vậy chứ.
Bây giờ bà đã có chút hiểu được cảm giác của Hứa Thanh rồi.
"Vừa nãy tôi quay về.. Oh không, là tôi qua đó, gõ cửa, tiểu tử Thanh Tử đó, bạn gái của nó, cũng giống như bà vậy, giống bộ dáng vừa rồi của bà, bê thức ăn ra gọi tôi một tiếng, sau đó đứng đó lau tay."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó cái gì? Bà không cảm thấy có gì đó không đúng hay sao? Tiểu tử đó ngày ngày không làm việc đứng đắn, đây, đây.."
Hứa Văn Bân 'đây' mấy lần cũng không ra, dù sao cũng cảm thấy không đúng, khó tin "nó giống như chúng ta ở đây.."
"Giống như chúng ta ở đây?" Chu Tố Chi vẫn chưa rõ ông ấy nói gì.
"Đúng, chính là cảm giác đó, là bà chưa nhìn thấy thôi.. Còn muốn giữ tôi lại ăn cơm, một mặt khoe khoang, cái đuôi cũng mau vểnh lên trời rồi. Bà nói xem, như vậy có bình thường không? Ngay cả một công việc cũng không tìm được, bây giờ là hai miệng ăn qua ngày, ngay cả ngôi nhà nát đó cũng chỉnh sửa. Tôi cảm thấy không đúng, khẳng định là chỗ nào đó có vấn đề rồi."
Hứa Văn Bân suy nghĩ một đường, đây tuyệt đối không bình thường.
Hứa Thanh đó cả ngày cà lơ phất phơ, bỗng dưng biến thành nhà rồi.
Chó má!
Ngay cả một công việc cũng không có, khẳng định là chỗ nào đó có vấn đề, bị ông xem nhẹ rồi.
"Người ta vốn dĩ là bạn trai bạn gái, chỗ nào không bình thường?"
Chu Tố Chi cuối cùng cũng nghe ra, hiểu đại khái, từ trong mũi xuy một tiếng, quay người đi vào bếp nói: "Mau rửa tay, cả ngày cân nhắc có với không có.."
"Bà không hiểu, như vậy không phải là nó nên.."
"Nên như thế nào?" Chu Tố Chi quay đầu "người ta nấu cơm thì nấu cơm, biết nấu cơm là chuyện tốt, ông ở đây bận tâm làm gì? Chúng nó ngày nào cũng gọi đồ ăn ở ngoài thì ông sẽ thấy thoải mái sao?"
"Tôi vẫn thực sự cảm thấy thoải mái." Hứa Văn Bân mạnh miệng.
Đây không phải là việc có gọi đồ ăn bên ngoài hay không, tình hình lúc đó.. Là đặc biệt không bình thường!
"Người ta nữ tắc, ông hiểu cái rắm."
"Ông muốn thế nào?" Chu Tố Chi vén tay áo.
"Tôi không muốn thế nào, tôi ăn cơm!"
Hứa Văn Bân đứng dậy định đi xới cơm.
Ngày khác sẽ để tiểu tử đó đem bạn gái tới, xem xem là chỗ nào không đúng.
* * *
Thanh thanh bạch bạch hai người Hứa Thanh ăn cơm xong biến bình thường.
Một người ngồi trước máy tính chơi game, một người nằm trên sô pha thỉnh thoảng lại ngắm người nào đó.
Dựa theo tiến độ tập luyện chơi trò chơi hàng ngày, ngày tháng năm nào cũng không rõ..
Hứa Thanh sau khi ăn xong thì luôn cân nhắc tới vấn đề này, vốn dĩ muốn hạ quyết tâm lừa cô nàng này, buổi tối khi nấu ăn lại bị đâm một chút, bây giờ cảm thấy khó chịu, hận đêm nay không thể đem chăn của cô ấy chuyển sang phòng của mình.
Không được, bình tĩnh, bình tĩnh, từ từ.
Nếu không rất có khả năng bị một quyền đánh vào trong tường, móc cũng không móc được ra.
Hít sâu hai lần, anh đem quẳng hết những thứ lung tung trong đầu đi, cân nhắc làm thế nào để tìm việc khác cho Khương Hòa làm.
Bây giờ ngoài việc từ từ làm quen với cuộc sống hiện đại, thì phải tìm một việc có thể nuôi sống được bản thân, nếu không cô ấy sẽ không có cảm giác an toàn, cũng sẽ đối với thời đại này không có lòng trung thành.
Chỉ có thực sự bắt đầu cuộc sống, mới có thể bình tĩnh, ở thời đại này an tâm cắm rễ, sau đó sẽ suy nghĩ tới những thứ khác.
Đông Qua lắc lắc cái đuôi đi tuần tra lãnh thổ của mình, sau đó ở giữa Hứa Thanh và Khương Hòa do dự một lát, gập cong nhảy lên sô pha, hướng trên bụng Hứa Thanh bước hai bước, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi.
"Đi, tìm cô ấy đi."
Hứa Thanh túm chặt gáy nó nhấc lên, đổi phương hướng nhẹ nhàng đẩy.
Ân, lòng trung thành, đại khái chính là ràng buộc, sủng vật hẳn là cũng tính đi?
Anh nhìn Khương Hòa, mèo, trong lòng cân nhắc.
Nếu không có lòng trung thành, vĩnh viễn đều là lục bình, chỉ có thể bực bội một đời, cho dù anh ta có thể lừa vào tay hay không, đều hi vọng Khương Hòa có thể chân chính sống tiếp trong thời đại này.
Giống như Khương Hòa nói, giúp tất cả mọi người ngắm nhìn phong cảnh của hơn một ngàn năm sau, như vậy mới không uổng cuộc đời này, cũng không uổng một chuyến đi này.
Cảm giác được trong tay chấn động một chút, Hứa Thanh cầm lên xem, là người một nhà tương thân tương ái lão cha@ mình.
Người kiếm tiền trong nhà: @người chơi bời lêu lổng, "lần sau về nhà nhớ đem theo bạn gái về, nếu không dẫn về thì cũng không cần về nữa."
Hứa Thanh ngẩng đầu, khương Hòa đang vuốt Đông Qua cũng quay đầu nhìn lại, hai người ánh mắt giao nhau, anh nhìn Khương Hòa cười một cái sau đó cúi xuống ấn di động.
Người chơi bời lêu lổng: "Con biết rồi."
Mẹ kiếp, nước nóng luộc ếch, nổi rỉ rồi.
"Chỉ cần trả hết nợ, chúng ta thanh toán xong, ân nhân cái gì đó cũng không bắt buộc, tôi chỉ là.. Chỉ là cử thủ chi lao, không cần đặt trong lòng."
"Không được, tiền phải tự mình kiếm, tôi chỉ là nấu bữa cơm mà thôi, hơn nữa tự mình cũng ăn, như vậy không được." Khương Hòa lắc đầu.
Trả nợ giả dối, tôi cho cô tiền, cô lại trả lại tôi, như vậy là thanh toán xong.
Chân thật trả nợ xong, dựa vào tiền tích góp do tự mình lao động, sau đó thanh toán.
Nhị Nương là hại ta.. Trong lòng Hứa Thanh như có ngàn con ngựa đang chạy. Trên con đường từ ân nhân lừa gạt cô ấy thành bạn gái là một chướng ngại vật lớn nhất.
Nếu cứ tiếp tục như vậy anh lừa hai năm cũng không lừa được thành bạn gái, may mắn phát hiện sớm..
Cũng không biết là cái kiểu gì, có ơn thì không thể nói chuyện bạn bè? Còn tư dục của bản thân..
"Đợi đã, cô vừa nói tư dục của bản thân?"
Anh dừng chiếc đũa lại, hồ nghi nhìn Khương Hòa "tư dục gì?"
".. Tư dục gì cơ?"
"Cô vừa mới nói đó." Hứa Thanh nhìn cô ấy.
Khương Hòa cúi đầu cắn đũa, lại ngẩng đầu lên "tôi có nói như vậy sao?"
"..."
Kiềm!
Khương Hòa bị ánh mắt của Hứa Thanh nhìn, trốn tránh một lát, một lần nữa cúi đầu nói: "Anh không cần tội nghiệp tôi, tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền, sẽ không đem thêm phiền phức tới cho anh."
"Tôi không tội nghiệp cô."
Hứa Thanh tức giận nói: "Trước tiên ăn cơm đi, những cái khác sau này lại nói."
Quỷ mới muốn làm ân nhân, thiếu chút đồ ăn đó sao?
* * *
Hứa Văn Bân về tới nhà, Chu Tố Chi đã làm xong thức ăn, đang bê ra.
"Sao hôm nay lại về muộn hơn một chút?"
"Tôi.. Tới chỗ Thanh Tử xem hệ thống sưởi có cung lên không." Hứa Văn Bân nhìn một màn trước mặt, đem túi công văn đặt xuống ghế, nghĩ nghĩ.
Tiểu tử đó làm cái gì?
"Đi rửa tay đi, ngồi ngây ra đó làm gì?"
"Tôi hình như đã gặp phải quỷ rồi."
"Hả?" Chu Tố Chi nhíu mày, thấy Hứa Văn Bân bộ mặt nghiêm túc, không khỏi lau tay đi tới gần "sao vậy? Đào di tích xuất hiện vấn đề?"
"Không, không liên quan gì tới công việc."
Hứa Văn Bân thấy động tác của Vợ, dừng một chút, trong lòng càng thêm phức tạp "Bà đây.. Tôi vừa nhìn thấy một lần rồi."
Chu Tố Chi động tác cứng đờ "nhìn thấy gì rồi? Nói thì nói cho rõ ràng."
"Chính là.. Không biết phải nói từ đâu, chính là.. Bà nghĩ Thanh Tử hai người bọn nó ở trong ngôi nhà nát đó làm những gì?"
"Thanh Tử, nó làm sao?" Chu Tố Chi ngẩn người, sau đó biểu tình thay đổi "chúng nó làm cái gì rồi? Chắc không phải.. Bị ông bắt gặp rồi chứ?"
Cô nam quả nữ sống chung với nhau, nếu như nọ kia bị lão Hứa bắt gặp..
Chu Tố Chi nghĩ như vậy, thông suốt, khủng khiếp, gặp quỷ rồi!
"Nghĩ cái gì vậy chứ?" Hứa Văn Bân nhíu mày, liếc mắt một cái liền nhìn ra bà ấy nghĩ không phải chuyện tốt gì "đừng chỉnh loạn lên, bà cảm thấy chúng nó sống như thế nào?"
"Còn có thể như thế nào? Rốt cuộc ông muốn nói cái gì? Thật nhàm chán." Chu Tố Chi không kiên nhẫn, nói một cái mà cũng phí lực như vậy chứ.
Bây giờ bà đã có chút hiểu được cảm giác của Hứa Thanh rồi.
"Vừa nãy tôi quay về.. Oh không, là tôi qua đó, gõ cửa, tiểu tử Thanh Tử đó, bạn gái của nó, cũng giống như bà vậy, giống bộ dáng vừa rồi của bà, bê thức ăn ra gọi tôi một tiếng, sau đó đứng đó lau tay."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó cái gì? Bà không cảm thấy có gì đó không đúng hay sao? Tiểu tử đó ngày ngày không làm việc đứng đắn, đây, đây.."
Hứa Văn Bân 'đây' mấy lần cũng không ra, dù sao cũng cảm thấy không đúng, khó tin "nó giống như chúng ta ở đây.."
"Giống như chúng ta ở đây?" Chu Tố Chi vẫn chưa rõ ông ấy nói gì.
"Đúng, chính là cảm giác đó, là bà chưa nhìn thấy thôi.. Còn muốn giữ tôi lại ăn cơm, một mặt khoe khoang, cái đuôi cũng mau vểnh lên trời rồi. Bà nói xem, như vậy có bình thường không? Ngay cả một công việc cũng không tìm được, bây giờ là hai miệng ăn qua ngày, ngay cả ngôi nhà nát đó cũng chỉnh sửa. Tôi cảm thấy không đúng, khẳng định là chỗ nào đó có vấn đề rồi."
Hứa Văn Bân suy nghĩ một đường, đây tuyệt đối không bình thường.
Hứa Thanh đó cả ngày cà lơ phất phơ, bỗng dưng biến thành nhà rồi.
Chó má!
Ngay cả một công việc cũng không có, khẳng định là chỗ nào đó có vấn đề, bị ông xem nhẹ rồi.
"Người ta vốn dĩ là bạn trai bạn gái, chỗ nào không bình thường?"
Chu Tố Chi cuối cùng cũng nghe ra, hiểu đại khái, từ trong mũi xuy một tiếng, quay người đi vào bếp nói: "Mau rửa tay, cả ngày cân nhắc có với không có.."
"Bà không hiểu, như vậy không phải là nó nên.."
"Nên như thế nào?" Chu Tố Chi quay đầu "người ta nấu cơm thì nấu cơm, biết nấu cơm là chuyện tốt, ông ở đây bận tâm làm gì? Chúng nó ngày nào cũng gọi đồ ăn ở ngoài thì ông sẽ thấy thoải mái sao?"
"Tôi vẫn thực sự cảm thấy thoải mái." Hứa Văn Bân mạnh miệng.
Đây không phải là việc có gọi đồ ăn bên ngoài hay không, tình hình lúc đó.. Là đặc biệt không bình thường!
"Người ta nữ tắc, ông hiểu cái rắm."
"Ông muốn thế nào?" Chu Tố Chi vén tay áo.
"Tôi không muốn thế nào, tôi ăn cơm!"
Hứa Văn Bân đứng dậy định đi xới cơm.
Ngày khác sẽ để tiểu tử đó đem bạn gái tới, xem xem là chỗ nào không đúng.
* * *
Thanh thanh bạch bạch hai người Hứa Thanh ăn cơm xong biến bình thường.
Một người ngồi trước máy tính chơi game, một người nằm trên sô pha thỉnh thoảng lại ngắm người nào đó.
Dựa theo tiến độ tập luyện chơi trò chơi hàng ngày, ngày tháng năm nào cũng không rõ..
Hứa Thanh sau khi ăn xong thì luôn cân nhắc tới vấn đề này, vốn dĩ muốn hạ quyết tâm lừa cô nàng này, buổi tối khi nấu ăn lại bị đâm một chút, bây giờ cảm thấy khó chịu, hận đêm nay không thể đem chăn của cô ấy chuyển sang phòng của mình.
Không được, bình tĩnh, bình tĩnh, từ từ.
Nếu không rất có khả năng bị một quyền đánh vào trong tường, móc cũng không móc được ra.
Hít sâu hai lần, anh đem quẳng hết những thứ lung tung trong đầu đi, cân nhắc làm thế nào để tìm việc khác cho Khương Hòa làm.
Bây giờ ngoài việc từ từ làm quen với cuộc sống hiện đại, thì phải tìm một việc có thể nuôi sống được bản thân, nếu không cô ấy sẽ không có cảm giác an toàn, cũng sẽ đối với thời đại này không có lòng trung thành.
Chỉ có thực sự bắt đầu cuộc sống, mới có thể bình tĩnh, ở thời đại này an tâm cắm rễ, sau đó sẽ suy nghĩ tới những thứ khác.
Đông Qua lắc lắc cái đuôi đi tuần tra lãnh thổ của mình, sau đó ở giữa Hứa Thanh và Khương Hòa do dự một lát, gập cong nhảy lên sô pha, hướng trên bụng Hứa Thanh bước hai bước, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi.
"Đi, tìm cô ấy đi."
Hứa Thanh túm chặt gáy nó nhấc lên, đổi phương hướng nhẹ nhàng đẩy.
Ân, lòng trung thành, đại khái chính là ràng buộc, sủng vật hẳn là cũng tính đi?
Anh nhìn Khương Hòa, mèo, trong lòng cân nhắc.
Nếu không có lòng trung thành, vĩnh viễn đều là lục bình, chỉ có thể bực bội một đời, cho dù anh ta có thể lừa vào tay hay không, đều hi vọng Khương Hòa có thể chân chính sống tiếp trong thời đại này.
Giống như Khương Hòa nói, giúp tất cả mọi người ngắm nhìn phong cảnh của hơn một ngàn năm sau, như vậy mới không uổng cuộc đời này, cũng không uổng một chuyến đi này.
Cảm giác được trong tay chấn động một chút, Hứa Thanh cầm lên xem, là người một nhà tương thân tương ái lão cha@ mình.
Người kiếm tiền trong nhà: @người chơi bời lêu lổng, "lần sau về nhà nhớ đem theo bạn gái về, nếu không dẫn về thì cũng không cần về nữa."
Hứa Thanh ngẩng đầu, khương Hòa đang vuốt Đông Qua cũng quay đầu nhìn lại, hai người ánh mắt giao nhau, anh nhìn Khương Hòa cười một cái sau đó cúi xuống ấn di động.
Người chơi bời lêu lổng: "Con biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.