Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 83: Tâm Sự Của Con Gái

Hoa Chưa Nở

27/08/2023

Về tới nhà.

Hứa Thanh cũng không kéo tay Khương Hòa lải nhải nữa, Khương Hòa cũng không mở máy tính chơi trò chơi, một mình niết gấu nhỏ quay về phòng, buồn bực suy nghĩ.

“Meo~”

Đông Qua đã đói gần cả một ngày, hai gia hỏa này ra ngoài từ sáng sớm nhưng lại quên để đồ ăn cho nó. Hiện giờ sớm đã đói tới không chịu được, chạy qua chà xát hai bên ống quần của Hứa Thanh.

Từ sau khi Khương Hòa tới, nó còn chưa từng chịu loại ấm ức này lần nào, mỗi ngầy đều đúng giờ đúng chỗ được cho ăn.

“Muốn ăn không?” nhân vật phản diện Hứa Thanh cầm túi thức ăn cho mèo lắc lắc “muốn ăn thì lại meo một tiếng.”

Nghe Đông Qua meo meo kêu loạn, anh ta mới mở khe hở đổ thức ăn vào trong đĩa hơn phân nửa. Nhìn nó ăn ngon trong chốc lát mới xoay người đi tới mở chiếc máy tình trên bàn, đăng nhập tài khoản Up làm việc.

Đối với trạng thái của Khương Hòa, Hứa Thanh một chút cũng không lo lắng, đơn giản chỉ là chút suy nghĩ rối rắm của con gái… huống chi cô ấy đối với chuyện tình cảm dốt đặc cán mai, đại khái chỉ tương đương với trình độ lúc năm tuổi của anh ấy.

Lúc năm tuổi ngày ngày muốn mua một con gấu trúc nhỏ để tạo thành 108 vị anh hùng. Bạn cùng bàn tặng anh ta một chồng sao giấy nhỏ, nháy mắt liền bị anh ta ném cho tiểu tử Tần Hạo chơi. Sau này, qua bao nhiêu năm mới hận tới mức tát vào đùi. Mẹ nó, giữ lại tới bấy giờ để tặng cho bạn gái thì tốt biết bao nhiêu, có thể nói là mình gấp, thỏa thỏa là một sát khí.

Khương Hòa cũng vẫn là không thống suốt, đối với thứ gọi là cảm tình này rất lờ mờ, có hảo cảm bản năng liền muốn tiến một bước, nhưng lại sợ, chính là chút rối rắm đó.

Tình huống này phải có chút trợ giúp nho nhỏ mới được. Trực tiếp chỉ ra cho cô ấy, để cô ấy rối rắm. Nói không chừng sau khi rối rắm liền nghĩ thông suốt. Nửa đêm lén lút trèo lên giường của anh ta…

Ồ, muốn ăn rắm.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, màn đêm buông xuống thật sớm.

Trong phòng khách một mảnh tối như mực, chỉ có máy tính tản ra ánh sáng nhạt chiếu trên mặt của Hứa Thanh, một mảnh trắng bệch âm trầm.

Sau khi Đông Qua ăn no thì không tới quấy rối, tự mình nằm bên cạnh hệ thống sưởi, ở đó càng ấm hơn một chút, so với trong lòng Khương Hòa thì càng ấm hơn.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua.

Bận rộn tới hơn tám giờ tối, bên ngoài bóng đêm thâm trầm Hứa Thanh mới kết thúc công việc, biên soạn phần trình bày một bộ võ hiệp cổ điển: Kiếm Vũ Lý ‘gió táp mưa xa năm trăm năm,’ Lý Mộ Bạch ‘ta muốn cùng một chỗ với ngươi, trong Long Môn Phi giáp ‘cùng vong vu giang hồ,…’

Mùa đông vừa tới, nhưng trong lòng kẻ tán tỉnh này đã là mùa xuân.

Đứng dậy bật đèn phòng khách, trong phòng một mảnh an tĩnh. Nghiêng đầu nhìn thời gian, anh ta cảm thấy không đúng.

“Cơm đâu?”

“Người đâu?”

Đốc đốc đốc.

Hứa Thanh gõ cửa phòng Khương Hòa. Lát sau một tiếng vang nhỏ, Khương Hòa mặc một chiếc áo len xuất hiện ở cửa, đầu tóc có chút tán loạn, trong mắt vẫn đem theo một tia mơ hồ.

“Em đang ngủ?” Hứa Thanh kinh ngạc hỏi, nhìn bộ dáng của cô ấy dường như mới tỉnh dậy.

“Ừm, đã ngủ một lát.”

“Không đói sao?”

“Hình như có một chút…” Khương Hòa dụi dụi hai mắt, liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, đột nhiên thanh tỉnh.



“sao lại muộn như vậy rồi?”

“Không phải bệnh rồi chứ?”

Hứa Thanh nâng tay sờ trán của cô ấy, Khương Hòa theo bản năng thân mình lùi ra sau, rồi lại đột ngột dừng lại, nhìn tay của anh ta đặt trên trán mình.

“Tôi… chỉ là có chút buồn ngủ, giờ sẽ đi nấu cơm.”

“Đừng, em nghỉ ngơi đi. Chỗ nào không thoải mái thì nói với anh, uống nhiều nước một chút.” Hứa Thanh sờ trán của cô ấy không có việc gì, khoát khoát tay quay người “ăn mì không? Anh nấu hai bát mì là được.”

Khương Hòa đặt tay lên bụng nhưng không nói chuyện, nhìn anh ta đứng ở phòng khách tìm ấm nước, sau đó nhấn xuống nút nấu nước, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

“Không muốn ăn thì anh sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, ăn không?” Hứa Thanh vào phòng bếp lại thò đầu ra, hỏi lại một lần nữa.

“Ăn.”

“Ồ, vậy đợi một lát. Em nằm thêm một lát nữa cũng được.”

Trong phòng bếp vang lên động tĩnh của xoong nồi, vòi nước nước chảy ào ào, sau đó bếp từ kêu tít tít hai lần báo hiệu nước đã sôi. Khương hòa xoay người ôm lấy cục làm ấm đã không còn bao nhiêu độ ấm đi tới phòng khách để nạp điện cho nó.

Sau đó ngồi trên ghế sô pha, nhìn ấm nước bên cạnh đang kêu o o mà tiếp tục xuất thần.

“Em sao vậy? chỗ nào không thoải mái?” Hứa Thanh hỏi.

An an tĩnh tĩnh, rất không bình thường.

“Tôi rất thoải mái.”

“???”

Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Hứa Thanh, Khương Hòa nghĩ nghĩ nói: “Tôi vừa mộng thấy Nhị Nương.”

“Mơ thấy bà ấy làm gì? Để em lấy thân báo đáp?”

“Không có, Nhị Nương nói khoai tây rất ngon.” Khương Hòa theo bản năng sờ túi, thế nhưng áo khoác của cô ấy lại treo trên móc treo ở cửa, áo len của cô ấy không có túi, chỉ có thể buông tay xuống.

Hứa Thanh vui vẻ, mơ một giấc gặp Nhị Nương, còn mời bà ấy ăn khoai tây?

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Khương Hòa thực sự hổi tưởng lại “Nhị Nương nói anh là người tốt.”

“Hết rồi?”

“Hết rồi.”

Được rồi, cách một ngàn năm được phát một chiếc thẻ người tốt, mà còn là phát trong mộng.

“Uống chút nước ấm, giảm bớt cái kia gì đó…”

Đợi nước sôi, Hứa Thanh giúp Khương Hòa rót một cốc nước ấm đẩy qua. Đã đoán được cô ấy có chuyện gì rồi, có điều không nói nhiều, đứng dậy đi vào nhà bếp nhìn cái nồi của mình.

Lực bất tong tâm.



Ăn một chút, uống một chút sau đó tiếp tục nằm ngủ một giấc sẽ tốt.

Không bao lâu, hai bát mì sợi thơm phức được anh ta bê ra. Trên bát đặt hai quả trứng trần nước sôi, còn có một chút hành băm, cho một chút dấm vào liền kích thích vị giác.

“Em muốn không?”

Hứa Thanh cầm hai tép tỏi hỏi Khương Hòa.

Mì sợi không có tỏi sẽ mất đi linh hồn... mà nếu như một người ăn còn một người khác không ăn cũng sẽ cảm thấy mất đi linh hồn, cái này phải cùng nhau ăn hoặc cùng nhau cự tuyệt.

“Muốn.”

“Chia cho em một cái.” Hứa Thanh đặt một tép vào trong bát của Khương Hòa, tâm tình vô cùng tốt.

Hành tỏi đều không cự tuyệt, tiểu khương miêu rất tuyệt.

“Thứ này ăn xong trong miệng sẽ có mùi, có điều hai người cùng ăn sẽ không ngửi thấy nữa. Ai cũng sẽ không chê ai” anh ta nói.

“Không có mùi vị không phải là ăn vô ích sao?”

Khương Hòa hút mì ăn, cảm nhận sự tốt đẹp của đồ ăn. Một chút lãnh ý khi mới tỉnh ngủ đã bị mì nóng hôi hổi thổi tan đi không còn một chút nào, ấm tới dạ dày, cả người đều thoải mái.

Thỏa mãn.

“Không phải, anh là nói sau khi ăn xong sẽ có mùi.”

“Vậy không phải càng tốt sao?”

“…”

Hứa Thanh từ bỏ giải thích, dù sao thứ này là dùng để ăn. Nếu như Khương Hòa chê thứ này, vậy thì không phải Khương Hòa rồi.

Hai người ghé vào trước bàn, mỗi người một bát ăn còn ngon hơn so với bữa nướng buổi trưa, chủ yếu là đói rồi. Một bát mì lớn xuống bụng ấm áp, ngay cả nước cũng không thừa lại.

“Để đó anh rửa, em tiếp tục nghỉ ngơi đi… tốt nhất là tắm một cái rồi đi ngủ.”

Ngăn cản Khương Hòa thu dọn bát đũa, Hứa Thanh một bên với lấy điện thoại đang reo để tiếp điện thoại., là Vương Tử Tuấn.

Phỏng chừng là máy tính lắp đặt xong rồi, Lí Cao Bác làm việc luôn luôn lưu loát, nói ngày hôm nay thì sẽ không kéo sang ngày mai, trừ khi bản thân Vương Tử Tuấn không rảnh.

“Này này, Thanh tử tốc độ của cậu thật nhanh…”

Quả nhiên Vương Tử Tuấn gọi điện là vì chuyện này, xem ra là vô cùng vui vẻ.

“Vừa mới chạy thử một phần, so với chiếc máy tính trước của tớ trâu bò hơn rất nhiều. Cậu tìm được người bạn thực ý tứ, còn làm cho tớ một plug in…

Trong điện thoại đang lải nhải, Khương Hòa thu dọn bát đũa lại bị Hứa Thanh ngăn cản. Trực tiếp đứng dậy đi ra cách xa chiếc bàn, không đi vào phòng ngủ cũng không đi rửa bát, chạy tới trước máy tính chuẩn bị chơi trò chơi.

Một bát mì lớn nóng hầm hập đã vào bụng, cô ấy đã toàn thân có sức sống, tinh thần vô cùng tốt.

Trộm nhìn Hứa Thanh đang ngồi trên sô pha một cái, Khương Hòa do dự trong chốc lát, mở baidu thu nhỏ cửa sổ.

“Khác nhau giữa thích và ỷ lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook