Chương 52: Hòa
Mực Ống
08/10/2022
Hà Lộ Khiết chăm sóc Hà Bội Sam 1 lúc rồi cũng về nhà, Dương Tử Dương thấy Hà Bội Sam vẫn đang ngồi thất thần trong 1 góc nên lại hỏi thăm
“Lục Tư Phàm chưa đến à?”
Hà Bội Sam vô cảm nói
“Tôi đâu có nói đâu mà anh ấy đến, với lại…. chắc anh ấy cũng không muốn đến”
“Sao như vậy được? Cô đang mang thai mà? Cô cần cho cậu ta biết chứ, nếu như cô ngại thì để tôi nói”
“Không cần đâu, tôi muốn tự mình nói anh ấy”
“Được rồi, giờ tôi có việc, tôi đi trước”
“Cảm ơn anh”
“Chuyện nhỏ mà”
Hà Bội Sam ngồi 1 mình trong căn phòng, đôi mắt đỏ hoe, cô thẩn thờ, nhìn vào bụng mình, cô rơi giọt nước mắt hạnh phúc
“Tại sao con lại xuất hiện trong tình cảnh này chứ?”
..................
Lục Tư Phàm ở nhà, anh đứng nhìn bức tường treo ảnh chụp của 2 người, trên đó chỉ vỏn vẹn vài tấm ảnh, anh thẩn thờ nói
“Chúng ta chỉ có vỏn vẹn bao nhiêu đây kỉ niệm thôi sao? Nếu như anh đến với em sớm hơn thì liệu chúng ta sẽ kết quả tốt hơn như này chứ? Hà Bội Sam rốt cuộc tình cảm của chúng ta là gì hả? Là mối quan hệ hợp đồng hay là 1 sự bố thí?”
................
Trong lúc buồn Hà Bội Sam lái xe đến quán mì ngày trước, vừa vào quán thì cô đã nhìn thấy bóng lưng rất quen thuộc, chưa kịp gọi tên anh thì ông chủ quán vui vẻ ra đón
“Sam Sam con đến rồi à? Mau vào đây đi”
Sau đó ông quay qua trách móc Lục Tư Phàm đang ngồi ở đó
“Cái cậu này, sao hồi nãy cậu bảo nó bận nên không đến hả?”
Lục Tư Phàm quay qua nhìn Hà Bội Sam, cả 2 người chạm mặt nha, nhìn vẻ tiều tụy trên khuôn mặt của 2 người, họ biết rõ đối phương cũng chả khá hơn bản thân mình là bao
Ông lão nhìn 2 người, ông liền vui vẻ nắm tay Hà Bội Sam kéo lại
“Đến rồi thì qua đó ngồi đi, tự nhiên đứng nhìn nhau là sao hả? Mau mau ngồi xuống, nay ông lấy cho con 1 tô mì đặt biệt nhiều thịt”
Hà Bội Sam gật đầu lễ phép nói
“Con cảm ơn ông”
Hà Bội Sam ngồi xuống, ngồi đối diện với Lục Tư Phàm, Lục Tư Phàm vẫn không nói lời nào, anh im lặng, nhưng lại cầm lấy đôi đũa và cái muỗng lau sạch, rồi đưa cho cô
Hà Bội Sam nhìn anh một lúc rồi lại mỉm cười nhận lấy, cô dịu dàng nói
“Cảm ơn anh”
Lục Tư Phàm thở dài, anh nói
“Thật sự không ngờ câu nói đầu tiên sau mấy tuần qua không nói chuyện lại là câu cảm ơn”
“Em....”
Lục Tư Phàm nắm lấy tay cô, khuôn mặt đầy cảm xúc, anh hạ bản thân xuống để nói hết 1 lần với cô
“Nếu như em không yêu anh em có thể rời đi, anh không muốn ép buộc em đâu”
Hà Bội Sam nghẹn giọng hỏi lại
“Anh thật sự muốn em đi sao?”
“Không... nhưng nếu như em có thể hạnh phúc thì anh chấp nhận”
“Vậy nếu em nói..... em chỉ có thể hạnh phúc khi ở cạnh anh thì sao?”
Lục Tư Phàm nhìn cô, đôi mắt anh đỏ lên, câu nói từ cô mà anh mong chờ nhất cũng đã xuất hiện, anh nắm chặt tay cô, kéo tay cô lại hôn lên mu bàn tay
“Nếu vậy em không được rời xa anh đâu đó”
“Vậy anh cũng không được quá thân mật với người con gái khác...”
Lục Tư Phàm bất giác cười trong hạnh phúc
“Ghen sao?”
Hà Bội Sam mỉm cười rồi gật đầu, Lục Tư Phàm dịu dàng xoa đầu cô
“Còn tưởng trái tim em bằng sắt đá nên không thèm quan tâm chứ?”
Hà Bội Sam giận dỗi đánh nhẹ vào người anh
“Hồi sáng anh cố ý đúng không hả? Anh giám xem em là không khí, còn cùng người ta đi cạnh nhau nữa chứ”
“Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ không như vậy nữa, nhưng mà anh đâu có làm gì có lỗi với em?”
“Lần sau mà anh còn như vậy nữa là em sẽ mét 1 người đấy”
Lục Tư Phàm vui vẻ nói
“Thôi cho anh xin đi, em mà mét mẹ là anh xong đời đấy”
“Em đâu có nói mét mẹ đâu”
“Vậy em muốn mét ai?”
Hà Bội Sam cười thầm, cô chưa muốn thông báo cho anh biết tại đây, chỉ úp mở nói
“Hứ, em vẫn còn đang giận anh đấy, để em hết giận rồi em nói”
“Haiz thật là... có gì mà không nói chứ?”
“Không thích, khi nào em hạ hỏa rồi nói anh nghe”
“Con gái đúng là phiền phức mà”
“Anh còn nói mấy lời như này nữa thì em sẽ không thèm nói anh nghe luôn đấy”
“Rồi rồi anh xin lỗi”
Chủ quán mì mang ra cho 2 người 2 tô nóng hỏi
“Của 2 đứa đây, ăn ngon miệng nha”
Hà Bội Sam lễ phép nói
“Dạ con cảm ơn”
Sau đó cô nhìn anh, biểu thị nhắt anh cũng nên nói mấy lời cảm ơn, Lục Tư Phàm không có thối quen này nhưng vì cô anh sẵn sàng thay đổi từ thối quen nhỏ nhất
“Con cảm ơn”
“Được được, 2 đứa ăn ngon miệng nha”
“Lục Tư Phàm chưa đến à?”
Hà Bội Sam vô cảm nói
“Tôi đâu có nói đâu mà anh ấy đến, với lại…. chắc anh ấy cũng không muốn đến”
“Sao như vậy được? Cô đang mang thai mà? Cô cần cho cậu ta biết chứ, nếu như cô ngại thì để tôi nói”
“Không cần đâu, tôi muốn tự mình nói anh ấy”
“Được rồi, giờ tôi có việc, tôi đi trước”
“Cảm ơn anh”
“Chuyện nhỏ mà”
Hà Bội Sam ngồi 1 mình trong căn phòng, đôi mắt đỏ hoe, cô thẩn thờ, nhìn vào bụng mình, cô rơi giọt nước mắt hạnh phúc
“Tại sao con lại xuất hiện trong tình cảnh này chứ?”
..................
Lục Tư Phàm ở nhà, anh đứng nhìn bức tường treo ảnh chụp của 2 người, trên đó chỉ vỏn vẹn vài tấm ảnh, anh thẩn thờ nói
“Chúng ta chỉ có vỏn vẹn bao nhiêu đây kỉ niệm thôi sao? Nếu như anh đến với em sớm hơn thì liệu chúng ta sẽ kết quả tốt hơn như này chứ? Hà Bội Sam rốt cuộc tình cảm của chúng ta là gì hả? Là mối quan hệ hợp đồng hay là 1 sự bố thí?”
................
Trong lúc buồn Hà Bội Sam lái xe đến quán mì ngày trước, vừa vào quán thì cô đã nhìn thấy bóng lưng rất quen thuộc, chưa kịp gọi tên anh thì ông chủ quán vui vẻ ra đón
“Sam Sam con đến rồi à? Mau vào đây đi”
Sau đó ông quay qua trách móc Lục Tư Phàm đang ngồi ở đó
“Cái cậu này, sao hồi nãy cậu bảo nó bận nên không đến hả?”
Lục Tư Phàm quay qua nhìn Hà Bội Sam, cả 2 người chạm mặt nha, nhìn vẻ tiều tụy trên khuôn mặt của 2 người, họ biết rõ đối phương cũng chả khá hơn bản thân mình là bao
Ông lão nhìn 2 người, ông liền vui vẻ nắm tay Hà Bội Sam kéo lại
“Đến rồi thì qua đó ngồi đi, tự nhiên đứng nhìn nhau là sao hả? Mau mau ngồi xuống, nay ông lấy cho con 1 tô mì đặt biệt nhiều thịt”
Hà Bội Sam gật đầu lễ phép nói
“Con cảm ơn ông”
Hà Bội Sam ngồi xuống, ngồi đối diện với Lục Tư Phàm, Lục Tư Phàm vẫn không nói lời nào, anh im lặng, nhưng lại cầm lấy đôi đũa và cái muỗng lau sạch, rồi đưa cho cô
Hà Bội Sam nhìn anh một lúc rồi lại mỉm cười nhận lấy, cô dịu dàng nói
“Cảm ơn anh”
Lục Tư Phàm thở dài, anh nói
“Thật sự không ngờ câu nói đầu tiên sau mấy tuần qua không nói chuyện lại là câu cảm ơn”
“Em....”
Lục Tư Phàm nắm lấy tay cô, khuôn mặt đầy cảm xúc, anh hạ bản thân xuống để nói hết 1 lần với cô
“Nếu như em không yêu anh em có thể rời đi, anh không muốn ép buộc em đâu”
Hà Bội Sam nghẹn giọng hỏi lại
“Anh thật sự muốn em đi sao?”
“Không... nhưng nếu như em có thể hạnh phúc thì anh chấp nhận”
“Vậy nếu em nói..... em chỉ có thể hạnh phúc khi ở cạnh anh thì sao?”
Lục Tư Phàm nhìn cô, đôi mắt anh đỏ lên, câu nói từ cô mà anh mong chờ nhất cũng đã xuất hiện, anh nắm chặt tay cô, kéo tay cô lại hôn lên mu bàn tay
“Nếu vậy em không được rời xa anh đâu đó”
“Vậy anh cũng không được quá thân mật với người con gái khác...”
Lục Tư Phàm bất giác cười trong hạnh phúc
“Ghen sao?”
Hà Bội Sam mỉm cười rồi gật đầu, Lục Tư Phàm dịu dàng xoa đầu cô
“Còn tưởng trái tim em bằng sắt đá nên không thèm quan tâm chứ?”
Hà Bội Sam giận dỗi đánh nhẹ vào người anh
“Hồi sáng anh cố ý đúng không hả? Anh giám xem em là không khí, còn cùng người ta đi cạnh nhau nữa chứ”
“Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ không như vậy nữa, nhưng mà anh đâu có làm gì có lỗi với em?”
“Lần sau mà anh còn như vậy nữa là em sẽ mét 1 người đấy”
Lục Tư Phàm vui vẻ nói
“Thôi cho anh xin đi, em mà mét mẹ là anh xong đời đấy”
“Em đâu có nói mét mẹ đâu”
“Vậy em muốn mét ai?”
Hà Bội Sam cười thầm, cô chưa muốn thông báo cho anh biết tại đây, chỉ úp mở nói
“Hứ, em vẫn còn đang giận anh đấy, để em hết giận rồi em nói”
“Haiz thật là... có gì mà không nói chứ?”
“Không thích, khi nào em hạ hỏa rồi nói anh nghe”
“Con gái đúng là phiền phức mà”
“Anh còn nói mấy lời như này nữa thì em sẽ không thèm nói anh nghe luôn đấy”
“Rồi rồi anh xin lỗi”
Chủ quán mì mang ra cho 2 người 2 tô nóng hỏi
“Của 2 đứa đây, ăn ngon miệng nha”
Hà Bội Sam lễ phép nói
“Dạ con cảm ơn”
Sau đó cô nhìn anh, biểu thị nhắt anh cũng nên nói mấy lời cảm ơn, Lục Tư Phàm không có thối quen này nhưng vì cô anh sẵn sàng thay đổi từ thối quen nhỏ nhất
“Con cảm ơn”
“Được được, 2 đứa ăn ngon miệng nha”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.