Chương 289: An Nam Tú đại thần
Hạ Hoa
13/06/2013
Thế giới trong Nguyệt bình trải rộng ngút tầm mắt, cực kì quảng đại. Lí Lộ Từ đứng trên đỉnh núi cao nhìn ra xa không khỏi có chút lo lắng hỏi:
- Không phải nơi này trải qua một ngày còn bên ngoài kia đã một năm chứ?
- Vặn vẹo thời gian và không gian đến trình độ này sao? Đến Thần cũng không làm được.
An Nam Tú khoát xua tay, ra hiệu cho Lí Lộ Từ không cần lo lắng:
-Tuy rằng nơi này tôi đã đi dạo đến mức nhàm chán, nhưng suy xét anh cũng là lần đầu tiên tới đây, tôi sẽ mang anh đi dạo.
- Đi.
Lí Lộ Từ đi vềphía chân núi , trên núi chỉ có cỏ, không có thứ nào khác.
An Nam Tú không có đi, chỉ có điều giọng khẽ than nhẹ, quyền trượng nhẹ nhàng trên không trung vẽ nửa đường tròn.
Bộp!
Một tiếng nổ vang lên. Lí Tộ Từ quay đầu lại liền nhìn thấy một con bướm ước chừng to bằng một sân bóng rổ ở phía sau An Nam Tú, hai cánh bướm nhẹ nhàng phe phẩy, Lí Lộ Từ liền cảm giác được gió lớn quật vào mặt, còn mang theo mùi nồng đậm.
Một con bướm to lớn như thế, một người ở chung với An Nam Tú như Lí Lộ Từ thần kinh cũng chết lặng, vẫn là vượt qua sự tưởng tượng của con người, khiến người ta hoảng sợ, huống chi bình thường khi nhìn đến những ảnh chụp phóng lớn của những con côn trùng qua camera đã khiến cho người ta sởn tóc gáy, còn con bướm to lớn kia khi nhìn thấy cả mao nhung trên khuôn mặt, răng nanh đáng sợ, đôi mắt kép lớn khủng bố, bộ râu dài đến mười mét, tất cả khiến Lí Lộ Từ dường như thấy được ảnh của một con quái thú biến dị.
- Chíp bông vẫn đáng yêu như vậy a, chị thật có chút nhớ em.
An Nam Tú yêu thương vuốt ve con bướm kia, nó so với thân thể của An Nam Tú thì lớn hơn rất nhiều.
Miệng con bướm hừ hừ ra những thanh âm, sau đó giống như một chú chó con nằm úp sấp xuống dưới. nhận lấy những sự âu yếm của An Nam Tú.
- Nó chính là con thú do cô gọi tới?
Lí Lộ Từ nhớ lần trước An Nam Tú nói với hắn cô nuôi dưỡng ở hoa viên một con bướm lớn, Lí Lộ Từ cũng biết nó rất lớn, nhưng thật không ngờ nó lớn tới mức này.
- Ừ, lên đi.
Con bướm duỗi cánh đưa đến, An Nam Tú nhảy lên, sau đó đi đến giữa lưng con bướm.
Lí Lộ Từ gõ gõ hai chân, cũng đi theo sau An Nam Tú tới, cánh bướm không ngờ cực kì cứng rắn, Lí Lộ Từ nhìn thấy đôi cánh gần như trong suốt, lộ ra bên trong khung xương cũng không khác những kết cấu xây dựng của hiện đại, trông rất chắc chắn.
Hai người đứng ở trên lưng con bướm, con bướm bắt đầu tập trung cất cánh.
Mặc dù đã từng đứng trên con cua Tú Tú cùng An Nam Tú bay qua, nhưng ở nơi rộng lớn thế này mà an ổn ở trên người con bướm mà trải qua bay thật cảm nhận được một cảm giác khác.
- An Nam Tú, giải thích một chút, Nguyệt bình này là cái gì?
Lí Lộ Từ kiên quyết bắt An Nam Tú giải thích.
- Ảo giác xuất hiện, kì thật chính là hiện thực hóa những ảo cảnh đó, đương nhiên nó vẫn chỉ là ảo giác, chỉ có điều làm cho người khác ở trong đó mà không thể nhận ra, cảm giác rất chân thật. Hiện tại thân thể của anh chính là do tôi cấu tạo nên, chính là nhờ ảo giác.
An Nam Tú thở dài một hơi, có chút cảm thấy hơi đần độn:
- Đều là giả, ngay cả Chíp bông cũng là giả.
- Giả?
Lí Lộ Từ ngạc nhiên thán phục, nhéo nhéo mặt mình, rõ ràng là vẫn có cảm giác đau a....Việc này cho dù khó có thể tin, nhưng Lí Lộ Từ vẫn tin, thế giới này chỉ là do ảo tưởng của An Nam Tú cấu tạo nên.
- Bên trong Nguyệt bình chính là một thế giới ảo, là do tôi lúc sáu tuổi đã hoàn thành cấu tạo nó, trong thế giới này tôi chính là thần, anh ở trong này luyện tập đồ thuật thì nên cẩn thận một chút.
An Nam Tú nhắc nhở nói.
- Ở trong này luyện tập đồ thuật... Vì sao phải cẩn thận một chút?
Lí Lộ Từ nghi hoặc hỏi, sau đó bừng tỉnh:
- Cô là thần của thế giới này, ở trong này chẳng phải có thể tùy ý làm nhục tôi, khiến tôi không thể nào trả đòn sao?
- Đương nhiên.
An Nam Tú có chút đắc ý quơ quơ thân thể.
- Vậy tôi sẽ không đến nơi đây tập luyện.
Lí Lộ Từ cảm thấy sợ hãi, ở bên An Nam Tú trong một thế giới mà cô là thần thánh như vậy không phải là càng đáng sợ sao?
- Không đến nơi đây tập luyện thì anh làm sao mà tập luyện? Mái nhà sao? Hay là ở tiểu khu đào một cái hang?
Lí Lộ Từ chỉ có thể ủ rũ chấp nhận sự thật.
- Tuy rằng là thế giới cô tưởng tượng mà ra, nhưng vẫn tham khảo Thiên vân thần cảnh?
Lí Lộ Từ rất nhanh đã bị mặt khác của Nguyệt bình này hấp dẫn chú ý, hắn nhìn ra xa xa thấy một cây đại thụ không ngờ lại cực lớn, tùy tiện một cành cây ước chừng cũng có đường kính trên trăm mét.
- Đúng vậy, tôi phục chế theo mười mãnh thú tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Vân thần cảnh, còn có phần lớn tiểu yêu thú thả ở trong này, sức chiến đầu của chúng đã gần như tiếp cận số liệu chân thật, về sau anh ở trong này sẽ cùng chúng nó chiến đấu.
An Nam Tú nói.
- Cái gì?
Lí Lộ Từ thiếu chút nữa nhảy lên, hóa ra An Nam Tú dẫn hắn đến Nguyệt bình là có ý đồ này, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra ròng ròng, bị gió thổi khiến cả người phát lạnh, An Nam Tú ở trong này luyện tập thần thuật khẳng định không bao giờ suy yếu, khi đó cô đối kháng với quái vật, Lí Lộ Từ có thể địch nổi sao? Huống chi nơi này còn có cái gì mà mười đại mãnh thú của Thiên Vân thần cảnh... Ở Thiên Vân thần cảnh có sắp xếp mười gì đó, nói không chừng so với Đại hiền triết cấp thần thuật sư lợi hại hơn nhiều.
Thế giới này rất khủng bố.
So với mười đại mãnh thú, thì An Nam Tú đại thần còn đáng sợ gấp ngàn lần.
- Tôi sẽ không cho anh phải chiến đấu với mãnh thú hùng mạnh nhất ngay từ lần đầu tiên, cái đó không phải là học tập kinh nghiệm chiến đấu mà là tìm chết. Học tập đồ thuật không chỉ cần học tập qua điển tịch, mà nâng cao kinh nghiệm ở trong thực chiến mới là quan trọng nhất....Cho nên thần đồ tốt nhất là chiến đấu, họ đều mỗi ngày giết chết quái thú lập công, nhưng trên người lại đầy mùi thối tha và dơ bẩn của mồ hôi và máu.
An Nam Tú lại không kìm nổi khinh miệt thần đồ, nói tiếp:
- Tôi cho anh xem lại hình ảnh trước kia tôi cùng một tiểu yêu thú chiến đấu.
- Còn có thể xem video?
Lí Lộ từ thật thán phục, Nguyệt bình này thật rất thần kì.
- Đương nhiên, rất nhiều trận chiến đều phải cẩn thận phân tích ý nghĩa, vì sao thắng lợi, vì sao thất bại, chính mình còn có khuyết điểm gì, chính mình còn có cái gì không hài lòng, còn có đối phương vì sao sẽ thất bại, trong chiến đấu học tập được cái gì đều có thể thông qua việc xem quá trình chiến đấu mà có ít hoặc nhiều lĩnh ngộ.
An Nam Tú nói xong, giơ lên quyền trượng, nhẹ giọng ngâm xướng một câu.
Lý Lộ Từ có thể khẳng định Nguyệt bình ở Thiên Vân thần cảnh nhất định là bảo vật mà thần thuật sư và nhóm thần đồ thèm nhỏ dãi, phỏng chừng cũng là vì không có mấy người có thể có được thần khí giống với vòng cổ tăng phúc thần thuật của An Nam Tú .
Lí Lộ Từ thoáng cái đã có thể đánh giá được tiến độ học tập thần thuật của An Nam Tú, người bình thường không có Nguyệt bình như vậy, làm sao có thể vận dụng thực chiến so được với An Nam Tú? Trừ phi mỗi ngày đều tìm người để đánh, nhưng đánh cũng không thể nào cẩn thận phân tích như vậy.
Có thể tưởng tượng An Nam Tú ở Thiên Vân đế quốc được hàng nghìn hàng vạn người cưng chiều, xuất thân đã có thiên phú cực cao, được học tập thần thuật mạnh nhất và có được đạo cụ tăng phúc, được giáo sư ưu tú nhất mà hùng mạnh nhất chỉ dạy, An Nam tú như vậy làm sao mà không kiêu ngạo và ngạo mạn? Không ai có thể so sánh với cô, bất luận mặt nào cũng đều kém so với cô, cũng khó trách cô ngạo mạn như thế. Lí Lộ Từ đoán rằng người Địa Cầu ở trong mắt cô là dân bản xứ và sinh vật cấp thấp, nhưng đại đa số người ở Thiên Vân thần cảnh trong mắt cô cũng không cao hơn là bao.
Lí Lộ Từ đang suy nghĩ xuất thần, bỗng một tiếng rống to kéo suy nghĩ của hắn trở lại.
Rống... Rống...
Lí Lộ Từ đứng ở trên lưng con bướm, nghe tiếng rống này khiến thân thể bị kích thích nhoáng lên một cái, dưới chân con bướm thật ra vẫn an ổn, Lí Lộ Từ theo bản năng liền giơ tay ôm lấy An Nam Tú, sợ cô không cẩn thận ngã xuống.
- Ngu ngốc, nơi này là thế giới của tôi.
An Nam Tú hấp hé khóe miệng, hai tay nhỏ bé lại bắt lấy tay của Lí Lộ Từ đặt phía dưới ngực một chút, tựa vào lồng ngực của Lí Lộ Từ. An Nam Tú cũng là một cô gái, một cô gái sẽ luôn để ý đến một chi tiết nhỏ như vậy, bất kể là khi nào, Lí Lộ Từ nhớ tới sự an nguy của An Nam Tú, như vậy đã có cảm giác được trân trọng, An Nam Tú trong lòng liền thấy hương vị ngọt ngào.
Lí Lộ Từ cũng phản ứng lại, tuy nhiên đáng tiếc là không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười động lòng người của cô gái với trái tim đang đập rộn, mà lực chú ý của hắn toàn bộ dồn đến cảnh tượng hấp dẫn nơi phương xa.
Một người khổng lồ tựa như một núi thịt đứng sừng sững ở phương xa, nó giống như hình ảnh phóng đại gấp trăm lần của một tuyển thủ đô vật, cánh tay cùng đùi tráng kiện, thịt bụng chắc nịch, một đai lưng màu vàng buộc quanh bụng và giữa vị trí hai chân. cả người quấn quanh xích to cùng xích nhỏ, trong tay vung vẩy một thanh rìu lớn bằng cái sân bóng rổ.
Cách người khổng lồ đó không xa, một bóng dáng nhỏ bé gần như làm cho người ta xem nhẹ, một cô gái mặc thần bào hoa lệ, cầm trong tay quyền trượng cao hơn thân thể, người khổng lồ điên cuồng hét lên tạo thành một trận gió giật làm thần bào của cô gái kia phiêu đãng, đong đưa, cô đứng ở nơi đó vẫn không hề nhúc nhích.
- Đó là hình dáng trước đây của cô?
Không nhìn rõ mặt, nhưng dựa vào cái khí thế ngạo nghễ cùng lạnh lùng ấy, Lí Lộ Từ liền nhận ra đó là An Nam Tú, lại có chút cảm thán, hóa ra từ nhỏ đến lớn, An Nam Tú vẫn mang dáng vẻ này, vẫn kiêu ngạo mà đối mặt hết tất cả, sẽ không lộ ra bất cứ một vẻ khiếp nhược cùng sợ hãi gì.
- Lúc này đã mười tuổi, không phải mới trước đây.
An Nam Tú phản đối, nếu mười tuổi vẫn đang là một đứa bé, vậy mười bốn tuổi cũng không lớn hơn bao nhiêu a.
Mười tuổi... Mười tuổi là lúc mà Lí Lộ Từ vừa bắt đầu phát triển chiều cao, bị người hàng xóm mập mạp ức hiế, An Nam Tú đã cùng với người khổng lồ cao cả trăm mét mà chiến đấu.
- Cho cô ta quay đầu lại đi, để xem là hiện tại đáng yêu hay là trước kia càng đáng yêu hơn?
Lí Lộ Từ nôn nóng muốn nhìn bộ dáng của An Nam Tú lúc mười tuổi.
- Đây là trận chiến trước kia được quay lại, không thể thay đổi.
An Nam Tú bất mãn, hoài nghi nhìn Lí Lộ Từ:
-Anh nói hiện tại đáng yêu có phải là có ý nói tôi là một đứa bé?
- Không có, không có.
Suy xét thời điểm ở trong nguyệt bình, An Nam Tú là ở địa vị Thần, Lí Lộ Từ vội vàng phủ nhận.
- Chú ý xem chiến đấu đi.
An Nam Tú lúc này mới quay đầu lại đi, chỉ vào phía trước, khiến cho Lý Lộ Từ nhận thức được hắn còn chưa xem thật sự.
Lúc này chiến đầu đã bắt đầu, người khổng lồ híp mắt, dường như lúc này mới để ý thấy cô bé trôi nổi ở trên không trung, liền vung rìu uy phong lẫm liệt chém xuống.
- Phong bế.
Trong trận chiến, cô bé một tiếng ngâm khẽ, An Nam Tú đi theo cũng nói một câu, tuy nhiên không phải là phóng thích thần thuật, mà là giải thích cho Lí Lộ Từ cô bé ở trong kia đang phóng thần thuật gì.
Một vòng bảo vệ màu lam cô bao vây bé lại, chiếc rìu lớn bổ vào giữa, chiếc vòng kịch liệt rung động, sau đó bắn nhanh ra ngoài, lập tức tạo ra khoảng cách giữa cô bé và người khổng lồ.
- Không phải nơi này trải qua một ngày còn bên ngoài kia đã một năm chứ?
- Vặn vẹo thời gian và không gian đến trình độ này sao? Đến Thần cũng không làm được.
An Nam Tú khoát xua tay, ra hiệu cho Lí Lộ Từ không cần lo lắng:
-Tuy rằng nơi này tôi đã đi dạo đến mức nhàm chán, nhưng suy xét anh cũng là lần đầu tiên tới đây, tôi sẽ mang anh đi dạo.
- Đi.
Lí Lộ Từ đi vềphía chân núi , trên núi chỉ có cỏ, không có thứ nào khác.
An Nam Tú không có đi, chỉ có điều giọng khẽ than nhẹ, quyền trượng nhẹ nhàng trên không trung vẽ nửa đường tròn.
Bộp!
Một tiếng nổ vang lên. Lí Tộ Từ quay đầu lại liền nhìn thấy một con bướm ước chừng to bằng một sân bóng rổ ở phía sau An Nam Tú, hai cánh bướm nhẹ nhàng phe phẩy, Lí Lộ Từ liền cảm giác được gió lớn quật vào mặt, còn mang theo mùi nồng đậm.
Một con bướm to lớn như thế, một người ở chung với An Nam Tú như Lí Lộ Từ thần kinh cũng chết lặng, vẫn là vượt qua sự tưởng tượng của con người, khiến người ta hoảng sợ, huống chi bình thường khi nhìn đến những ảnh chụp phóng lớn của những con côn trùng qua camera đã khiến cho người ta sởn tóc gáy, còn con bướm to lớn kia khi nhìn thấy cả mao nhung trên khuôn mặt, răng nanh đáng sợ, đôi mắt kép lớn khủng bố, bộ râu dài đến mười mét, tất cả khiến Lí Lộ Từ dường như thấy được ảnh của một con quái thú biến dị.
- Chíp bông vẫn đáng yêu như vậy a, chị thật có chút nhớ em.
An Nam Tú yêu thương vuốt ve con bướm kia, nó so với thân thể của An Nam Tú thì lớn hơn rất nhiều.
Miệng con bướm hừ hừ ra những thanh âm, sau đó giống như một chú chó con nằm úp sấp xuống dưới. nhận lấy những sự âu yếm của An Nam Tú.
- Nó chính là con thú do cô gọi tới?
Lí Lộ Từ nhớ lần trước An Nam Tú nói với hắn cô nuôi dưỡng ở hoa viên một con bướm lớn, Lí Lộ Từ cũng biết nó rất lớn, nhưng thật không ngờ nó lớn tới mức này.
- Ừ, lên đi.
Con bướm duỗi cánh đưa đến, An Nam Tú nhảy lên, sau đó đi đến giữa lưng con bướm.
Lí Lộ Từ gõ gõ hai chân, cũng đi theo sau An Nam Tú tới, cánh bướm không ngờ cực kì cứng rắn, Lí Lộ Từ nhìn thấy đôi cánh gần như trong suốt, lộ ra bên trong khung xương cũng không khác những kết cấu xây dựng của hiện đại, trông rất chắc chắn.
Hai người đứng ở trên lưng con bướm, con bướm bắt đầu tập trung cất cánh.
Mặc dù đã từng đứng trên con cua Tú Tú cùng An Nam Tú bay qua, nhưng ở nơi rộng lớn thế này mà an ổn ở trên người con bướm mà trải qua bay thật cảm nhận được một cảm giác khác.
- An Nam Tú, giải thích một chút, Nguyệt bình này là cái gì?
Lí Lộ Từ kiên quyết bắt An Nam Tú giải thích.
- Ảo giác xuất hiện, kì thật chính là hiện thực hóa những ảo cảnh đó, đương nhiên nó vẫn chỉ là ảo giác, chỉ có điều làm cho người khác ở trong đó mà không thể nhận ra, cảm giác rất chân thật. Hiện tại thân thể của anh chính là do tôi cấu tạo nên, chính là nhờ ảo giác.
An Nam Tú thở dài một hơi, có chút cảm thấy hơi đần độn:
- Đều là giả, ngay cả Chíp bông cũng là giả.
- Giả?
Lí Lộ Từ ngạc nhiên thán phục, nhéo nhéo mặt mình, rõ ràng là vẫn có cảm giác đau a....Việc này cho dù khó có thể tin, nhưng Lí Lộ Từ vẫn tin, thế giới này chỉ là do ảo tưởng của An Nam Tú cấu tạo nên.
- Bên trong Nguyệt bình chính là một thế giới ảo, là do tôi lúc sáu tuổi đã hoàn thành cấu tạo nó, trong thế giới này tôi chính là thần, anh ở trong này luyện tập đồ thuật thì nên cẩn thận một chút.
An Nam Tú nhắc nhở nói.
- Ở trong này luyện tập đồ thuật... Vì sao phải cẩn thận một chút?
Lí Lộ Từ nghi hoặc hỏi, sau đó bừng tỉnh:
- Cô là thần của thế giới này, ở trong này chẳng phải có thể tùy ý làm nhục tôi, khiến tôi không thể nào trả đòn sao?
- Đương nhiên.
An Nam Tú có chút đắc ý quơ quơ thân thể.
- Vậy tôi sẽ không đến nơi đây tập luyện.
Lí Lộ Từ cảm thấy sợ hãi, ở bên An Nam Tú trong một thế giới mà cô là thần thánh như vậy không phải là càng đáng sợ sao?
- Không đến nơi đây tập luyện thì anh làm sao mà tập luyện? Mái nhà sao? Hay là ở tiểu khu đào một cái hang?
Lí Lộ Từ chỉ có thể ủ rũ chấp nhận sự thật.
- Tuy rằng là thế giới cô tưởng tượng mà ra, nhưng vẫn tham khảo Thiên vân thần cảnh?
Lí Lộ Từ rất nhanh đã bị mặt khác của Nguyệt bình này hấp dẫn chú ý, hắn nhìn ra xa xa thấy một cây đại thụ không ngờ lại cực lớn, tùy tiện một cành cây ước chừng cũng có đường kính trên trăm mét.
- Đúng vậy, tôi phục chế theo mười mãnh thú tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Vân thần cảnh, còn có phần lớn tiểu yêu thú thả ở trong này, sức chiến đầu của chúng đã gần như tiếp cận số liệu chân thật, về sau anh ở trong này sẽ cùng chúng nó chiến đấu.
An Nam Tú nói.
- Cái gì?
Lí Lộ Từ thiếu chút nữa nhảy lên, hóa ra An Nam Tú dẫn hắn đến Nguyệt bình là có ý đồ này, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra ròng ròng, bị gió thổi khiến cả người phát lạnh, An Nam Tú ở trong này luyện tập thần thuật khẳng định không bao giờ suy yếu, khi đó cô đối kháng với quái vật, Lí Lộ Từ có thể địch nổi sao? Huống chi nơi này còn có cái gì mà mười đại mãnh thú của Thiên Vân thần cảnh... Ở Thiên Vân thần cảnh có sắp xếp mười gì đó, nói không chừng so với Đại hiền triết cấp thần thuật sư lợi hại hơn nhiều.
Thế giới này rất khủng bố.
So với mười đại mãnh thú, thì An Nam Tú đại thần còn đáng sợ gấp ngàn lần.
- Tôi sẽ không cho anh phải chiến đấu với mãnh thú hùng mạnh nhất ngay từ lần đầu tiên, cái đó không phải là học tập kinh nghiệm chiến đấu mà là tìm chết. Học tập đồ thuật không chỉ cần học tập qua điển tịch, mà nâng cao kinh nghiệm ở trong thực chiến mới là quan trọng nhất....Cho nên thần đồ tốt nhất là chiến đấu, họ đều mỗi ngày giết chết quái thú lập công, nhưng trên người lại đầy mùi thối tha và dơ bẩn của mồ hôi và máu.
An Nam Tú lại không kìm nổi khinh miệt thần đồ, nói tiếp:
- Tôi cho anh xem lại hình ảnh trước kia tôi cùng một tiểu yêu thú chiến đấu.
- Còn có thể xem video?
Lí Lộ từ thật thán phục, Nguyệt bình này thật rất thần kì.
- Đương nhiên, rất nhiều trận chiến đều phải cẩn thận phân tích ý nghĩa, vì sao thắng lợi, vì sao thất bại, chính mình còn có khuyết điểm gì, chính mình còn có cái gì không hài lòng, còn có đối phương vì sao sẽ thất bại, trong chiến đấu học tập được cái gì đều có thể thông qua việc xem quá trình chiến đấu mà có ít hoặc nhiều lĩnh ngộ.
An Nam Tú nói xong, giơ lên quyền trượng, nhẹ giọng ngâm xướng một câu.
Lý Lộ Từ có thể khẳng định Nguyệt bình ở Thiên Vân thần cảnh nhất định là bảo vật mà thần thuật sư và nhóm thần đồ thèm nhỏ dãi, phỏng chừng cũng là vì không có mấy người có thể có được thần khí giống với vòng cổ tăng phúc thần thuật của An Nam Tú .
Lí Lộ Từ thoáng cái đã có thể đánh giá được tiến độ học tập thần thuật của An Nam Tú, người bình thường không có Nguyệt bình như vậy, làm sao có thể vận dụng thực chiến so được với An Nam Tú? Trừ phi mỗi ngày đều tìm người để đánh, nhưng đánh cũng không thể nào cẩn thận phân tích như vậy.
Có thể tưởng tượng An Nam Tú ở Thiên Vân đế quốc được hàng nghìn hàng vạn người cưng chiều, xuất thân đã có thiên phú cực cao, được học tập thần thuật mạnh nhất và có được đạo cụ tăng phúc, được giáo sư ưu tú nhất mà hùng mạnh nhất chỉ dạy, An Nam tú như vậy làm sao mà không kiêu ngạo và ngạo mạn? Không ai có thể so sánh với cô, bất luận mặt nào cũng đều kém so với cô, cũng khó trách cô ngạo mạn như thế. Lí Lộ Từ đoán rằng người Địa Cầu ở trong mắt cô là dân bản xứ và sinh vật cấp thấp, nhưng đại đa số người ở Thiên Vân thần cảnh trong mắt cô cũng không cao hơn là bao.
Lí Lộ Từ đang suy nghĩ xuất thần, bỗng một tiếng rống to kéo suy nghĩ của hắn trở lại.
Rống... Rống...
Lí Lộ Từ đứng ở trên lưng con bướm, nghe tiếng rống này khiến thân thể bị kích thích nhoáng lên một cái, dưới chân con bướm thật ra vẫn an ổn, Lí Lộ Từ theo bản năng liền giơ tay ôm lấy An Nam Tú, sợ cô không cẩn thận ngã xuống.
- Ngu ngốc, nơi này là thế giới của tôi.
An Nam Tú hấp hé khóe miệng, hai tay nhỏ bé lại bắt lấy tay của Lí Lộ Từ đặt phía dưới ngực một chút, tựa vào lồng ngực của Lí Lộ Từ. An Nam Tú cũng là một cô gái, một cô gái sẽ luôn để ý đến một chi tiết nhỏ như vậy, bất kể là khi nào, Lí Lộ Từ nhớ tới sự an nguy của An Nam Tú, như vậy đã có cảm giác được trân trọng, An Nam Tú trong lòng liền thấy hương vị ngọt ngào.
Lí Lộ Từ cũng phản ứng lại, tuy nhiên đáng tiếc là không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười động lòng người của cô gái với trái tim đang đập rộn, mà lực chú ý của hắn toàn bộ dồn đến cảnh tượng hấp dẫn nơi phương xa.
Một người khổng lồ tựa như một núi thịt đứng sừng sững ở phương xa, nó giống như hình ảnh phóng đại gấp trăm lần của một tuyển thủ đô vật, cánh tay cùng đùi tráng kiện, thịt bụng chắc nịch, một đai lưng màu vàng buộc quanh bụng và giữa vị trí hai chân. cả người quấn quanh xích to cùng xích nhỏ, trong tay vung vẩy một thanh rìu lớn bằng cái sân bóng rổ.
Cách người khổng lồ đó không xa, một bóng dáng nhỏ bé gần như làm cho người ta xem nhẹ, một cô gái mặc thần bào hoa lệ, cầm trong tay quyền trượng cao hơn thân thể, người khổng lồ điên cuồng hét lên tạo thành một trận gió giật làm thần bào của cô gái kia phiêu đãng, đong đưa, cô đứng ở nơi đó vẫn không hề nhúc nhích.
- Đó là hình dáng trước đây của cô?
Không nhìn rõ mặt, nhưng dựa vào cái khí thế ngạo nghễ cùng lạnh lùng ấy, Lí Lộ Từ liền nhận ra đó là An Nam Tú, lại có chút cảm thán, hóa ra từ nhỏ đến lớn, An Nam Tú vẫn mang dáng vẻ này, vẫn kiêu ngạo mà đối mặt hết tất cả, sẽ không lộ ra bất cứ một vẻ khiếp nhược cùng sợ hãi gì.
- Lúc này đã mười tuổi, không phải mới trước đây.
An Nam Tú phản đối, nếu mười tuổi vẫn đang là một đứa bé, vậy mười bốn tuổi cũng không lớn hơn bao nhiêu a.
Mười tuổi... Mười tuổi là lúc mà Lí Lộ Từ vừa bắt đầu phát triển chiều cao, bị người hàng xóm mập mạp ức hiế, An Nam Tú đã cùng với người khổng lồ cao cả trăm mét mà chiến đấu.
- Cho cô ta quay đầu lại đi, để xem là hiện tại đáng yêu hay là trước kia càng đáng yêu hơn?
Lí Lộ Từ nôn nóng muốn nhìn bộ dáng của An Nam Tú lúc mười tuổi.
- Đây là trận chiến trước kia được quay lại, không thể thay đổi.
An Nam Tú bất mãn, hoài nghi nhìn Lí Lộ Từ:
-Anh nói hiện tại đáng yêu có phải là có ý nói tôi là một đứa bé?
- Không có, không có.
Suy xét thời điểm ở trong nguyệt bình, An Nam Tú là ở địa vị Thần, Lí Lộ Từ vội vàng phủ nhận.
- Chú ý xem chiến đấu đi.
An Nam Tú lúc này mới quay đầu lại đi, chỉ vào phía trước, khiến cho Lý Lộ Từ nhận thức được hắn còn chưa xem thật sự.
Lúc này chiến đầu đã bắt đầu, người khổng lồ híp mắt, dường như lúc này mới để ý thấy cô bé trôi nổi ở trên không trung, liền vung rìu uy phong lẫm liệt chém xuống.
- Phong bế.
Trong trận chiến, cô bé một tiếng ngâm khẽ, An Nam Tú đi theo cũng nói một câu, tuy nhiên không phải là phóng thích thần thuật, mà là giải thích cho Lí Lộ Từ cô bé ở trong kia đang phóng thần thuật gì.
Một vòng bảo vệ màu lam cô bao vây bé lại, chiếc rìu lớn bổ vào giữa, chiếc vòng kịch liệt rung động, sau đó bắn nhanh ra ngoài, lập tức tạo ra khoảng cách giữa cô bé và người khổng lồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.