Chương 83: Bậc thầy đàn dương cầm.
Hạ Hoa
12/04/2013
Bá Vương Long đầu quá lớn, thân mình rất nhỏ, thoạt nhìn căn bản không giống con kiến, nhưng Lý Lộ Từ biết An Nam Tú cũng không phải cố ý chọc An Tri Thủy.Trong mắt người khác thấy không giống, trong mắt An Nam Tú lại thấy giống cũng là đương nhiên, ánh mắt và lối suy nghĩ của cô đều không giống bình thường.
Lý Lộ Từ rất thích là đủ rồi, cho dù đã bị An Nam Tú đả kích, An Tri Thủy vẫn nắm chặt bàn tay tự bảo mình kiên cường, cô chỉ cần để ý đến bạn mình là tốt rồi. Cho dù An Nam Tú không phải kẻ thù, nhưng hai người tuyệt không thể trở thành bạn. Từ trên người An Nam Tú, An Tri Thủy thấy được chỗ mình cần kiểm điểm, An Nam Tú như vậy khó có thể ở chung, có lẽ mình trong mắt những người khác cũng như thế.
Nhưng chính mình cần kiểm điểm gì đây? An Nam Tú hoặc nhiều hoặc ít không giảng đạo lý, căn bản không thèm để ý người khác đúng hay sai, cũng không cho rằng mình đúng hay sai, luôn làm việc tùy tâm. Còn chính mình làm việc luôn phải theo tiêu chuẩn đúng sai, dù là phê bình người khác hay làm gì đi nữa cũng phải giảng đạo lý.
Vì sao cách đối nhân xử thế của mình kém như vậy, mà nếu quả thật mình không được, vì sao Lý Lộ Từ lại bằng lòng làm bạn mình, chẳng lẽ mình không làm sai?
An Tri Thủy suy nghĩ thật lâu, quyết định tìm cơ hội hỏi Lý Lộ Từ, vấn đề như vậy nên thương lượng cùng bạn bè.
Lý Lộ Từ cầm Bá Vương Long, đặt trên bàn trà, cảm thấy mình phải cẩn thận với con Bá Vương Long nhỏ này mới được. Lần trước mình làm tổ chim cho cô bị quăng hỏng rồi, cô khóc muốn chết đi sống lại. Nếu mình làm hỏng Bá Vương Long không chừng An Tri Thủy lại thương tâm muốn chết.
An Nam Tú liếc mắt Bá Vương Long một cái, hiểu rõ, là An Thủy Thủy đưa cho Lý Lộ Từ.
Lý Bán Trang và An Tri Thủy đi thăm phòng xong, bốn người lại ngồi ở phòng khách, bởi vì ngoại trừ Lý Lộ Từ và An Tri Thủy, những người khác không quá quen thuộc với An Tri Thủy, trong lúc nhất thời không có gì nói. Lý Lộ Từ cũng biết An Tri Thủy chỉ có tiếp xúc nhiều mới tự nhiên hơn được, có quá nhiều người cô sẽ biểu hiện rất nghiêm chỉnh cứng nhắc.
Lý Bán Trang thấy phòng khách có một chiếc đàn dương cầm hình tam giác, đi tới.
- Chị Tri Thủy, chị biết đàn dương cầm sao?
- Đương nhiên, chẳng lẽ bỏ trong này trang trí à?
Lý Lộ Từ hỏi An Tri Thủy:
- Mình nhớ rõ lúc cậu giới thiệu, cậu có nói cậu rất thích đánh dương cầm.
- Đúng vậy…
An Tri Thủy thật cao hứng, không ngờ Lý Lộ Từ nhớ rõ cả điều này, lại ngượng ngùng nói:
- Tuy nhiên chiếc đàn dương cầm này nhiều khi đúng là để trang trí, phòng đánh đàn ở trên lầu, có một phòng chuyên dùng để luyện tập, đánh đàn trong phòng đó mới tiện nghe được thiếu hụt chỗ nào.
- Vậy cậu phải biểu diễn một chút đó.
Lý Lộ Từ không thèm để ý, quả nhiên nhà có tiền xa xỉ vượt qua tưởng tượng, hắn nhận ra được chiếc đàn dương cầm này, cùng thương hiệu với chiếc đàn ở đại học Quốc gia, Steinway, chỉ có điều cao cấp hơn một ít, đặt trong này làm trang trí, về phần chiếc đàn An Tri Thủy luyện tập có lẽ còn hơn một chút.
Quả nhiên là dùng để trang trí. Lý Bán Trang phía trên chiếc đàn dương cầm đều là gấm vóc thêu sợi vàng đặc biệt.
- Bản “Rachmaninoff Piano Concerto số ba », em sẽ đàn bài này.
- Từ lúc nào em biết đánh đàn dương cầm rồi?
Lý Lộ Từ cũng không biết em gái biết chơi, trong nhà căn bản không có điều kiện cho Lý Bán Trang học đàn dương cầm, ngay cả đàn điện tử cũng không có.
- Em cứ chơi thôi.
Lý Bán Trang bên đàn dương cầm, cười tủm tỉm địa nhìn Lý Lộ Từ:
- Anh, nếu em chơi tốt, anh thưởng em thế nào đây?
- Anh mua đàn dương cầm cho em.
Lý Lộ Từ cắn răng một cái, nếu em gái thật sự có hứng thú trên phương diện này, hắn khẳng định sẽ mua đàn dương cầm. Đương nhiên không mua nổi Steinway, có thể mua hàng second-hand của Yamaha Nhật Bản hoặc là Kawaii. Một chiếc đàn dương cầm bảo dưỡng tốt có thể sử dụng tám mươi đến một trăm năm, đàn dương cầm của Nhật Bản không tệ, đồ cũ giá cả không quá đắt, mời người điều chỉnh âm đến, bằng đó dùng luyện tập vậy là đủ rồi, cùng lắm thì từ bây giờ tích cóp, mình lại cố gắng kiếm tiền là được.
Chỉ cần là Lý Bán Trang cần, Lý Lộ Từ căn bản sẽ không do dự.
- Không cần nữa...
Lông mi mắt thật dài của Lý Bán Trang hơi rủ xuống, ánh mắt lấp lánh dịu dàng, thấy anh trai nháy mắt đã quyết tâm, khẳng định hắn sẽ vì cô thích đánh đàn dương cầm, chỉ có điều mua không nổi mà vụng trộm luyện tập trong trường học, mà đau lòng.
- Em không thích chơi, chỉ có điều sẽ đánh mà thôi.
- Ngươi không thích chơi, sao lại muốn học ?
An Tri Thủy thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô cũng muốn nói sẽ đưa chiếc đàn dương cầm này cho Lý Bán Trang , nhưng khẳng định không thích hợp, Lý Lộ Từ cũng sẽ từ chối, lần trước chẳng phải hắn cũng thế. Nhưng cô cũng biết Lý Lộ Từ nói sẽ mua cho Lý Bán Trang khẳng định rất cố sức, thứ đàn dương cầm này không phải xa xỉ phẩm bình thường.
Tuy nhiên cô vẫn còn không tin.
- Em sẽ đánh “Rachmaninoff Piano Concerto số ba” sao? Bài này cực kỳ khó, nếu em đàn được, chiếc đàn dương cầm này tặng cho em.
- Thật sao, tuy nhiên em không thể nhận nó, em lại không thích đánh. Nếu chị đưa nó cho em em sẽ lập tức bán nó, sau đó đưa anh trai đi du lịch thế giới, ngay cả anh trai em chị cũng sẽ không được gặp nữa đâu.
Lý Bán Trang cười hì hì, ngón tay xẹt qua bàn phím đàn dương cầm.
- Bắt đầu đây.
An Tri Thủy thật không tin, bản đàn này khó khăn thuộc loại đứng đầu thế giới, rất nhiều người cả đời cũng đánh không tốt, luyến đến mức gãy tay cũng không được. Người có thể chơi tốt khẳng định nổi danh, rất nhiều người có tiếng cũng đánh không tốt.
An Tri Thủy đưa cho Lý Bán Trang bản nhạc, Lý Lộ Từ ngồi ở bên cạnh vẻ mặt kiêu ngạo, hắn biết em không có thói quen khoác lác, cô nói có thể, vậy nhất định có thể.
Tiếng đàn vang lên. Đàn dương cầm là vua nhạc khí, Steinway là hoàng đế trong thế giới dương cầm, “Rachmaninoff Piano Concerto số ba” là vương trong số các bản hòa tấu dương cầm. Bản dương cầm này có thể biểu hiện nhuần nhuyễn khả năng của chiếc nhạc khí vua này, gần như bao hàm toàn bộ các kỹ xảo đánh đàn cấp độ cao nhất. Tiếng đàn nhờ chiếc Steinway trút xuống âm sắc độc đáo, những âm thanh đầy sức cuốn hút, những ngón tay của Lý Bán Trang hạ xuống như cơn mưa không bờ bến.
An Tri Thủy máy móc giở bản nhạc, vẻ mặt khiếp sợ không thể tin nổi, điều này sao có thể? Cô bé đang đánh chính là “Rachmaninoff Piano Concerto số ba” sao?
An Tri Thủy cũng đánh không tốt, rất nhiều kỹ xảo yêu cầu cao độ bằng năng lực của cô lập tức phải chùn bước. Tuy rằng cô học tập đàn dương cầm chỉ do hứng thú, nhưng cũng có hơn mười năm luyện tập. Bản hòa tấu “Rachmaninoff Piano Concerto số ba” trong tay cô vẫn chỉ làm trang trí, căn bản là cô sẽ không đụng tới. Bất kể một người học đàn dương cầm nào cũng đều phải cúi người tự biết mình trước bản dương cầm này!
Nhưng khúc nhạc ẩn chứa nhiều tình cảm trầm trọng sâu sắc này trước mặt Lý Bán Trang đơn giản tựa như hai lão hổ đuổi nhau vậy, cô không hề bị động như người thường, tinh thần cực kỳ tập trung, vì đánh tốt khúc nhạc này mà cả người đều sũng nước. Tay cô như không cần cô khống chế, thường thường cô còn quay đầu lại dịu dàng đối diện với Lý Lộ Từ, dường như việc diễn tấu bản hòa tấu dương cầm cực khó này một cách hoàn mỹ chẳng qua chỉ là chuyện không đáng để ý mà thôi.
Một lúc lâu sau, ba chương nhạc đã diễn tấu xong, Lý Lộ Từ đang lúc người thường nghe được mùi ngon, một tiếng cuối cùng chấm dứt, hai má An Tri Thủy đỏ bừng, qua một hồi sắc mặt lại trở thành trắng, mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn Lý Bán Trang.
- Lý Lộ Từ, em của cậu thật là thiên tài, không có mấy người có thể ở tuổi này đánh được khúc nhạc đến mức đó, điểm thiếu hụt duy nhất là em ấy không hiểu rõ khúc nhạc, nhưng chính bởi vì vậy mới càng giỏi. Nếu em ấy tập luyện nhiều hơn một chút sẽ trở thành một nghệ sĩ bậc thầy.
An Tri Thủy nắm tay Lý Bán Trang, dường như đang cầm thứ gì đó thần thánh lắm vậy.
- Thiên tài với bậc thầy không đáng tiền như vậy sao?
Lý Lộ Từ thật cao hứng không ngờ em gái chơi đàn dương cầm tuyệt như vậy, hơn nữa An Tri Thủy cũng rất tán thành, nhưng hơi khoa trương thì phải?
Lý Bán Trang căn bản không cần quan tâm, cười hì hì nhìn Lý Lộ Từ.
- Phải khen ngợi.
Lý Lộ Từ ôm Lý Bán Trang, hôn lên trán cô. Lý Bán Trang biểu hiện rất ưu tú, nhận được giấy khen của nhà trường chưa bao giờ đòi bút sách mới, món đồ chơi mới, quần áo mới hay tiền tiêu vặt như trẻ con bình thường, đều được anh trai hôn nhẹ cái trán là tốt rồi.
- Em thi Học viện Âm Nhạc Trung Hải đi, thầy dạy đàn dương cầm của chị chính là giáo sư Lý Nghênh Tân, cực kỳ nổi danh , chị có thể dẫn em đến cô ấy, hẳn là em có thể làm nên thành tích trên phương diện âm nhạc.
An Tri Thủy lại khôi phục bộ dạng ban đầu, nắm chặt tay, còn nhảy dựng lên một cái.
- Em muốn thi đại học Quốc gia.
Lý Bán Trang từ chối ý tốt của An Tri Thủy.
- Em sẽ đánh đàn, nhưng em thật sự không thích.
Lý Bán Trang bị An Tri Thủy dọa rồi, chẳng lẽ mình thật sự rất giỏi? Cô chỉ cảm thấy đánh đàn dương cầm là chuyện thật đơn giản. Âm nhạc gì đó, mặc kệ hát hay trình diễn nhạc cụ cô đều có một loại năng lực lý giải và học tập như bản năng vậy, không có gì khó khăn.
Cho cô chuyên môn học âm nhạc thật giống như cho người chỉ số thông minh một trăm tám mươi chuyên môn làm thầy dạy toán vậy, khó khăn là không có, nhưng làm chuyện như vậy có ý nghĩa gì sao? Rõ ràng là tra tấn người ta.
- Lý Lộ Từ, cậu có biết em cậu giỏi cỡ nào không?
An Tri Thủy nói với Lý Lộ Từ, hiển nhiên cô hơi quá mức xúc động.
- Mình học hơn mười năm cũng đánh không tốt, em ấy không trải qua học tập chuyên nghiệp, không luyện tập chuyên nghiệp, nhưng cậu xem xem, nếu em ấy phát triển trong phương diện này, ngôi sao đã tính là gì? Về sau em ấy có thể là bậc thầy dương cầm nổi tiếng cả thế giới đấy.
- Nhưng nó không muốn.
Lý Lộ Từ cũng bị An Tri Thủy xoay đến mức chóng mặt. Em gái được người ta khen đương nhiên hắn rất kiêu ngạo, hắn cũng hy vọng em có thể trở nên nổi bật, nhưng An Tri Thủy miêu tả làm cho người ta thấy quá mức hư ảo, bậc thầy? Cái túi chườm nóng tốt nhất thế giới, sẽ chui vào chăn, sẽ kề cận mình làm nũng, sẽ trở thành người cách rất xa với mình sao?
- Chị Tri Thủy, em thật sự không muốn là bậc thầy. Nguyện vọng của em chỉ có thi vào đại học Quốc gia, sau này có thể cùng học với anh trai là được rồi.
Lý Bán Trang kéo cánh tay Lý Lộ Từ, thật sự không muốn thành bậc thầy gì đó.
- Nếu em đổi ý, bất cứ lúc nào chị cũng bằng lòng giúp đỡ.
An Tri Thủy vô cùng tiếc hận nói, tâm tình cô hiện tại tựa như Lý Lộ Từ vừa mới nhìn thấy An Nam Tú mặc bộ áo liền quần kia vậy, một mặt bị đả kích, một mặt cảm thấy hâm mộ.
- Chuyện này có gì đặc biệt hơn người? An Thủy Thủy, thực ra cô cảm thấy rất lợi hại chẳng qua là vì cô là đồ ngu ngốc.
An Nam Tú luôn ngồi cạnh nghe Lý Bán Trang đánh đàn dương cầm, sau đó cầm bản nhạc giở ra, đột nhiên nói.
- Tú Công Chúa, nếu em cũng đánh được, tôi liền thừa nhận mình là đồ ngu ngốc.
Tâm tình An Tri Thủy đang rất phức tạp, lại nghe An Nam Tú nói gở, vốn không tức giận, trẻ nhỏ chính là trẻ nhỏ, căn bản không hiểu ý nghĩa của bài “Rachmaninoff Piano Concerto số ba”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.