Chương 379: Bạo chúa
Hạ Hoa
13/06/2013
An Nam Tú không đồng ý cách nói của Lý Lộ Từ.
- An Nam Trường Tú là An Nam Trường Tú, tôi là tôi, sao mà gộp chung lại mà nói?
An Nam Tú rất tức giận ví dụ :
-Nếu bây giờ tôi và anh ở đây đang nói chuyện, tự nhiên anh của mười năm sau nhảy ra ôm lấy tôi, anh thử nghĩ xem tôi có sai sét đánh hắn thành than không?
Lý Lộ Từ há miệng thở dốc, tưởng tượng rằng nhìn thấy một gã đàn ông ôm An Nam Tú, mặc dù biết người đàn ông đó là mình của mười năm sau… Thôi đi, không nghĩ tới nữa.
-Cô nói đúng, tôi sai rồi, bây giờ hãy quên đi An Nam Trường Tú đi, tôi chỉ thích An Nam Tú thôi.
Lý Lộ Từ thận trọng gật đầu, sau đó cầu xin tha thứ :
-Chúng ta không nên xé to những chuyện mà chúng ta không hiểu ra sao cả, được không?
Kì thực Lý Lộ Từ cảm thấy An Nam Trường Tú và ví dụ của An Nam Tú vẫn có một chút không giống nhau, bởi vì An Nam Trường Tú kì thực chính là An Nam Tú, không quan hệ lớn đến An Nam Tú của mười năm sau. Chỉ có điều mượn sức mạnh của An Nam Tú của mười năm sau làm cho cơ thể và vóc dáng thay đổi theo mà thôi.
Nhưng nếu như Lý Lộ Từ của mười năm sau nhảy ra, giờ đây,xuất hiện hai Lý Lộ Từ cùng một lúc, lúc bấy giờ mọi chuyện sẽ khác đi nữa.
Nhưng Lý Lộ Từ vẫn không muốn quên đi những chuyện vừa thắc mắc, hắn vẫn đắn đo trong lòng tìm lời giải thích. Nhưng điều này hoàn toàn vô nghĩa nếu như hắn tiếp tục tranh cãi với An Nam Tú.
An Nam Tú hừ một tiếng như muốn cảnh cáo cho hắn biết. Nhưng chỉ cần Lý Lộ Từ chịu nhận lỗi thì mọi chuyện sẽ êm đẹp thôi. Bởi cô ấy rất vẫn rộng lượng, chẳng hề có tí nhỏ nhen.
-Nếu quả thật có ngừơi ôm cô, cô liền biến hắn thành than sao?
Lý Lộ Từ vui ra mặt.
-Chỉ cho một mình tôi ôm thôi phải không?
An Nam Tú đá chân vào hắn, rồi xoay đầu đi tỏ vẻ không để ý tới những lời của hắn nói. Chuyện này mà cần phải hỏi đến hay sao? An Nam Tú không trả lời, miễn cho hắn lại càng trêu chọc thêm vào, đến lúc đó An Nam Tú lại không nhịn được muốn đánh hắn.
-Chúng ta tiếp tục chuyện lúc nãy nhé, anh có biết loại tu luyện song tu để cả hai bên cùng có lợi thế này từng bị Thần Đường căm thù đến tận xương tuỷ hay không?
An Nam Tú có quyền quyết định câu chuyện giữa hai người đang nói, cô ấy muốn nói về chuyện gì thì phải nói về chuỵên ấy. Cô ấy muốn ăn giấm chua, thì ăn giấm chua, muốn tỏ ra khó chịu thì khó chịu, muốn nói chuyện đàng hoàng thì nói chuyện đàng hoàng.
-Tôi cảm thấy việc không nên ủng hộ cái thái độ này cũng có cái lý của nó, có thể hiểu và thông cảm được. Nhưng lại bảo nó là dị đoan, thậm chí gán ghép là Luật lệ cấm kị, thì có chút chút hơi lạ lạ. Tốc độ tu luyện càng nhanh thì sức mê hoặc càng mạnh. Bất cứ người tu luyện nào cũng không thể tránh khỏi ma lực của sức mê hoặc này. Một trăm tám mươi năm mà học xong được cái giáo trình cơ bản này thì đã là thiên tài rồi. Cô phải hiểu rằng không phải ai cũng giống như cô. Vào lúc mà người ta chưa học được mấy môn Thần Ngữ này thì trình độ của họ cũng đủ trở thành Đại Hiền Triết rồi.
Lý Lộ Từ cảm thấy thật nực cười khi ngừơi phương Tây lúc nào cũng ngạo mạn mà nghiền ngẫm về người Trung Quốc. Bản thân họ cũng chẳng hiểu gì nhiều mà huống chi giờ này họ lại còn muốn nghiền ngẫm một thế giới khác. Một thế giới hoàn toàn khác về văn hoá, khoa học kĩ thuật, lịch sử, hoàn cảnh địa lý, nguyên nhân xuất hiện hiện tượng xã hội này nọ … Lý Lộ Từ cũng chẳng phải là thiên tài gì, hắn chỉ tuỳ tiện mà nói như thế, vốn dĩ cũng không biết được nguyên nhân sâu xa thế nào.
-Bởi vì …
Thái độ của An Nam Tú dần dần trở nên vô cùng chán ghét.
- Tốc độ loại tu luyện này nhanh hơn, chuyên chú về luyện tập tinh thần hơn so với thần thuật sư truyền thống. Họ thường thường có thể nhanh chóng nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân. Như vậy có thể dễ dàng thấy được rằng, từ nay họ không cần phải quan tâm đến quan niệm tu luyện của Thần Đường nữa, và từ đó bắt đầu trở nên dao động trước sự kính sợ và đi theo Thần Đường trước kia.
- Đây chính là lý do cơ bản về việc Thần Đường đả kích nghiêm khắc hả, việc này hoàn toàn có thể hiểu được. Cho dù là loại quan niệm mới hay cũ xung đột với nhau trong xã hội, thế lực cũ không cam lòng thoái lui, còn thế lực mới thì nôn nóng mưu cầu địa vị cho bản thân, chính vì thế mà luôn nảy sinh những cảnh chiến tranh đầu rơi máu đổ.
Lý Lộ Từ liên tưởng đến bản thân mà ngộ ra điều này.
- Không đơn giản vậy đâu.
An Nam Tú cười một tiếng, ngẩng đầu lên không che giấu sự chán ghét của mình.
- Những Thần thuật sư\ song tu và Thần đồ khi tu luyện thì hai người không bằng bốn người cùng tu luyện. Dần dần phát triển thành giao phối biến thái tập thể vô cùng ghê tởm. Họ giống như một bầy súc vật vậy, giao phối không ngừng nghỉ, mặc kệ việc tu luyện gian khổ thế nào, cũng chẳng hề quan tâm đến tâm cảnh của mình, không để ý đến tu luyện linh hồn, tâm linh, đạo đức cho bản thân, những thứ đó đối với họ đều đã không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ, sinh mạng của họ chỉ có giao phối, ngoài ra cũng chẳng hề có bất cứ ý nghĩa gì khác.
Lý Lộ Từ cứng lưỡi chẳng biết nói sao, loại phương pháp tu luyện này có lẽ chắc tuỳ người thôi. Nhưng mà làm rạng rỡ, nở mày nở mặt nhất, nhất định là vì có người Nhật Bản đã đi đến Thiên vân thần cảnh rồi.
Người Nhật? Đây chỉ là ý tưởng nhàm chán mà Lý Lộ Từ nghĩ ra. Nhưng hắn có thể tiếp nhận Thần Đường vì sao đối với loại dị đoan đáng phải căm thù đến tận xương tuỷ thế kia, mà An Nam Tú lại tỏ ra tán đồng Thần Đường, chắc chắn không phải vì sức mạnh lớn lao của Thần Đường rồi. Có thể nói rằng trong các quan niệm học thuật của Thần Đường truyền thống, thì việc tu luyện tinh thần rất phù hợp với quan niệm của An Nam Tú.
An Nam Tú đối với những sự việc này không có cách nào tiếp thu được. Thần đường tông toà và các chư vị trưởng lão Thần thuật sư dường như khác biệt cũng không có bao nhiêu.
- Loại tu luyện xuất hiện sớm nhất chính là Thần Đường, thực sự tôi cũng có nghiên cứu qua, nhưng hiện nay đa số mọi người dường như không có cách nào chống đỡ loại mê họăc có thể khiến con người ta trong phút chốc có thể sung sướng điên cuồng.Vị tông toạ kia nhận thức được mối nguy hiểm này nên đã lập tức họp hội nghị trưởng lão để phán quyết và liệt hình thức tu luyện này vào loại cấm kị. Nếu như lén tu luyện và bị phát hiện thì sẽ bị giết chết không tha, bất kể kẻ đó là ai đi chăng nữa. Cho dù đó là Đại Hiền Triết Thần Thuật Sư không không thể được miễn xá.
An Nam Tú giải thích xong, xemnhư kết thúc chuyện này.
Lý Lộ Từ lắc đầu và hơi thổn thức một chút. Hắn cũng chẳng biết bản thân nghĩ gì. Đại Hiền Triết Thần Thuật Sư, Thiên vân đế quốc thì một tỉ người tài mới chỉ có một trăm người đứng đầu thôi. Tu luyện đến trình độ này có dễ lắm chăng? Tu luyện trải qua không biết bao nhiêu là gian lao khổ cực, nhưng cuối cùng thì sao? Rốt cuộc cũng bị mê hoặc mà không có cách nào chống đỡ được. Xem ra, muốn tu luyện loại này ngoại trừ sức lực vẫn cần phải chú trọng đến tâm linh. Nếu như sức lực hùng mạnh mà không có tâm linh hùng mạnh khống chế đến cuối cùng sẽ không có kết quả tốt.
Trái lại, Lý Lộ Từ càng cảm thấy rằng sự hùng mạnh của An Nam Tú không thể kháng cự lại nổi là điều đương nhiên. Tuy An Nam Tú còn nhỏ tuổi, nhưng khi tu luyện Thần Thuật thái độ của cô ấy rất nghiêm túc và đoan chính. Chính vì thế, nhất định An Nam Tú sẽ không vì tham lam mà bước vào ngã rẽ để lầm đường lạc lối. Điều này cũng giống như chuyện ngày trứơc, khi các phật gia tu hành thì luôn có Bồ Tát kế bên niệm kinh phật chính đại quang minh để xua tan đám ma quỷ.
-Việc song tu của Tô Mạc Già và hình thức tu luyện này không giống nhau à?
Lý Lộ Từ vẫn không tránh khỏi có chút hứng thú với Tô Mạc Già. An Nam Tú mỗi khi nhắc đến Tô Mạc Già thì từ trong khoé miệng để lộ ra chút khinh thường và thù địch.
-Không giống chút nào, cô ta tuy là người tu luyện nhưng so với những kẻ khác thì không giống. Tội danh của cô ta lúc bị đế quốc Nam Hồ đuổi đi chính là tội danh mà sau này bị Thần đường phán là tội danh lớn nhất. Cô ta có ý đồ muốn làm cho Thần thuật và Đồ thuật hỗn hợp lại. Đồng thời, cô ta tuyên bố Thần thuật và Đồ thuật trên bản chất là giống nhau. Sau đó cô ta dùng kích giết chết thần đường đồng thời khiến cho quân đội truy sát của Thần đường tổn thất thật lớn.
An Nam Tú đối với đối thủ lớn nhất của mình đương nhiên hiểu rõ như lòng bàn tay, cô xem thường Tô Mạc Già, nhưng không có nghĩa là cô sẽ khinh địch.
-Tôi cảm thấy mùi vị của âm mưu ở đâu đây rồi. Tô Mạc Già và trưởng công chúa Lý Lỵ Tư của đế quốc Nam Hồ không phải quan hệ rất tốt hay sao? Đế quốc Nam Hồ vì sao lại đuổi đi một trợ lực mạnh như vậy? Sau đó, Tô Mạc Già lại bắt đầu điên cuồng lên, Đế quốc Nam Hồ dự định sẽ nhắm vào Thần đường sao?
Lý Lộ Từ cảm thấy những sự việc này không hề đơn giản, Tô Mạc Già là người điên, nhưng cô ta không phải là kẻ ngốc, cô ta làm một số việc trông giống như điên cuồng, nhưng không để cho Đế quốc Nam Hồ rước lấy phiền toái. Vả lại Thần đường suy yếu ở thế lực của Đế quốc Nam Hồ, bất cứ một đế quốc nào cũng đều không muốn thấy địa bàn của mình xảy ra chuyện tranh giành quyền lợi. Đế quốc Nam Hồ rất vui về điều này.
- Sự việc bên trong vô cùng phức tạp. Tuy tôi vẫn biết việc học tập Thần Thuật là rất khó, nhưng lòng người phức tạp thế nào, anh khó mà tưởng tượng được.
An Nam Tú vẫn thờ ơ không quan tâm.
- Chẳng qua đó là những chuyện âm mưu quỷ kế, tranh quyền đoạt lợi mà thôi.
- Sau này cô muốn trở thành nữ vương cũng cần làm những việc này.
Lý Lộ Từ cảm thấy An Nam Tú chưa có chuẩn bị sẵn sàng cho sau này.
- Theo kinh nghiệm lịch sử của các anh, thủ đoạn chính trị không có cách nào dùng trong Thiên vân thần cảnh, hoặc là có thể… Nhưng đó là bởi vì tôi không có đi can thiệp tiến trình của thế giới, một khi tôi tham dự vào, rất dễ dàng giải quyết những vấn đề nhàm chán thế này.
An Nam Tú ngáp một cái rồi nói, nói rất nhiều.
-Giải quyết thế nào?
Lý Lộ Từ trái lại rất tò mò, An Nam Tú chẳng lẽ còn muốn đùa giỡn sao?
-Phản đối là tôi giết, phục tùng thì tôi còn lưu mạng lại. Thống nhất Thần cảnh, hoàng đế chỉ có một mình tôi, Thần đường tông toà tôi cũng làm, đơn giản hơn nhiều.
An Nam Tú không cần suy nghĩ trả lời.
Lãnh tụ chính trị và giáo hội hợp nhất đối với việc thống trị quốc gia đương nhiên là càng mạnh, điểm ấy không thể nghi ngờ, nhưng mà… Lý Lộ Từ lắc đầu, đây lại là một bạo chúa.
Cô nàng bạo chúa đôi mắt bắt đầu mơ mơ hồ hồ, sau đó ngã trên chiếc ghế salong, An Nam Tú mệt quá chỉ muốn ngủ ngay, miễn cưỡng mở mắt nhìn Lý Lộ Từ giơ tay vẫy vẫy.
Lý Lộ Từ leo lên, vỗ vỗ đầu gối, nằm xuống salong, ôm cô ấy vào lòng.
-Lý Lộ Từ nè, tôi nghĩ lại, anh làm hoàng đế, tôi làm thần đường tông toạ là hay nhất rồi.
An Nam Tú đang chiến đấu với cơn buồn ngủ, vẫn muốn nói chuyện với lý Lộ Từ.
-Một mình cô làm được rồi, tôi vẫn sẽ làm người hầu cho cô.
Lý Lộ Từ lắc đầu, lại cảm thất rất buồn cười, chuyện này hắn nghĩ cũng chưa nghĩ đến, không phải chỉ là quá viển vông, mà là An Nam Tú không có cách nào khiến hắn nghĩ đến chức cao quyền trọng, nhân vật thâm trầm trong vương phủ, cho dù là hoàng đế hay là tông toà, hắn vẫn luôn cảm thấy điều đó quá viển vông.
- Nói cũng đúng, nếu tôi làm tông toà anh làm hoàng đế, chúng ta sẽ chia tay thôi.
Nhưng An Nam Tú không muốn như vậy.
-Kì thực tôi có một ý kiến hay hơn.
Lý Lộ Từ ôm cô, hắn đương nhiên không muốn công chúa điện hạ, người mà hắn yêu thương, phải ra đi.
-Ý kiến gì?
An Nam Tú xê dịch thân mình, đôi mắt đã nhắm lại, mê mê hoặc hoặc mà hỏi.
-Cô vĩnh viễn là công chúa, tôi vĩnh viễn là người theo hầu, giống như bây giờ, không đi giết người, cũng không đi làm hoàng đế, làm tông toà, ngày ngày ôm chiếc sôpha mà ngủ.
Lý Lộ Từ cảm thấy điều này là không thể, nhưng đây là tâm nguyện lớn nhất của hắn, hắn cảm thấy, cho dù An Nam Tú là người kế thừa của Thiên vân đế quốc thì sự thật cũng không thể thay đổi, nhưng Lý Lộ Từ vẫn hi vọng xa vời rằng cuộc sống hiện tại bây giờ sẽ chẳng bao giờ đổi thay.
Lý Lộ Từ cúi đầu nhìn, thì An Nam Tú đã ngủ rồi, lông mi mềm mại dãn ra, gương mặt ngủ rất điềm tĩnh, không kềm được khiến Lý Lộ Từ nghĩ đến trong đồng thoại,vương tử không kiềm được hôn môi công chúa, nhất định là vì người đẹp như vậy.
An Nam Tú, Lý Lộ Từ lảm nhảm tên cô ấy.
- An Nam Trường Tú là An Nam Trường Tú, tôi là tôi, sao mà gộp chung lại mà nói?
An Nam Tú rất tức giận ví dụ :
-Nếu bây giờ tôi và anh ở đây đang nói chuyện, tự nhiên anh của mười năm sau nhảy ra ôm lấy tôi, anh thử nghĩ xem tôi có sai sét đánh hắn thành than không?
Lý Lộ Từ há miệng thở dốc, tưởng tượng rằng nhìn thấy một gã đàn ông ôm An Nam Tú, mặc dù biết người đàn ông đó là mình của mười năm sau… Thôi đi, không nghĩ tới nữa.
-Cô nói đúng, tôi sai rồi, bây giờ hãy quên đi An Nam Trường Tú đi, tôi chỉ thích An Nam Tú thôi.
Lý Lộ Từ thận trọng gật đầu, sau đó cầu xin tha thứ :
-Chúng ta không nên xé to những chuyện mà chúng ta không hiểu ra sao cả, được không?
Kì thực Lý Lộ Từ cảm thấy An Nam Trường Tú và ví dụ của An Nam Tú vẫn có một chút không giống nhau, bởi vì An Nam Trường Tú kì thực chính là An Nam Tú, không quan hệ lớn đến An Nam Tú của mười năm sau. Chỉ có điều mượn sức mạnh của An Nam Tú của mười năm sau làm cho cơ thể và vóc dáng thay đổi theo mà thôi.
Nhưng nếu như Lý Lộ Từ của mười năm sau nhảy ra, giờ đây,xuất hiện hai Lý Lộ Từ cùng một lúc, lúc bấy giờ mọi chuyện sẽ khác đi nữa.
Nhưng Lý Lộ Từ vẫn không muốn quên đi những chuyện vừa thắc mắc, hắn vẫn đắn đo trong lòng tìm lời giải thích. Nhưng điều này hoàn toàn vô nghĩa nếu như hắn tiếp tục tranh cãi với An Nam Tú.
An Nam Tú hừ một tiếng như muốn cảnh cáo cho hắn biết. Nhưng chỉ cần Lý Lộ Từ chịu nhận lỗi thì mọi chuyện sẽ êm đẹp thôi. Bởi cô ấy rất vẫn rộng lượng, chẳng hề có tí nhỏ nhen.
-Nếu quả thật có ngừơi ôm cô, cô liền biến hắn thành than sao?
Lý Lộ Từ vui ra mặt.
-Chỉ cho một mình tôi ôm thôi phải không?
An Nam Tú đá chân vào hắn, rồi xoay đầu đi tỏ vẻ không để ý tới những lời của hắn nói. Chuyện này mà cần phải hỏi đến hay sao? An Nam Tú không trả lời, miễn cho hắn lại càng trêu chọc thêm vào, đến lúc đó An Nam Tú lại không nhịn được muốn đánh hắn.
-Chúng ta tiếp tục chuyện lúc nãy nhé, anh có biết loại tu luyện song tu để cả hai bên cùng có lợi thế này từng bị Thần Đường căm thù đến tận xương tuỷ hay không?
An Nam Tú có quyền quyết định câu chuyện giữa hai người đang nói, cô ấy muốn nói về chuyện gì thì phải nói về chuỵên ấy. Cô ấy muốn ăn giấm chua, thì ăn giấm chua, muốn tỏ ra khó chịu thì khó chịu, muốn nói chuyện đàng hoàng thì nói chuyện đàng hoàng.
-Tôi cảm thấy việc không nên ủng hộ cái thái độ này cũng có cái lý của nó, có thể hiểu và thông cảm được. Nhưng lại bảo nó là dị đoan, thậm chí gán ghép là Luật lệ cấm kị, thì có chút chút hơi lạ lạ. Tốc độ tu luyện càng nhanh thì sức mê hoặc càng mạnh. Bất cứ người tu luyện nào cũng không thể tránh khỏi ma lực của sức mê hoặc này. Một trăm tám mươi năm mà học xong được cái giáo trình cơ bản này thì đã là thiên tài rồi. Cô phải hiểu rằng không phải ai cũng giống như cô. Vào lúc mà người ta chưa học được mấy môn Thần Ngữ này thì trình độ của họ cũng đủ trở thành Đại Hiền Triết rồi.
Lý Lộ Từ cảm thấy thật nực cười khi ngừơi phương Tây lúc nào cũng ngạo mạn mà nghiền ngẫm về người Trung Quốc. Bản thân họ cũng chẳng hiểu gì nhiều mà huống chi giờ này họ lại còn muốn nghiền ngẫm một thế giới khác. Một thế giới hoàn toàn khác về văn hoá, khoa học kĩ thuật, lịch sử, hoàn cảnh địa lý, nguyên nhân xuất hiện hiện tượng xã hội này nọ … Lý Lộ Từ cũng chẳng phải là thiên tài gì, hắn chỉ tuỳ tiện mà nói như thế, vốn dĩ cũng không biết được nguyên nhân sâu xa thế nào.
-Bởi vì …
Thái độ của An Nam Tú dần dần trở nên vô cùng chán ghét.
- Tốc độ loại tu luyện này nhanh hơn, chuyên chú về luyện tập tinh thần hơn so với thần thuật sư truyền thống. Họ thường thường có thể nhanh chóng nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân. Như vậy có thể dễ dàng thấy được rằng, từ nay họ không cần phải quan tâm đến quan niệm tu luyện của Thần Đường nữa, và từ đó bắt đầu trở nên dao động trước sự kính sợ và đi theo Thần Đường trước kia.
- Đây chính là lý do cơ bản về việc Thần Đường đả kích nghiêm khắc hả, việc này hoàn toàn có thể hiểu được. Cho dù là loại quan niệm mới hay cũ xung đột với nhau trong xã hội, thế lực cũ không cam lòng thoái lui, còn thế lực mới thì nôn nóng mưu cầu địa vị cho bản thân, chính vì thế mà luôn nảy sinh những cảnh chiến tranh đầu rơi máu đổ.
Lý Lộ Từ liên tưởng đến bản thân mà ngộ ra điều này.
- Không đơn giản vậy đâu.
An Nam Tú cười một tiếng, ngẩng đầu lên không che giấu sự chán ghét của mình.
- Những Thần thuật sư\ song tu và Thần đồ khi tu luyện thì hai người không bằng bốn người cùng tu luyện. Dần dần phát triển thành giao phối biến thái tập thể vô cùng ghê tởm. Họ giống như một bầy súc vật vậy, giao phối không ngừng nghỉ, mặc kệ việc tu luyện gian khổ thế nào, cũng chẳng hề quan tâm đến tâm cảnh của mình, không để ý đến tu luyện linh hồn, tâm linh, đạo đức cho bản thân, những thứ đó đối với họ đều đã không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ, sinh mạng của họ chỉ có giao phối, ngoài ra cũng chẳng hề có bất cứ ý nghĩa gì khác.
Lý Lộ Từ cứng lưỡi chẳng biết nói sao, loại phương pháp tu luyện này có lẽ chắc tuỳ người thôi. Nhưng mà làm rạng rỡ, nở mày nở mặt nhất, nhất định là vì có người Nhật Bản đã đi đến Thiên vân thần cảnh rồi.
Người Nhật? Đây chỉ là ý tưởng nhàm chán mà Lý Lộ Từ nghĩ ra. Nhưng hắn có thể tiếp nhận Thần Đường vì sao đối với loại dị đoan đáng phải căm thù đến tận xương tuỷ thế kia, mà An Nam Tú lại tỏ ra tán đồng Thần Đường, chắc chắn không phải vì sức mạnh lớn lao của Thần Đường rồi. Có thể nói rằng trong các quan niệm học thuật của Thần Đường truyền thống, thì việc tu luyện tinh thần rất phù hợp với quan niệm của An Nam Tú.
An Nam Tú đối với những sự việc này không có cách nào tiếp thu được. Thần đường tông toà và các chư vị trưởng lão Thần thuật sư dường như khác biệt cũng không có bao nhiêu.
- Loại tu luyện xuất hiện sớm nhất chính là Thần Đường, thực sự tôi cũng có nghiên cứu qua, nhưng hiện nay đa số mọi người dường như không có cách nào chống đỡ loại mê họăc có thể khiến con người ta trong phút chốc có thể sung sướng điên cuồng.Vị tông toạ kia nhận thức được mối nguy hiểm này nên đã lập tức họp hội nghị trưởng lão để phán quyết và liệt hình thức tu luyện này vào loại cấm kị. Nếu như lén tu luyện và bị phát hiện thì sẽ bị giết chết không tha, bất kể kẻ đó là ai đi chăng nữa. Cho dù đó là Đại Hiền Triết Thần Thuật Sư không không thể được miễn xá.
An Nam Tú giải thích xong, xemnhư kết thúc chuyện này.
Lý Lộ Từ lắc đầu và hơi thổn thức một chút. Hắn cũng chẳng biết bản thân nghĩ gì. Đại Hiền Triết Thần Thuật Sư, Thiên vân đế quốc thì một tỉ người tài mới chỉ có một trăm người đứng đầu thôi. Tu luyện đến trình độ này có dễ lắm chăng? Tu luyện trải qua không biết bao nhiêu là gian lao khổ cực, nhưng cuối cùng thì sao? Rốt cuộc cũng bị mê hoặc mà không có cách nào chống đỡ được. Xem ra, muốn tu luyện loại này ngoại trừ sức lực vẫn cần phải chú trọng đến tâm linh. Nếu như sức lực hùng mạnh mà không có tâm linh hùng mạnh khống chế đến cuối cùng sẽ không có kết quả tốt.
Trái lại, Lý Lộ Từ càng cảm thấy rằng sự hùng mạnh của An Nam Tú không thể kháng cự lại nổi là điều đương nhiên. Tuy An Nam Tú còn nhỏ tuổi, nhưng khi tu luyện Thần Thuật thái độ của cô ấy rất nghiêm túc và đoan chính. Chính vì thế, nhất định An Nam Tú sẽ không vì tham lam mà bước vào ngã rẽ để lầm đường lạc lối. Điều này cũng giống như chuyện ngày trứơc, khi các phật gia tu hành thì luôn có Bồ Tát kế bên niệm kinh phật chính đại quang minh để xua tan đám ma quỷ.
-Việc song tu của Tô Mạc Già và hình thức tu luyện này không giống nhau à?
Lý Lộ Từ vẫn không tránh khỏi có chút hứng thú với Tô Mạc Già. An Nam Tú mỗi khi nhắc đến Tô Mạc Già thì từ trong khoé miệng để lộ ra chút khinh thường và thù địch.
-Không giống chút nào, cô ta tuy là người tu luyện nhưng so với những kẻ khác thì không giống. Tội danh của cô ta lúc bị đế quốc Nam Hồ đuổi đi chính là tội danh mà sau này bị Thần đường phán là tội danh lớn nhất. Cô ta có ý đồ muốn làm cho Thần thuật và Đồ thuật hỗn hợp lại. Đồng thời, cô ta tuyên bố Thần thuật và Đồ thuật trên bản chất là giống nhau. Sau đó cô ta dùng kích giết chết thần đường đồng thời khiến cho quân đội truy sát của Thần đường tổn thất thật lớn.
An Nam Tú đối với đối thủ lớn nhất của mình đương nhiên hiểu rõ như lòng bàn tay, cô xem thường Tô Mạc Già, nhưng không có nghĩa là cô sẽ khinh địch.
-Tôi cảm thấy mùi vị của âm mưu ở đâu đây rồi. Tô Mạc Già và trưởng công chúa Lý Lỵ Tư của đế quốc Nam Hồ không phải quan hệ rất tốt hay sao? Đế quốc Nam Hồ vì sao lại đuổi đi một trợ lực mạnh như vậy? Sau đó, Tô Mạc Già lại bắt đầu điên cuồng lên, Đế quốc Nam Hồ dự định sẽ nhắm vào Thần đường sao?
Lý Lộ Từ cảm thấy những sự việc này không hề đơn giản, Tô Mạc Già là người điên, nhưng cô ta không phải là kẻ ngốc, cô ta làm một số việc trông giống như điên cuồng, nhưng không để cho Đế quốc Nam Hồ rước lấy phiền toái. Vả lại Thần đường suy yếu ở thế lực của Đế quốc Nam Hồ, bất cứ một đế quốc nào cũng đều không muốn thấy địa bàn của mình xảy ra chuyện tranh giành quyền lợi. Đế quốc Nam Hồ rất vui về điều này.
- Sự việc bên trong vô cùng phức tạp. Tuy tôi vẫn biết việc học tập Thần Thuật là rất khó, nhưng lòng người phức tạp thế nào, anh khó mà tưởng tượng được.
An Nam Tú vẫn thờ ơ không quan tâm.
- Chẳng qua đó là những chuyện âm mưu quỷ kế, tranh quyền đoạt lợi mà thôi.
- Sau này cô muốn trở thành nữ vương cũng cần làm những việc này.
Lý Lộ Từ cảm thấy An Nam Tú chưa có chuẩn bị sẵn sàng cho sau này.
- Theo kinh nghiệm lịch sử của các anh, thủ đoạn chính trị không có cách nào dùng trong Thiên vân thần cảnh, hoặc là có thể… Nhưng đó là bởi vì tôi không có đi can thiệp tiến trình của thế giới, một khi tôi tham dự vào, rất dễ dàng giải quyết những vấn đề nhàm chán thế này.
An Nam Tú ngáp một cái rồi nói, nói rất nhiều.
-Giải quyết thế nào?
Lý Lộ Từ trái lại rất tò mò, An Nam Tú chẳng lẽ còn muốn đùa giỡn sao?
-Phản đối là tôi giết, phục tùng thì tôi còn lưu mạng lại. Thống nhất Thần cảnh, hoàng đế chỉ có một mình tôi, Thần đường tông toà tôi cũng làm, đơn giản hơn nhiều.
An Nam Tú không cần suy nghĩ trả lời.
Lãnh tụ chính trị và giáo hội hợp nhất đối với việc thống trị quốc gia đương nhiên là càng mạnh, điểm ấy không thể nghi ngờ, nhưng mà… Lý Lộ Từ lắc đầu, đây lại là một bạo chúa.
Cô nàng bạo chúa đôi mắt bắt đầu mơ mơ hồ hồ, sau đó ngã trên chiếc ghế salong, An Nam Tú mệt quá chỉ muốn ngủ ngay, miễn cưỡng mở mắt nhìn Lý Lộ Từ giơ tay vẫy vẫy.
Lý Lộ Từ leo lên, vỗ vỗ đầu gối, nằm xuống salong, ôm cô ấy vào lòng.
-Lý Lộ Từ nè, tôi nghĩ lại, anh làm hoàng đế, tôi làm thần đường tông toạ là hay nhất rồi.
An Nam Tú đang chiến đấu với cơn buồn ngủ, vẫn muốn nói chuyện với lý Lộ Từ.
-Một mình cô làm được rồi, tôi vẫn sẽ làm người hầu cho cô.
Lý Lộ Từ lắc đầu, lại cảm thất rất buồn cười, chuyện này hắn nghĩ cũng chưa nghĩ đến, không phải chỉ là quá viển vông, mà là An Nam Tú không có cách nào khiến hắn nghĩ đến chức cao quyền trọng, nhân vật thâm trầm trong vương phủ, cho dù là hoàng đế hay là tông toà, hắn vẫn luôn cảm thấy điều đó quá viển vông.
- Nói cũng đúng, nếu tôi làm tông toà anh làm hoàng đế, chúng ta sẽ chia tay thôi.
Nhưng An Nam Tú không muốn như vậy.
-Kì thực tôi có một ý kiến hay hơn.
Lý Lộ Từ ôm cô, hắn đương nhiên không muốn công chúa điện hạ, người mà hắn yêu thương, phải ra đi.
-Ý kiến gì?
An Nam Tú xê dịch thân mình, đôi mắt đã nhắm lại, mê mê hoặc hoặc mà hỏi.
-Cô vĩnh viễn là công chúa, tôi vĩnh viễn là người theo hầu, giống như bây giờ, không đi giết người, cũng không đi làm hoàng đế, làm tông toà, ngày ngày ôm chiếc sôpha mà ngủ.
Lý Lộ Từ cảm thấy điều này là không thể, nhưng đây là tâm nguyện lớn nhất của hắn, hắn cảm thấy, cho dù An Nam Tú là người kế thừa của Thiên vân đế quốc thì sự thật cũng không thể thay đổi, nhưng Lý Lộ Từ vẫn hi vọng xa vời rằng cuộc sống hiện tại bây giờ sẽ chẳng bao giờ đổi thay.
Lý Lộ Từ cúi đầu nhìn, thì An Nam Tú đã ngủ rồi, lông mi mềm mại dãn ra, gương mặt ngủ rất điềm tĩnh, không kềm được khiến Lý Lộ Từ nghĩ đến trong đồng thoại,vương tử không kiềm được hôn môi công chúa, nhất định là vì người đẹp như vậy.
An Nam Tú, Lý Lộ Từ lảm nhảm tên cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.